Mới sáng ra Bạch Yên đã nhận gần cả trăm cuộc gọi nhỡ từ Lập Tân, cô do dự một lúc nhưng nhất quyết vẫn không nghe máy. Lại một tiếng điện thoại vang lên lần nữa, Nhu Ninh bất lực ngồi nhìn chiếc điện thoại reo toáng lên cô đột nhiên kêu lên.

Nhu Ninh: Là bác cậu điện kìa! Cậu không nghe máy sao? Bạch Yên cầm chiếc điện thoại lên chần chừ không dám nghe máy," sao bác lại điện cho mình giờ này, không phải công ty lại có chuyện chứ". Cuối cùng Bạch Yên cũng nhấc máy, tiếng Lập Tân vang lên khiến cô không khỏi giật mình, mồ hôi lạnh trên người cũng toát dần ra. Nơi này cũng chẳng an toàn cho cô là bao, anh ấy sẽ kiếm được Bạch Yên một cách nhanh nhất có thể. Vừa nghe thấy tiếng Lập Tân Bạch Yên vội tắt máy, cô lật đật chạy xung quanh nhà thu dọn đồ đạc. Nhu Ninh nhìn thấy hình ảnh của Bạch Yên cô vừa thấy thương cũng vừa thấy khó chịu, Nhu Ninh liền hét lớn.

Nhu Ninh: Cậu làm gì vậy hả, tại sao cậu phải né tránh.

Bạch Yên dừng ngay động tác, cô đứng ngẩn người rồi đột nhiên cười khổ.

Bạch Yên: Đúng, tại sao mình phải chạy chốn.

Vừa dứt câu, Bạch Yên ngồi khụy xuống đất hét lớn.

Bạch Yên: Nếu mình không chạy chốn thì mình sẽ đối mặt với anh ấy ra sao? Nếu mình không làm vậy thì gia nghiệp nhà mình còn đứng vững hay không?

Nhu Ninh từ từ tiến lại gần an ủi người bạn mệnh khổ của mình, cô ấy nói đúng cô ấy không còn đường lui nữa rồi.

Nhu Ninh: Vậy mình sẽ giúp cậu rời khỏi đây.

Bạch Yên khẽ cười cúi gật đầu thay lời cảm ơn.

Nhu Ninh liền hỏi.

Nhu Ninh: Vậy giờ cậu muốn đi đâu?

Bạch Yên cũng ngơ ngác, đến cả cô cũng không biết mình phải làm gì nên đi đâu. Nhu Ninh bất ngờ thốt lên.

Nhu Ninh: Hay là mình gọi cho anh Dĩ Khiêm nhé, anh ấy ít ra cũng có quyền có thế.

Bạch Yên vừa nghe Nhu Ninh nhắc đến Dĩ Khiêm liền lắc đầu từ chối một cách dứt khoát.

Bạch Yên: Không được, không cần phải làm phiền anh ấy.

Người đàn ông cao ráo mặc bộ vest xanh đen đẩy cửa tiến vào trong nhà giọng nói có chút quen thuộc cũng đầy sự ấm áp.

Dĩ Khiêm: Có gì mà không được, em gặp hoạn nạn người làm anh này phải giúp đỡ chứ.

Bạch Yên bất ngờ đưa ánh mắt lên nhìn Dĩ Khiêm rồi quay về phía Nhu Ninh, hơi cau mày nói nhỏ.

Bạch Yên: Chuyện này là sao?
Nhu Ninh xoay người Bạch Yên về phía Dĩ Khiêm, nói khẽ bên tai Bạch Yên.

Nhu Ninh: Mình nhìn cậu vội vã như vậy nên mình đã cầu cứu anh ấy trước rồi.

Dĩ Khiêm nhìn Bạch Yên với ánh mắt trìu mến giọng nói ngọt ngào vang lên.

Dĩ Khiêm: Anh sẽ đưa em đi.

Bạch Yên vẫn ngồi thẫn thờ ngỏ ý không muốn đi chung với Dĩ Khiêm, cô cảm thấy không thoải mái khi ở bên người đàn ông khác dù họ có ý tốt đi chăng nữa Bạch Yên vẫn không muốn. Dĩ Khiêm đưa ra ánh mắt buồn rầu có chút thất vọng nhưng cũng mạnh rạn kéo mạnh tay Bạch Yên đi vội nói lớn.

Dĩ Khiêm: Em không còn nhiều thời gian nữa đâu, trên đường đi tới đây anh đã thấy người của Lập Tân muốn lật tung cái thành phố này lên rồi.

Bạch Yên bị kéo bất ngờ, cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sau khi nghe Dĩ Khiêm nói cô cũng hiểu được phần nào nhưng bị Dĩ Khiêm kéo tay cô đi như vậy thật là khó coi. Bạch Yên liền vùng tay ra khỏi Dĩ Khiêm nói nhỏ.

Bạch Yên: Em có thể tự đi được.

Chưa đầy ba mươi phút sau khi xe Dĩ Khiêm rời đi, một chiếc xe Bugatti La Voatio Noire đen óng vừa sang trọng vừa quý phái lao đến với tốc độ kinh ngạc. Người đàn ông toát lên vẻ sang trọng nhưng lại đầy sát khí hùng hổ bước vào trong. Nhu Ninh đứng nhìn toàn bộ người đàn ông có khí áp đó đang tiến vào căn nhà. Nhu Ninh vừa hốt hoảng vừa sợ hãi chạy một mạch ra mở cửa.

Giọng người đàn ông vừa thanh tao nhưng lại chứa đầy nộ khí.

Lập Tân: Bạch Yên đang ở đâu?

Nhu Ninh run nhẹ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh giả bộ ngây thơ đáp lại Lập Tân.

Nhu Ninh: Sao tôi có thể biết Bạch Yên đang ở đâu chứ.

Anh đã tìm cô sáng giờ, tìm được chút manh mối anh liền lật đật chạy đến đây không chỉ để nghe những lời nói vô nghĩa này. Lập Tân nắm chặt bàn tay, đấm mạnh vào tường lớn giọng có chút uy hiếp.

Lập Tân: Tốt nhất cô nên thành thật cho tôi.

Chỉ riêng mỗi Bạch Yên là cơn tức giận anh có thể kìm nén, đối với người ngoài anh càng không có một chút nhẫn nại đứng nói chuyện dài dòng.

Nhu Ninh nhìn thấy sự tức giận của Lập Tân mà giật bắn người, cô chưa từng thấy người nào đáng sợ như vậy cả. Cô nghĩ thầm " Bạch Yên sao có thể quen được loại người nóng tính như vậy chứ!". Cô nhìn Lập Tân với ánh mắt sợ hãi nhưng đáp lại cô chỉ là sự lạnh lùng và uy hiếp đến đáng sợ. Cô nghĩ đến Bạch Yên, cái dáng vẻ không muốn Lập Tân tìm thấy cô đó coi như một lời thành khẩn từ Bạch Yên đối với cô, Nhu Ninh khẽ lắc đầu.

Nhu Ninh: Tôi đã nói rồi, tôi không biết Bạch Yên ở đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện