Lúc Lâm Dung Vi và tiểu linh thú lúc trở về từ sau nhà lá, Dược Tôn đã hấp thụ xong linh hỏa, đang tĩnh tọa điều tức.

Lãnh Văn Uyên đứng ngồi không yên nhìn chung quanh, thấy Lâm Dung Vi ở phía sau hắn liền vội vã tiến lại.

"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên nắm tay áo Lâm Dung Vi, liếc mắt quan sát tiểu linh thú.

Gương mặt Tiểu linh thú đỏ hồng, một đôi mắt đen như bồ đào lấp lánh, trên trán lấm tấm mồ hôi, còn dính chút bùn đất.

Lãnh Văn Uyên ánh mắt dời xuống, thấy móng tay tiểu linh thú cũng dính đất, liền rơi vào trầm tư.

"Đã làm gì?" Nam tử xách cục lông tới, một bên trách mắng tiểu linh thú, một bên cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Dung Vi.

Tiểu linh thú giương mắt lén nhìn Lâm Dung Vi, ngại ngùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Mặt Lãnh Văn Uyên hơi biến sắc, vô tình hai mắt nhìn nhau với nam tử.

Tất nhiên hắn ta hiểu ý Lãnh Văn Uyên muốn biết chuyện gì xảy ra, hắn hướng Lâm Dung Vi hất cằm một cái.


Hỏi đi, hỏi bọn họ đi đâu làm gì.

Lãnh Văn Uyên mím môi, ngẩng đầu đối diện với cái nhìn lãnh đạm của Lâm Dung Vi.

Gấp gáp một lúc liền níu chặt ống tay áo y, cúi đầu im lặng.

Nam tử ghét bỏ đảo mắt, hướng về tiểu linh thú.

Không có chí khí, nhìn bản tôn đây này!
"Bản lĩnh lớn nhỉ?" Ngữ điệu hắn ta cố ra vẻ nghiêm nghị, gõ nhẹ lên trán tiểu linh thú, "Làm sao mà bẩn như vậy, có phải té ở đâu không? Hay lại đụng này đụng kia?"
Tiểu linh thú vội vàng lắc đầu, giương mắt đầy nước nhìn phu quân nhà mình.

"Vậy thì đi đâu?" Trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, xách nhóc con đẩy cho tiểu linh thú khiến nàng chôn mặt vào lông tơ mềm nhũn, thanh âm dịu dàng, "Ngươi bây giờ đã có con trai.

Hiện tại trí nhớ và tiên lực ngươi đều chưa khôi phục, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, bản tôn và con trai đều sẽ đi theo ngươi đi."
"Không được nói bậy." Tiểu linh thú bĩu môi, kiễng chân hôn lên môi nam tử, hắn ta ngạc nhiên một chút, liền ôm lấy tiểu linh thú ngọt ngào hôn lại.

Lãnh Văn Uyên ở một bên vẻ mặt phức tạp, lần nữa đưa mắt nhìn Lâm Dung Vi, phát hiện y đang rất thờ ơ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Sư tôn?" Lãnh Văn Uyên nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Dung Vi.

"Hử?." Lâm Dung Vi phục hồi tinh thần lại, đập vào mắt là nụ hôn cuồng nhiệt của đôi tình nhân, nhóc con bị ném qua một bên, lông tơ trên người xù loạn, ngơ ngác nhìn cha mẹ mình.

Hai người dây dưa quấn quýt, hô hấp dồn dập.

Nhóc con yên lặng quay lưng lại, bả vai nhỏ nhắn nỗ lực gồng mình.

Hình ảnh cục lông xơ xác trong gió hơi có vẻ tang thương.

Lãnh Văn Uyên vô tình hay hữu ý liếc về phía hai người, mặt đầy ao ước không nói cũng hiểu.

Lâm Dung Vi thu hết vào mắt, vì không muốn quấy rầy chuyện tốt nhà người ta, y nhẹ nhàng vuốt nhóc con một lúc, chào hỏi Dược Tôn xong liền đưa Lãnh Văn Uyên xuống núi.


Mắt thấy đồ nhi nhà mình phảng phất mặt đầy ao ước phức tạp, Lâm Dung Vi dừng bước lại, tuỳ ý Lãnh Văn Uyên tinh thần trên mây bước qua cả y.

Chỉ là vừa được hai ba bước, Lãnh Văn Uyên chợt nhận ra trước mặt không có ai, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

"Sư tôn?" Lãnh Văn Uyên hoang mang, Lâm Dung Vi trong mắt mang ý cười, liền trốn đi.

"Sư tôn!" Lãnh Văn Uyên luống cuống tay chân, nhìn quanh một lúc chỉ thấy bốn phía không người, càng sợ hãi bất an.

Giữa dãy núi tịch mịch tĩnh lặng, chỉ có từng cơn gió lạnh thổi cây cỏ xào xạc.

Tử sương hoa cũng nương theo gió mà phiêu đãng trong không trung.

Không có tiếng côn trùng chim chóc rả rích, Lãnh Văn Uyên cô độc đứng giữa dãy núi mênh mông, như thể trên thế gian này thật sự chỉ còn một mình hắn.

"Sư tôn, đừng làm ta sợ." Lãnh Văn Uyên sốt ruột không biết phải đi hướng nào, đang lúc hắn đang xem chừng xung quanh, Lâm Dung Vi sau một thân cây nhẹ nhàng lướt qua, Lãnh Văn Uyên tinh mắt thấy được liền vội vàng đuổi theo.

Lãnh Văn Uyên đến bên gốc cây vừa rồi lại không thấy bóng dáng Lâm Dung Vi đâu.

Lúc đang không biết làm sao, Lâm Dung Vi từ phía sau áp lại gần, đôi môi như anh đào nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt hắn, chậm rãi dời về phía bên môi.

Lâm Dung Vi niết nhẹ cằm đồ nhi đang ngẩn ngơ, ôn nhu hôn lên.


Chỉ là tiếp xúc nhẹ nhàng nhưng đều khiến cho cả hai trong lòng ấm áp không thôi.

Lúc trước đút thuốc bị Dạ Mị nhìn chằm chằm, có phần vội vã.

Giờ đây trong trời đất này tựa như chỉ có hai người, từng bông hoa tím nhỏ mịn như nhung chậm rãi rơi xuống, thật giống như thời gian đang bị đóng băng, từng giây trôi qua đều mang theo ý ngọt nhàn nhạt.

Lãnh Văn Uyên loạn nhịp ngây người như phỗng, đôi mắt một khắc cũng không chớp.

Môi Lâm Dung Vi nhẹ nhàng nấn ná như không nỡ rời đi, xúc cảm mềm mại khi tiếp xúc khiến cho hai người trống ngực dồn dập, thần hồn điên đảo.

Hầu kết của Lãnh Văn Uyên trượt một cái, giống như cuối cùng kịp phản ứng lại, hắn liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt đến nơi rồi, sợ là kích động tột cùng.

Lâm Dung Vi dùng môi nhẹ nhàng tách môi hắn theo, sau đó nhanh chóng rời đi, thành công chọc cho Lãnh Văn Uyên muốn vội vàng che miệng tránh cho mình kêu lên.

Lúc giơ tay lên lại nhớ tới môi vừa được "sủng ái", liền không muốn chạm tay vào, chỉ đành chạm tay vào mặt.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện