“Sở thích mặc đồ khác giới, nam mặc đồ nữ?” Lận Tường có hơi kinh ngạc, “Không giống a.”
Hạ Bạch cũng cảm thấy không giống, nhưng có số sở thích đúng là không muốn ai biết.
Sau khi Hoa Hạo Minh ăn no thì bắt đầu đi về ký túc xá.
Hai người vội đuổi theo anh ta, cũng muốn trở về nhìn xem Ôn Đông thế nào.
Hơn 2 giờ khuya, trong trường học tối om, hai người không nói gì vì sợ làm phiền đến bảo vệ trường học và Hoa Hạo Minh đi phía trước.
Ba người lặng lẽ đi vào trường học, Hạ Bạch bỗng nhiên dừng bước chân rồi nhìn về phía bên phải.
Lận Tường nhìn theo tầm mắt của cậu, thấy được bên trong mảnh ruộng đậu Hà Lan có một đám lửa rất rõ ràng trong đêm tối.
Hai người thấy Hoa Hạo Minh đang bước đi chầm chậm, không có gì bất thường, thế là lặng lẽ đến gần ruộng đậu Hà Lan.
Bên trong ruộng đậu Hà Lan, một người phụ nữ gầy gò đang quỳ đốt tiền giấy, ánh lửa bốc lên từ những tờ tiền bị đốt cháy, chiếu sáng cả khuôn mặt đầy nếp nhăn và cái miệng đang không ngừng khép mở của bà ta.
“Là bà lao công mà chúng ta đã gặp khi vừa đến đây.” Lận Tường nhỏ giọng nói với Hạ Bạch.
Vào buổi sáng đầu tiên khi bọn họ đi làm quen với bản đồ trong trường, thấy được ruộng đậu Hà Lan ở đây, cũng nhìn thấy bà lao công đang tràn ngập để phòng mà nhìn bọn họ.
Lúc này, trong đêm khuya tĩnh lặng không người, bà ta lại đang lén đốt giấy tiền vàng ở đây, đốt giấy tiền vàng đương nhiên là đốt cho người chết, nhìn bà ta như vậy chắc là không phải đốt vàng mã cho người thân, mà là cầu khấn hoặc cúng kiến cái gì đó, vừa nhìn là biết có vấn đề rồi.
Bà ta hết sức nhạy bén, Lận Tường gần như là dùng hơi nói sát bên tai của Hạ Bạch, nhưng vẫn bị bà ta nghe được.
Cũng giống ngày đó, bà ta hết sức đề phòng bọn họ, nắm chặt bật lửa trong tay, toàn thân căng chặt, hung tợn mà nhìn bọn họ.
Hạ Bạch hỏi: “Bà đối tiền giấy cho Sở Tuyết Lâm sao?”
Khi nghe được ba chữ “Sở Tuyết Lâm”, tròng mắt của bà ta hơi run lên, da trên mặt đều cứng lại.
Một cơn gió đêm mát lạnh thổi qua, bà ta đột nhiên đứng lên, hoảng sợ nhìn xung quanh, nhìn thấy Hoa Hạo Minh cúi đầu bước đi như mất hồn, trong miệng hoảng sợ lẩm bẩm nói: “Cô ta đến rồi, cô ta trở lại rồi……”
“Ai? Là Sở Tuyết Lâm sao?” Lận Tường nhìn ra bà ta biết Sở Tuyết Lâm, vội hỏi: “Sở Tuyết Lâm chết như thế nào? Chị ấy và Vương Ba Đan có quan hệ gì?”
Nữ lao công kia dường như không nghe thấy gì, khom lưng muốn ôm lấy chậu than, Hạ Bạch giật lấy chậu than trước bà ta một bước, “Nói cho chúng tôi biết, nếu không sẽ đốt cả ruộng đậu Hà Lan này.”
“Không, không được!” Nữ lao công sợ hãi xua tay, “Đừng đốt!”
Hạ Bạch không đỏ mặt chém gió nói: “Chị ấy thích hoa đậu Hà Lan nhất, sau khi đốt thế nào chị ấy cũng nổi giận, trách bà không chăm sóc tốt, cũng sẽ trả thù bà.”
Nữ lao công càng sợ hơn, thiếu chút nữa đã quỳ trước Hạ Bạch, “Đừng đừng đừng! Xin cậu!”
Lận Tường nhân cơ hội thúc giục: “Mau nói đi!”
Hạ Bạch nâng lên một chút, làm động tác như muốn ném chậu than.
“Nói, tôi nói! Sở Tuyết Lâm đã bị tên cặn bã Vương Ba Đan kia hại chết!” Nữ lao công cuối cùng cũng nói ra.
Lần đầu tiên bà ta quen biết Sở Tuyết Lâm cũng bởi vì đậu Hà Lan.
Đó chỉ là một ngày bình thường, bà đang dọn cỏ trong khuôn viên trường, khi Sở Tuyết Lâm đi ngang qua, cô bỗng nhiên dừng lại.
“Nơi này có thể trồng một ít hoa cỏ không?”
Bà đã làm việc ở trường này nhiều năm, có vô số người đi lướt qua bên cạnh, tất cả mọi người đều phớt lờ bà ta, giống như bà ta đã bị loại bỏ khỏi tìm tiềm thức của người khác bởi vì mùi cỏ khó chịu trên người, không ai nhìn thấy bà cả.
Đây là người đầu tiên dừng lại nói chuyện với bà, bà ta vốn dĩ đã có hơi kinh ngạc, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
“Tôi mua rất nhiều hạt giống hoa, chị cần không?” Cô ngồi xổm xuống, mở túi giấy đang ôm cho bà ta xom, “Tôi là giáo viên hướng dẫn mới đến, tên là Sở Tuyết Lâm.”
Trong túi giấy đúng là có rất nhiều hạt giống, còn có một số hạt giống bà ta từng trồng.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, có lẽ vì đã bị cái trường này phớt lờ lâu rồi, luôn muốn có người nói chuyện, khi nói chuyện với cô ấy, bà ta cũng cố gắng thể hiện ra sự “Chuyên nghiệp” của mình, “Đây là hạt giống đậu Hà Lan, đây là đậu đỏ, còn có đậu tằm, có phải cô bị người bán hạt giống lừa rồi không?”
“Chị nhận ra được rồi?” Sở Tuyết Lâm vui vẻ mà nhìn bà ta, “Không có bị lừa, đây là tôi cố ý mua đấy.”
Bà ta không hiểu, “Cô mua chúng nó làm cái gì?”
Sở Tuyết Lâm che miệng cười khúc khích, “Mua chúng, bởi vì…… hoa đậu Hà Lan cũng rất đẹp.”
Sau đó, khi thỉnh thoảng gặp mặt cái chị cũng nói mấy câu, mỗi lần đều là Sở Tuyết Lâm chủ động chào hỏi với bà ta.
Bà ta xuất hiện ngày càng thường xuyên trên con đường Sở Tuyết Lâm đi qua, càng ngày càng chú ý đến cô.
Một năm sau, bà ta nhìn thấy cô hẹn hò với Vương Ba Đan.
Không bao lâu, ánh mắt người trong trường nhìn Sở Tuyết Lâm đều không đúng. Bà ta biết được trong mấy lời bàn tán của học sinh, trên mạng ảnh nóng của hai người.
Sở Tuyết Lâm càng lúc càng ít cười.
Khuôn mặt đó có nụ cười đẹp như vậy, đó là điều bà ta luôn phải suy nghĩ trước khi đi ngủ, lẽ ra không nên như thế này.
Bà ta muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên an ủi thế nào. Một đêm nọ, bà ta đột nhiên nghĩ ra một cách, bà ta muốn trồng một luống hoa đậu Hà Lan ở miếng đất trống trong vườn hoa. Bà ta phấn khích muốn chia sẻ ý tưởng này với cô, cho nên đã đến ký túc xá tìm cô vào đêm hôm đó.
Cũng chính vào buổi tối ngày đó, bà ta nghe được cô cãi nhau với Vương Ba Đan.
“Anh đã nói sẽ bảo vệ bí mật này cho em cả đời mà.”
“Xin lỗi Tuyết Lâm, áp lực cấp trên quá lớn, em giúp anh lần này đi, được không?”
“Vương Ba Đan, trừ khi em chết.”
Sau lại cô ấy liền biến mất.
Vương Ba Đan trở thành giáo sư.
Bà ta không dám nói gì cả, cho dù người khác hỏi thì bà ta cũng ngậm miệng không nói. Bà ta từng nhìn thấy dáng vẻ Vương Ba Đan và viện trưởng cười nói với nhau. Bà ta không thể mất đi công việc duy nhất này được.
“Nhất định là Vương Ba Đan hại chết cô ấy.” Cuối cùng có thể nói được, giọng của người phụ nữ gầy gò nghẹn ngào mà vang dội, “Nhất định là gã! Đều đáng chết, tất cả chúng tôi đều đáng chết!”
Sau khi nữ lao công điên điên khùng khùng ôm chậu than bỏ chạy, Lận Tường kích động mà ôm vai Hạ Bạch “Nhờ cả vào Hạ Bạch! Chúng ta tìm được chân tướng ròi!”
“Trên người Sở Tuyết Lâm có có nào đó bị dị tật, bạn trai Vương Ba Đan của bà ta vì muốn nịnh bợ đám cấp trên, cho nên đã dùng bà ta livestream, cuối cùng vì thỏa mãn sở thích bi.ến th.ái của người nào đó, còn hại Sở Tuyết Lâm chết luôn, bởi vì có sự tồn tại của cá cóc, Sở Tuyết Lâm nhất định đã phải trải qua rất nhiều đau đớn, sau khi chết quỷ hồn bị nhốt ở nhà xác, nguyền rủa tất cả những người đi vào sẽ chết vì sở thích của mình.”
“Đây là sự thật trong câu chuyện của Sở Tuyết Lâm!”
“Tên Vương Ba Đan này có thể bởi vì biết được bí mật dị tật của Sở Tuyết Lâm, cho nên mới hẹn hò với chị ấy, chính là muốn lợi dụng chị ấy, thằng tồi, chị Sở Tuyết Lâm thảm quá.”
“Bình tĩnh một chút, nếu đây là sự thật của trò chơi này, nếu chúng ta thật sự tìm được chân tướng rồi.” Hạ Bạch thở ra một hơi lo lắng, “Vậy tại sao trò chơi không có phản ứng gì, chúng ta vẫn còn trong trò chơi?”
Lận Tường sửng sốt, “Đúng vậy, không hề có tý phản ứng nào.”
“A, có khi nào vẫn còn một điểm mấu chốt, cho tới bây giờ chúng ta còn chưa biết Sở Tuyết Lâm có dị tật gì, chúng ta phải tìm được thi thể của Sở Tuyết Lâm, tìm ra dị tật của chị ấy, xác minh suy nghĩ của chúng ta.”
Suy luận của Lận Tường không có vấn đề, đều có thể nói suôn được, nhưng Hạ Bạch cứ cảm thấy không đúng, vẫn có những phần không thể liên kết với nhau, cảm giác như đang làm câu hỏi cuối cùng của một bài thi toán, sau khi làm xong lại phát hiện trong câu hỏi có một điều kiện ẩn từ đầu chí cuối đều không được sử dụng.
Hơn nữa, cảm giác quá suôn sẻ và gượng ép này rất giống bọn họ đang bị điều gì đó dẫn dắt.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Rốt cuộc là đã bỏ qua cái gì?
Có cái gì đó vô cùng sống động.
Hiện giờ đầu của cậu đang mơ mơ màng màng, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, kéo theo máu cũng đang nóng dần lên.
Cậu nắm chặt lấy gia phả trong túi, cảm giác cậu cần phải về.
“Đi về trước, ngày mai rồi hỏi Hoa Hạo Minh.” Hạ Bạch nói.
“Ừm, giờ anh Hoa sắp đến ký túc xá rồi, chúng ta mau về đi.” Lận Tường nói: “Cũng về xem Ôn Đông thế nào.”
Khi bọn họ trở về, Ôn Đông đã nằm ở trên giường.
Trên tay Mạnh Thiên Hữu dính đầy máu tươi, trên đất có quần áo sạch sẽ bị xé rách, tất cả đều là dải dài, vừa nhìn là dùng để băng bó miệng vết thương.
Thấy hai người trở về, Mạnh Thiên Hữu và Ôn Thu cũng lập tức nhìn lại, đầu tiên là nhìn tóc Lận Tường, sau đó cẩn thận quan sát Hạ Bạch.
Ánh mắt của Ôn Thu đánh giá một vòng trên người của Hạ Bạch, hỏi Lận Tường: “Sở thích bị dị hóa của Hạ Bạch là cái gì?”
Lận Tường kiêu ngạo nói: “Hạ Bạch không có sở thích! Tôi đã nói cậu ấy nhất định sẽ không bị dị hóa mà!”
Hai người đều kinh ngạc nhìn về phía Hạ Bạch, Hạ Bạch đúng là không có vấn đề gì, ngoại trừ mắt đỏ lên vì mấy ngày nay không được ngủ ngon, trong mắt cực kỳ buồn ngủ. Bọn họ cũng như vậy, đã buồn ngủ đến mức não muốn đình công rồi.
“Cậu thì sao? Tóc cậu sao thế?” Ôn Thu hỏi tiếp.
Lận Tường lập tức muốn khóc ra, “Anh Hoa là chứng ăn bậy, tôi cho anh ấy ăn tóc của tôi.”
“……”
Lận Tường lại hỏi: “Ôn Đông thế nào?”
Cậu ta phát hiện mình vừa hỏi xong, sắc mặt của Ôn Thu trở nên cực kỳ đáng sợ, bầu không khí trong ký túc xá cũng đông cứng lại, cậu ta lập tức sửa miệng, “Đã trễ thế này, mọi người đều buồn ngủ quá rồi, đi ngủ sớm đi, sáng mai gặp!”
Nói xong cậu ta liền chuồn lẹ.
Không phải không hiếu kỳ, chỉ là không muốn trước mặt Ôn Thu, quá kh.ủng bố.
Sau khi cậu ta về phòng liền nhắn tin hỏi Hạ Bạch rằng Ôn Đông thế nào, Hạ Bạch không trả lời cậu ta ngay, có thể là chờ Ôn Thu đi rồi cậu mới biết được tình huống của Ôn Đông, cũng trả lời tin nhắn của cậu ta.
Hạ Bạch: [ Ôn Đông tự thiến rồi.]
Lận Tường: [……]
Lận Tường sợ tới mức cuộn tròn người, cơn buồn ngủ bay sạch.
Cậu ta nhìn về phía Hoa Hạo Minh ở đối diện, ngay từ đầu cảm thấy chứng ăn bậy còn đáng sợ hơn sở thích mặc đồ khác giới, nhưng bây giờ có vẻ như chứng ăn bậy tốt hơn nhiều, may mà Hoa ca là chứng ăn bậy đấy, bọn họ đều an toàn rồi.
Chỉ là tóc của cậu ta chẳng an toàn tý nào.
Lận Tường vuốt nữa bên tóc của mình, đau lòng không thôi.
Hoa Hạo Minh đang ngủ say, anh ta mơ hồ nghe thấy có người đang khóc, tiềm thức cảm thấy đã xảy ra chuyện, muốn tỉnh lại, nhưng lại không mở mắt ra được.
Anh ta chưa chết mà.
Đừng khóc.
Cuối cùng khi tỉnh táo lại từ ý thức đen kịt, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.
Hàm răng đau như bị nứt ra, dạ dày cũng đau, trong miệng có mùi kỳ quái, cảm giác muốn nôn cực kỳ mãnh liệt.
Hoa Hạo Minh xoay người nhìn về phía Lận Tường, muốn hỏi Lận Tường xem tối hôm qua mình bị sao thế, kết quả vừa xoay đầu liền nhìn thấy một cái đầu trọc lóc.
“……”
Hoa Hạo Minh mờ mịt, “Cậu sao thế? Tóc đâu? Sao tự dưng lại đi cạo đầu?”
Lận Tường nâng khuôn mặt tĩnh lặng sau khi đã trải qua đau buồn, “Tóc bị anh ăn cả rồi.”
Hoa Hạo Minh: “……?”
Lận Tường đi đến mép giường của anh ta, sau đó đặt bao nilon màu trắng chứa nửa bên tóc còn lại lên giường, nhịn khóc mà nói: “Để dành tối nay ăn tiếp.”
Hoa Hạo Minh: “……”