Sắc trời London sáng dần lên.
Một người đàn ông đã bạc nửa mái đầu mang theo bình minh, sải bước đi vào bệnh viện. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên y tế, anh ta xuyên qua hành lang, tới một phòng bệnh ở tận cùng tầng đó.
“L.”
Jim và Moon cùng các điệp viên khác đứng trực trước cửa nhìn thấy anh ta đều nghiêm mặt cúi chào.
L dừng bước bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, lên tiếng: “Tình hình thế nào rồi?”.
“Cô gái phương Đông đó thoát khỏi nguy hiểm.” Moon trả lời: “Mặc dù vết thương đều không trí mạng nhưng mất máu khá nghiêm trọng, hơn nữa tinh thần cũng bị tổn thương nhất định, cô ấy cần tĩnh dưỡng một thời gian”.
L hít sâu, giơ tay vỗ trán, nét mặt như già hẳn đi sau một đêm, “Mars đâu?”.
Jim và Moon đưa mắt nhìn nhau. Jim nói trước: “May mắn, anh ấy chỉ bị thương nhẹ”.
“Nhưng anh ấy không chịu nghỉ ngơi, luôn túc trực bên giường của Venus.”
“Nhiệm vụ vây bắt tập đoàn Ghost sau ba năm đã kết thúc viên mãn. Nội gián Ross, W và các dư đảng của hắn đều đã bị diệt sạch.” Nói tới đây, Moon hơi ngừng lại: “Tổng cộng bốn mươi người, toàn bộ đều chết… dưới tay Mars”.
“L, tôi có thể cầu xin anh đừng trách phạt Mars không, cho dù anh ấy đã phạm phải nguyên tắc pháp luật của Cục an ninh quốc gia thế giới.” Giọng Moon hơi nghẹn lại: “Nhưng anh ấy không hề làm sai, anh ấy chỉ giết những tên ác ma đã sớm phải xuống địa ngục, chỉ là báo thú cho Kermid và các anh em đã ra đi ba năm trước mà thôi…”.
L nghe xong, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
“Hai người về đi.” Lát sau, L giơ tay, vỗ vỗ vai hai cấp dưới đắc lực: “Hai người vất vả rồi”.
Sau khi Jim và Moon rời đi, anh ta đi tới bên cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng bệnh không bật đèn, chỉ có ánh bình minh yếu ớt rọi từ ngoài vào. L khép cửa lại, đi về phía Mạnh Phương Ngôn đang ngồi quay lưng lại phía giường.
Mạnh Phương Ngôn ngồi bất động bên giường của Chúc Tịnh, trên cổ và trên người đều quấn băng. Anh ngắm nhìn cô gái nằm ngủ trên giường, im lặng như một pho tượng.
“L.”
Chẳng biết đã qua bao lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi cần một kỳ nghỉ rất dài… cho tới khi cô ấy hoàn toàn bình phục mới thôi”.
Giọng anh khản tới nỗi gần như không thể phân biệt.
L nhìn bóng lưng anh, tưởng tượng xem người đàn ông này rốt cuộc đã dựa vào sức mình để giết W cùng mọi dư đảng như thế nào, để đến nỗi các đồng đội đi dọn hiện trường sau đó, thậm chí đã không kìm được cảm giác buồn nôn trước khung cảnh máu me ấy.
Thậm chí, rất nhiều người trong Cục bắt đầu đổi tên cho anh từ “Chiến thần” thành “Tử thần”.
“Bao lâu cũng được.” L nói: “Chỉ cần cậu còn quay lại”.
“Cảm ơn.”
Sau khi nói xong hai chữ ấy, Mạnh Phương Ngôn không mở lời nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
L nhìn người cấp dưới mà anh ta tự cho là đắc lực nhất, cậu bé anh ta tìm được ở một đầu đường London, sau đó đưa về tổ chức, đích thân huấn luyện, rèn giũa trở thành điệp viên hàng đầu thế giới.
Anh ta nhìn ra rất rõ, bao nhiêu truyền thuyết mà người đàn ông này từng ôm đều đã bị xóa sạch chỉ sau một đêm.
“Mars, trên người cậu có một phần bóng hình của tôi, đây là lý do vì sao tôi hiểu cậu đến vậy.”
L đi đến sau lưng anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh: “Thế nên tôi sẽ không xin lỗi cậu. Cho dù cho tôi một cơ hội thứ hai, tôi vẫn sẽ bố trí ván cờ này, tính cậu và cô ấy vào kế hoạch. Cho dù vì vậy mà cả hai hy sinh, cho dù cô ấy vốn không có nghĩa vụ phải gánh chịu những chuyện này, cho dù cô ấy vốn dĩ có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, vĩnh viễn không cần nhuốm máu của thế giới này”.
“Giống như Natalie, cho dù cho tôi thêm một cơ hội, tôi vẫn lựa chọn cứu dân thường trước rồi mới cứu cô ấy…”
Khuôn mặt luôn bình tĩnh và trầm mặc của L lúc này lộ ra một nỗi đau và bi thương chưa từng có. Thanh âm của anh ta biến mất sau âm run cuối cùng.
Mạnh Phương Ngôn nhắm mắt lại, đan mười ngón tay vào nhau, chống lên trán.
“Nhưng, Mars, cậu vẫn may mắn hơn tôi rất nhiều.”
Rất lâu sau, L mới thu tay về, quay người đi về phía cửa: “Bây giờ cô ấy vẫn còn sống bên cạnh cậu…”.
Sau khi L rời đi, Mạnh Phương Ngôn chậm rãi hạ tay xuống. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đeo mặt nạ oxi, hôn mê như đã mất đi hơi thở vậy.
Anh có nhìn rõ chiếc mặt nạ từng lần từng lần mờ đi vì hơi thở của cô, vạch đỏ trên máy giám sát vẫn đang tuyên bố cô còn sống.
Vào giây phút này, đôi mắt sâu tựa biển trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh lại một lần nữa đỏ rực lên.
Câu nói của L như một cánh tay mạnh mẽ kéo anh ra khỏi cơn ác mộng sống không bằng chết hai ngày hôm nay.
Vì trong lúc cô hôn mê, trước mắt anh luôn hiển hiện ngày hôm đó, người cô đầy máu, rơi nước mắt ngã vào vòng tay anh. Cả đêm anh không thể chợp mắt, cố chấp suy nghĩ nếu anh tới muộn một bước liệu còn có thể nhìn thấy cô sống hay không.
Cho dù tay anh nhuốm đầy máu tươi, nhưng vẫn không thể bù đắp được cảm giác nghẹt thở, đau tưởng chết vào giây phút ấy.
Nếu… Nếu cô không còn sống trên đời này nữa.
Vậy thì, từ nay, cuộc đời anh sẽ hoàn toàn rơi vào bóng đêm, anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.
Nhưng bây giờ, cô vẫn sống, vẫn ở đây bên anh.
Cô sẽ nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy thế giới mà cô yêu sâu sắc này.
Cô còn rất nhiều việc cần làm, cô còn phải trở thành một bác sỹ cứu người, còn phải chịu trách nhiệm chăm sóc lũ trẻ ở huyện Lăng Đình, còn phải dang tay ôm bạn bè vào lòng, còn phải đi ngắm nhìn những khung cảnh tươi đẹp trên thế gian.
Cô còn sống.
Điều này quan trọng hơn hết thảy.
…
Vào chập tối ngày thứ ba, cuối cùng Chúc Tịnh cũng tỉnh lại.
Từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy đầu tiên là Mạnh Phương Ngôn nằm gục bên giường. Mắt anh trũng sâu vào, cằm lún phún râu, khuôn mặt tiều tụy tới nỗi cô suýt nữa không nhận ra anh.
Cô nhìn một lúc rồi cử động người.
Gần như cùng lúc, anh ngồi bật dậy, vô thức nắm chặt lấy tay cô.
Anh ngẩng đầu, khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt và đôi mắt đã mở ra của cô, anh bỗng không nói nên lời.
Rất lâu sau, yết hầu của anh mới chuyển động, anh cất giọng khản đặc: “… Em tỉnh rồi”.
Cô không thể nói, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Giây phút đó, cô tận mắt nhìn thấy trong đôi mắt ảm đạm của anh bừng lên những tia sáng rực rỡ.
Cô chưa từng thấy ánh mắt này ở anh.
Sau đó, anh lại hoảng loạn đứng dậy, nắm tay cô. Vì biên độ động tác quá lớn, còn không cẩn thận đánh đổ một chiếc cốc, thế là rồi anh loạng choạng rời khỏi phòng đi tìm bác sỹ.
Cô nhìn theo bóng anh, nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, lòng cô dấy lên chút xót xa. Nỗi xót xa ấy thậm chí đã lan từ trong trái ti cô ra khắp cơ thể.
Cơn đau xé toạc cơ thể bắt đầu hành hạ từ lúc cô tỉnh lại, nhưng cô không dám nói với anh. Vì cô hiểu cảm giác đau khổ của anh khi phải khổ sở chờ đợi cô tỉnh lại, tuyệt đối không ít hơn cô.
Cô cứ tưởng mình không bao giờ được nhìn thấy anh nữa.
Nhưng bây giờ, cô bỗng cảm thấy dù người đầy vết thương, nhưng trái tim còn đập đã là món quà nhân từ nhất của Thượng đế dành cho cô rồi.
…
Bác sỹ tới làm trị liệu cho cô, sau khi dặn dò những điểm cô cần chú ý thì cũng đi ngay.
Mạnh Phương Ngôn cũng đã bị các đồng đội bên ngoài ép phải đi thay quần áo và rửa mặt mũi trong lúc cô được kiểm tra.
Khi anh trở lại, cô đã ngủ thiếp đi. Anh ngắm nhìn khuôn mặt trắng nhợt của cô một lúc rồi tắt đèn đầu giường, muốn đi rót cốc nước mới quay lại.
Nhưng anh vừa quay người thì cảm giác vạt áo bị ai nhẹ nhàng giữ lại.
Anh quay đầu, phát hiện cô đang nhìn mình.
Trong bóng tối, anh không nói, cô cũng không buông tay.
“Anh đi rót cốc nước rồi quay lại.” Lát sau, anh dịu dàng nắm lấy tay cô.
Lúc này cô mới nghe lời.
Anh đi rót nước, nhanh chóng trở lại, ngồi xuống bên cạnh cô: “Ngủ đi, em vừa tỉnh, người còn yếu”.
Cô lắc đầu.
Mạnh Phương Ngôn nhìn cô vài giây: “Em muốn nghe anh kể gì, đúng không?”.
Cô gật đầu.
Khuôn mặt vốn căng thẳng của anh lúc này chậm rãi nở một nụ cười, đẹp như thường ngày: “Muốn nghe gì?”.
Tất cả.
Anh dường như đọc hiểu được ý tứ trong mắt cô. Anh bọc tay cô trong lòng bàn tay mình, đặt dưới cằm: “Được, vậy anh kể từ đầu”.
“Anh là cô nhi, chuyện này em biết. Anh chạy trốn khỏi cô nhi viện, vì ở đó anh không được ăn no, toàn cướp của người khác nên thường bị ăn đòn. Thế là anh dứt khoát trốn ra, đi lang thang khắp đường phố.”
“Những tháng ngày ấy chẳng biết đã duy trì bao lâu. Có một ngày, anh vừa đánh nhau xong với lũ đầu gấu, lục thùng rác tìm đồ ăn thì L tìm được anh. Anh ấy nhìn anh, nói muốn đưa anh tới một nơi. Anh hỏi anh ấy, nơi đó có được ăn no không? Anh ấy nói được, sau đó anh đã đi theo.”
“L, chính là cục trưởng của Shadow, cấp trên của anh. Anh ấy là điệp viên hàng đầu trước kia, sau khi lùi về thì thành lập tổ chức không quốc gia này. Nó khác với Cục tình báo, cũng khác với các Cục an ninh các quốc gia. Shadow lựa chọn những người có tiềm lực ở khắp nơi để huấn luyện và rèn giũa. Sau đó, anh đã theo anh ấy hơn hai mươi năm, trải qua vô chuyện: Nổ bom, khủng bố tập kích, bắt cóc, mưu sát, giết người… bất kỳ chuyện gì em có thể tưởng tượng ra, hoặc không thể tưởng tượng ra, anh đều đã trải qua.”
“Ngay bản thân anh cũng không thể không thừa nhận, anh thật sự có thiên phú với ngành nghề này.” Anh nói, rồi nhẹ nhàng mở lòng bàn tay mình ra: “Bàn tay này không biết đã nhuộm máu của bao nhiêu người. Mặc dù đa phần đều đáng chết. Nhưng anh không phải Thượng đế, không có nghĩa vụ tuyên án sự sống chết của họ.”
“Có lúc anh thật sự không hiểu, rốt cuộc anh vì cái gọi là công chính hay chỉ vì muốn thể hiện sự chính nghĩa của bản thân.”
“Em hiểu không?”
Ánh mắt anh toát ra nỗi cô đơn và lẻ loi thực sự, không giấu giếm nữa. Cô nhìn rất rõ rồi chậm rãi giơ một tay kia lên, chạm vào lòng bàn tay anh.
“Ba năm trước, anh nhận được nhiệm vụ tiêu diệt Ghost, tới bên cạnh em. Trong cuộc chiến dai dẳng này, đội viên của anh, một thiên tài chỉ vừa tròn mười bảy tuổi đã hy sinh, còn rất nhiều đồng đội khác phải chết. Vào giây phút ấy, anh chợt hiểu ra, anh vốn không có sự lựa chọn.”
“Cho dù sai lầm, anh cũng phải giết những tên ác ma coi mang người như cỏ rác đó. Có lẽ họ đúng là có nỗi khổ của riêng mình, nhưng không thể thay đổi được việc họ coi sinh mạng như con kiến.”
Lồng ngực cô nóng lên vì những câu nói của anh. Cô có thể tưởng tượng ra, chỉ trong vài câu ngắn ngủi mà chất chứa vô vàn đau đớn của anh.
Nhưng anh chỉ có chịu đựng một mình, gánh vác mọi thứ trên vai mình.
“Anh không hối hận, nếu để nhiều người nhìn được ánh sáng hơn thì dù cả đời này anh phải sống trong bóng tối thì đã sao?” Anh mỉm cười, “Nếu đã không có gì khiến anh lưu luyến hay cố chấp, thì cứ để anh đi”.
Nói tới đây, anh ngừng lại, bỗng nhiên im lặng.
Cô trong giây lát chợt hiểu ý anh.
“Chúc Tịnh, em có hận anh không?”
Lát sau, anh nhìn sâu vào mắt cô, nói rành mạch.
Cô cũng nhìn lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Anh mỉm cười.
Một người đàn ông đã bạc nửa mái đầu mang theo bình minh, sải bước đi vào bệnh viện. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên y tế, anh ta xuyên qua hành lang, tới một phòng bệnh ở tận cùng tầng đó.
“L.”
Jim và Moon cùng các điệp viên khác đứng trực trước cửa nhìn thấy anh ta đều nghiêm mặt cúi chào.
L dừng bước bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, lên tiếng: “Tình hình thế nào rồi?”.
“Cô gái phương Đông đó thoát khỏi nguy hiểm.” Moon trả lời: “Mặc dù vết thương đều không trí mạng nhưng mất máu khá nghiêm trọng, hơn nữa tinh thần cũng bị tổn thương nhất định, cô ấy cần tĩnh dưỡng một thời gian”.
L hít sâu, giơ tay vỗ trán, nét mặt như già hẳn đi sau một đêm, “Mars đâu?”.
Jim và Moon đưa mắt nhìn nhau. Jim nói trước: “May mắn, anh ấy chỉ bị thương nhẹ”.
“Nhưng anh ấy không chịu nghỉ ngơi, luôn túc trực bên giường của Venus.”
“Nhiệm vụ vây bắt tập đoàn Ghost sau ba năm đã kết thúc viên mãn. Nội gián Ross, W và các dư đảng của hắn đều đã bị diệt sạch.” Nói tới đây, Moon hơi ngừng lại: “Tổng cộng bốn mươi người, toàn bộ đều chết… dưới tay Mars”.
“L, tôi có thể cầu xin anh đừng trách phạt Mars không, cho dù anh ấy đã phạm phải nguyên tắc pháp luật của Cục an ninh quốc gia thế giới.” Giọng Moon hơi nghẹn lại: “Nhưng anh ấy không hề làm sai, anh ấy chỉ giết những tên ác ma đã sớm phải xuống địa ngục, chỉ là báo thú cho Kermid và các anh em đã ra đi ba năm trước mà thôi…”.
L nghe xong, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
“Hai người về đi.” Lát sau, L giơ tay, vỗ vỗ vai hai cấp dưới đắc lực: “Hai người vất vả rồi”.
Sau khi Jim và Moon rời đi, anh ta đi tới bên cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng bệnh không bật đèn, chỉ có ánh bình minh yếu ớt rọi từ ngoài vào. L khép cửa lại, đi về phía Mạnh Phương Ngôn đang ngồi quay lưng lại phía giường.
Mạnh Phương Ngôn ngồi bất động bên giường của Chúc Tịnh, trên cổ và trên người đều quấn băng. Anh ngắm nhìn cô gái nằm ngủ trên giường, im lặng như một pho tượng.
“L.”
Chẳng biết đã qua bao lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi cần một kỳ nghỉ rất dài… cho tới khi cô ấy hoàn toàn bình phục mới thôi”.
Giọng anh khản tới nỗi gần như không thể phân biệt.
L nhìn bóng lưng anh, tưởng tượng xem người đàn ông này rốt cuộc đã dựa vào sức mình để giết W cùng mọi dư đảng như thế nào, để đến nỗi các đồng đội đi dọn hiện trường sau đó, thậm chí đã không kìm được cảm giác buồn nôn trước khung cảnh máu me ấy.
Thậm chí, rất nhiều người trong Cục bắt đầu đổi tên cho anh từ “Chiến thần” thành “Tử thần”.
“Bao lâu cũng được.” L nói: “Chỉ cần cậu còn quay lại”.
“Cảm ơn.”
Sau khi nói xong hai chữ ấy, Mạnh Phương Ngôn không mở lời nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
L nhìn người cấp dưới mà anh ta tự cho là đắc lực nhất, cậu bé anh ta tìm được ở một đầu đường London, sau đó đưa về tổ chức, đích thân huấn luyện, rèn giũa trở thành điệp viên hàng đầu thế giới.
Anh ta nhìn ra rất rõ, bao nhiêu truyền thuyết mà người đàn ông này từng ôm đều đã bị xóa sạch chỉ sau một đêm.
“Mars, trên người cậu có một phần bóng hình của tôi, đây là lý do vì sao tôi hiểu cậu đến vậy.”
L đi đến sau lưng anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh: “Thế nên tôi sẽ không xin lỗi cậu. Cho dù cho tôi một cơ hội thứ hai, tôi vẫn sẽ bố trí ván cờ này, tính cậu và cô ấy vào kế hoạch. Cho dù vì vậy mà cả hai hy sinh, cho dù cô ấy vốn không có nghĩa vụ phải gánh chịu những chuyện này, cho dù cô ấy vốn dĩ có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, vĩnh viễn không cần nhuốm máu của thế giới này”.
“Giống như Natalie, cho dù cho tôi thêm một cơ hội, tôi vẫn lựa chọn cứu dân thường trước rồi mới cứu cô ấy…”
Khuôn mặt luôn bình tĩnh và trầm mặc của L lúc này lộ ra một nỗi đau và bi thương chưa từng có. Thanh âm của anh ta biến mất sau âm run cuối cùng.
Mạnh Phương Ngôn nhắm mắt lại, đan mười ngón tay vào nhau, chống lên trán.
“Nhưng, Mars, cậu vẫn may mắn hơn tôi rất nhiều.”
Rất lâu sau, L mới thu tay về, quay người đi về phía cửa: “Bây giờ cô ấy vẫn còn sống bên cạnh cậu…”.
Sau khi L rời đi, Mạnh Phương Ngôn chậm rãi hạ tay xuống. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đeo mặt nạ oxi, hôn mê như đã mất đi hơi thở vậy.
Anh có nhìn rõ chiếc mặt nạ từng lần từng lần mờ đi vì hơi thở của cô, vạch đỏ trên máy giám sát vẫn đang tuyên bố cô còn sống.
Vào giây phút này, đôi mắt sâu tựa biển trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh lại một lần nữa đỏ rực lên.
Câu nói của L như một cánh tay mạnh mẽ kéo anh ra khỏi cơn ác mộng sống không bằng chết hai ngày hôm nay.
Vì trong lúc cô hôn mê, trước mắt anh luôn hiển hiện ngày hôm đó, người cô đầy máu, rơi nước mắt ngã vào vòng tay anh. Cả đêm anh không thể chợp mắt, cố chấp suy nghĩ nếu anh tới muộn một bước liệu còn có thể nhìn thấy cô sống hay không.
Cho dù tay anh nhuốm đầy máu tươi, nhưng vẫn không thể bù đắp được cảm giác nghẹt thở, đau tưởng chết vào giây phút ấy.
Nếu… Nếu cô không còn sống trên đời này nữa.
Vậy thì, từ nay, cuộc đời anh sẽ hoàn toàn rơi vào bóng đêm, anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.
Nhưng bây giờ, cô vẫn sống, vẫn ở đây bên anh.
Cô sẽ nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy thế giới mà cô yêu sâu sắc này.
Cô còn rất nhiều việc cần làm, cô còn phải trở thành một bác sỹ cứu người, còn phải chịu trách nhiệm chăm sóc lũ trẻ ở huyện Lăng Đình, còn phải dang tay ôm bạn bè vào lòng, còn phải đi ngắm nhìn những khung cảnh tươi đẹp trên thế gian.
Cô còn sống.
Điều này quan trọng hơn hết thảy.
…
Vào chập tối ngày thứ ba, cuối cùng Chúc Tịnh cũng tỉnh lại.
Từ từ mở mắt ra, cô nhìn thấy đầu tiên là Mạnh Phương Ngôn nằm gục bên giường. Mắt anh trũng sâu vào, cằm lún phún râu, khuôn mặt tiều tụy tới nỗi cô suýt nữa không nhận ra anh.
Cô nhìn một lúc rồi cử động người.
Gần như cùng lúc, anh ngồi bật dậy, vô thức nắm chặt lấy tay cô.
Anh ngẩng đầu, khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt và đôi mắt đã mở ra của cô, anh bỗng không nói nên lời.
Rất lâu sau, yết hầu của anh mới chuyển động, anh cất giọng khản đặc: “… Em tỉnh rồi”.
Cô không thể nói, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Giây phút đó, cô tận mắt nhìn thấy trong đôi mắt ảm đạm của anh bừng lên những tia sáng rực rỡ.
Cô chưa từng thấy ánh mắt này ở anh.
Sau đó, anh lại hoảng loạn đứng dậy, nắm tay cô. Vì biên độ động tác quá lớn, còn không cẩn thận đánh đổ một chiếc cốc, thế là rồi anh loạng choạng rời khỏi phòng đi tìm bác sỹ.
Cô nhìn theo bóng anh, nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, lòng cô dấy lên chút xót xa. Nỗi xót xa ấy thậm chí đã lan từ trong trái ti cô ra khắp cơ thể.
Cơn đau xé toạc cơ thể bắt đầu hành hạ từ lúc cô tỉnh lại, nhưng cô không dám nói với anh. Vì cô hiểu cảm giác đau khổ của anh khi phải khổ sở chờ đợi cô tỉnh lại, tuyệt đối không ít hơn cô.
Cô cứ tưởng mình không bao giờ được nhìn thấy anh nữa.
Nhưng bây giờ, cô bỗng cảm thấy dù người đầy vết thương, nhưng trái tim còn đập đã là món quà nhân từ nhất của Thượng đế dành cho cô rồi.
…
Bác sỹ tới làm trị liệu cho cô, sau khi dặn dò những điểm cô cần chú ý thì cũng đi ngay.
Mạnh Phương Ngôn cũng đã bị các đồng đội bên ngoài ép phải đi thay quần áo và rửa mặt mũi trong lúc cô được kiểm tra.
Khi anh trở lại, cô đã ngủ thiếp đi. Anh ngắm nhìn khuôn mặt trắng nhợt của cô một lúc rồi tắt đèn đầu giường, muốn đi rót cốc nước mới quay lại.
Nhưng anh vừa quay người thì cảm giác vạt áo bị ai nhẹ nhàng giữ lại.
Anh quay đầu, phát hiện cô đang nhìn mình.
Trong bóng tối, anh không nói, cô cũng không buông tay.
“Anh đi rót cốc nước rồi quay lại.” Lát sau, anh dịu dàng nắm lấy tay cô.
Lúc này cô mới nghe lời.
Anh đi rót nước, nhanh chóng trở lại, ngồi xuống bên cạnh cô: “Ngủ đi, em vừa tỉnh, người còn yếu”.
Cô lắc đầu.
Mạnh Phương Ngôn nhìn cô vài giây: “Em muốn nghe anh kể gì, đúng không?”.
Cô gật đầu.
Khuôn mặt vốn căng thẳng của anh lúc này chậm rãi nở một nụ cười, đẹp như thường ngày: “Muốn nghe gì?”.
Tất cả.
Anh dường như đọc hiểu được ý tứ trong mắt cô. Anh bọc tay cô trong lòng bàn tay mình, đặt dưới cằm: “Được, vậy anh kể từ đầu”.
“Anh là cô nhi, chuyện này em biết. Anh chạy trốn khỏi cô nhi viện, vì ở đó anh không được ăn no, toàn cướp của người khác nên thường bị ăn đòn. Thế là anh dứt khoát trốn ra, đi lang thang khắp đường phố.”
“Những tháng ngày ấy chẳng biết đã duy trì bao lâu. Có một ngày, anh vừa đánh nhau xong với lũ đầu gấu, lục thùng rác tìm đồ ăn thì L tìm được anh. Anh ấy nhìn anh, nói muốn đưa anh tới một nơi. Anh hỏi anh ấy, nơi đó có được ăn no không? Anh ấy nói được, sau đó anh đã đi theo.”
“L, chính là cục trưởng của Shadow, cấp trên của anh. Anh ấy là điệp viên hàng đầu trước kia, sau khi lùi về thì thành lập tổ chức không quốc gia này. Nó khác với Cục tình báo, cũng khác với các Cục an ninh các quốc gia. Shadow lựa chọn những người có tiềm lực ở khắp nơi để huấn luyện và rèn giũa. Sau đó, anh đã theo anh ấy hơn hai mươi năm, trải qua vô chuyện: Nổ bom, khủng bố tập kích, bắt cóc, mưu sát, giết người… bất kỳ chuyện gì em có thể tưởng tượng ra, hoặc không thể tưởng tượng ra, anh đều đã trải qua.”
“Ngay bản thân anh cũng không thể không thừa nhận, anh thật sự có thiên phú với ngành nghề này.” Anh nói, rồi nhẹ nhàng mở lòng bàn tay mình ra: “Bàn tay này không biết đã nhuộm máu của bao nhiêu người. Mặc dù đa phần đều đáng chết. Nhưng anh không phải Thượng đế, không có nghĩa vụ tuyên án sự sống chết của họ.”
“Có lúc anh thật sự không hiểu, rốt cuộc anh vì cái gọi là công chính hay chỉ vì muốn thể hiện sự chính nghĩa của bản thân.”
“Em hiểu không?”
Ánh mắt anh toát ra nỗi cô đơn và lẻ loi thực sự, không giấu giếm nữa. Cô nhìn rất rõ rồi chậm rãi giơ một tay kia lên, chạm vào lòng bàn tay anh.
“Ba năm trước, anh nhận được nhiệm vụ tiêu diệt Ghost, tới bên cạnh em. Trong cuộc chiến dai dẳng này, đội viên của anh, một thiên tài chỉ vừa tròn mười bảy tuổi đã hy sinh, còn rất nhiều đồng đội khác phải chết. Vào giây phút ấy, anh chợt hiểu ra, anh vốn không có sự lựa chọn.”
“Cho dù sai lầm, anh cũng phải giết những tên ác ma coi mang người như cỏ rác đó. Có lẽ họ đúng là có nỗi khổ của riêng mình, nhưng không thể thay đổi được việc họ coi sinh mạng như con kiến.”
Lồng ngực cô nóng lên vì những câu nói của anh. Cô có thể tưởng tượng ra, chỉ trong vài câu ngắn ngủi mà chất chứa vô vàn đau đớn của anh.
Nhưng anh chỉ có chịu đựng một mình, gánh vác mọi thứ trên vai mình.
“Anh không hối hận, nếu để nhiều người nhìn được ánh sáng hơn thì dù cả đời này anh phải sống trong bóng tối thì đã sao?” Anh mỉm cười, “Nếu đã không có gì khiến anh lưu luyến hay cố chấp, thì cứ để anh đi”.
Nói tới đây, anh ngừng lại, bỗng nhiên im lặng.
Cô trong giây lát chợt hiểu ý anh.
“Chúc Tịnh, em có hận anh không?”
Lát sau, anh nhìn sâu vào mắt cô, nói rành mạch.
Cô cũng nhìn lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Anh mỉm cười.
Danh sách chương