Lúc Cố Kỳ trở lại ký túc xá, Hoắc Tu Viễn đang ngồi bên bàn học đọc sách, cực kỳ nghiêm túc, đến mức Cố Kỳ đã về cũng không biết.

Cố Kỳ lướt qua phía sau lưng cậu ta, liếc mắt nhìn một cái, thế mà đã bắt đầu ôn tập rồi.

“Còn hơn một tháng nữa mới thi, cậu bắt đầu ôn sớm thế?”

Hoắc Tu Viễn đang suy nghĩ một đề khó, cầm bút ở trên bản nháp hí hoáy viết viết vẽ vẽ, một tay khác vẫy vẫy, ý bảo “Từ từ hãy nói hiện tại đừng làm tớ phân tâm.”

Cố Kỳ ngồi vào bàn học của mình, lấy ra một quyển sách, mở lướt qua vài tờ, tiếng WeChat đã vang lên.

Cậu lập tức mở di động, lại thấy chỉ là tin nhắn tổng đài.

Cố Kỳ đóng sách lại, trầm mặc hồi lâu, quay đầu lại nói: “Hôm nay tớ gặp ——”

“Cậu có tư liệu tham khảo định giá tài sản tư bản ở đó không?” Hoắc Tu Viễn hoàn toàn làm lơ lời Cố Kỳ, quay đầu lại hỏi, “Cho tớ mượn xem với.”

Cố Kỳ lấy một quyển sách từ trên kệ xuống, đưa cho Hoắc Tu Viễn đồng thời nói: “Bọn mình còn không thi cái bài chuyên ngành này mà?”

Hoắc Tu Viễn tiếp nhận sách, nói: “Học kỳ sau có hai giáo sư, tớ muốn đi học lớp giáo sư Vương bên kia, nhất định phải trở thành chuyên nghiệp đệ nhất……”

Cậu ta liếc Cố Kỳ một cái, sửa lời nói: “Đệ nhị đi vậy.”

Nói xong, Hoắc Tu Viễn lại xoay người đọc sách. Vài phút sau, cậu ta đột nhiên quay đầu lại hỏi: “À mà cậu nói cậu gặp được cái gì?”

Cố Kỳ nhìn trong tay Hoắc Tu Viễn chồng chất sách vở, nói: “Không có gì, cậu chuyên tâm ôn tập đi, chờ thi xong lại nói.”

Cố Kỳ lên giường ngủ từ sớm, đây là lịch làm việc và nghỉ ngơi nhất quán của cậu, mỗi ngày đúng giờ 10 giờ ngủ, buổi sáng 5 giờ rưỡi rời giường đi chạy bộ.

Khi mới quen, Hoắc Tu Viễn phát hiện đầu năm nay như vậy mà còn có người trẻ tuổi tự vào khuôn khổ như thế, thiếu chút nữa định khuyến khích cậu ta đi xin trở thành di sản phi vật thể.

Hoắc Tu Viễn đóng máy tính thu dọn bàn học, quay đầu nhìn lại, Cố Kỳ còn ở trên giường xoay người, chưa ngủ.

“Tớ bật đèn quấy rầy cậu à?”

Hoắc Tu Viễn biết chất lượng giấc ngủ của Cố Kỳ tuy tốt, nhưng cũng không thích ban đêm có ánh đèn, ngày thường mặc dù rất mệt, ánh đèn nhạt cũng không ngủ được.

“Tớ đi rửa mặt một chút rồi tắt đèn ngay.”

“Không sao.” Cố Kỳ nói, “Tớ cũng còn có chút việc.”

Hoắc Tu Viễn im lặng tắm xong rồi, tắt đèn nằm lên giường, thấy giường đối diện, người kia vẫn chưa ngủ, thế mà đang cầm lấy di động.

“Đã 11 giờ.” Hoắc Tu Viễn nói, “Khó thấy một lần cậu muộn vậy rồi mà vẫn còn chưa ngủ, ngày mai không chạy bộ à?”

Cố Kỳ “Ừm” một tiếng, buông di động: “Ngủ.”

*

Lục Phán Phán vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của Ngô Lộc.

Vốn dĩ ngày mai thứ hai, cô đi làm chính thức rồi, nhưng Ngô Lộc hưng phấn lên một cái chính là lảm nhà lảm nhảm, từ việc anh ta đã nhiều năm không được nhận tiền thưởng lại nói đến anh ta đem tiền riêng ra cũng mất, Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian, không thể không cắt lời anh ta.

“Huấn luyện viên Ngô, tôi thương lượng với anh chuyện này được không?”

Ngô Lộc: “Cô nói đi.”

Lục Phán Phán: “Ngày hôm qua, không phải anh nói với tôi trong đội còn thiếu cầu thủ có thể đảm nhiệm tay chủ công sao? Thật ra gần đây tôi phát hiện ra một người, là sinh viên năm nhất Đại học chúng ta, năng lực phi thường tốt.”

Ngô Lộc: “Ai cơ? Năng lực tốt sao tôi lại không biết chứ.”

Lục Phán Phán: “Cậu ta không phải sinh viên khoa thể dục, là sinh viên chuyên nghiệp khoa tài chính.”

Ngô Lộc quả nhiên trầm mặc.

Lục Phán Phán tiếp tục nói: “Huấn luyện viên Ngô, đội tuyển mời sinh viên không phái khoa thể dục cũng không phải trước nay chưa từng có, mà chúng ta hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là chuẩn bị cho mùa giải mới, chính như theo như lời anh, tháng chin mới huấn luyện tân sinh viên chỉ sợ đã không còn kịp rồi.”

Ngô Lộc ở đầu dây bên kia do dự một hồi, nói: “Cao bao nhiêu?.”

Lựa chọn tay chủ công, Ngô Lộc coi trọng nhất chính là chiều cao.

Lục Phán Phán: “Tôi phỏng chừng khoảng 1m88, hẳn là không đến một mét chín.”

Tiếng nói vừa dứt, Lục Phán Phán không ngoài dự kiến nghe được bên trong điện thoại có tiếng thở dài.

Ngô Lộc: “Hơi thấp.”

“Tôi biết chiều cao hơi kém một chút, nhưng anh xem xu thế hiện tại của đội tuyển quốc gia, đội nam với đội nữ cũng không giống nhau.” Lục Phán Phán bình tĩnh mà nói, “Đội nữ ngày càng có xu hướng chiều cao tăng lên, nhưng mà đội nam lại không hề đem chiều cao đặt ở vị trí thứ nhất, mà là quan trọng linh hoạt. Hôm qua, tôi nghiên cứu dữ liệu cơ bản của đội bóng chúng ta, chiều cao trung bình hẳn là không hy vọng ở trong khoảng thời gian ngắn thống trị áp đảo, càng không có cách nào tạo áp lực ở lưới bóng chuyền, như vậy điều kiện tối thiểu, chúng ta không bằng nhằm vào tấn công thay đổi tốc độ công phu tầm thấp.”

Ngô Lộc trầm mặc không nói, Lục Phán Phán biết anh ta đang suy nghĩ về tính khả thi, cuối cùng chỉ bổ sung một câu.

“Người kia lực công kích —— phi thường cường hãn.”

Một lát sau, Ngô Lộc nói: “Tôi muốn gặp cậu ta.”

Lục Phán Phán đả thông tư tưởng cho Ngô Lộc xong, liền nghĩ muốn tác động Cố Kỳ hẳn là không khó.

Có kỹ thuật như vậy, liền tính là thiên tài, ngày thường khẳng định cũng đã bớt ra tay tàn nhẫn rồi, hơn nữa cậu ta có nhiệt huyết xao động của tuổi trẻ như vậy, Lục Phán Phán thật sự không muốn từ bỏ nhân tài như vậy.

Nhưng khi cô mở WeChat ra nhìn đến cái tên “Đừng yêu ta, không kết quả”, lại sinh ra không biết bao nhiêu lần suy nghĩ thôi bỏ đi tìm cầu thủ bình thường khác cho xong, nhưng vẫn là bị lý trí ức chế ở lại.

[ Lục Phán Phán ]: Xin chào.

Đợi gần nửa tiếng đồng hồ, đối phương cũng không có xem.

Nhìn xem, tự trách mình chậm trễ, ngày mai lại nói vậy.

Lục Phán Phán nằm lên giường, bật đèn ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, 7 giờ Lục Phán Phán đã ra khỏi cửa.

Tuy rằng trường đại học cách nhà cô chỉ có không đến hai mươi phút đi bộ, nhưng cô từ trước đến nay đều đến sớm hơn.

Đầu hạ mặt trời đã lên cao, ven đường trên thảm cỏ có một đám sinh viên chúi đầu đọc, lại thêm một đám sinh viên trong sân thể dục, một người lại một người lướt qua bên người Lục Phán Phán.

Lục Phán Phán bước chân nhẹ nhàng, xuyên qua đường cái, đi ven sân thể dục.

Một hồi chuông từ phía sau truyền đến, Lục Phán Phán quay đầu nhìn lại, Ngô Lộc cưỡi xe đạp như bay hướng cô chạy tới, cách mặt cô nửa thước nhanh nhẹn mà dừng xe, nhảy xuống dắt xe cùng cô đi bộ.

“Cô tới sớm vậy?”

“Vâng.” Lục Phán Phán nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, lưu lại một ấn tượng tốt đi.”

Ngô Lộc: “Cô tự lái xe hay là ngồi tàu điện ngầm tới?”

Lục Phán Phán: “Nhà tôi ở tiểu khu đối diện, đi bộ tới.”

Ngô Lộc: “Tốt như vậy, về sau đi làm tan tầm đều tiện.”

Hai người bước chậm, đón nắng sớm vừa đi vừa ngắm nghía.

Bên cạnh trên sân thể dục, sinh viên chạy càng lúc càng ít, đại đa số chuẩn bị trở về chuẩn bị tiết đầu lên lớp.

Cố Kỳ đeo tai nghe, đã bắt đầu giảm tốc độ.

Phía sau một nam sinh cùng lớp từ phía sau đuổi lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Hôm nay buổi sáng không có tiết học sao?”

Cố Kỳ lắc đầu.

Hai người cùng nhau chạy chậm, nam sinh nhìn đông nhìn tây, chỉ vào phía trước nói: “Có mỹ nữ!”

Cố Kỳ giương mắt nhìn lên, Lục Phán Phán mặc một cái váy liền màu trắng, tóc dài rối tung, thi thoảng bị gió sớm vén nhẹ lên vài sợi. Cô giơ tay vuốt lại tóc dài giữa trán, ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên gương mặt, sáng tối đan xen, nhẹ nhàng nhảy lên.

“Mẹ nó.” Nam sinh nhịn không được nói, “Như là phim điện ảnh vậy.”

Cố Kỳ chậm rãi dừng lại, ánh mắt đuổi theo Lục Phán Phán, đến tận khi cô biến mất ở chỗ ngoặt.

“Người đàn ông kia chính là huấn luyện viên đội bóng chuyền trường mình, bọn họ có phải hay không đến câu lạc bộ bóng chuyền?” Nam sinh còn lảm nhảm không tha mà nhìn hướng Lục Phán Phán rời đi, “Mỹ nữ kia hẳn là người của anh ta đi? Thật khiến cho mình muốn tham gia đội bóng chuyền.”

Cố Kỳ quay đầu lại liếc hắn một cái: “Cậu đi nhặt bóng chắc?”

“A.” Nam sinh cũng không tức giận, “Kỳ thật là muốn huấn luyện viên nữ kia, tớ có đi nhặt cầu cũng vui.”

Cố Kỳ đi nhanh về phía trước, bỏ lại nam sinh kia ở phía sau.

Di động trong túi theo bước đi của cậu mà nhảy lên nhảy xuống, một chút lại một chút va chạm vào đùi.

Cố Kỳ đột nhiên dừng lại, lấy di động ra, từ lúc rời giường buổi sáng giờ mới thấy tin nhắn kia.

*

“Nếu cậu ta không muốn tới, vậy thì quên đi.”

Ngô Lộc nghe xong lời nói của Lục Phán Phán, thấy thần sắc cô không cam lòng, còn nói thêm: “Thật sự đánh hay như vậy sao?”

“Thật sự, tuy rằng tôi sẽ không phải huấn luyện viên, nhưng là vẫn biết đánh giá cầu thủ chứ.” Lục Phán Phán nói, “Thế này đi, tôi biết cậu ta là hội viên của một câu lạc bộ bóng chuyền, có thời gian anh đi cùng tôi xem xem.”

“Vậy đi.” Ngô Lộc đem xe dừng ở cửa câu lạc bộ bóng chuyền, khom lưng khóa xe, “Nói không chừng cậu ta chí lớn muốn thi lên thạc sĩ, nếu là thật sự không thích, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng, đừng chậm trễ tiền đồ tốt của người ta.”

Lục Phán Phán cảm thấy lời của Ngô Lộc có lý, vừa muốn nói đúng, trong bao di động lại “Leng keng” một tiếng.

Cô vừa lấy ra đã thấy, hóa ra là tin nhắn trả lời của Cố Kỳ.

[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Chào.

“Cậu ta trả lời tin nhắn của tôi!”

Lục Phán Phán là người lạc quan, chỉ cần đối phương chịu trả lời tin nhắn liền cho rằng có hi vọng.

Ngô Lộc cũng ngó qua tới xem: “Cô hỏi cậu ta xem khi nào có thời gian, tôi đi xem một chút.”

[ Lục Phán Phán ]: Buổi sáng tốt lành, chừng nào thì cậu rảnh vậy? Huấn luyện viên muốn gặp cậu.

Cố Kỳ hồi lâu mới trả lời.

[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Chị thật sự là quản lý?

[ Lục Phán Phán ]: Thật mà, tôi lại không phải kẻ lừa đảo.

Lần này, đối phương cũng một lúc lâu sau mới trả lời.

[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Chị tốt nhất là không phải.

Lục Phán Phán: “……”

Cô quay đầu lại hỏi Ngô Lộc: “Này, gần đây có người giả mạo quản lý đội bóng chuyền để bán hàng đa cấp sao?”

Ngô Lộc: “Không phải chứ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Phòng trộm môn: Ta nói ngày thường muốn phòng cháy, phòng trộm phòng khuê mật đi, xem, đây là giáo huấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện