Lập Tân với vẻ mặt trầm ngâm nhưng lại đầy sát khí, đôi mắt sâu thẳm nhìn đám thuộc hạ đang đứng cúi đầu chờ lệnh. Một tiếng nói lạnh đến sống lưng cất lên khiến đám thuộc hạ nghe xong ai nấy đều di tản làm nhiệm vụ như một ma trận được bố trí sẵn.
Lập Tân: Tìm cho được Bạch Yên về đây, bất kể như thế nào. Tôi chỉ đủ kiên nhẫn cho các người ba ngày.
Lập Tân mặc bộ vest đen tôn dáng vóc vạm vỡ lại hoàn hảo cân đối, cùng với giọng nói huyền bí nghe thì rất hay nhưng lại là những quả bom nổ chậm. Từng giọng nói cất ra mọi người cũng chỉ biết im lặng và nghe theo.
Đàm Húc từ xa đã có dự cảm không lành, anh chạy nhanh về phía Lập Tân có chuyện quan trọng cần báo mà cũng không dám lên tiếng.
Đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm không ai có thể nhìn thấu ánh mắt lạnh lùng đó. Lập Tân liếc mắt qua Đàm Húc đang đi về phía mình nhưng lại không mở miệng càng khiến Lập Tân như phát hỏa. Ánh mắt hình viên đạn nhìn xuyên qua tâm can của Đàm Húc cất giọng nói trầm nhưng vô cùng sắc bén.
Lập Tân: Nói, chuyện gì? Đàm Húc tay nắm chặt tay, không dám ngước đầu lên nhìn Lập Tân mấp máy mở miệng.
Đàm Húc: Đã tra ra được chỗ ở của ông chủ.
Lập Tân liền biến đổi sắc mặt, hai đôi lông mày cau lại vào nhau tay nắm chặt thành quả đấm nghiến răng từng chữ rồi sải bước dài đến con xe Bugatti La Voatio Noire đang chờ sẵn ở phía trước.
Lập Tân: Tới đó.
Chiếc xe quen thuộc đang đi dần dần đến căn biệt thự ngoại ô, hàng loạt vệ sĩ cao to lực lưỡng đứng canh cửa vừa uy nghiêm vừa thần thái nhìn vào vệ sĩ cũng đã hiểu người bên trong là người có thế lực như nào. Chiếc xe Bugatti La Voatio Noire của Lập Tân từ từ tiến vào trong, đám vệ sĩ cũng không dám lại gần chỉ biết cúi đầu nghênh đón. Người đàn ông trung niên tay cầm điếu thuốc bước từ từ ra ban công tầng 1 một cách uy nghiêm, khí chất phi phàm giọng nói vang vảng bên tai Lập Tân.
Nhất Kiến: Chào mừng con trai của ta. Không biết vì điều gì mà sáng sớm con đã lật đật đến đây?
Lập Tân đứng dưới sân ngước đầu lên nhìn Nhất Kiến với ánh mắt lạnh nhạt cũng có chút phẫn nộ. Anh không vòng vò nhìn thấy điệu bộ của Nhất Kiến anh càng mất kiên nhẫn khi đứng nói chuyện với ông ta hơn.
Lập Tân: Ông đã đi tìm Bạch Yên?
Nhất Kiến tay nắm chặt lang cang phì phào điếu thuốc rồi bật cười.
Nhất Kiến: Lâu ngày gặp lại con chỉ đến đây vì kiếm người thôi sao?
Lập Tân nhìn chiếc đồng hồ chỉ điểm chín giờ sáng, anh đã điện cho cô muốn cháy cả máy nhưng đều không gọi được. Vừa sốt ruột vừa mất kiên nhẫn đứng đây nói chuyện dư thừa với ông ta. Anh cất giọng nói lạnh như một lời uy hiếp.
Lập Tân: Tôi không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với ông, ông cũng biết tôi đến đây vì mục đích gì. Tốt nhất cô ấy bỏ đi không liên quan đến ông nếu không thì tôi sẽ không có chuyện cha con với ông đâu.
Vừa dứt câu, Lập Tân quay người bỏ đi thì đột nhiên tiếng phụ nữ từ trong nhà vọng khiến anh lập tức dừng lại động tác của mình.
Hà Nghi: Con vừa mới đến lại muốn đi không thể chào hỏi người làm mẹ như ta sao?
Anh lập tức quay người về phía Hà Nghi đang bước nhanh đến phía anh, Lập Tân cúi khẽ người.
Lập Tân: Mẹ, lâu quá không gặp.
Hà Nghi nhìn người con trai đã trưởng thành đã trở thành một ông chủ lớn lại rất có khí phách bà rất vui nhưng cũng buồn thầm. Người con trai luôn vui vẻ của bà đã trở thành một con người lạnh lùng, trái tim cũng trở nên sắt đá. Lúc bé anh chỉ cần nhìn thấy bà là sẽ bám đuôi nhưng giờ đến cả lời nói cũng kiệm lời một cách quá đáng. Bà ôm trầm lấy người con trai đã xa cách bao nhiêu năm qua phải vất vả như thế nào mới được như ngày hôm nay.
Lập Tân cũng chỉ đáp lại tình cảm của mẹ bằng cách vỗ nhẹ vào lưng bà rồi cất tiếng nói lạnh.
Lập Tân: Mẹ, con phải đi rồi.
Bà liền buông lỏng Lập Tân nhìn anh bằng ánh mắt níu giữ, bà mới được gặp anh sao lại có thể dễ dàng để anh đi mất. Hà Nghi nắm chặt lấy bàn tay Lập Tân lôi lôi kéo kéo không muốn anh đi lần nữa. Nhưng Lập Tân vẫn đứng yên tại chỗ tỏ vẻ không muốn vào trong, Hà Nghi nhìn ánh mắt Lập Tân cũng hiểu ra phần nào bà liền liếc mắt lên phía Nhất Kiến ra hiệu " ông coi chừng tôi". Nhất Kiến nhìn thấy ánh mắt của Hà Nghi cũng không dám lên tiếng, ông quay đầu đi vào bên Trong.
Hà Nghi tiếp tục thuyết phục Lập Tân nhưng không thành, bà cũng nhìn ra được sự kiên quyết trong con người Lập Tân. Bà liền bất lực buông lỏng tay Lập Tân cất giọng nói thất vọng.
Hà Nghi: Con không muốn vào thì thôi mẹ không ép con nữa. Con đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến nỗi ta không thể nhận ra con rồi.
Lập Tân: Tìm cho được Bạch Yên về đây, bất kể như thế nào. Tôi chỉ đủ kiên nhẫn cho các người ba ngày.
Lập Tân mặc bộ vest đen tôn dáng vóc vạm vỡ lại hoàn hảo cân đối, cùng với giọng nói huyền bí nghe thì rất hay nhưng lại là những quả bom nổ chậm. Từng giọng nói cất ra mọi người cũng chỉ biết im lặng và nghe theo.
Đàm Húc từ xa đã có dự cảm không lành, anh chạy nhanh về phía Lập Tân có chuyện quan trọng cần báo mà cũng không dám lên tiếng.
Đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm không ai có thể nhìn thấu ánh mắt lạnh lùng đó. Lập Tân liếc mắt qua Đàm Húc đang đi về phía mình nhưng lại không mở miệng càng khiến Lập Tân như phát hỏa. Ánh mắt hình viên đạn nhìn xuyên qua tâm can của Đàm Húc cất giọng nói trầm nhưng vô cùng sắc bén.
Lập Tân: Nói, chuyện gì? Đàm Húc tay nắm chặt tay, không dám ngước đầu lên nhìn Lập Tân mấp máy mở miệng.
Đàm Húc: Đã tra ra được chỗ ở của ông chủ.
Lập Tân liền biến đổi sắc mặt, hai đôi lông mày cau lại vào nhau tay nắm chặt thành quả đấm nghiến răng từng chữ rồi sải bước dài đến con xe Bugatti La Voatio Noire đang chờ sẵn ở phía trước.
Lập Tân: Tới đó.
Chiếc xe quen thuộc đang đi dần dần đến căn biệt thự ngoại ô, hàng loạt vệ sĩ cao to lực lưỡng đứng canh cửa vừa uy nghiêm vừa thần thái nhìn vào vệ sĩ cũng đã hiểu người bên trong là người có thế lực như nào. Chiếc xe Bugatti La Voatio Noire của Lập Tân từ từ tiến vào trong, đám vệ sĩ cũng không dám lại gần chỉ biết cúi đầu nghênh đón. Người đàn ông trung niên tay cầm điếu thuốc bước từ từ ra ban công tầng 1 một cách uy nghiêm, khí chất phi phàm giọng nói vang vảng bên tai Lập Tân.
Nhất Kiến: Chào mừng con trai của ta. Không biết vì điều gì mà sáng sớm con đã lật đật đến đây?
Lập Tân đứng dưới sân ngước đầu lên nhìn Nhất Kiến với ánh mắt lạnh nhạt cũng có chút phẫn nộ. Anh không vòng vò nhìn thấy điệu bộ của Nhất Kiến anh càng mất kiên nhẫn khi đứng nói chuyện với ông ta hơn.
Lập Tân: Ông đã đi tìm Bạch Yên?
Nhất Kiến tay nắm chặt lang cang phì phào điếu thuốc rồi bật cười.
Nhất Kiến: Lâu ngày gặp lại con chỉ đến đây vì kiếm người thôi sao?
Lập Tân nhìn chiếc đồng hồ chỉ điểm chín giờ sáng, anh đã điện cho cô muốn cháy cả máy nhưng đều không gọi được. Vừa sốt ruột vừa mất kiên nhẫn đứng đây nói chuyện dư thừa với ông ta. Anh cất giọng nói lạnh như một lời uy hiếp.
Lập Tân: Tôi không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với ông, ông cũng biết tôi đến đây vì mục đích gì. Tốt nhất cô ấy bỏ đi không liên quan đến ông nếu không thì tôi sẽ không có chuyện cha con với ông đâu.
Vừa dứt câu, Lập Tân quay người bỏ đi thì đột nhiên tiếng phụ nữ từ trong nhà vọng khiến anh lập tức dừng lại động tác của mình.
Hà Nghi: Con vừa mới đến lại muốn đi không thể chào hỏi người làm mẹ như ta sao?
Anh lập tức quay người về phía Hà Nghi đang bước nhanh đến phía anh, Lập Tân cúi khẽ người.
Lập Tân: Mẹ, lâu quá không gặp.
Hà Nghi nhìn người con trai đã trưởng thành đã trở thành một ông chủ lớn lại rất có khí phách bà rất vui nhưng cũng buồn thầm. Người con trai luôn vui vẻ của bà đã trở thành một con người lạnh lùng, trái tim cũng trở nên sắt đá. Lúc bé anh chỉ cần nhìn thấy bà là sẽ bám đuôi nhưng giờ đến cả lời nói cũng kiệm lời một cách quá đáng. Bà ôm trầm lấy người con trai đã xa cách bao nhiêu năm qua phải vất vả như thế nào mới được như ngày hôm nay.
Lập Tân cũng chỉ đáp lại tình cảm của mẹ bằng cách vỗ nhẹ vào lưng bà rồi cất tiếng nói lạnh.
Lập Tân: Mẹ, con phải đi rồi.
Bà liền buông lỏng Lập Tân nhìn anh bằng ánh mắt níu giữ, bà mới được gặp anh sao lại có thể dễ dàng để anh đi mất. Hà Nghi nắm chặt lấy bàn tay Lập Tân lôi lôi kéo kéo không muốn anh đi lần nữa. Nhưng Lập Tân vẫn đứng yên tại chỗ tỏ vẻ không muốn vào trong, Hà Nghi nhìn ánh mắt Lập Tân cũng hiểu ra phần nào bà liền liếc mắt lên phía Nhất Kiến ra hiệu " ông coi chừng tôi". Nhất Kiến nhìn thấy ánh mắt của Hà Nghi cũng không dám lên tiếng, ông quay đầu đi vào bên Trong.
Hà Nghi tiếp tục thuyết phục Lập Tân nhưng không thành, bà cũng nhìn ra được sự kiên quyết trong con người Lập Tân. Bà liền bất lực buông lỏng tay Lập Tân cất giọng nói thất vọng.
Hà Nghi: Con không muốn vào thì thôi mẹ không ép con nữa. Con đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến nỗi ta không thể nhận ra con rồi.
Danh sách chương