Lewis Lãng Hi được vợ chồng Nhất Kiến cưu man khi anh gặp nạn năm 17 tuổi ở Mỹ, ông bà nuôi anh ta gần được hai năm thì phát hiện anh ta là một trong bốn tứ đại gia tộc Huyền Lãm ở Anh Quốc. Sau hai năm gần gũi, Lãng Hi cũng khá thân thiết và có thiện cảm nên cũng rất thân thiết với ân nhân của mình, tuy anh ta ở Anh Quốc nhưng thường xuyên lại bay qua Mỹ tán ngẫu với hai ông bà giờ cũng bay sang Trung Quốc tìm Lập Tân với vợ chồng Nhất Kiến. Một công tử cao cao tại thượng không yên phận làm công tử mà cứ chạy khắp nơi gây thù hấn nên anh đã bị thương nặng năm 17 tuổi cũng may gặp được vợ chồng Nhất Kiến.

Hà Nghi nhìn Lewis với ánh mắt ghét bỏ, bà không hiểu tại sao anh cứ bám riết ở cái gia đình này. Một trong bốn công tử quý phái mà lại còn có bộ mặt ăn bám này, Hà Nghi đặt ly trà xuống bàn uyển chuyển giọng nói.

Hà Nghi: Khi nào cậu về? Lewis tròn mắt lắc đầu rồi phản gắt.

Lãng Hi: Sao tôi phải về cái gia đình đó, toàn bắt tôi đi xem mắt không thì học cách thừa kế.

Hà Nghi tỏ vẻ hơi tức giận, ngán ngẫm với anh chàng Lewis này.

Hà Nghi: Đó không phải là nhiệm vụ của cậu sao? Cậu ở chỗ chúng tôi mãi thế này thật tốn cơm tốn gạo.

Lãng Hi cười đắc ý có chút hênh hoang.

Lãng Hi: Chút tiền cơm gạo đó có đáng là bao nhiêu bà lại keo kiệt nữa rồi.

Hà Nghi tức giận hừ lạnh một tiếng.

Hà Nghi: Hết nói nổi cậu.

Nhất Kiến vẫn ngồi quan sát hai người đấu khẩu không rời miệng, liền đứng dậy nói lớn.

Nhất Kiến: Hai người cứ nói chuyện tôi còn có việc phải làm.

Nhất Kiến rời đi chưa được bao lâu Lewis cũng rời đi theo căn phòng trở nên yên tĩnh đến âm u. Hà Nghi sau những nụ cười là nỗi buồn chất chứa, ánh mắt bà trìu xuống nhìn tấm ảnh Lập Tân lúc lên 6 tuổi có chút đượm buồn. Đã 10 năm rồi bà chưa được nhìn thấy con trai mình, cũng do cái tính khó ở của Nhất Kiến mà gây ra hiểu lầm này đến hiểu lầm khác đến nỗi con trai duy nhất của bà cũng bỏ đi. Mỗi lần bà muốn đi tìm con trai liền bị Nhất Kiến ngăn cản. Cũng may Lewis thường hay đến tán ngẫu với bà tuy hay đấu khẩu nhưng lại khiến tâm trạng bà dễ chịu hơn.

Bạch Yên về đến căn biệt thự của Lập Tân cũng đã rạng tối, vừa bước vào trong thím Thẩm đã chạy ra đón cô e dè nói.

Thím Thẩm: Bạch Yên hôm nay Lập Tân sẽ về trễ bảo cháu không cần đợi mà ăn cơm trước đi.
Bạch Yên cố kìm nén cảm xúc nhìn thím Thẩm cười nhạt.

Bạch Yên: Dạ, cháu biết rồi.

Bước vào căn phòng ngủ của hai người, cô ngửi thấy thoang thoảng mùi của Lập Tân, sự kìm nén trong cô đã quá giới hạn mà tuôn nước mắt. Cô mở nguồn điện thoại đến cả một cuộc gọi hay tin nhắn đều không có, sao anh không nhắn cho cô mà phải điện về nhà. Bạch Yên nở nụ cười nhạt đầy tuyệt vọng, nói thầm trong miệng.

Bạch Yên: Không về cũng tốt.

Anh không về thì cô đủ thời gian để chuẩn bị tâm lý rời khỏi anh. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bạch Yên nằm dài trên giường mùi của Lập Tân hoà, quyện vào tâm trí cô nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo. Chưa bao giờ ở bên anh mà cô lại có cảm giác như thế này bỗng dưng nước mắt lại tuôn ra, nhìn mình lại bây giờ cô cảm thấy xấu hổ. Người có tính cách mạnh mẽ như cô nhưng lại vì Lập Tân mà rơi nước mắt biết bao nhiêu lần.

Thím Thẩm gõ nhẹ cửa.

Thím Thẩm: Bạch Yên xuống ăn cơm đi đừng để bụng đói nữa. Cậu chủ chắc cũng sẽ sớm về đến nhà thôi cô xuống dưới nhà đi.

Bạch Yên vùi mặt vào trong chăn giờ mà cô xuống dưới thì hai con mắt đỏ hoe dấu đi đâu, Bạch Yên liền nói vọng ra.

Bạch Yên: Giờ cháu không đói, nếu Lập Tân về sớm cháu sẽ ăn cùng với anh ấy.

Nằm đợi Lập Tân được một khoảng thời gian Bạch Yên liền ngủ thiếp đi đến lúc cô giật mình tỉnh dậy thì đã 11 giờ đêm. Bạch Yên ra khỏi giường nhìn ra ban công vẫn không thấy xe Lập Tân đâu, cô lại có một chút lo lắng "đã quá trễ sao anh ấy còn chưa về". Bạch Yên vừa quay người vào trong thì tiếng xe Bugatti La Voatio Noire đi từ từ vào trong. Bạch Yên nhìn thấy xe anh liền vui mừng mà đi chân không xuống đón Lập Tân.

Lập Tân cũng vừa hay bước vào trong nhà tuy biệt thự tối om nhưng cũng đủ ánh sáng để anh nhận ra cô, Lập Tân liền lao đến bế sốc cô lên phì phào nói.

Lập Tân: Sao lại đi chân không, cảm lạnh đấy.

Do anh bế cô quá bất ngờ Bạch Yên theo phản xạ mà túm lấy cổ anh, Bạch Yên liền trợn mắt " lại mùi hương đêm hôm đó, là mùi hương của Từ Hiểu tuy không nồng nặc như đêm hôm đó nhưng đủ để cô có thể ngửi ra".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện