Nửa đêm, tiếng chuông di động của Chúc Tịnh phá tan bầu không khí yên ắng trong căn phòng.
Cô vốn đang ngủ không sâu, lúc này bèn với lấy chiếc điện thoại đặt ở tủ đầu giường, không nhìn tên người hiển thị mà thẳng thừng vuốt màn hình.
“Tịnh Tịnh.”
Vừa nghe được hai chữ ấy, tư duy của cô lập tức tỉnh táo trong giây lát.
Ngón tay của cô đặt trên nút tắt, phải rất lâu sau mới dịch ra. Cô chậm rãi cất giọng lạnh lùng, “Có chuyện gì?”.
Ở đầu kia, Chu Dịch Kỳ nói, “Vị… vị hôn phu của em có đang ở bên cạnh em không?”.
Cô ngồi dậy, liếc nhìn Mạnh Phương Ngôn đang nằm trên sô pha, bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ, giọng càng lạnh thêm mấy phần, “Có, sao hả?”.
Chu Dịch Kỳ im ắng một lúc mới thở hắt ra, “Tịnh Tịnh, anh muốn thương lượng với em một chuyện”.
“Dung Dung hai ngày nay hôm nào cũng ầm ĩ chuyện di sản. Mẹ cũng không yên, nhà cửa lanh tanh bành. Có lẽ họ đều không ngờ được… bố để lại cả một phần di sản lớn cho em.”
“Tịnh Tịnh, anh chỉ cầu xin em nể tình những kỷ niệm xưa kia của chúng ta mà giúp anh một lần cuối cùng.”
Chúc Tịnh lắng nghe từng câu nói của anh ta, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như đã mất hết tri giác.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp Chu Dịch Kỳ.
Hôm đó cô và Tăng Kỳ ăn cơm xong, đang đi dạo trên sân trường. Cô cứ có cảm giác ai đó đang nhìn về phía họ, quay đầu lại thì phát hiện có một anh chàng người châu Á cao to, đẹp trai tay cầm máy ảnh. Chưa kịp nghĩ nhiều, cô đã đẩy đẩy Tăng Kỳ, “Tiểu Thất, chắc anh chàng kia để ý cậu rồi, đang chụp cậu đấy”.
Tăng Kỳ vừa sung sướng vừa xấu hổ, đi tới bên cạnh nam sinh kia, đang định lên tiếng thì ai ngờ anh chàng đó cất máy ảnh đi, đưa cho Tăng Kỳ một mảnh giấy, “Mình tên là Chu Dịch Kỳ. Mình biết bạn rất xinh nhưng mình lại thích cô gái đi bên cạnh bạn kia. Bạn có thể giúp mình đưa số điện thoại của mình cho cậu ấy không?”.
Từ sau khi ra nước ngoài, luôn có không ít con trai vây xung quanh cô, cô đều không có tâm tư kết giao với ai, một lòng tập trung vào học hành, lên tới đại học lại càng dâng hiến cuộc đời cho phòng thí nghiệm, còn thường xuyên bị bạn bè trêu đùa là “Cổ tích màu xám”.
Một lưu học sinh thường xuyên định cư ở nước ngoài, nhan sắc không tệ nhưng lên đến năm đại học vẫn chưa có bạn trai, thủ thân như ngọc, không phải “Cổ tích màu xám” thì là cái gì? Nhưng, trong số những anh chàng theo đuổi tới tấp, Chu Dịch Kỳ là người không bỏ ra một đồng, không mua một bông hoa nào lại giành được cô, cô nữ sinh được mệnh danh là khó theo đuổi nhất trường, trước sự ngỡ ngàng của không ít người.
Anh ta không phải người đẹp trai nhất, giàu có nhất, cũng chẳng phải người thông minh nhất, lãng mạn nhất, nhưng anh ta là người có nghị lực và chân thành nhất.
Thế nên cô cũng từng chân thành, dồn hết nhiệt huyết để yêu người đàn ông này.
Vậy mà đêm nay, anh ta gọi điện đến, chỉ để cầu xin cô, từ bỏ một phần di sản thuộc về cô để tặng cho Chúc Dung Dung và Quản Tâm.
“Anh biết em đã hận anh tới tột cùng, không muốn nhìn thấy anh thêm nữa, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của anh. Mọi lỗi lầm đều do anh, anh không xứng có được em, cũng không thể có được em nữa, nhưng anh xin em…”
Chẳng biết từ lúc nào, Mạnh Phương Ngôn đã lẳng lặng đứng trước mặt cô.
Trong căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, vậy mà cô vẫn nhìn rõ gương mặt anh.
Anh nhìn cô, nét mặt trầm tĩnh, dùng khẩu hình miệng, nói với cô một câu.
Em định làm kẻ hèn suốt đời sao?
Giọng nói của Chu Dịch Kỳ trong điện thoại tựa hồ cứ nhạt dần, xa dần, cô thậm chí bắt đầu không nghe rõ anh ta đang nói gì, chỉ bình thản nhìn thẳng vào mắt Mạnh Phương Ngôn.
“Cho tôi biết thời gian, địa điểm. Họ cần gì, tôi sẽ cho họ.”
…
Sau khi tới quán cà phê, cô nhanh chóng tìm được Chu Dịch Kỳ và Chúc Dung Dung, ngồi xuống đối diện với họ.
Nhìn thấy cô, cả người Chu Dịch Kỳ lập tức run lên.
“Chị, em biết chị thấy em sẽ rất ngạc nhiên. Vốn dĩ đã hẹn là chỉ có chị và Dịch Kỳ gặp nhau.” Chúc Dung Dung rót trà cho cô, vẫn là cái nụ cười khả ái, dịu dàng đó, “Nhưng em cứ muốn đi theo”.
“Cô cần bao nhiêu?” Chúc Tịnh không thèm chạm tay vào tách trà đó.
Chúc Dung Dung sững người, chống tay lên cằm, “Chị…”.
“Cần bao nhiêu?”
“80% tổng số di sản mà chị hưởng.” Chúc Dung Dung vẫn mỉm cười tươi rói, dường như không hề ý thức được mình đang đưa ra một đề nghị hoang đường đáng sợ nhường nào.
80%.
Ngay cả Chu Dịch Kỳ ngồi bên cũng ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô ta bằng nét mặt khó coi, có vẻ định ngăn cản.
Bao nhiêu năm qua, Chúc Tịnh đã lĩnh giáo đủ người con gái xinh đẹp trước mặt rốt cuộc đã dùng nụ cười tươi tắn của mình làm ra bao nhiêu chuyện khiến người run sợ.
“Tôi cho cô tất.”
Chúc Tịnh không buồn chớp mắt lấy một cái, “Chúc Dung Dung, cô nhớ kỹ, tôi dùng phần di sản này để mua sự sòng phẳng giữa hai chúng ta nốt phần đời còn lại”.
“Từ nay về sau, cô, Chu Dịch Kỳ, cả mẹ cô nữa, bất kỳ ai trong số các người cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Chúc Kính Quốc đã mất, tôi và nhà họ Chúc không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.”
Nói xong, cô đứng thẳng dậy.
Đi được vài bước, cô bỗng nghe thấy sau lưng vọng tới tiếng ly cốc rơi xuống sàn nhà, vỡ tan tành thành từng mảnh.
Vạt áo của cô bị áo đó giật ra đằng sau. Chúc Dung Dung không còn cười nữa, khuôn mặt hiểm ác lúc này đang giơ tay định tát vào mặt cô.
“Chúc Dung Dung!” Chúc Tịnh định đưa tay ra đỡ, nhưng Chu Dịch Kỳ đã bắt được cô ta trước, phẫn nộ gào lên, “Em định làm gì!”.
“Tôi định làm gì ư?” Chúc Dung Dung điên cuồng hét lên, “Tôi muốn giết chết chị ta. Anh có biết không hả Chu Dịch Kỳ, tôi muốn giết chị ta!”.
Chúc Tịnh đứng nhìn Chúc Dung Dung đầu tóc bù xù, biểu cảm méo xẹo.
“Chúc Tịnh, tôi thật sự hận chị tận xương tủy…” Chúc Dung Dung cắn môi, mắt đỏ sọng lên, “Chị có thể buông bỏ cả đống di sản như vậy, nhất định là vì gã đàn ông kia rất giàu có phải không? Chắc chắn là hắn đã cho chị hưởng đủ vinh hoa phú quý chứ gì?”.
Vì là sáng sớm nên khách trong quán cà phê không đông. Nhưng động tĩnh ở phía họ vẫn đủ huyên náo đến mức ai cũng chú ý.
Chúc Dung Dung lúc này đã hoàn toàn đánh mất lý trí, bất chấp hình tượng, chỉ biết vừa gạt nước mắt vừa gào tướng lên: “Chị bán thân bao nhiêu lần mới giữ chân được hắn? Rốt cuộc chị có thủ đoạn gì mà có thể khiến Chu Dịch Kỳ tới bây giờ vẫn lưu luyến không quên? Chúc Tịnh, dựa vào đâu chị có được mọi thứ? Vì sao mọi điều tốt đẹp trên đời đều bị chị chiếm hết? Chị nói đi chứ! Con đàn bà đê tiện này!”.
Chu Dịch Kỳ nghe cô ta nói xong, sắc mặt như vừa bị sét đánh, đau khổ nhắm mắt lại.
Chúc Dung Dung trượt khỏi tay anh ta, ngã khuỵu xuống đất, hoàn toàn suy sụp, khóc không thành tiếng, “Người bố mà tôi nghĩ là thương yêu tôi nhất lại để lại những di sản tốt nhất cho chị, tôi cưới một người đàn ông đêm nào cũng gọi tên chị trong mơ, thứ tôi có được đều phải tốn bao công sức giành giật còn đối với chị lại chẳng đáng gì. Cả đời này, tôi đều phải sống dưới cái bóng của chị…”.
“Chúc Tịnh, chị sống ngạo nghễ như thế, lẽ nào không cảm thấy áy náy chút nào sao?”
Chúc Tịnh bình tĩnh nhìn cô ta và Chu Dịch Kỳ rất lâu rồi ngồi xuống.
“Cô nhìn cho kỹ đi.”
“Hôm nay, Chu Dịch Kỳ đứng ở bên cạnh cô chứ không đứng ở bên cạnh tôi. Anh ta gọi điện thoại, muối mặt cầu xin tôi nhường di sản cho cô, chứ không phải vì tôi mà đứng đây cầu xin cô. Chúc Kính Quốc để lại cho tôi một đống tiền cao như núi nhưng cả một quãng thời gian dài ông ấy lại ở bên chăm sóc cô trưởng thành.”
Cô nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ đang nấc lên từng cơn trước mặt mình, có thể cả đời này cô chưa bao giờ nói với cô ta nhiều như thế.
“Cô thích cướp hết những gì tôi có, để có được cảm giác thành tựu, tôi đều cho cô, những thứ cô cướp vốn không cần giữ lại. Nhưng chí ít cô cướp rồi thì nên biết trân trọng.”
“Chúc Dung Dung, hai mươi năm qua, rốt cuộc ai sống hạnh phúc hơn ai đây?”
Nói tới đây, dường như có một thứ gì đã chất chứa trong đôi mắt cô rất lâu, tới hôm nay đã hoàn toàn tan biến.
Một chấp niệm như ma quỷ bám riết lấy cô, nhưng thật sự tới giờ phút này, nó đã không còn quan trọng nữa.
Thật sự kết thúc rồi.
“Còn nữa, Chu Dịch Kỳ.” Cô đứng lên, nhìn về phía anh ta, “Tối qua anh nói sai rồi, tôi đã không còn hận anh nữa”.
Nếu hận thì có nghĩa vẫn còn yêu, còn quan tâm. Nhưng hiện tại đối mặt với người này lòng cô đã không còn dấy lên bất kỳ cảm xúc nào nữa. Cô không còn muốn chọc giận, khiêu khích anh ta. Cô không còn thấy ghê tởm anh ta nữa. Vì đối với cô, anh ta giống như một người xa lạ.
“Chúc Dung Dung, tin tôi đi, cô vĩnh viễn sẽ không ham cái cuộc đời ngạo nghễ này của tôi đâu.”
Nói xong câu ấy, cô quay đầu đi.
Trong thành phố dần thức tỉnh, cô nhìn thấy bên cửa quán cà phê có một người yên lặng quan sát cô.
Giống như bao lần trước đây.
Trong tiệm váy cưới, cô khoác tay, lợi dụng anh giằng co với Chúc Dung Dung và Chu Dịch Kỳ, anh cùng cô bướng bỉnh.
Bên ngoài lễ đường, anh đưa một con hề nực cười là cô rời khỏi nơi đây, dung túng cho cô làm một kẻ hèn nhát.
Trong đêm Halloween, anh bất chấp tất cả cùng cô trở lại thành phố này, chống đỡ niềm tin sắp sụp đổ của cô, thậm chí khiến cô hạ quyết tâm tha thứ cho tất cả những gì mình từng gánh chịu.
Kể từ hôm nay, cô đã hoàn toàn tạm biệt những quá khứ bám riết lấy mình bao năm qua.
“Tịnh Tịnh.” Cô nghe thấy Chu Dịch Kỳ gọi với sau lưng, giọng nói có chút đau khổ, bất mãn và hoài nghi: “Người này có thể mang lại cho em hạnh phúc không?”.
Cô không trả lời, cũng không dừng bước, cứ thế đi về phía Mạnh Phương Ngôn.
Anh nhìn cô đi tới trước mặt mình, mỉm cười, cùng cô sánh vai đi ra khỏi quán cà phê.
“Chỉ trong một đêm, từ một quý cô có giá hàng trăm triệu bỗng chốc biến thành một kẻ nghèo xác nghèo xơ.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Có phải anh chưa từng gặp cô gái nào ngu ngốc như tôi không?”.
Anh phì cười, “Đúng vậy”.
“Nhưng chúc mừng em, hôm nay em chính thức tốt nghiệp khỏi hàng ngũ những kẻ hèn nhát.” Anh nhẹ nhàng rút tay ra, vỗ lên vai cô, “Tôi sẽ mời em uống cà phê, coi như phần thưởng”.
Cô không chối từ.
Hai người cùng đi tới một quán cà phê lộ thiên. Anh mua cà phê ra ngoài, giơ hai tay ra trước mặt cô, “Một cốc latte hương cam, một cốc latte mocha”.
Cô muốn lấy cốc bên trái anh, nhưng bị anh né được.
“Để tôi nếm trước xem là vị gì nào.”
Anh nhìn vào đôi mắt cô, nếm thử một ngụm, “Ừm, cốc này là cam”.
“Của em đây.” Anh giả vờ định đưa cốc latte hương cam cho cô.
Chúc Tịnh giơ tay định lấy nhưng không hề chú ý tới gương mặt càng lúc càng gần mình, còn một bàn tay thì càng lúc càng xa.
Một giây sau, cô không lấy được cốc cà phe, ngược lại cảm giác có ai đã nhẹ nhàng chạm môi anh lên môi mình.
Cô nhìn thấy đôi mắt xảo quyệt bùng cháy của anh, sống mũi thẳng tắp của anh chạm nhẹ vào da cô. Điều khó chấp nhận hơn là anh bắt đầu lấy đầu lưỡi tác oai tác quái, thân mật chạm vào lưỡi cô, ép cô chia sẻ với anh hương cà phê anh vừa nếm.
Ngoài một cái tên, cô vẫn chẳng biết gì về anh cả.
Anh thần bí, lanh lợi, thông minh, toàn năng, hiểu thấu lòng người. Cô từng kháng cự, khinh thường nhưng vẫn không đấu lại anh, dần dần đã buông bỏ phòng ngự với anh.
“Lừa đảo.”
Sau khi anh thả cô ra, cô nói: “Rõ ràng đây là vị mocha”.
Anh bật cười sảng khoái, nhìn sâu vào mắt cô, một lần nữa cúi đầu.
Kể từ ngày hôm nay, người đàn ông này đã hoàn toàn bước vào cuộc đời cô.
Cho dù cuộc đời về sau có rơi xuống địa ngục, cô cũng không thể nào quên hương mocha buổi bình mình hôm nay…
Cô vốn đang ngủ không sâu, lúc này bèn với lấy chiếc điện thoại đặt ở tủ đầu giường, không nhìn tên người hiển thị mà thẳng thừng vuốt màn hình.
“Tịnh Tịnh.”
Vừa nghe được hai chữ ấy, tư duy của cô lập tức tỉnh táo trong giây lát.
Ngón tay của cô đặt trên nút tắt, phải rất lâu sau mới dịch ra. Cô chậm rãi cất giọng lạnh lùng, “Có chuyện gì?”.
Ở đầu kia, Chu Dịch Kỳ nói, “Vị… vị hôn phu của em có đang ở bên cạnh em không?”.
Cô ngồi dậy, liếc nhìn Mạnh Phương Ngôn đang nằm trên sô pha, bước xuống giường, đi tới bên cửa sổ, giọng càng lạnh thêm mấy phần, “Có, sao hả?”.
Chu Dịch Kỳ im ắng một lúc mới thở hắt ra, “Tịnh Tịnh, anh muốn thương lượng với em một chuyện”.
“Dung Dung hai ngày nay hôm nào cũng ầm ĩ chuyện di sản. Mẹ cũng không yên, nhà cửa lanh tanh bành. Có lẽ họ đều không ngờ được… bố để lại cả một phần di sản lớn cho em.”
“Tịnh Tịnh, anh chỉ cầu xin em nể tình những kỷ niệm xưa kia của chúng ta mà giúp anh một lần cuối cùng.”
Chúc Tịnh lắng nghe từng câu nói của anh ta, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như đã mất hết tri giác.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp Chu Dịch Kỳ.
Hôm đó cô và Tăng Kỳ ăn cơm xong, đang đi dạo trên sân trường. Cô cứ có cảm giác ai đó đang nhìn về phía họ, quay đầu lại thì phát hiện có một anh chàng người châu Á cao to, đẹp trai tay cầm máy ảnh. Chưa kịp nghĩ nhiều, cô đã đẩy đẩy Tăng Kỳ, “Tiểu Thất, chắc anh chàng kia để ý cậu rồi, đang chụp cậu đấy”.
Tăng Kỳ vừa sung sướng vừa xấu hổ, đi tới bên cạnh nam sinh kia, đang định lên tiếng thì ai ngờ anh chàng đó cất máy ảnh đi, đưa cho Tăng Kỳ một mảnh giấy, “Mình tên là Chu Dịch Kỳ. Mình biết bạn rất xinh nhưng mình lại thích cô gái đi bên cạnh bạn kia. Bạn có thể giúp mình đưa số điện thoại của mình cho cậu ấy không?”.
Từ sau khi ra nước ngoài, luôn có không ít con trai vây xung quanh cô, cô đều không có tâm tư kết giao với ai, một lòng tập trung vào học hành, lên tới đại học lại càng dâng hiến cuộc đời cho phòng thí nghiệm, còn thường xuyên bị bạn bè trêu đùa là “Cổ tích màu xám”.
Một lưu học sinh thường xuyên định cư ở nước ngoài, nhan sắc không tệ nhưng lên đến năm đại học vẫn chưa có bạn trai, thủ thân như ngọc, không phải “Cổ tích màu xám” thì là cái gì? Nhưng, trong số những anh chàng theo đuổi tới tấp, Chu Dịch Kỳ là người không bỏ ra một đồng, không mua một bông hoa nào lại giành được cô, cô nữ sinh được mệnh danh là khó theo đuổi nhất trường, trước sự ngỡ ngàng của không ít người.
Anh ta không phải người đẹp trai nhất, giàu có nhất, cũng chẳng phải người thông minh nhất, lãng mạn nhất, nhưng anh ta là người có nghị lực và chân thành nhất.
Thế nên cô cũng từng chân thành, dồn hết nhiệt huyết để yêu người đàn ông này.
Vậy mà đêm nay, anh ta gọi điện đến, chỉ để cầu xin cô, từ bỏ một phần di sản thuộc về cô để tặng cho Chúc Dung Dung và Quản Tâm.
“Anh biết em đã hận anh tới tột cùng, không muốn nhìn thấy anh thêm nữa, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của anh. Mọi lỗi lầm đều do anh, anh không xứng có được em, cũng không thể có được em nữa, nhưng anh xin em…”
Chẳng biết từ lúc nào, Mạnh Phương Ngôn đã lẳng lặng đứng trước mặt cô.
Trong căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, vậy mà cô vẫn nhìn rõ gương mặt anh.
Anh nhìn cô, nét mặt trầm tĩnh, dùng khẩu hình miệng, nói với cô một câu.
Em định làm kẻ hèn suốt đời sao?
Giọng nói của Chu Dịch Kỳ trong điện thoại tựa hồ cứ nhạt dần, xa dần, cô thậm chí bắt đầu không nghe rõ anh ta đang nói gì, chỉ bình thản nhìn thẳng vào mắt Mạnh Phương Ngôn.
“Cho tôi biết thời gian, địa điểm. Họ cần gì, tôi sẽ cho họ.”
…
Sau khi tới quán cà phê, cô nhanh chóng tìm được Chu Dịch Kỳ và Chúc Dung Dung, ngồi xuống đối diện với họ.
Nhìn thấy cô, cả người Chu Dịch Kỳ lập tức run lên.
“Chị, em biết chị thấy em sẽ rất ngạc nhiên. Vốn dĩ đã hẹn là chỉ có chị và Dịch Kỳ gặp nhau.” Chúc Dung Dung rót trà cho cô, vẫn là cái nụ cười khả ái, dịu dàng đó, “Nhưng em cứ muốn đi theo”.
“Cô cần bao nhiêu?” Chúc Tịnh không thèm chạm tay vào tách trà đó.
Chúc Dung Dung sững người, chống tay lên cằm, “Chị…”.
“Cần bao nhiêu?”
“80% tổng số di sản mà chị hưởng.” Chúc Dung Dung vẫn mỉm cười tươi rói, dường như không hề ý thức được mình đang đưa ra một đề nghị hoang đường đáng sợ nhường nào.
80%.
Ngay cả Chu Dịch Kỳ ngồi bên cũng ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô ta bằng nét mặt khó coi, có vẻ định ngăn cản.
Bao nhiêu năm qua, Chúc Tịnh đã lĩnh giáo đủ người con gái xinh đẹp trước mặt rốt cuộc đã dùng nụ cười tươi tắn của mình làm ra bao nhiêu chuyện khiến người run sợ.
“Tôi cho cô tất.”
Chúc Tịnh không buồn chớp mắt lấy một cái, “Chúc Dung Dung, cô nhớ kỹ, tôi dùng phần di sản này để mua sự sòng phẳng giữa hai chúng ta nốt phần đời còn lại”.
“Từ nay về sau, cô, Chu Dịch Kỳ, cả mẹ cô nữa, bất kỳ ai trong số các người cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Chúc Kính Quốc đã mất, tôi và nhà họ Chúc không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.”
Nói xong, cô đứng thẳng dậy.
Đi được vài bước, cô bỗng nghe thấy sau lưng vọng tới tiếng ly cốc rơi xuống sàn nhà, vỡ tan tành thành từng mảnh.
Vạt áo của cô bị áo đó giật ra đằng sau. Chúc Dung Dung không còn cười nữa, khuôn mặt hiểm ác lúc này đang giơ tay định tát vào mặt cô.
“Chúc Dung Dung!” Chúc Tịnh định đưa tay ra đỡ, nhưng Chu Dịch Kỳ đã bắt được cô ta trước, phẫn nộ gào lên, “Em định làm gì!”.
“Tôi định làm gì ư?” Chúc Dung Dung điên cuồng hét lên, “Tôi muốn giết chết chị ta. Anh có biết không hả Chu Dịch Kỳ, tôi muốn giết chị ta!”.
Chúc Tịnh đứng nhìn Chúc Dung Dung đầu tóc bù xù, biểu cảm méo xẹo.
“Chúc Tịnh, tôi thật sự hận chị tận xương tủy…” Chúc Dung Dung cắn môi, mắt đỏ sọng lên, “Chị có thể buông bỏ cả đống di sản như vậy, nhất định là vì gã đàn ông kia rất giàu có phải không? Chắc chắn là hắn đã cho chị hưởng đủ vinh hoa phú quý chứ gì?”.
Vì là sáng sớm nên khách trong quán cà phê không đông. Nhưng động tĩnh ở phía họ vẫn đủ huyên náo đến mức ai cũng chú ý.
Chúc Dung Dung lúc này đã hoàn toàn đánh mất lý trí, bất chấp hình tượng, chỉ biết vừa gạt nước mắt vừa gào tướng lên: “Chị bán thân bao nhiêu lần mới giữ chân được hắn? Rốt cuộc chị có thủ đoạn gì mà có thể khiến Chu Dịch Kỳ tới bây giờ vẫn lưu luyến không quên? Chúc Tịnh, dựa vào đâu chị có được mọi thứ? Vì sao mọi điều tốt đẹp trên đời đều bị chị chiếm hết? Chị nói đi chứ! Con đàn bà đê tiện này!”.
Chu Dịch Kỳ nghe cô ta nói xong, sắc mặt như vừa bị sét đánh, đau khổ nhắm mắt lại.
Chúc Dung Dung trượt khỏi tay anh ta, ngã khuỵu xuống đất, hoàn toàn suy sụp, khóc không thành tiếng, “Người bố mà tôi nghĩ là thương yêu tôi nhất lại để lại những di sản tốt nhất cho chị, tôi cưới một người đàn ông đêm nào cũng gọi tên chị trong mơ, thứ tôi có được đều phải tốn bao công sức giành giật còn đối với chị lại chẳng đáng gì. Cả đời này, tôi đều phải sống dưới cái bóng của chị…”.
“Chúc Tịnh, chị sống ngạo nghễ như thế, lẽ nào không cảm thấy áy náy chút nào sao?”
Chúc Tịnh bình tĩnh nhìn cô ta và Chu Dịch Kỳ rất lâu rồi ngồi xuống.
“Cô nhìn cho kỹ đi.”
“Hôm nay, Chu Dịch Kỳ đứng ở bên cạnh cô chứ không đứng ở bên cạnh tôi. Anh ta gọi điện thoại, muối mặt cầu xin tôi nhường di sản cho cô, chứ không phải vì tôi mà đứng đây cầu xin cô. Chúc Kính Quốc để lại cho tôi một đống tiền cao như núi nhưng cả một quãng thời gian dài ông ấy lại ở bên chăm sóc cô trưởng thành.”
Cô nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ đang nấc lên từng cơn trước mặt mình, có thể cả đời này cô chưa bao giờ nói với cô ta nhiều như thế.
“Cô thích cướp hết những gì tôi có, để có được cảm giác thành tựu, tôi đều cho cô, những thứ cô cướp vốn không cần giữ lại. Nhưng chí ít cô cướp rồi thì nên biết trân trọng.”
“Chúc Dung Dung, hai mươi năm qua, rốt cuộc ai sống hạnh phúc hơn ai đây?”
Nói tới đây, dường như có một thứ gì đã chất chứa trong đôi mắt cô rất lâu, tới hôm nay đã hoàn toàn tan biến.
Một chấp niệm như ma quỷ bám riết lấy cô, nhưng thật sự tới giờ phút này, nó đã không còn quan trọng nữa.
Thật sự kết thúc rồi.
“Còn nữa, Chu Dịch Kỳ.” Cô đứng lên, nhìn về phía anh ta, “Tối qua anh nói sai rồi, tôi đã không còn hận anh nữa”.
Nếu hận thì có nghĩa vẫn còn yêu, còn quan tâm. Nhưng hiện tại đối mặt với người này lòng cô đã không còn dấy lên bất kỳ cảm xúc nào nữa. Cô không còn muốn chọc giận, khiêu khích anh ta. Cô không còn thấy ghê tởm anh ta nữa. Vì đối với cô, anh ta giống như một người xa lạ.
“Chúc Dung Dung, tin tôi đi, cô vĩnh viễn sẽ không ham cái cuộc đời ngạo nghễ này của tôi đâu.”
Nói xong câu ấy, cô quay đầu đi.
Trong thành phố dần thức tỉnh, cô nhìn thấy bên cửa quán cà phê có một người yên lặng quan sát cô.
Giống như bao lần trước đây.
Trong tiệm váy cưới, cô khoác tay, lợi dụng anh giằng co với Chúc Dung Dung và Chu Dịch Kỳ, anh cùng cô bướng bỉnh.
Bên ngoài lễ đường, anh đưa một con hề nực cười là cô rời khỏi nơi đây, dung túng cho cô làm một kẻ hèn nhát.
Trong đêm Halloween, anh bất chấp tất cả cùng cô trở lại thành phố này, chống đỡ niềm tin sắp sụp đổ của cô, thậm chí khiến cô hạ quyết tâm tha thứ cho tất cả những gì mình từng gánh chịu.
Kể từ hôm nay, cô đã hoàn toàn tạm biệt những quá khứ bám riết lấy mình bao năm qua.
“Tịnh Tịnh.” Cô nghe thấy Chu Dịch Kỳ gọi với sau lưng, giọng nói có chút đau khổ, bất mãn và hoài nghi: “Người này có thể mang lại cho em hạnh phúc không?”.
Cô không trả lời, cũng không dừng bước, cứ thế đi về phía Mạnh Phương Ngôn.
Anh nhìn cô đi tới trước mặt mình, mỉm cười, cùng cô sánh vai đi ra khỏi quán cà phê.
“Chỉ trong một đêm, từ một quý cô có giá hàng trăm triệu bỗng chốc biến thành một kẻ nghèo xác nghèo xơ.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Có phải anh chưa từng gặp cô gái nào ngu ngốc như tôi không?”.
Anh phì cười, “Đúng vậy”.
“Nhưng chúc mừng em, hôm nay em chính thức tốt nghiệp khỏi hàng ngũ những kẻ hèn nhát.” Anh nhẹ nhàng rút tay ra, vỗ lên vai cô, “Tôi sẽ mời em uống cà phê, coi như phần thưởng”.
Cô không chối từ.
Hai người cùng đi tới một quán cà phê lộ thiên. Anh mua cà phê ra ngoài, giơ hai tay ra trước mặt cô, “Một cốc latte hương cam, một cốc latte mocha”.
Cô muốn lấy cốc bên trái anh, nhưng bị anh né được.
“Để tôi nếm trước xem là vị gì nào.”
Anh nhìn vào đôi mắt cô, nếm thử một ngụm, “Ừm, cốc này là cam”.
“Của em đây.” Anh giả vờ định đưa cốc latte hương cam cho cô.
Chúc Tịnh giơ tay định lấy nhưng không hề chú ý tới gương mặt càng lúc càng gần mình, còn một bàn tay thì càng lúc càng xa.
Một giây sau, cô không lấy được cốc cà phe, ngược lại cảm giác có ai đã nhẹ nhàng chạm môi anh lên môi mình.
Cô nhìn thấy đôi mắt xảo quyệt bùng cháy của anh, sống mũi thẳng tắp của anh chạm nhẹ vào da cô. Điều khó chấp nhận hơn là anh bắt đầu lấy đầu lưỡi tác oai tác quái, thân mật chạm vào lưỡi cô, ép cô chia sẻ với anh hương cà phê anh vừa nếm.
Ngoài một cái tên, cô vẫn chẳng biết gì về anh cả.
Anh thần bí, lanh lợi, thông minh, toàn năng, hiểu thấu lòng người. Cô từng kháng cự, khinh thường nhưng vẫn không đấu lại anh, dần dần đã buông bỏ phòng ngự với anh.
“Lừa đảo.”
Sau khi anh thả cô ra, cô nói: “Rõ ràng đây là vị mocha”.
Anh bật cười sảng khoái, nhìn sâu vào mắt cô, một lần nữa cúi đầu.
Kể từ ngày hôm nay, người đàn ông này đã hoàn toàn bước vào cuộc đời cô.
Cho dù cuộc đời về sau có rơi xuống địa ngục, cô cũng không thể nào quên hương mocha buổi bình mình hôm nay…
Danh sách chương