Hai ngày sau, tại nhà Tâm Liên. Cả ba người ngồi sum vầy lại với nhau nhưng thật ra Thiển Quang đang rất tức giận ông ta đập mạnh bàn chỉ tay về phía hai mẹ con Tâm Liên quát lớn.
Thiển Quang: Bà coi con gái cưng của bà đi nó đã làm ra những chuyện gì.
Tâm Liên giật mình bất ngờ ngơ ngác nhìn Thiển Quang rồi quay qua nhìn Mộng Cầm.
Tâm Liên: Có chuyện gì sao? Thiển Quang tức đến nỗi gân xanh trên mặt nổi lên, ông hầm hực cầm ra một xấp giấy vứt thẳng vào hai mẹ con Tâm Liên.
Thiển Quang: Giấy nợ gì đây, còn nữa công ty đang yên đang lành tự nhiên cổ phiếu xuống dốc tất cả các mối làm ăn đang dần bị cắt hết. Các người muốn đi ăn xin hết sao.
Mộng Cầm khẽ run tay cầm giấy nợ mà quỳ thụp xuống đất cô đã đọc được dòng chữ trong tờ giấy " Hạn ba ngày không trả đủ số tiền này lấy cánh tay làm vật thế chấp". Tuy số tiền cũng không khá lớn nhưng với tình hình công ty như thế này thì tiền đào đâu ra. Cô bò lết đến chỗ chân Thiển Quang giọng run run.
Mộng Cầm: Ba....ba phải cứu con.
Thiển Quang vừa thương con vừa bực tức.
Thiển Quang: Mày đã đắc tội với ai, công ty đang xuống dốc số tiền này ba ngày hoàn toàn không có khả năng gom đủ. Haizzz
Nói xong ông thở dài một tiếng. Cô chật vật suy nghĩ mãi một lúc cô mới nhớ ra là người đàn ông bên cạnh Bạch Yên nhưng đến cái tên cô cũng chẳng biết thì sao nói cho Thiển Quang biết đây.
Mộng Cầm: Là Bạch Yên, là chị ta hại con.
Cả hai nghe đều giật mình, Tâm Liên lao đến nói những lời khó nghe.
Tâm Liên: Con nhỏ đó đã làm gì con, dù sao cũng là chị em một nhà nó sao dám làm vậy với em nó chứ. Ông à! ông xem con gái lớn của ông đi.
Ngay đến cả Thiển Quang còn bất ngờ, ông chẳng thể nào tin nổi liền giữ vai Mộng Cầm vội vàng nói.
Thiển Quang: Con bé thì nó làm được gì chứ, có ai phía sau nó không.
Mộng Cầm liền gật đầu lia lịa.
Mộng Cầm: Có, có một người đàn ông giàu có.
Cô vừa nói vừa ghen ăn tức ở với Bạch Yên " đào mỏ đàn ông mà cũng đẹp trai đến như vậy nữa, chị ta có số hưởng thật chứ".
Thiển Quang: Là ai đứng sau, trong vòng hai ngày mà có thể khiến công ty chúng ta rớt cổ phiếu nhanh như vậy nhất định không phải người tầm thường.
Đến Mộng Cầm còn chẳng biết anh ta là ai lắc nhẹ đầu.
Mộng Cầm: Con không biết anh ta, nhưng có vẻ anh ta nghe lời Bạch Yên. Ba, hay chúng ta kêu chị ta về nhà ép chị ta dù sao ba cũng là ba của chị ta, chị ta cũng phải về chứ.
Nghe Mộng Cầm nói có lý, ông cũng hết cách để tình hình công ty như vậy thì chỉ có nước phá sản. Không thể chờ đợi thêm nữa, Thiển Quang lấy ngay điện thoại điện cho Bạch Yên.
--------------
Hôm nay là chủ nhật, cũng 8 giờ hơn nhưng trên chiếc giường ấy Lập Tân đang ôm cô trong vòng tay ngủ ngon. Vì nay là chủ nhật cô không phải đi làm, anh bận bịu công việc nhưng vẫn muốn nằm cạnh cô thêm lát nữa cả hai người đang ngủ nướng. Bỗng tiếng điện thoại của cô vang inh ỏi khiến cô giật mình ngồi chồm dậy mơ mơ màng màng bấm nghe máy. Lập Tân vẫn đang ôm eo cô, mới sáng sớm ai lại điện thoại cho cô giờ này anh có vẻ hơi tức giận giọng lạnh lùng nói.
Lập Tân: Loa.
Một chữ ngắn gọn nhưng cũng đủ để cô hiểu, Bạch Yên cũng rất nghe lời anh, nghe thấy anh nói vậy cô cũng không chần chừ mà bấm loa. Cô biết, cô cũng ít bạn bè dạo này cũng toàn ở với anh thì lấy đâu ra bí mật gì nên cô mới thoải mái nghe lời anh mà bật loa ngoài.
Vừa bấc máy, giọng đàn ông đầy sự vội vã vang lên.
Thiển Quang: Alo, con gái à. Tối nay ba muốn ăn với con bữa cơm.
Nghe giọng Thiển Quang cô giật mình muốn tỉnh ngủ. Không chần chừ thêm cô thẳng thắn từ chối, đang yên đang lành kêu cô về nhà ăn cơm thì chẳng có ý tốt gì rồi.
Bạch Yên: Bữa cơm này tôi không dám nhận. Ông không còn là người nhà của tôi nữa rồi nên tôi không thể tùy tiện đến nhà người khác ăn cơm được.
Thiển Quang không ngờ tới con gái mình lại thẳng lời như vậy, ông có chút tức giận cộng thêm hai mẹ con Tâm Liên cứ hối thúc ông bày đủ chiêu trò bắt cô đến nhà bằng được.
Thiển Quang: Ba có chuyện muốn nói với con, về nhà ăn bữa cơm đi.
Bạch Yên mất kiên nhẫn giọng có chút căng lên.
Bạch Yên: Ông muốn nói gì thì nói đi, tôi đang nghe không phiền đến các người phải cơm nước đâu.
Thiển Quang giận đến cứng họng, Bạch Yên như vậy cũng đều do ông mà ra phận làm ba không biết tốt xấu cho con cái, còn hùa theo mưu kế của mẹ con Tâm Liên.
Thiển Quang: Ba còn mấy món đồ của mẹ con, con không muốn lấy nó sao?
Cô có thể không chấp ông chuyện này chuyện kia nhưng chuyện liên quan đến mẹ cô lại không làm chủ được. Từ lúc mẹ mất ngay cả món đồ của mẹ cô cũng chẳng giữ được, do hai mẹ con Tâm Liên đã đốt hết nên nghe ông ta nói giữ đồ của mẹ nên cô đã ngầm đồng ý.
Thiển Quang: Bà coi con gái cưng của bà đi nó đã làm ra những chuyện gì.
Tâm Liên giật mình bất ngờ ngơ ngác nhìn Thiển Quang rồi quay qua nhìn Mộng Cầm.
Tâm Liên: Có chuyện gì sao? Thiển Quang tức đến nỗi gân xanh trên mặt nổi lên, ông hầm hực cầm ra một xấp giấy vứt thẳng vào hai mẹ con Tâm Liên.
Thiển Quang: Giấy nợ gì đây, còn nữa công ty đang yên đang lành tự nhiên cổ phiếu xuống dốc tất cả các mối làm ăn đang dần bị cắt hết. Các người muốn đi ăn xin hết sao.
Mộng Cầm khẽ run tay cầm giấy nợ mà quỳ thụp xuống đất cô đã đọc được dòng chữ trong tờ giấy " Hạn ba ngày không trả đủ số tiền này lấy cánh tay làm vật thế chấp". Tuy số tiền cũng không khá lớn nhưng với tình hình công ty như thế này thì tiền đào đâu ra. Cô bò lết đến chỗ chân Thiển Quang giọng run run.
Mộng Cầm: Ba....ba phải cứu con.
Thiển Quang vừa thương con vừa bực tức.
Thiển Quang: Mày đã đắc tội với ai, công ty đang xuống dốc số tiền này ba ngày hoàn toàn không có khả năng gom đủ. Haizzz
Nói xong ông thở dài một tiếng. Cô chật vật suy nghĩ mãi một lúc cô mới nhớ ra là người đàn ông bên cạnh Bạch Yên nhưng đến cái tên cô cũng chẳng biết thì sao nói cho Thiển Quang biết đây.
Mộng Cầm: Là Bạch Yên, là chị ta hại con.
Cả hai nghe đều giật mình, Tâm Liên lao đến nói những lời khó nghe.
Tâm Liên: Con nhỏ đó đã làm gì con, dù sao cũng là chị em một nhà nó sao dám làm vậy với em nó chứ. Ông à! ông xem con gái lớn của ông đi.
Ngay đến cả Thiển Quang còn bất ngờ, ông chẳng thể nào tin nổi liền giữ vai Mộng Cầm vội vàng nói.
Thiển Quang: Con bé thì nó làm được gì chứ, có ai phía sau nó không.
Mộng Cầm liền gật đầu lia lịa.
Mộng Cầm: Có, có một người đàn ông giàu có.
Cô vừa nói vừa ghen ăn tức ở với Bạch Yên " đào mỏ đàn ông mà cũng đẹp trai đến như vậy nữa, chị ta có số hưởng thật chứ".
Thiển Quang: Là ai đứng sau, trong vòng hai ngày mà có thể khiến công ty chúng ta rớt cổ phiếu nhanh như vậy nhất định không phải người tầm thường.
Đến Mộng Cầm còn chẳng biết anh ta là ai lắc nhẹ đầu.
Mộng Cầm: Con không biết anh ta, nhưng có vẻ anh ta nghe lời Bạch Yên. Ba, hay chúng ta kêu chị ta về nhà ép chị ta dù sao ba cũng là ba của chị ta, chị ta cũng phải về chứ.
Nghe Mộng Cầm nói có lý, ông cũng hết cách để tình hình công ty như vậy thì chỉ có nước phá sản. Không thể chờ đợi thêm nữa, Thiển Quang lấy ngay điện thoại điện cho Bạch Yên.
--------------
Hôm nay là chủ nhật, cũng 8 giờ hơn nhưng trên chiếc giường ấy Lập Tân đang ôm cô trong vòng tay ngủ ngon. Vì nay là chủ nhật cô không phải đi làm, anh bận bịu công việc nhưng vẫn muốn nằm cạnh cô thêm lát nữa cả hai người đang ngủ nướng. Bỗng tiếng điện thoại của cô vang inh ỏi khiến cô giật mình ngồi chồm dậy mơ mơ màng màng bấm nghe máy. Lập Tân vẫn đang ôm eo cô, mới sáng sớm ai lại điện thoại cho cô giờ này anh có vẻ hơi tức giận giọng lạnh lùng nói.
Lập Tân: Loa.
Một chữ ngắn gọn nhưng cũng đủ để cô hiểu, Bạch Yên cũng rất nghe lời anh, nghe thấy anh nói vậy cô cũng không chần chừ mà bấm loa. Cô biết, cô cũng ít bạn bè dạo này cũng toàn ở với anh thì lấy đâu ra bí mật gì nên cô mới thoải mái nghe lời anh mà bật loa ngoài.
Vừa bấc máy, giọng đàn ông đầy sự vội vã vang lên.
Thiển Quang: Alo, con gái à. Tối nay ba muốn ăn với con bữa cơm.
Nghe giọng Thiển Quang cô giật mình muốn tỉnh ngủ. Không chần chừ thêm cô thẳng thắn từ chối, đang yên đang lành kêu cô về nhà ăn cơm thì chẳng có ý tốt gì rồi.
Bạch Yên: Bữa cơm này tôi không dám nhận. Ông không còn là người nhà của tôi nữa rồi nên tôi không thể tùy tiện đến nhà người khác ăn cơm được.
Thiển Quang không ngờ tới con gái mình lại thẳng lời như vậy, ông có chút tức giận cộng thêm hai mẹ con Tâm Liên cứ hối thúc ông bày đủ chiêu trò bắt cô đến nhà bằng được.
Thiển Quang: Ba có chuyện muốn nói với con, về nhà ăn bữa cơm đi.
Bạch Yên mất kiên nhẫn giọng có chút căng lên.
Bạch Yên: Ông muốn nói gì thì nói đi, tôi đang nghe không phiền đến các người phải cơm nước đâu.
Thiển Quang giận đến cứng họng, Bạch Yên như vậy cũng đều do ông mà ra phận làm ba không biết tốt xấu cho con cái, còn hùa theo mưu kế của mẹ con Tâm Liên.
Thiển Quang: Ba còn mấy món đồ của mẹ con, con không muốn lấy nó sao?
Cô có thể không chấp ông chuyện này chuyện kia nhưng chuyện liên quan đến mẹ cô lại không làm chủ được. Từ lúc mẹ mất ngay cả món đồ của mẹ cô cũng chẳng giữ được, do hai mẹ con Tâm Liên đã đốt hết nên nghe ông ta nói giữ đồ của mẹ nên cô đã ngầm đồng ý.
Danh sách chương