Sau bữa ăn, Đàm Húc gõ cửa bước vào theo cử chỉ đó cũng gật nhẹ đầu với Bạch Yên một cái rồi bước thẳng tới Lập Tân. Đàm Húc vẫn do dự cứ liếc nhẹ mắt nhìn cô, cô ở chung với Lập Tân cũng được khoảng thời gian cô cũng học rất nhanh những cử chỉ hay nói thẳng ra cô cũng khá nhạy bén trong việc quan sát đối phương. Nhìn Đàm Húc de chừng như có điều gì không tiện nói cho cô nghe, cô liền hiểu ngay cất nhẹ giọng với Lập Tân rồi hơi chỉ ngón tay ra phía cánh cửa.
Bạch Yên: Hai cứ nói chuyện đi em đi vệ sinh một lát.
Lập Tân gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng cô bước ra khỏi cửa rồi mất hút. Ngay lập tức tia sắc lạnh trong căn phòng tỏa ra như máy lạnh được điều chỉnh độ thấp nhất, khuôn mặt lạnh đến nỗi Đàm Húc nhìn khẽ run miệng mà không dám cất lời. Giọng lạnh băng cùng vẻ mặt sát khí dí vào tai Đàm Húc.
Lập Tân: Nói.
Một chữ một nhưng đầy nộ khí khiến Đàm Húc toát cả mồ hôi lạnh nhưng vẫn không dám chậm trễ liền báo ngay cho Lập Tân.
Đàm Húc: Ông chủ, lão gia đến Trung Quốc rồi ạ.
Nghe xong mặt Lập Tân thâm xì, tay nắm thành quả đấm đập mạnh xuống bàn khiến những dĩa thức ăn trên bàn rớt loảng xoảng xuống đất. Vẫn bộ mặt tức giận như muốn giết người đó Đàm Húc đứng bên cạnh vừa giật mình vừa cầu nguyện sao cho Bạch Yên sớm quay trở lại biết trước như vậy anh đã nói cho cô nghe luôn rồi. Giọng lạnh lùng đan xen vẻ tức giận cất lên.
Lập Tân: Hành tung của ông ta.
Đàm Húc nhanh chóng lắc đầu, anh đã điều tra rất kỹ càng từ lúc nghe ngóng được tin tức lão gia đến Trung Quốc thì anh đã lật tung cả thành phố Trung Quốc lên để tìm kiếm nhưng vẫn không một chút tin tức, thấy Lập Tân đang dần mất kiên nhẫn mỗi khi nhắc đến lão gia là Lập Tân luôn có vẻ mặt này, lần này lão gia đích thân đến đây chắc chắn không có gì tốt đẹp.
Đàm Húc: Thuộc hạ đã điều tra nhưng vẫn chưa rõ tung tích.
Thật sự thế lực của lão gia chẳng nhỏ chút nào, bên Mỹ nhà họ Vương đứng thứ hai không ai dám tranh giành đứng thứ nhất. Ba mẹ anh là người Trung Quốc, ba anh qua Mỹ lập nghiệp từ lúc 18 tuổi nên đã có cơ ngơi như ngày hôm nay. Lập Tân lại thừa hưởng được tất cả các khí chất từ ba anh chưa đầy chín năm sống ở Trung Quốc anh đã chở thành chủ tịch của một tập đoàn lớn cũng có chỗ đứng khét tiếng trên thương trường. Đàm Húc thật nể và bái phục nhà họ Vương tất nhiên việc tìm thấy dấu vết của một người đứng đầu ở Mỹ qua Trung Quốc chẳng xa lạ là bao thì đối với Đàm Húc là một điều rất khó khăn. Lập Tân vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt đó đã xuất hiện đầy tia máu lập tức cất lời.
Lập Tân: Vô dụng.
Chưa dứt câu được bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Lập Tân vang lên xóa bớt đi sự yên tĩnh đến đáng sợ của căn phòng. Chỉ một lúc sau căn phòng lại nồng nặc mùi thuốc súng vì từng câu từng chữ ở đầu dây bên kia khiến anh tức giận đến xám mặt.
- Ba chỉ nói một lần, đối xử với Từ Hiểu tốt một chút đi.
Sở dĩ ba anh nhắm chúng Từ Hiểu là do gia thế nhà cô cũng không cách nhà Lập Tân là bao cũng đứng thứ 3,4 ở nước Mỹ. Lập Tân nghe xong, giọng lạnh lùng gấp mấy lần ban nãy nói chuyện với Đàm Húc.
Lập Tân: Ông không thể quản việc của tôi.
Đầu dây bên kia cất lên.
- Bạch Yên đúng không, ba chưa quản việc của con chứ không phải là không quản. Hãy xem xét tình hình kĩ lưỡng đi.
Nói xong, ông ta liền cúp máy chỉ còn lại Lập Tân ngồi trên bàn ăn bóp chặt chiếc điện thoại như muốn vỡ tung ra. Lập Tân liền ném mạnh chiếc điện thoại lao về phía cửa không kiềm được lòng mà thốt ra câu chửi thề " Mẹ kiếp".
-------------
Ở phía Bạch Yên, cô đang cúi nhẹ rửa mặt thì một cô gái mái tóc đen dài xoăn nhẹ toát lên đầy vẻ tiểu thư, nhìn qua gương cô đã biết là Giang Từ Hiểu nên cô cũng chẳng muốn bận tâm đến. Từ Hiểu thấy bị ngó lơ liền giở thói ương ngạnh lao đến đẩy mạnh Bạch Yên. Nhìn qua gương nên Bạch Yên cũng biết mọi hành động ở phía sau mình, cô vội lách người qua một bên rồi hét lớn.
Bạch Yên: Cô có ý gì vậy hả? Từ Hiểu khoanh tay trước ngực đầy vẻ ta đây không thèm trả lời câu hỏi cô liền đánh sang vấn đề khác.
Từ Hiểu: Cô là gì của anh ấy?
Bạch Yên nghĩ đến câu nói của Lập Tân vừa nãy nên hiện tại cô không muốn dây dưa với người phụ nữ này chút nào thẳng thừng đáp trả.
Bạch Yên: Muốn biết tôi là gì của anh ấy thì cô tự mình đích thân hỏi đi.
Từ Hiểu nghe xong sắc mặt liền thay đổi, gợn lên sự tức giận nhưng Bạch Yên nào có ngán ngẫm gì cô ta so với bộ dạng của Lập Tân khi tức giận còn đáng sợ hơn.
Từ Hiểu: Tôi là thanh mai trúc mã của anh ấy, cô tốt nhất nên biết điều một chút đi.
Nghe xong câu nói của Từ Hiểu cô có chút đơ người nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại không phải chính miệng Lập Tân xác nhận thì cô không cần phải tin những lời của cô ta.
Bạch Yên: Hai cứ nói chuyện đi em đi vệ sinh một lát.
Lập Tân gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng cô bước ra khỏi cửa rồi mất hút. Ngay lập tức tia sắc lạnh trong căn phòng tỏa ra như máy lạnh được điều chỉnh độ thấp nhất, khuôn mặt lạnh đến nỗi Đàm Húc nhìn khẽ run miệng mà không dám cất lời. Giọng lạnh băng cùng vẻ mặt sát khí dí vào tai Đàm Húc.
Lập Tân: Nói.
Một chữ một nhưng đầy nộ khí khiến Đàm Húc toát cả mồ hôi lạnh nhưng vẫn không dám chậm trễ liền báo ngay cho Lập Tân.
Đàm Húc: Ông chủ, lão gia đến Trung Quốc rồi ạ.
Nghe xong mặt Lập Tân thâm xì, tay nắm thành quả đấm đập mạnh xuống bàn khiến những dĩa thức ăn trên bàn rớt loảng xoảng xuống đất. Vẫn bộ mặt tức giận như muốn giết người đó Đàm Húc đứng bên cạnh vừa giật mình vừa cầu nguyện sao cho Bạch Yên sớm quay trở lại biết trước như vậy anh đã nói cho cô nghe luôn rồi. Giọng lạnh lùng đan xen vẻ tức giận cất lên.
Lập Tân: Hành tung của ông ta.
Đàm Húc nhanh chóng lắc đầu, anh đã điều tra rất kỹ càng từ lúc nghe ngóng được tin tức lão gia đến Trung Quốc thì anh đã lật tung cả thành phố Trung Quốc lên để tìm kiếm nhưng vẫn không một chút tin tức, thấy Lập Tân đang dần mất kiên nhẫn mỗi khi nhắc đến lão gia là Lập Tân luôn có vẻ mặt này, lần này lão gia đích thân đến đây chắc chắn không có gì tốt đẹp.
Đàm Húc: Thuộc hạ đã điều tra nhưng vẫn chưa rõ tung tích.
Thật sự thế lực của lão gia chẳng nhỏ chút nào, bên Mỹ nhà họ Vương đứng thứ hai không ai dám tranh giành đứng thứ nhất. Ba mẹ anh là người Trung Quốc, ba anh qua Mỹ lập nghiệp từ lúc 18 tuổi nên đã có cơ ngơi như ngày hôm nay. Lập Tân lại thừa hưởng được tất cả các khí chất từ ba anh chưa đầy chín năm sống ở Trung Quốc anh đã chở thành chủ tịch của một tập đoàn lớn cũng có chỗ đứng khét tiếng trên thương trường. Đàm Húc thật nể và bái phục nhà họ Vương tất nhiên việc tìm thấy dấu vết của một người đứng đầu ở Mỹ qua Trung Quốc chẳng xa lạ là bao thì đối với Đàm Húc là một điều rất khó khăn. Lập Tân vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt đó đã xuất hiện đầy tia máu lập tức cất lời.
Lập Tân: Vô dụng.
Chưa dứt câu được bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Lập Tân vang lên xóa bớt đi sự yên tĩnh đến đáng sợ của căn phòng. Chỉ một lúc sau căn phòng lại nồng nặc mùi thuốc súng vì từng câu từng chữ ở đầu dây bên kia khiến anh tức giận đến xám mặt.
- Ba chỉ nói một lần, đối xử với Từ Hiểu tốt một chút đi.
Sở dĩ ba anh nhắm chúng Từ Hiểu là do gia thế nhà cô cũng không cách nhà Lập Tân là bao cũng đứng thứ 3,4 ở nước Mỹ. Lập Tân nghe xong, giọng lạnh lùng gấp mấy lần ban nãy nói chuyện với Đàm Húc.
Lập Tân: Ông không thể quản việc của tôi.
Đầu dây bên kia cất lên.
- Bạch Yên đúng không, ba chưa quản việc của con chứ không phải là không quản. Hãy xem xét tình hình kĩ lưỡng đi.
Nói xong, ông ta liền cúp máy chỉ còn lại Lập Tân ngồi trên bàn ăn bóp chặt chiếc điện thoại như muốn vỡ tung ra. Lập Tân liền ném mạnh chiếc điện thoại lao về phía cửa không kiềm được lòng mà thốt ra câu chửi thề " Mẹ kiếp".
-------------
Ở phía Bạch Yên, cô đang cúi nhẹ rửa mặt thì một cô gái mái tóc đen dài xoăn nhẹ toát lên đầy vẻ tiểu thư, nhìn qua gương cô đã biết là Giang Từ Hiểu nên cô cũng chẳng muốn bận tâm đến. Từ Hiểu thấy bị ngó lơ liền giở thói ương ngạnh lao đến đẩy mạnh Bạch Yên. Nhìn qua gương nên Bạch Yên cũng biết mọi hành động ở phía sau mình, cô vội lách người qua một bên rồi hét lớn.
Bạch Yên: Cô có ý gì vậy hả? Từ Hiểu khoanh tay trước ngực đầy vẻ ta đây không thèm trả lời câu hỏi cô liền đánh sang vấn đề khác.
Từ Hiểu: Cô là gì của anh ấy?
Bạch Yên nghĩ đến câu nói của Lập Tân vừa nãy nên hiện tại cô không muốn dây dưa với người phụ nữ này chút nào thẳng thừng đáp trả.
Bạch Yên: Muốn biết tôi là gì của anh ấy thì cô tự mình đích thân hỏi đi.
Từ Hiểu nghe xong sắc mặt liền thay đổi, gợn lên sự tức giận nhưng Bạch Yên nào có ngán ngẫm gì cô ta so với bộ dạng của Lập Tân khi tức giận còn đáng sợ hơn.
Từ Hiểu: Tôi là thanh mai trúc mã của anh ấy, cô tốt nhất nên biết điều một chút đi.
Nghe xong câu nói của Từ Hiểu cô có chút đơ người nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại không phải chính miệng Lập Tân xác nhận thì cô không cần phải tin những lời của cô ta.
Danh sách chương