Trong lòng Triệu Khách giật mình, không ngờ bối cảnh của không gian khủng bố lần này trực tiếp nhảy đến âm tào địa phủ.
Đúng lúc này, trong đống tro giấy vốn dùng để hong khô quần áo ở dưới chân lóe lên từng đốm lửa, lại bắt đầu cháy rừng rực, một hàng chữ dần trở nên rõ ràng trong đốm lửa.
【 Nhiệm vụ: Ngăn cản âm hôn 】
【 Nhắc nhở nhiệm vụ: Chủ gia âm hôn là Bạch gia ở âm phủ, nghĩ cách ngăn cản lần âm hôn này và rời khỏi âm phủ, nhưng chú ý trên người ngươi có dương khí của người sống, có thể dùng tro Linh Môi để che giấu. 】
【 Chú thích: Sau khi ăn tro giấy Linh Môi có thể che giấu dương khí trên người, duy trì ba tiếng. 】
Thấy nhắc nhở nhiệm vụ, đôi mắt Triệu Khách sáng ngời, nhân lúc Thúy Lan ngồi bên cạnh không chú ý, cầm lên một nắm tro giấy lặng lẽ chuyển hóa vào trong sách tem.
“Lão gia, ngài nhìn xem, phía trước là Bạch gia, thật khí phách, đúng là nhà giàu có.”
Lúc này Thúy Lan đẩy rèm ra đi lên đầu thuyền chỉ về phía trước, trên khuôn mặt trắng như tuyết kia lộ ra vẻ mừng rỡ.
Triệu Khách nhìn lên, thật sự thấy bên bờ sông phía trước có một khu nhà cũ đứng sừng sững, tường cao trắng tinh, cửa lớn màu đỏ, thoạt nhìn đúng là rất khí phách.
Nhưng điều khiến Triệu Khách chú ý hơn là, có một vài bóng người lục tục đi ra từ trên mấy con thuyền nhỏ bên cạnh, nhìn cách ăn mặc rõ ràng không phải Linh Môi.
Triệu Khách ngước mắt: “Người đưa thư!”
Không biết rốt cuộc lần này có mấy người đưa thư tham gia, nhưng có thể chắc chắn là bọn họ cũng nhận được nhắc nhở nhiệm vụ vừa rồi.
Nếu không sẽ không nghênh ngang đi ra như vậy, về phần những Linh Môi trong thuyền rạp của bọn họ, mặc dù Triệu Khách không thấy nhưng trong không khí có một mùi khét lẹt nhàn nhạt, đã khiến trong lòng hắn có được đáp án.
Triệu Khách chú ý tới bọn họ, tất nhiên những người khác cũng sẽ chú ý đến hắn, hắn bị từng ánh mắt nhìn chằm chằm.
Có nghi ngờ, có khinh bỉ, thậm chí Triệu Khách còn có thể cảm giác được hình như trong những ánh mắt này có một vài ánh mắt không tốt đẹp gì đang nhìn qua nhìn lại đánh giá mình.
Nhưng điều khiến bọn họ nghi ngờ là, vì sao có một Linh Môi đứng bên cạnh Triệu Khách.
“Reng reng reng…”
Lúc này, từng đợt tiếng chuông khiến trong lòng Triệu Khách căng thẳng, nhìn theo hướng tiếng chuông, chỉ thấy cánh cửa lớn sơn son của Bạch gia từ từ mở ra, một trận khua chiêng gõ trống vang lên, chỉ thấy cỗ kiệu màu đen nhánh kia chậm rãi đưa đến Bạch gia.
Tuy rất rõ ràng nhiệm vụ của bọn họ là ngăn cản lần âm hôn này, nhưng nhìn cỗ kiệu kia bị đưa đến cửa lớn Bạch gia, không ai dám hành động.
Kết cục của hai người đưa thư trước đó vẫn rõ mồn một trước mắt, muốn đi lên liều mạng, chỉ dựa vào mấy người đưa thư bọn họ, có lẽ chỉ có phần chết.
“Thúy Lan, ngươi biết về dương gian kiểu gì không?”
“Trở về? Không thể quay về, chân thân của chúng ta đều bị đốt đi rồi, sao có thể quay về được, sao lão gia lại hồ đồ như vậy chứ?”
Nghe thấy Thúy Lan nói vậy, lông mày Triệu Khách siết chặt, không nhịn được thầm mắng trong lòng: “Đáng chết!”
Độ khó thật sự của nhiệm vụ lần này cũng không đơn giản chỉ phá hoại một trận âm hôn, điểm thật sự khó khăn của nhiệm vụ là phải tìm được cách trở về dương gian.
Ít nhất trước khi tìm thấy cách rời khỏi nơi đây, bọn họ căn bản không thể hành động, nếu không… Thứ chờ đợi bọn họ là sự đuổi giết mãi mãi không kết thúc, cùng vĩnh viễn bị bao vây ở nơi này, cho đến khi mình biến thành cô hồn dã quỷ.
Từng chiếc thuyền nhỏ lục tục đỗ sát trên bến tàu gần Bạch gia, trước tiên Triệu Khách ăn một miếng tro giấy, lập tức đi theo sau lưng Thúy Lan xuống thuyền.
Bọn họ vừa xuống thuyền, quay đầu nhìn lại chỉ thấy thuyền nhỏ sau lưng bắt đầu chìm xuống, chỉ trong chớp mắt đã chìm vào trong sông, không thấy tăm hơi.
Hiển nhiên suy nghĩ muốn dựa vào thuyền nhỏ để trở về không thể thực hiện được.
“Này, các ngươi đi theo ta.”
Lúc này một người mặc đồ tang màu trắng đi đến trước mặt Triệu Khách, khuôn mặt không biểu cảm vẫy tay gọi Triệu Khách, để bọn họ đi theo.
“Lão gia, đó là quản sự Bạch gia, chúng ta nhanh đi theo.”
Thúy Lan sợ Triệu Khách không hiểu, vội vàng giục Triệu Khách đi theo sau.
Là Linh Môi của hồi môn, đương nhiên đám người Triệu Khách không có tư cách đi vào cửa chính, mà bị dẫn đường đến một cánh cửa bên rồi đi vào.
Đợi sau khi đi vào một tiểu viện, quản sự Bạch gia mới đưa tay ra chỉ: “Nơi này là chỗ mà các ngươi sẽ ở lại sau này.”
Thúy Lan nhìn tiểu viện một chút, đi đến bên cạnh quản sự bình tĩnh lấy ra một xấp tiền giấy nhét vào trong tay quản sự, cười làm lành nói: “Vị quản sự lão gia này, chủ tử của chúng ta…”
“Chủ tử của các ngươi không thiếu đám nô tài như các ngươi, sau này nhiệm vụ của các ngươi là ở lại chỗ này hầu hạ lão gia phu nhân của các phòng trong Bạch gia, nếu ai dám sơ suất lười biếng, cẩn thận ta ném hắn vào sông Hoàng Tuyền.”
Thúy Lan nghe vậy ngạc nhiên, hình như điều này không giống như nàng đã nghĩ, vội vàng nói: “Không phải, quản sự lão gia, điều này… Không hợp với quy củ.”
“Quy củ?”
Đúng lúc này, trong đống tro giấy vốn dùng để hong khô quần áo ở dưới chân lóe lên từng đốm lửa, lại bắt đầu cháy rừng rực, một hàng chữ dần trở nên rõ ràng trong đốm lửa.
【 Nhiệm vụ: Ngăn cản âm hôn 】
【 Nhắc nhở nhiệm vụ: Chủ gia âm hôn là Bạch gia ở âm phủ, nghĩ cách ngăn cản lần âm hôn này và rời khỏi âm phủ, nhưng chú ý trên người ngươi có dương khí của người sống, có thể dùng tro Linh Môi để che giấu. 】
【 Chú thích: Sau khi ăn tro giấy Linh Môi có thể che giấu dương khí trên người, duy trì ba tiếng. 】
Thấy nhắc nhở nhiệm vụ, đôi mắt Triệu Khách sáng ngời, nhân lúc Thúy Lan ngồi bên cạnh không chú ý, cầm lên một nắm tro giấy lặng lẽ chuyển hóa vào trong sách tem.
“Lão gia, ngài nhìn xem, phía trước là Bạch gia, thật khí phách, đúng là nhà giàu có.”
Lúc này Thúy Lan đẩy rèm ra đi lên đầu thuyền chỉ về phía trước, trên khuôn mặt trắng như tuyết kia lộ ra vẻ mừng rỡ.
Triệu Khách nhìn lên, thật sự thấy bên bờ sông phía trước có một khu nhà cũ đứng sừng sững, tường cao trắng tinh, cửa lớn màu đỏ, thoạt nhìn đúng là rất khí phách.
Nhưng điều khiến Triệu Khách chú ý hơn là, có một vài bóng người lục tục đi ra từ trên mấy con thuyền nhỏ bên cạnh, nhìn cách ăn mặc rõ ràng không phải Linh Môi.
Triệu Khách ngước mắt: “Người đưa thư!”
Không biết rốt cuộc lần này có mấy người đưa thư tham gia, nhưng có thể chắc chắn là bọn họ cũng nhận được nhắc nhở nhiệm vụ vừa rồi.
Nếu không sẽ không nghênh ngang đi ra như vậy, về phần những Linh Môi trong thuyền rạp của bọn họ, mặc dù Triệu Khách không thấy nhưng trong không khí có một mùi khét lẹt nhàn nhạt, đã khiến trong lòng hắn có được đáp án.
Triệu Khách chú ý tới bọn họ, tất nhiên những người khác cũng sẽ chú ý đến hắn, hắn bị từng ánh mắt nhìn chằm chằm.
Có nghi ngờ, có khinh bỉ, thậm chí Triệu Khách còn có thể cảm giác được hình như trong những ánh mắt này có một vài ánh mắt không tốt đẹp gì đang nhìn qua nhìn lại đánh giá mình.
Nhưng điều khiến bọn họ nghi ngờ là, vì sao có một Linh Môi đứng bên cạnh Triệu Khách.
“Reng reng reng…”
Lúc này, từng đợt tiếng chuông khiến trong lòng Triệu Khách căng thẳng, nhìn theo hướng tiếng chuông, chỉ thấy cánh cửa lớn sơn son của Bạch gia từ từ mở ra, một trận khua chiêng gõ trống vang lên, chỉ thấy cỗ kiệu màu đen nhánh kia chậm rãi đưa đến Bạch gia.
Tuy rất rõ ràng nhiệm vụ của bọn họ là ngăn cản lần âm hôn này, nhưng nhìn cỗ kiệu kia bị đưa đến cửa lớn Bạch gia, không ai dám hành động.
Kết cục của hai người đưa thư trước đó vẫn rõ mồn một trước mắt, muốn đi lên liều mạng, chỉ dựa vào mấy người đưa thư bọn họ, có lẽ chỉ có phần chết.
“Thúy Lan, ngươi biết về dương gian kiểu gì không?”
“Trở về? Không thể quay về, chân thân của chúng ta đều bị đốt đi rồi, sao có thể quay về được, sao lão gia lại hồ đồ như vậy chứ?”
Nghe thấy Thúy Lan nói vậy, lông mày Triệu Khách siết chặt, không nhịn được thầm mắng trong lòng: “Đáng chết!”
Độ khó thật sự của nhiệm vụ lần này cũng không đơn giản chỉ phá hoại một trận âm hôn, điểm thật sự khó khăn của nhiệm vụ là phải tìm được cách trở về dương gian.
Ít nhất trước khi tìm thấy cách rời khỏi nơi đây, bọn họ căn bản không thể hành động, nếu không… Thứ chờ đợi bọn họ là sự đuổi giết mãi mãi không kết thúc, cùng vĩnh viễn bị bao vây ở nơi này, cho đến khi mình biến thành cô hồn dã quỷ.
Từng chiếc thuyền nhỏ lục tục đỗ sát trên bến tàu gần Bạch gia, trước tiên Triệu Khách ăn một miếng tro giấy, lập tức đi theo sau lưng Thúy Lan xuống thuyền.
Bọn họ vừa xuống thuyền, quay đầu nhìn lại chỉ thấy thuyền nhỏ sau lưng bắt đầu chìm xuống, chỉ trong chớp mắt đã chìm vào trong sông, không thấy tăm hơi.
Hiển nhiên suy nghĩ muốn dựa vào thuyền nhỏ để trở về không thể thực hiện được.
“Này, các ngươi đi theo ta.”
Lúc này một người mặc đồ tang màu trắng đi đến trước mặt Triệu Khách, khuôn mặt không biểu cảm vẫy tay gọi Triệu Khách, để bọn họ đi theo.
“Lão gia, đó là quản sự Bạch gia, chúng ta nhanh đi theo.”
Thúy Lan sợ Triệu Khách không hiểu, vội vàng giục Triệu Khách đi theo sau.
Là Linh Môi của hồi môn, đương nhiên đám người Triệu Khách không có tư cách đi vào cửa chính, mà bị dẫn đường đến một cánh cửa bên rồi đi vào.
Đợi sau khi đi vào một tiểu viện, quản sự Bạch gia mới đưa tay ra chỉ: “Nơi này là chỗ mà các ngươi sẽ ở lại sau này.”
Thúy Lan nhìn tiểu viện một chút, đi đến bên cạnh quản sự bình tĩnh lấy ra một xấp tiền giấy nhét vào trong tay quản sự, cười làm lành nói: “Vị quản sự lão gia này, chủ tử của chúng ta…”
“Chủ tử của các ngươi không thiếu đám nô tài như các ngươi, sau này nhiệm vụ của các ngươi là ở lại chỗ này hầu hạ lão gia phu nhân của các phòng trong Bạch gia, nếu ai dám sơ suất lười biếng, cẩn thận ta ném hắn vào sông Hoàng Tuyền.”
Thúy Lan nghe vậy ngạc nhiên, hình như điều này không giống như nàng đã nghĩ, vội vàng nói: “Không phải, quản sự lão gia, điều này… Không hợp với quy củ.”
“Quy củ?”
Danh sách chương