Trương Nhuận Nguyệt hỏi: “Cục quản lý trò chơi đã có thể kiểm tra đo lường được trò chơi xuất hiện sao? Mạnh dữ!”
Chung Tử Thương: “Đúng vậy, viện nghiên cứu đã nghiên cứu ra, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn vùi đầu nghiên cứu trò chơi, máy cảm biến kiểm tra đo lường này do bọn họ phát triển ra, thông qua nắm bắt những dao động năng lượng đặc biệt của trò chơi, có thể xác định chính xác vị trí của trò chơi.”
Hạ Bạch đầu tiên là nghĩ tới vị phó viện trưởng Dương của viện nghiên cứu mà cậu đã nhìn thấy trên màn hình kia, lại nghĩ đến Hoa Hạo Minh và hai người chơi khác của Cục quản lý trò chơi, ngày đó khi đến sân nhà cậu điều tra chuyện Hỉ Thần biến mất cũng dùng một dụng cụ.
Cậu nhớ rất rõ ràng, lúc ấy người chơi nữ kia nói là, “Có hơi khác thường, hưng không đạt tiêu chuẩn.”
Hiện giờ cậu mới hiểu được, lúc ấy bọn họ đã bắt được năng lượng trò chơi, nhưng rất ít.
Cho nên, điều này cũng chứng minh, mấy Hỉ Thần nhà cậu là ở trong trò chơi.
Chung Tử Thương nói: “Trước mắt, chỉ mới xuất hiện ba map lớn, 99.9% đều là loại map nhỏ, thương vong trên những map lớn chắc chắn sẽ nặng nề hơn, vì vậy hãy chuẩn bị tinh thần thật tốt nhé.”
Hai bạn nữ gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc.
Hạ Bạch cũng lấy lại tinh thần, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Xe cứu thương Xe cấp cứu di chuyển thuận lợi, mất hơn mười phút mới đến được bệnh viện chỉnh hình, nơi này đã bị phong tỏa, một hàng xe cấp cứu đang đậu trước cửa.
“Mọi người đứng yên tại chỗ, đợi đến khi có người mở cửa bệnh viện thì nhân viên cứu hộ hãy đi vào.” Một giọng nói vang lên từ loa xe, “Mọi hoạt động cứu hộ và dọn dẹp sẽ được thực hiện trong bệnh viện.”
Chung Tử Thương nói: “Sau khi trò chơi kết thúc, sẽ có người đi ra từ bệnh viện. Nếu vẫn luôn không có ai ra, vậy, vậy thì chính là trò chơi còn chưa được vượt ải, chúng ta đi vào cũng sẽ bị cuốn vào trò chơi.”
Ba người khác gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, cũng hiểu tại sao cần tiến hành cứu hộ và dọn dẹp bên trong bệnh viện.
Nếu bọn họ đi qua, chứng minh có người chơi vượt ải trò chơi rồi, vậy thì bệnh viện chính là nơi an toàn nhất, còn có thể tránh gây ra sự nghi ngờ và hoảng sợ trong dân thường.
Hai giờ rưỡi sáng, ngoài bệnh viện mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cửa bệnh viện, nghe tiếng đồng hồ tích tắc ở trong lòng.
Khi bước ra từ phó bản học viện y Hòa Bình, Hạ Bạch đã nhìn thấy được bác sĩ, mọi thứ đều trông rất nhẹ nhàng. Sau khi tự mình trải nghiệm, cậu mới biết được, đằng sau sự yên tĩnh thư thái lại là sự hỗn loạn lại trật tự như vậy.
Giống như lúc cậu không biết về sự tồn tại của trò chơi, chỉ nhìn thấy được thế giới này ổn định.
Thời gian trôi qua từng phút, bên ngoài bệnh viện im lặng đến căng thẳng..
“Rầm, rầm, rầm……”
Có tiếng đập cửa từ phía sau cửa bệnh viện.
Tất cả mọi người căng thẳng mà đứng lên.
Lỗ tai của Hạ Bạch động đậy một chút, cảm thấy nơi đập ra có chút cao.
Người chơi của Cục quản lý trò chơi đứng gần nhất bước đến mở cửa.
Trương Nhuận Nguyệt năm nay năm ba, đã học giải phẫu được một năm, khi nghỉ hè còn đến bệnh viện hợp tác với trường thực tập, từng nhìn thấy không ít thầy đại thể và thi thể, càng đừng nói đến Vương Vi đang học năm hai, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng phía sau cửa, các cô vẫn chết đứng tại chỗ.
Ng·ay cả Trương Tử Thương từng vào trò chơi cũng nhìn đến sửng sốt.
Khoảnh khắc cửa bệnh viện mở ra, những xác chết chất cao hơn cửa, chân tay cụt trộn lẫn với máu chảy ra, tóc đen, máu đỏ và nội tạng dính đầy trên sàn.
“Xin tất cả tình nguyện viên hãy đến dọn sạch xác chết và các bộ phận cơ thể, tìm kiếm người sống rồi đưa họ đến bất kỳ phòng nào ở tầng một.”
Hạ Bạch: “Đi thôi.”
Cậu dẫn đầu ôm túi đựng xác lao xuống.
Ba người khác thấy thế vội đi xuống theo, tiếp theo là các tình nguyện viên khác của học viện y Hòa Bình.
Tất cả đều chạy về phía núi xác biển máu trước mặt, có người nhanh có người chậm, có người dừng lại để nôn mửa, nhưng không ai lùi lại.
Hạ Bạch chạy nhanh nhất, cậu nhìn thấy một người đầy máu đang ngồi xổm ở cửa, trong khe hở máu tươi lộ ra làn da trắng như ngâm sữa., mấy người trong Cục quản lý trò chơi vây quanh anh ta, cẩn thận ôn hòa nói chuyện với anh ta.
Hạ Bạch chỉ nghe được có người gọi anh ta là Dương Mi, sau đó đã vội vàng chạy vào cửa.
Vương Vi và Trương Nhuận Nguyệt theo bản năng đi theo cậu, thấy cậu bắt đầu kéo người ra khỏi đống xác chết, bọn họ cũng làm theo cậu.
Mới vừa kéo được cái đầu tiên, Vương Vi đã bật khóc.
Cô ném cánh tay vừa mới kéo ra, vừa khóc vừa kéo cánh tay trên.
Trương Nhuận Nguyệt không rên một tiếng, vùi đầu đựng xác, còn bình tĩnh hơn cả Trương Tử Thương. . Khi kính bảo hộ của Hạ Bạch dính đầy máu, cô vén bộ quần áo sạch sẽ bên trong bộ đồ bảo hộ ra lau cho Hạ Bạch.
Dưới sự dẫn dắt của các bạn học bình tĩnh, bạn học chưa thích ứng cũng chậm rãi thích ứng, mặc dù vẫn có người khóc lóc dọn xác.
Hạ Bạch giữ chặt một cái tay người chết, rút ra một cánh tay, vừa muốn ném đến bên đống bộ phận cơ thể thì bỗng nhiên sửng sốt.
Cậu cảm giác cái tay này đang cử động một cái, ngón tay cọ vào lòng bàn tay của cậu.
Hạ Bạch ngẩn ngơ, chớp chớp mắt cúi đầu nhìn, đúng là một cánh tay rồi.
Cánh tay rất dài, đường nét trên cánh tay rõ ràng đẹp đẽ, bàn tay to hơn cậu rất nhiều, ngón tay dài mà có lực. Chính là nói, chủ nhân của cánh tay này, chắc là một người cao lớn, ngón tay đẹp đẽ có lực.
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một cánh tay mà thôi .
Hạ Bạch không xác định mà sờ trên cổ tay, cảm nhận được nhịp đập.
Hạ Bạch càng ngây người.
Phía sau họ được chia thành ba khu vực, một khu vực chứa các bộ phận của xác chết, một khu vực chứa xác còn tương đối hoàn chỉnh, khu vực còn lại dành cho người sống, trước mắt chỉ tìm được một người còn hô hấp, đã được đưa đến phòng bệnh rồi.
Hạ Bạch không biết nên đặt cánh tay trông như còn sống này ở đâu.
Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay có bốn ngón tay ở trong tay mình, suy nghĩ một lúc rồi mở một khu vực nhỏ để đặt vào.
Mấy người của Cục quản lý trò chơi vây quanh Dương Mi, muốn anh ta lên xe kiểm tra, nhưng anh ta vẫn luôn ngồi dưới đất thở phì phò mà không nói lời nào.
Vẫn luôn không thể tiếp tục như vậy, một người trong đó sau khi nói một tiếng “Mạo phạm rồi” thì khom lưng cẩn thận bế anh ta lên.
Dương Mi còn chưa biết làm thế nào, cả người đã cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng.
Mấy người đi theo anh ta, tất cả đều cùng Dương Mi lên một chiếc xe cứu thương, có người lau mặt cho anh ta, có người thay giày cho anh ta, có người kiểm tra vết thương trên người cho anh ta, mỗi người đều rất cẩn thận, thậm chí còn thở nhẹ.
Sau khi vết máu trên mặt được lau đi, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp hai giới tính, mềm mại xinh đẹp, không có bất kỳ tính xâm lược gì, khiến cho người ta không khỏi muốn tới gần anh ta.
Anh ta quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn nhóm tình nguyện viên đang dọn xác, bị trong đó một người trong đó thu hút.
Bọn họ đều mặc đồ bảo hộ, đeo kính bảo hộ và khẩu trang, thoạt nhìn đều là trắng trắng hồng hồng không có gì khác nhau, nhưng một người trong đó lại đặc biệt thu hút ánh mắt người khác.
Cậu giật lấy một chân từ tay người khác, rồi moi ra một chân từ đống xác chết, đi vòng quanh đống xác lại tìm được một trái tim…… cậu tìm kiếm những bộ phận cơ thể ở khắp nơi giống như một chú hamster nhỏ, sau đó thu thập lại.
Cậu lén chuyển những thứ đó vào một góc, khi người khác đều đang dọn xác, tìm kiếm người sống, tháo chiếc kính bảo hộ đã bị mờ, cởi quần áo bảo hộ, sau đó lấy kim chỉ ra, ngồi trong góc bắt đầu khâu —— khâu lại những phần thi thể cậu mới vừa nhặt được.
Dương Mi hơi nhướng mày, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, “Tôi còn chưa nói, đội trưởng cũng ở trong trò chơi này nữa.”
“Cái gì?!” Tất cả mọi người đều dừng động tác, kinh hãi đến biến sắc.
Người đàn ông ở giữa căng thẳng đến khàn cả giọng, “Lăng, đội trưởng Lăng?! Anh ấy ở đâu?”
Dương Mi chỉ chỉ về phía cửa của bệnh viện.
Hầu hết những người chơi chết vào phút cuối trong trò chơi lần này, đều bị trò chơi ném vào cửa bệnh viện, nhưng nhóm tình nguyện viên này rất có năng lực, bọn họ đã dọn được hơn phân nửa, sắp thấy đáy rồi.
Dường như không có dấu hiệu nào cho thấy có người còn sống.
Xác chết dần hoàn chỉnh trong tay của Hạ Bạch, giống như chơi trò ghép hình, Hạ Bạch cẩn thận nghiêm túc khâu chúng lại, có hơi kích động.
Cậu lớn như vầy, còn chưa từng nhìn thấy một xác chết như thế này, mỗi một một phận cơ thể đều còn mạch đập.
Đúng là cao cấp trong các thi thể mà.
Bình thường, nếu thi thể bị vỡ thành từng mảnh như thế này thì người đó sẽ không thể sống sót, sẽ bị hoả táng.
Cậu vất vả lắm mới lựa ra được, sau đó nhặt về, lại bỏ công ra khâu lại, anh ấy không bị hỏa táng là nhờ công của cậu đấy.
Hạ Bạch cuối cùng cũng khâu xong, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, lại lau khôn máu trên mặt thi thể, càng thêm vừa lòng.
Thi thể trước mặt cao bằng Lận Tường, nhưng nhìn cơ bắp có thể thấy anh gầy và khỏe hơn Lận Tường, mặc dù nhắm mắt lại, cũng có thể nhìn ra còn đẹp hơn cả Lận Tường.
Đúng là cao cấp trong các thi thể mà.
Khi cậu đang quan sát kỹ lưỡng, nhìn thấy vài cái bóng dưới ánh đèn bên cạnh xác chết.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy có mấy người đứng sau lưng cậu, chính là mấy người vây quanh kêu Dương Mi lúc nãy.
Bọn họ nhìn chằm chằm cậu và cái xác bên cạnh, vẻ mặt phức tạp, giống như cũng không biết nên nói cái gì.
“Cậu bạn học này, vất vả cho cậu rồi.” Người đàn ông ở giữa nói: “Ừm, chúng tôi mang anh ấy đi nhé?”
Hạ Bạch tháo kính bảo hộ, nhưng còn mang khẩu trang, trong quá trình may xác, khẩu trang và trên trán cũng có dính một chút máu, dù vậy, bọn họ cũng có thể nhìn thấy được một lại cảm xúc có tên là ấm ức ở trên mặt của cậu.
Hạ Bạch: “Tôi nhặt, tôi khâu mà.”
“……”
“À, ùm, cảm ơn, cậu muốn tích phân hay gì khác cũng được, hiện giờ chúng tôi cần phải mang anh ấy về.” Ánh mắt người nói đột nhiên chếch đi, trong mắt lộ ra tia sáng kích động.
Hạ Bạch cúi đầu nhìn, thi thể mở mắt.
Càng ấm ức hơn nữa.