Bạch Yên vẫn trầm tĩnh sau vài ba giây bất ngờ thay vì sợ hãi cô lại cảm thấy thương hại ả ta hơn. Bạch Yên khẽ cười nhếch mép giọng nói hết sức nhẹ nhàng.

Bạch Yên: Cô thật đáng thương, vì người không yêu mình mà cố chấp giờ cô lại ở đây đổ lỗi cho tôi.

Từ Hiểu mặt mày khó chịu hơn, ả ta nắm chặt hai tay quát lớn.

Từ Hiểu: Cô im miệng, cô thì biết cái gì.

Sau một lúc tức giận trong đầu ả ta suy nghĩ cái gì mà đột nhiên cười lớn, liếc mắt phẫn nộ về phía Bạch Yên trong chốc lát Bạch Yên có dự cảm không lành mà lùi về sau thì bị hai tên dáng người to lớn giữ cô đứng yên vị trí. Từ Hiểu dần dần tiến lại gần, hai tay Bạch Yên bị giữ chặt cô không thể kháng cự cứ thế Từ Hiểu bóp chặt gò má cô, ả ta cười lớn rồi nói.

Từ Hiểu: Nếu tôi không có được thì tôi sẽ phá hủy nó, hình như anh ấy rất thích cô thì phải.

Ả ta vuốt nhẹ khuôn mặt trắng hồng mịn màng của cô tiếp tục nói với chất giọng quái gở.

Từ Hiểu: Anh ta thích khuôn mặt này nhỉ, nếu như khuôn mặt này trở nên xấu xí thì cô có kết cục như nào? Nghĩ đến thôi cũng thấy thú vị.

Trước sự đe dọa và những lời nói ghê tởm đó của Từ Hiểu Bạch Yên vẫn giữ trạng thái bình tĩnh nhất có thể. Trước tiên cô phải kéo dài thời gian để Lập Tân có thể tìm đến đây, mặt cô lạnh đi giọng nói không cao không thấp từ từ mà tuôn ra.

Bạch Yên: Cô đừng có mà làm càn. Mọi chuyện chưa đi quá xa cô nên suy nghĩ cho cẩn thận, cuộc đời cô còn dài đừng vì chút đố kỵ mà hại đến tương lai của cô.

Khuôn mặt Bạch Yên càng lúc càng bị ả ta bóp mạnh hơn, ả ta cười nhạt một cái rồi trợn mắt lên cao giọng nói.

Từ Hiểu: Cô không cần dạy đời tôi, lo cho bản thân mình trước đi.

Bàn tay trên khuôn mặt Bạch Yên cũng dần hạ xuống chiếc bụng bầu to tròn chỉnh. Ả ta cất giọng nói lạnh có chút tàn nhẫn.

Từ Hiểu: Hay để tôi tiễn con cô đi trước.

Lúc này đôi mắt Bạch Yên sáng lên một cách sắc bén, cô không thể tiếp tục nhẫn nại như vậy nữa. Cô càng khiêm nhường thì ả ta càng làm tới, giọng Bạch Yên trở nên lạnh lùng đan xen một chút cảnh cáo.

Bạch Yên: Cô có thể đụng đến tôi nhưng đụng đến con tôi, cô đừng có trách tôi tại sao.
Ả ta càng nghe càng thấy hứng thú hơn, che khẽ miệng rồi bật cười lớn bàn tay ả ta vỗ nhẹ liên tục vào chiếc má phúng phính trắng mịn của cô. Chất giọng nham hiểm cất lên.

Từ Hiểu: Cô bị nhốt ở đây rồi còn già mồm, nếu anh ta có thể tìm thấy cô thì mười lăm phút trôi qua này phải tìm thấy cô rồi mới phải.

Bạch Yên dương mắt lên nhìn chằm chằm vào Từ Hiểu rồi nhếch miệng cười khẽ, đôi mắt kiên định cùng giọng nói đầy tự tin.

Bạch Yên: Ô! Vậy sao? Nếu anh ấy có thể tìm ra tôi thì sao? Suy nghĩ một lúc tay ả ta có chút run rẩy, càng chính vì thế ả ta nghe những lời nói của Bạch Yên cảm thấy ngứa tai, thẹn quá hóa giận mà dáng lên mặt Bạch Yên một cái tát đau điếng. " Bốp", ả ta trợn mắt lên nói.

Từ Hiểu: Cô dám uy hiếp tôi.

Ngừng một hơi ả ta hất giọng nói tiếp.

Từ Hiểu: Vậy thì để cho anh ta đến nhận xác đi.

Ả ta vội vàng ra ám hiệu, hai người đàn ông đang giữ chặt Bạch Yên đột nhiên đè mạnh cô khụy một chân xuống đất. Vết thương ở lưng cô bị đè chúng dường như nó đang dần hở vết thương khiến cô đau đến run người, khuôn mặt cô dần tái đi. Trong tiềm thức " Lập Tân cứu em, anh đang ở đâu?". Cơn đau nhức cộng thêm hai gã đàn ông này đè chặt cô khiến cô chẳng còn sức lực để nhìn thấy xung quanh càng chở nên mơ hồ.

" Rầm" .

Chiếc cửa bị đá bay, người đàn ông to lớn với khuôn mặt lạnh như băng vừa nhìn thấy Bạch Yên đang nửa mơ nửa hồ đang bị hai tên kia giữ chặt khiến cơn tức giận dường như bung xoã. Ánh mắt hình viên đạn lướt qua hai tên khiến họ run rẩy mà buông lỏng Bạch Yên, chưa đầy ba giây một tên bị Lập Tân đá bay xa ra hơn một mét cú đá đó đã lấy đi nửa mạng sống của hắn. Một tên còn lại dù sợ hãi nhưng vẫn lao đến như một con thiêu thân.

" Bằng ". Một phát súng cách tim chỉ còn hai đến ba cm. Từ Hiểu đứng một góc cả người không ngừng run rẩy khi nghe phát súng ả ta bỗng hét lớn " Áaaaaa ". Nòng súng cứ như thế mà chĩa vào tâm trán của ả ta, ánh mắt sắc bén cất giọng nói lạnh nồng nặc mùi thuốc súng.

Lập Tân: Ngậm miệng lại. Dám đụng đến người của tôi nhà họ Giang các người chán sống rồi sao?

Đàm Húc cũng từ bên ngoài nhanh nhẹn chạy thẳng vào trong bắt gọn lấy Từ Hiểu đang không ngừng run rẩy mặt mày tái mét, nhìn thật thảm hại có ai mà nghĩ đến ả ta là thiên kim quyền quý ngay lúc này chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện