Ầm------!
Toàn bộ căn phòng văn vẹo vỡ vụn, làn sóng xung kích vô hình ầm ầm lan tới, Diệp Văn Hiên ngay cả đau đớn cũng không kịp rên đã lảo đảo bị hất bay ra ngoài, đập thẳng vào lưng người trước mặt.
Mũi cậu truyền tới một trận đau đớn.
Bên tai là giọng nữ hét chói tai cùng giọng nam chửi bới, tựa hồ còn nghe thấy tiếng người huýt sáo cùng cười phá lên ở xa xa.
Quả hỏa tiễn thứ hai bám sát theo tới!
Nó xuyên qua bức tường bị quả đầu tiên phá nát, xuyên qua làn khói mờ mịt gầm thét hung hãn, cứ vậy hống hách truy đuổi mục tiêu.
Đột nhiên một chiếc lưới điện vô hình dựng lên chặn đường cái tên hống hách kia lại!
Xiiii-------
Hỏa tiễn không cam lòng cấp tốc xoay tròn, tia điện màu xanh lam khóa chặt phần đầu đạn, giống như một chiếc lưới chầm chậm vây chặt, quyết tâm muốn diệt sạch con mồi bên trong.
Không ai nhìn thấy trận đấu sức diễn ra trong làn khói mù, lưới điện thần bí chỉ xuất hiện năm giây rồi giống như lúc xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.
Hỏa tiễn bị "kẻ địch" xuất thần nhập quỷ rút cạn sức lực chúi đầu xuống, đầu đạn vừa chạm đất lập tức nổ tung, tòa lầu vốn hỗn loạn lần thứ hai bị tổn hại nghiêm trọng!
Nam nhân cầm ống phóng RPG ở bên ngoài ồ một tiếng, tựa hồ cảm thấy hơi ngoài ý muốn với hiệu quả của hỏa tiễn.
"Hửm, cái này không đúng lắm." Hắn đứng dậy, vác vũ khí trên vai lẩm bẩm: "Không chết người nào hết à? Tiếc thật."
Thế nhưng uy lực của hai quả hỏa tiễn này thật sự rất lớn.
Tòa lầu này vốn có sáu tầng, từ phía đông tới phía tây dài ít nhất cũng ba mươi mét, lúc này phòng làm việc hướng phía nam lầu bốn trở thành trọng điểm bị hỏa tiễn chiếu cố, nó đánh thủng tỏa nhà thành một lỗ thủng to lớn, đầu đạn nổ tung, ngọn lửa hừng hực màu đỏ gặp gió liền phừng lên, chỉ chốc lát sau đã lan ra hệt như lửa cháy trên đồng cỏ.
Vách tường sụp xuống, lửa lan rộng, khói đặc tràn vào khắp ngõ ngách tòa nhà, hết thảy biến cố liên lụy tới nhóm người đang tị nạn trong tòa lầu.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc vang vọng, cho dù cách xa cả mấy chục mét cũng nghe thấy rõ ràng.
Trong biển lửa hừng hực có người hốt hoảng chạy ra ngoài, cũng có người lững thững bước đi hệt như chỗ không người.
Có nói là luyện ngục nhân gian cũng không thái quá.
Nhân trung dưới mũi truyền tới một trận đau nhức, Diệp Văn Hiên mở mắt ra, vừa vặn đối mặt với cặp "ngọc bích" sâu thẳm.
Ách... có chút đẹp.
"Tỉnh táo chưa?" Hình Uyên thu hồi ngón tay vừa bóp nhân trung đối phương lại, sẵn tiện giơ hai ngón tay: "Này là mấy?"
Diệp Văn Hiên có chút choáng váng nhìn Hình Uyên: "....này là mấy?"
Hình Uyên chuyển thành bốn ngón: "Hỏi cậu đấy."
Diệp Văn Hiên lắc lắc đầu: "....hỏi cậu đấy."
Hình Uyên cúi đầu nhìn Diệp Văn Hiên hai giây: "Quả nhiên bị đập choáng váng rồi."
"Đập choáng váng....?" Diệp Văn Hiên đưa tay lên đỡ đầu, sờ sờ thấy một cái bánh bao u lên rõ ràng: "Sao.... chuyện gì...."
Hỏi xong thì cậu tự mình nghĩ ra.
Lúc sáu người bọn họ trốn ra ngoài hành lang thì quả hỏa tiễn thứ hai bay tới sát bên mông, Diệp Văn Hiên mượn khói súng che đậy dựng lên một tấm lưới điện bảo hộ, thế nhưng lại không chú ý tới chuyện sàn nhà bị sụp xuống, dưới chân đạp hụt nên theo gạch đá rơi xuống lấu ba.
Sau đó quả hỏa tiễn thứ hai nổ tung, cậu lại một lần nữa bị dư chấn mãnh liệt hất bay, trên đường bay còn bị tảng đá nện vào ót, may mắn là không bị đập bể đầu.
Về phần vì sao Hình Uyên lại rơi cùng một chỗ với cậu, Diệp Văn Hiên thật sự không có ấn tượng.
Đến khi cảm giác choáng váng rốt cuộc dần dần tan đi, Diệp Văn Hiên mới có tinh thần quan sát tình huống xung quanh.
Lúc này bọn họ đang ở trong một không gian rất hẹp, trái phải đều chồng chết bê tông cùng cốt thép gãy lìa, trước mắt là một mảnh u ám, lúc di chuyển tay chân còn có thể đụng vào những tảng đá cứng rắn.
Bốn phía không ngừng có tiếng kêu cứu từ khe hở truyền tới, Diệp Văn Hiên suy đoán, là người đáng thương cũng bị đè dưới đống gạch đá như bọn họ.
Cậu giật giật mũi, sau đó nhịn không được bị khói đặc gay mũi làm ho sặc sụa.
Hình Uyên nằm úp sấp trên người cậu, gương mặt hơi rũ nghiêng bên má phải, nghe thấy tiếng cậu ho khan thì đưa tay lên che miệng mũi cậu lại: "Cố bình ổn hô hấp của cậu lại, đừng cố sức ho như vậy, hít quá nhiều khói thì cái mạng nhỏ của cậu sẽ không còn đâu.
Nói xong, Hình Uyên đột nhiên nghiêng đầu, hướng phía sau nói: "Chernow, có thể ra ngoài không?"
Diệp Văn Hiên nghe thấy phía sau Hình Uyên có một âm thanh quen thuộc vang lên: "Có thể."
Lúc này cậu mới phản ứng được, nơi này không phải chỉ có mình cùng Hình Uyên, phía trên còn có Chernow.
Khó trách sau khi tỉnh lại cứ cảm thấy toàn thân giống như bị đè nghẹt, hóa ra vì trên người cậu đè nặng tới hai người nam nhân trưởng thành.
Mới nãy cậu còn tưởng Hình Uyên đã công bố dối thể trọng, thật sự là anh ta béo tới hơn bốn trăm kg.
Diệp Văn Hiên bị đè ép tới sắp nói không nên lời: "Hai người----- nặng quá a-----"
Hình Uyên thở hắt một hơi, tựa hồ cảm thấy may mắn vì Diệp Văn Hiên không bị đập đầu thành kẻ ngu ngốc: "Còn mạng thì phải cảm thấy đủ đi, bây giờ cậu còn ghét bỏ ân nhân cứu mạng mình à?"
Ha hả, rốt cuộc ai là ân nhân cứu mạng ai còn chưa biết à.
Diệp Văn Hiên bị trọng lượng đáng sợ đè ép tới mức không xỉa xói nổi, hấp hối nói: "Bây giờ là.... tình huống gì vậy....?"
Còn chưa dứt lời thì phía trên đã truyền tới một tiếng gầm, Chernow xốc nửa miếng ván cửa đè phía trên bọn họ ra, đồng thời hất văng cả số gạch đá đè phía bên trên.
Động tĩnh quả thực không nhỏ, gạch vụn bay tứ tung, có vài khối rơi xuống bên cạnh Diệp Văn Hiên.
Một lát sau, trên người Diệp Văn Hiên đột nhiên nhẹ đi hẳn, cậu mở mắt ra thì thấy trong bóng tối u ám có hai bóng người loáng thoáng.
"Hai người đứng như vậy làm tôi tưởng Hắc Bạch Vô Thường tới bắt hồn." Cậu giơ tay, yếu ớt xỉa một câu, sau đó lại hỏi: "Sao chỉ còn ba chúng ta, những người khác đâu?"
Chernow muốn kéo Diệp Văn Hiên nhưng bị Hình Uyên cản lại, anh cúi người nắm lấy bàn tay đưa tới kia, cánh tay dùng sức kéo Diệp Văn Hiên ngồi dậy.
"Chuyện xảy ra quá đột nhiên, khi đó ở bên cạnh tôi chỉ có mình cậu là gần nhất." Hình Uyên buông tay, thản nhiên nói: "May mắn Chernow kịp túm lấy nửa miếng váng cửa che chắn phía trên, bằng không ba chúng ta đã đi tong nửa cái mạng rồi."
Diệp Văn Hiên vỗ vỗ bụi trên người, nghe vậy thì khựng một chút, sau đó nói: "Cám ơn."
Bởi vì lửa đang cháy nên ba người không vội đứng dậy mà cúi thấp người để tránh bị khói sặc, vừa tìm kiếm người khác vừa tìm lối ra.
Sau năm phút, trong đống phế tích cách đó hơn mười mét, bọn họ tìm được Lý Phi cùng Trương Tình Tuyết đồng dạng cũng rơi từ xuống lầu bốn xuống.
Lý Phi bị gạch đá đập trúng bả vai phải, gãy một cánh tay, Trương Tình Tuyết được Lý Phi bảo hộ nên tuy bị trầy da nhiều chỗ nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
"Khụ khụ, ô ô ô.... Nguyễn trợ lý, cô ấy.... không rơi xuống." Trương Tình Tuyết vừa ho khan vừa anh anh khóc ròng nói: "Cô ấy từ phía sau đẩy tôi một cái rồi tự mình chạy đi, anh anh anh anh...."
Khóe miệng Lý Phi rướm máu, kéo cánh tay phải máu me đầm đìa nhỏ giọng nói: "Nếu Phi Lang làm đủ cẩn thận thì nhất định sẽ tiến vào diệt tận gốc, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Diệp Văn Hiên nương theo ánh lửa quan sát những người có mặt, đồng thời đặt một dấu chấm hỏi cho Nguyễn Ngọc San.
Lẽ nào Nguyễn Ngọc San mới là nội ứng mà "Thực Nhân Hoa" đề cập tới? Hai vệ sĩ trước đó tiến ra ngoài dò đường vẫn chưa trở lại, có khi nào.... sự thật là đi ra mật báo tin tức hay không?
Đang định suy nghĩ kĩ hơn thì cục u sau đầu bắt đầu nhức ê ẩm để nhắc nhở sự tồn tại của mình, Diệp Văn Hiên nhịn không được đưa tay sờ sờ, nhíu mày không nghĩ nữa.
Việc cấp bách hiện giờ là phải đưa Hình Uyên tới cửa sau mà "Thực Nhân Hoa" đã nói, tìm chiếc xe vận chuyển sữa.
Lúc cậu đang suy tư xem nên làm sao, Hình Uyên ở bên cạnh đột nhiên nói: "Có tiếng súng."
Hành động của mọi người lập tức khựng lại, im lặng.
Diệp Văn Hiên đột nhiên có cảm giác rợn gai ốc.
Không biết là ở nơi nào, có tiếng bước chân không nhanh không chậm đạp trên lớp đá vụn.
Tiếng bước chân dừng lại, tiếp đó là phốc một tiếng, Diệp Văn Hiên rất quen thuộc với âm thanh này, cậu theo phản xạ có điều kiện nghĩ tới khoảng thời gian đặc huấn ở bộ đặc biệt, giáo viên xạ kích từng để cậu thử loại này.
Là súng ngắn có gắn ống hãm thanh.
Không biết có phải ảo giác hay không, tiếng kêu cứu ở bốn phía dần dần biến mất.
Hô hấp Diệp Văn Hiên trở nên dồn dập, Hình Uyên ở bên cạnh một tay túm gáy cổ cậu, tay kia xoa xoa trên cổ, thấp giọng nói: "Tỉnh táo lại, đi theo tôi, trước tiên tìm công sự che chắn."
Diệp Văn Hiên nỗ lực bình ổn hô hấp: "Ừm... tôi không sợ."
Trương Tình Tuyết ở bên cạnh ai oán: "Hình tổng.... Hình tổng, người ta sợ nha...."
Đám người làm như không nghe thấy.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Hình Uyên nhanh chóng quan sát xung quanh một chút, anh vừa phân phó Chernow đối phó người tới vừa kiểm tra thương thế của Lý Phi: "Miệng vết thương của anh nếu không cầm máu thì cánh tay này sẽ bị phế. Nếu tiếp tục theo tôi sẽ không thể chữa trị kịp thời, anh tự mình hành động, thoát khỏi nguy hiểm sẽ liên lạc lại."
Lý Phi khẽ cắn môi: "Ông chủ, ngài phải cẩn thận. Trong chúng ta nhất định có người của đối phương, bằng không.... sẽ không thể bại lộ nhanh như vậy, Tiền Ngũ kia, còn có..."
Hình Uyên ngắt lời: "Không cần nói, ghi nhớ kỹ trong đầu. Sau khi ra được bên ngoài, thay tôi tra xét."
Lý Phi nuốt ngụm nước bọt lẫn máu: "Vâng."
Lúc hai người nói chuyện, Chernow đã rời đi, bắt đầu cùng tên cầm súng giết chóc kia đánh nhau!
"Ha ha ha!" Tên kia điên cuồng cười to: "Tìm được bọn mày rồi, các bé cưng...."
Cổ họng Chernow phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai người đánh hơn mười chiêu trong ánh lửa lập lòe, từ hành lang đánh tới phòng học đã biến thành phế tích ở bên cạnh, thỉnh thoảng có tiếng súng cùng tiếng gạch đá sụp đổ, có thể tưởng tượng được tình huống chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
Hình Uyên đẩy người bên cạnh: "Đi!"
Diệp Văn Hiên sớm đã chờ cơ hội này, cậu túm lấy Hình Uyên cùng Trương Tình Tuyết, khom người đi trong thông đạo gồ ghề gian nan tiến tới trước.
Lúc Hình Uyên cùng Lý Phi nói chuyện, cậu đã bắt đầu quan sát tình cảnh xung quanh, tìm kiếm đường chạy trốn.
[end 28]
[TKT] ###Trương trợ lý kỳ nhân###
Trong chuyến công tác châu Âu nào đó, đoàn Hình Uyên gặp núi lửa phun trào.
Trương trợ lý nhích lại gần: "Hình ~ tổng ~ người ta rất sợ đó a ~"
Hình Uyên: "Lãnh tĩnh."
Trong chuyến công tác tới vùng Trung Đông gặp gỡ quốc vương của nước XX, đoàn Hình Uyên gặp phải phản quân bạo loạn.
Trương Tình Tuyết: "Hình ~ tổng ~ người ta bị hù chết rồi a ~
Hình Uyên: "Lãnh tĩnh."
Lần này diễn thuyết ở Westhall, đột nhiên gặp phải phần tử khủng bố.
Trương Tình Tuyết: "Hình ~ tổng ~ ngài sờ trái tim chỏ bé của người ta đi, đang nảy thình thịch rồi đây nè ~"
Hình Uyên: "Lãnh tĩnh."
Diệp Văn Hiên: "Kỳ thực.... tôi cảm thấy em gái đây rất bình tĩnh."
Hình Uyên: "Là tôi tự nhắc mình nhất định phải lãnh tĩnh, không thể một đấm đấm chết cô ta."
*.*
Toàn bộ căn phòng văn vẹo vỡ vụn, làn sóng xung kích vô hình ầm ầm lan tới, Diệp Văn Hiên ngay cả đau đớn cũng không kịp rên đã lảo đảo bị hất bay ra ngoài, đập thẳng vào lưng người trước mặt.
Mũi cậu truyền tới một trận đau đớn.
Bên tai là giọng nữ hét chói tai cùng giọng nam chửi bới, tựa hồ còn nghe thấy tiếng người huýt sáo cùng cười phá lên ở xa xa.
Quả hỏa tiễn thứ hai bám sát theo tới!
Nó xuyên qua bức tường bị quả đầu tiên phá nát, xuyên qua làn khói mờ mịt gầm thét hung hãn, cứ vậy hống hách truy đuổi mục tiêu.
Đột nhiên một chiếc lưới điện vô hình dựng lên chặn đường cái tên hống hách kia lại!
Xiiii-------
Hỏa tiễn không cam lòng cấp tốc xoay tròn, tia điện màu xanh lam khóa chặt phần đầu đạn, giống như một chiếc lưới chầm chậm vây chặt, quyết tâm muốn diệt sạch con mồi bên trong.
Không ai nhìn thấy trận đấu sức diễn ra trong làn khói mù, lưới điện thần bí chỉ xuất hiện năm giây rồi giống như lúc xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.
Hỏa tiễn bị "kẻ địch" xuất thần nhập quỷ rút cạn sức lực chúi đầu xuống, đầu đạn vừa chạm đất lập tức nổ tung, tòa lầu vốn hỗn loạn lần thứ hai bị tổn hại nghiêm trọng!
Nam nhân cầm ống phóng RPG ở bên ngoài ồ một tiếng, tựa hồ cảm thấy hơi ngoài ý muốn với hiệu quả của hỏa tiễn.
"Hửm, cái này không đúng lắm." Hắn đứng dậy, vác vũ khí trên vai lẩm bẩm: "Không chết người nào hết à? Tiếc thật."
Thế nhưng uy lực của hai quả hỏa tiễn này thật sự rất lớn.
Tòa lầu này vốn có sáu tầng, từ phía đông tới phía tây dài ít nhất cũng ba mươi mét, lúc này phòng làm việc hướng phía nam lầu bốn trở thành trọng điểm bị hỏa tiễn chiếu cố, nó đánh thủng tỏa nhà thành một lỗ thủng to lớn, đầu đạn nổ tung, ngọn lửa hừng hực màu đỏ gặp gió liền phừng lên, chỉ chốc lát sau đã lan ra hệt như lửa cháy trên đồng cỏ.
Vách tường sụp xuống, lửa lan rộng, khói đặc tràn vào khắp ngõ ngách tòa nhà, hết thảy biến cố liên lụy tới nhóm người đang tị nạn trong tòa lầu.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu khóc vang vọng, cho dù cách xa cả mấy chục mét cũng nghe thấy rõ ràng.
Trong biển lửa hừng hực có người hốt hoảng chạy ra ngoài, cũng có người lững thững bước đi hệt như chỗ không người.
Có nói là luyện ngục nhân gian cũng không thái quá.
Nhân trung dưới mũi truyền tới một trận đau nhức, Diệp Văn Hiên mở mắt ra, vừa vặn đối mặt với cặp "ngọc bích" sâu thẳm.
Ách... có chút đẹp.
"Tỉnh táo chưa?" Hình Uyên thu hồi ngón tay vừa bóp nhân trung đối phương lại, sẵn tiện giơ hai ngón tay: "Này là mấy?"
Diệp Văn Hiên có chút choáng váng nhìn Hình Uyên: "....này là mấy?"
Hình Uyên chuyển thành bốn ngón: "Hỏi cậu đấy."
Diệp Văn Hiên lắc lắc đầu: "....hỏi cậu đấy."
Hình Uyên cúi đầu nhìn Diệp Văn Hiên hai giây: "Quả nhiên bị đập choáng váng rồi."
"Đập choáng váng....?" Diệp Văn Hiên đưa tay lên đỡ đầu, sờ sờ thấy một cái bánh bao u lên rõ ràng: "Sao.... chuyện gì...."
Hỏi xong thì cậu tự mình nghĩ ra.
Lúc sáu người bọn họ trốn ra ngoài hành lang thì quả hỏa tiễn thứ hai bay tới sát bên mông, Diệp Văn Hiên mượn khói súng che đậy dựng lên một tấm lưới điện bảo hộ, thế nhưng lại không chú ý tới chuyện sàn nhà bị sụp xuống, dưới chân đạp hụt nên theo gạch đá rơi xuống lấu ba.
Sau đó quả hỏa tiễn thứ hai nổ tung, cậu lại một lần nữa bị dư chấn mãnh liệt hất bay, trên đường bay còn bị tảng đá nện vào ót, may mắn là không bị đập bể đầu.
Về phần vì sao Hình Uyên lại rơi cùng một chỗ với cậu, Diệp Văn Hiên thật sự không có ấn tượng.
Đến khi cảm giác choáng váng rốt cuộc dần dần tan đi, Diệp Văn Hiên mới có tinh thần quan sát tình huống xung quanh.
Lúc này bọn họ đang ở trong một không gian rất hẹp, trái phải đều chồng chết bê tông cùng cốt thép gãy lìa, trước mắt là một mảnh u ám, lúc di chuyển tay chân còn có thể đụng vào những tảng đá cứng rắn.
Bốn phía không ngừng có tiếng kêu cứu từ khe hở truyền tới, Diệp Văn Hiên suy đoán, là người đáng thương cũng bị đè dưới đống gạch đá như bọn họ.
Cậu giật giật mũi, sau đó nhịn không được bị khói đặc gay mũi làm ho sặc sụa.
Hình Uyên nằm úp sấp trên người cậu, gương mặt hơi rũ nghiêng bên má phải, nghe thấy tiếng cậu ho khan thì đưa tay lên che miệng mũi cậu lại: "Cố bình ổn hô hấp của cậu lại, đừng cố sức ho như vậy, hít quá nhiều khói thì cái mạng nhỏ của cậu sẽ không còn đâu.
Nói xong, Hình Uyên đột nhiên nghiêng đầu, hướng phía sau nói: "Chernow, có thể ra ngoài không?"
Diệp Văn Hiên nghe thấy phía sau Hình Uyên có một âm thanh quen thuộc vang lên: "Có thể."
Lúc này cậu mới phản ứng được, nơi này không phải chỉ có mình cùng Hình Uyên, phía trên còn có Chernow.
Khó trách sau khi tỉnh lại cứ cảm thấy toàn thân giống như bị đè nghẹt, hóa ra vì trên người cậu đè nặng tới hai người nam nhân trưởng thành.
Mới nãy cậu còn tưởng Hình Uyên đã công bố dối thể trọng, thật sự là anh ta béo tới hơn bốn trăm kg.
Diệp Văn Hiên bị đè ép tới sắp nói không nên lời: "Hai người----- nặng quá a-----"
Hình Uyên thở hắt một hơi, tựa hồ cảm thấy may mắn vì Diệp Văn Hiên không bị đập đầu thành kẻ ngu ngốc: "Còn mạng thì phải cảm thấy đủ đi, bây giờ cậu còn ghét bỏ ân nhân cứu mạng mình à?"
Ha hả, rốt cuộc ai là ân nhân cứu mạng ai còn chưa biết à.
Diệp Văn Hiên bị trọng lượng đáng sợ đè ép tới mức không xỉa xói nổi, hấp hối nói: "Bây giờ là.... tình huống gì vậy....?"
Còn chưa dứt lời thì phía trên đã truyền tới một tiếng gầm, Chernow xốc nửa miếng ván cửa đè phía trên bọn họ ra, đồng thời hất văng cả số gạch đá đè phía bên trên.
Động tĩnh quả thực không nhỏ, gạch vụn bay tứ tung, có vài khối rơi xuống bên cạnh Diệp Văn Hiên.
Một lát sau, trên người Diệp Văn Hiên đột nhiên nhẹ đi hẳn, cậu mở mắt ra thì thấy trong bóng tối u ám có hai bóng người loáng thoáng.
"Hai người đứng như vậy làm tôi tưởng Hắc Bạch Vô Thường tới bắt hồn." Cậu giơ tay, yếu ớt xỉa một câu, sau đó lại hỏi: "Sao chỉ còn ba chúng ta, những người khác đâu?"
Chernow muốn kéo Diệp Văn Hiên nhưng bị Hình Uyên cản lại, anh cúi người nắm lấy bàn tay đưa tới kia, cánh tay dùng sức kéo Diệp Văn Hiên ngồi dậy.
"Chuyện xảy ra quá đột nhiên, khi đó ở bên cạnh tôi chỉ có mình cậu là gần nhất." Hình Uyên buông tay, thản nhiên nói: "May mắn Chernow kịp túm lấy nửa miếng váng cửa che chắn phía trên, bằng không ba chúng ta đã đi tong nửa cái mạng rồi."
Diệp Văn Hiên vỗ vỗ bụi trên người, nghe vậy thì khựng một chút, sau đó nói: "Cám ơn."
Bởi vì lửa đang cháy nên ba người không vội đứng dậy mà cúi thấp người để tránh bị khói sặc, vừa tìm kiếm người khác vừa tìm lối ra.
Sau năm phút, trong đống phế tích cách đó hơn mười mét, bọn họ tìm được Lý Phi cùng Trương Tình Tuyết đồng dạng cũng rơi từ xuống lầu bốn xuống.
Lý Phi bị gạch đá đập trúng bả vai phải, gãy một cánh tay, Trương Tình Tuyết được Lý Phi bảo hộ nên tuy bị trầy da nhiều chỗ nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
"Khụ khụ, ô ô ô.... Nguyễn trợ lý, cô ấy.... không rơi xuống." Trương Tình Tuyết vừa ho khan vừa anh anh khóc ròng nói: "Cô ấy từ phía sau đẩy tôi một cái rồi tự mình chạy đi, anh anh anh anh...."
Khóe miệng Lý Phi rướm máu, kéo cánh tay phải máu me đầm đìa nhỏ giọng nói: "Nếu Phi Lang làm đủ cẩn thận thì nhất định sẽ tiến vào diệt tận gốc, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Diệp Văn Hiên nương theo ánh lửa quan sát những người có mặt, đồng thời đặt một dấu chấm hỏi cho Nguyễn Ngọc San.
Lẽ nào Nguyễn Ngọc San mới là nội ứng mà "Thực Nhân Hoa" đề cập tới? Hai vệ sĩ trước đó tiến ra ngoài dò đường vẫn chưa trở lại, có khi nào.... sự thật là đi ra mật báo tin tức hay không?
Đang định suy nghĩ kĩ hơn thì cục u sau đầu bắt đầu nhức ê ẩm để nhắc nhở sự tồn tại của mình, Diệp Văn Hiên nhịn không được đưa tay sờ sờ, nhíu mày không nghĩ nữa.
Việc cấp bách hiện giờ là phải đưa Hình Uyên tới cửa sau mà "Thực Nhân Hoa" đã nói, tìm chiếc xe vận chuyển sữa.
Lúc cậu đang suy tư xem nên làm sao, Hình Uyên ở bên cạnh đột nhiên nói: "Có tiếng súng."
Hành động của mọi người lập tức khựng lại, im lặng.
Diệp Văn Hiên đột nhiên có cảm giác rợn gai ốc.
Không biết là ở nơi nào, có tiếng bước chân không nhanh không chậm đạp trên lớp đá vụn.
Tiếng bước chân dừng lại, tiếp đó là phốc một tiếng, Diệp Văn Hiên rất quen thuộc với âm thanh này, cậu theo phản xạ có điều kiện nghĩ tới khoảng thời gian đặc huấn ở bộ đặc biệt, giáo viên xạ kích từng để cậu thử loại này.
Là súng ngắn có gắn ống hãm thanh.
Không biết có phải ảo giác hay không, tiếng kêu cứu ở bốn phía dần dần biến mất.
Hô hấp Diệp Văn Hiên trở nên dồn dập, Hình Uyên ở bên cạnh một tay túm gáy cổ cậu, tay kia xoa xoa trên cổ, thấp giọng nói: "Tỉnh táo lại, đi theo tôi, trước tiên tìm công sự che chắn."
Diệp Văn Hiên nỗ lực bình ổn hô hấp: "Ừm... tôi không sợ."
Trương Tình Tuyết ở bên cạnh ai oán: "Hình tổng.... Hình tổng, người ta sợ nha...."
Đám người làm như không nghe thấy.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Hình Uyên nhanh chóng quan sát xung quanh một chút, anh vừa phân phó Chernow đối phó người tới vừa kiểm tra thương thế của Lý Phi: "Miệng vết thương của anh nếu không cầm máu thì cánh tay này sẽ bị phế. Nếu tiếp tục theo tôi sẽ không thể chữa trị kịp thời, anh tự mình hành động, thoát khỏi nguy hiểm sẽ liên lạc lại."
Lý Phi khẽ cắn môi: "Ông chủ, ngài phải cẩn thận. Trong chúng ta nhất định có người của đối phương, bằng không.... sẽ không thể bại lộ nhanh như vậy, Tiền Ngũ kia, còn có..."
Hình Uyên ngắt lời: "Không cần nói, ghi nhớ kỹ trong đầu. Sau khi ra được bên ngoài, thay tôi tra xét."
Lý Phi nuốt ngụm nước bọt lẫn máu: "Vâng."
Lúc hai người nói chuyện, Chernow đã rời đi, bắt đầu cùng tên cầm súng giết chóc kia đánh nhau!
"Ha ha ha!" Tên kia điên cuồng cười to: "Tìm được bọn mày rồi, các bé cưng...."
Cổ họng Chernow phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai người đánh hơn mười chiêu trong ánh lửa lập lòe, từ hành lang đánh tới phòng học đã biến thành phế tích ở bên cạnh, thỉnh thoảng có tiếng súng cùng tiếng gạch đá sụp đổ, có thể tưởng tượng được tình huống chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
Hình Uyên đẩy người bên cạnh: "Đi!"
Diệp Văn Hiên sớm đã chờ cơ hội này, cậu túm lấy Hình Uyên cùng Trương Tình Tuyết, khom người đi trong thông đạo gồ ghề gian nan tiến tới trước.
Lúc Hình Uyên cùng Lý Phi nói chuyện, cậu đã bắt đầu quan sát tình cảnh xung quanh, tìm kiếm đường chạy trốn.
[end 28]
[TKT] ###Trương trợ lý kỳ nhân###
Trong chuyến công tác châu Âu nào đó, đoàn Hình Uyên gặp núi lửa phun trào.
Trương trợ lý nhích lại gần: "Hình ~ tổng ~ người ta rất sợ đó a ~"
Hình Uyên: "Lãnh tĩnh."
Trong chuyến công tác tới vùng Trung Đông gặp gỡ quốc vương của nước XX, đoàn Hình Uyên gặp phải phản quân bạo loạn.
Trương Tình Tuyết: "Hình ~ tổng ~ người ta bị hù chết rồi a ~
Hình Uyên: "Lãnh tĩnh."
Lần này diễn thuyết ở Westhall, đột nhiên gặp phải phần tử khủng bố.
Trương Tình Tuyết: "Hình ~ tổng ~ ngài sờ trái tim chỏ bé của người ta đi, đang nảy thình thịch rồi đây nè ~"
Hình Uyên: "Lãnh tĩnh."
Diệp Văn Hiên: "Kỳ thực.... tôi cảm thấy em gái đây rất bình tĩnh."
Hình Uyên: "Là tôi tự nhắc mình nhất định phải lãnh tĩnh, không thể một đấm đấm chết cô ta."
*.*
Danh sách chương