Cô bước đến bàn làm việc để đồ xuống bàn. Phía sau một giọng nói vang lên.
Trợ lý Đàm: Trước đây là phòng làm việc của Lâm Uyển Thanh là người cô đụng phải lúc nãy.
Nghe xong cô liền quay người lại đáp:
Bạch Yên: Vậy giờ cô ấy phải đi đâu.
Trợ lý Đàm: Cô ta bị giám chức rồi do cô ta đi quá phận, chưa bị đuổi việc là quá nhân từ cho cô ta quá rồi.
Cô vừa khó hiểu vừa hỏi trợ lý Đàm.
Bạch Yên: Quá phận sao? Trợ lý Đàm cũng hiểu ngay cô đang thắc mắc nhưng gì, liền kể cho cô để tránh cô mắc thêm sai lầm tương tự.
Trợ lý Đàm: Do một lần cô ta mang tài liệu đến cho chủ tịch còn giả vờ bị trẹo chân nên đã ngã nhào vào người chủ tịch. Chủ tịch thì lại ghét phụ nữ chạm vào mình và ưa sạch sẽ nên rất tức giận mà giám chức cô ta. Cô sau này cũng phải làm việc cẩn thận vào đấy.
Nói xong trợ lý Đàm liền đi ra ngoài, giờ chỉ còn mình cô trong căn phòng rộng như thế này. Cô quay người vào bàn làm việc định dơ tay ra sắp xếp đồ đạc thì bỗng dưng cơn nhức nhói khiến cô đau mà thụt tay lại. Cô nhìn về khuỷu tay mình một vết bầm lớn, cô nhớ lại đến cú đẩy hồi nãy rồi suy nghĩ " Hèn gì cô ta lại có thái độ với mình như vậy " cô thở dài một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
Bạch Yên: Haizzzz, lại thêm kẻ thù rồi đây.
Nói xong cô liền lấy hộp thuốc nãy trợ lý Đàm để trên bàn, mở ra lấy lọ dầu nóng xoa bóp khắp khuỷu tay, chỉ chạm nhẹ thôi mà cũng khiến cô đau đến mức nhíu cặp chân mày lại.
Một lúc xoa bóp, cô chợt nghĩ đến lời trợ lý Đàm nói với cô chủ tịch không thích phụ nữ chạm vào mình nên đã khiến cô suy nghĩ có chút lệch lạc " không lẽ anh ta thích đàn ông sao " , cô vừa nghĩ vừa phì cười. Liền có một tiếng đẩy cửa vào, cô giật mình đứng dậy. Trợ lý Đàm bước đến đặt lên bàn một sắp tài liệu cần cô chỉnh sửa. Đưa xong trợ lý Đàm liếc mắt về phía cô nói.
Trợ lý Đàm: Tay của cô sao rồi?
Bạch Yên liền vội vàng đáp.
Bạch Yên: Dạ không sao đã bôi thuốc nên đã đỡ rồi ạ.
-------------
Bên trong phòng chủ tịch, trợ lý Đàm đẩy cửa bước vào.
Vương Lập Tân liền nhìn về phía cửa nói.
Vương Lập Tân: Cô ấy sao rồi.
Đàm Húc: Vẫn còn sưng nhiều ạ.
Vẻ mặt Lập Tân liền biến sắc giọng lạnh lùng có chút tàn nhẫn nói.
Lập Tân: Hạ cô ta xuống thêm một chức nữa.
Nghe ông chủ nói vậy liền ngây người một cách khó hiểu vì trước giờ ông chủ chưa bao giờ để ý chuyện khác mà không liên quan đến bản thân mình.
Đàm Húc: Rõ
Thật ra lúc trước buổi phỏng vấn được anh quan sát kỹ qua màn hình máy tính nên cũng đã thấy cô trong buổi phỏng vấn và có chút hứng thú với các câu trả lời của cô. Cũng như lần đầu gặp mặt cô, cũng đã khiến anh bị thu hút bởi vẻ hồn nhiên và đáng yêu của cô. Bữa đó anh không bắt tay cô vì cái bệnh sạch sẽ của mình.
Lúc trước anh cũng đã thử chạm qua phụ nữ nhưng đều cảm thấy rất khó chịu nên từ đó đến bây giờ thứ anh ghét nhất chính là chạm vào phụ nữ.
( chỉ là chạm tay thôi nha không được nghĩ bậy bạ cho anh đâu đấy: tg said )
-------
Tiếng đẩy cửa làm Lập Tân liền nhìn qua phía cánh cửa, thấy cô bước vào anh liền thu mắt về chỗ cũ.
Cộp... cộp
Cô đã đi đến trước mặt anh, đặt tài liệu lên bàn giọng nói đầy sự nhẹ nhàng.
Bạch Yên: Tôi đã sắp xếp xong thưa chủ tịch. Không còn việc gì tôi xin ra ngoài trước.
Nói xong cô liền bước nhanh ra ngoài. Anh đang tính hỏi cô về vết thương thì cô đã bước ra khỏi cửa nên anh tính nói rồi lại thôi. Lập Tân ngã người nằm trên ghế vắt chéo gác chân lên bàn suy nghĩ " Từ lúc nào mà mình lại để tâm đến phụ nữ chứ, thật là rắc rối mà ".
Trợ lý Đàm: Trước đây là phòng làm việc của Lâm Uyển Thanh là người cô đụng phải lúc nãy.
Nghe xong cô liền quay người lại đáp:
Bạch Yên: Vậy giờ cô ấy phải đi đâu.
Trợ lý Đàm: Cô ta bị giám chức rồi do cô ta đi quá phận, chưa bị đuổi việc là quá nhân từ cho cô ta quá rồi.
Cô vừa khó hiểu vừa hỏi trợ lý Đàm.
Bạch Yên: Quá phận sao? Trợ lý Đàm cũng hiểu ngay cô đang thắc mắc nhưng gì, liền kể cho cô để tránh cô mắc thêm sai lầm tương tự.
Trợ lý Đàm: Do một lần cô ta mang tài liệu đến cho chủ tịch còn giả vờ bị trẹo chân nên đã ngã nhào vào người chủ tịch. Chủ tịch thì lại ghét phụ nữ chạm vào mình và ưa sạch sẽ nên rất tức giận mà giám chức cô ta. Cô sau này cũng phải làm việc cẩn thận vào đấy.
Nói xong trợ lý Đàm liền đi ra ngoài, giờ chỉ còn mình cô trong căn phòng rộng như thế này. Cô quay người vào bàn làm việc định dơ tay ra sắp xếp đồ đạc thì bỗng dưng cơn nhức nhói khiến cô đau mà thụt tay lại. Cô nhìn về khuỷu tay mình một vết bầm lớn, cô nhớ lại đến cú đẩy hồi nãy rồi suy nghĩ " Hèn gì cô ta lại có thái độ với mình như vậy " cô thở dài một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
Bạch Yên: Haizzzz, lại thêm kẻ thù rồi đây.
Nói xong cô liền lấy hộp thuốc nãy trợ lý Đàm để trên bàn, mở ra lấy lọ dầu nóng xoa bóp khắp khuỷu tay, chỉ chạm nhẹ thôi mà cũng khiến cô đau đến mức nhíu cặp chân mày lại.
Một lúc xoa bóp, cô chợt nghĩ đến lời trợ lý Đàm nói với cô chủ tịch không thích phụ nữ chạm vào mình nên đã khiến cô suy nghĩ có chút lệch lạc " không lẽ anh ta thích đàn ông sao " , cô vừa nghĩ vừa phì cười. Liền có một tiếng đẩy cửa vào, cô giật mình đứng dậy. Trợ lý Đàm bước đến đặt lên bàn một sắp tài liệu cần cô chỉnh sửa. Đưa xong trợ lý Đàm liếc mắt về phía cô nói.
Trợ lý Đàm: Tay của cô sao rồi?
Bạch Yên liền vội vàng đáp.
Bạch Yên: Dạ không sao đã bôi thuốc nên đã đỡ rồi ạ.
-------------
Bên trong phòng chủ tịch, trợ lý Đàm đẩy cửa bước vào.
Vương Lập Tân liền nhìn về phía cửa nói.
Vương Lập Tân: Cô ấy sao rồi.
Đàm Húc: Vẫn còn sưng nhiều ạ.
Vẻ mặt Lập Tân liền biến sắc giọng lạnh lùng có chút tàn nhẫn nói.
Lập Tân: Hạ cô ta xuống thêm một chức nữa.
Nghe ông chủ nói vậy liền ngây người một cách khó hiểu vì trước giờ ông chủ chưa bao giờ để ý chuyện khác mà không liên quan đến bản thân mình.
Đàm Húc: Rõ
Thật ra lúc trước buổi phỏng vấn được anh quan sát kỹ qua màn hình máy tính nên cũng đã thấy cô trong buổi phỏng vấn và có chút hứng thú với các câu trả lời của cô. Cũng như lần đầu gặp mặt cô, cũng đã khiến anh bị thu hút bởi vẻ hồn nhiên và đáng yêu của cô. Bữa đó anh không bắt tay cô vì cái bệnh sạch sẽ của mình.
Lúc trước anh cũng đã thử chạm qua phụ nữ nhưng đều cảm thấy rất khó chịu nên từ đó đến bây giờ thứ anh ghét nhất chính là chạm vào phụ nữ.
( chỉ là chạm tay thôi nha không được nghĩ bậy bạ cho anh đâu đấy: tg said )
-------
Tiếng đẩy cửa làm Lập Tân liền nhìn qua phía cánh cửa, thấy cô bước vào anh liền thu mắt về chỗ cũ.
Cộp... cộp
Cô đã đi đến trước mặt anh, đặt tài liệu lên bàn giọng nói đầy sự nhẹ nhàng.
Bạch Yên: Tôi đã sắp xếp xong thưa chủ tịch. Không còn việc gì tôi xin ra ngoài trước.
Nói xong cô liền bước nhanh ra ngoài. Anh đang tính hỏi cô về vết thương thì cô đã bước ra khỏi cửa nên anh tính nói rồi lại thôi. Lập Tân ngã người nằm trên ghế vắt chéo gác chân lên bàn suy nghĩ " Từ lúc nào mà mình lại để tâm đến phụ nữ chứ, thật là rắc rối mà ".
Danh sách chương