Lúc Cố Chi nấu cơm, Thư Tình cũng ra tay giúp anh, do tay chân vụng về mà bị người nào đó trực tiếp từ chối, cuối cùng bất đắc dĩ nhận việc thái rau.

Cố Chi nhìn đôi bàn tay mập cầm dao sai cách, sau đó cực kỳ vụng về cắt một củ khoai tây đang tốt thành những miếng sứt sẹo, ngay lqd cả trái tim anh cũng lảo đảo theo cô, cuối cùng cứu viên khoai tây khỏi bàn tay cô, “Để anh làm cho”.

Thư Tình chưa từ bỏ ý định, không muốn một mình đứng nhìn.

Cố Chi nhàn nhạt nói: “Cho dù là bác sĩ phẫu thuật thất bại, ít nhất cũng giúp bệnh nhân toàn thây, em lại chà đạp rau củ, ddlqd cắt nó đến nỗi củ khoai tây cũng không nhận ra nó là đồng loại, em có nghĩ tới cảm thụ của nó không?”.

....

Vì vậy bữa cơm này một mình Cố tiên sinh hoàn thành, ngoại trừ y thuật cao minh, tinh thông tiếng Pháp, Thư Tình phát hiện anh có kỹ năng thứ ba: Đầu bếp giỏi.

Sau khi cơm nước no nê, cô bùi ngùi ca thán: “Sau này ai cưới được anh đúng là có phúc!”.

Thầy Cố liếc nhìn cô một cái, “Tạm thời anh chưa có ý định ở rể”.

Cô cười vui vẻ ở trên ghế salon, chợt nghĩ đến một vấn đề, “Phòng này đã lâu không có người ở, vậy ông bà nội anh đâu?”.

Lúc nói ra miệng cô mới chợt ý thức được cái gì, đột nhiên không còn thấy vui vẻ nữa.

Cố Chi cười, “Em đừng có nghĩ loạn, bọn họ còn khỏe mạnh. Bố anh còn hai người chị, hiện giờ một người ở Bắc Kinh, một người ở Thượng Hải, gia cảnh cũng không tệ. Nghĩ rằng ông đã lớn tuổi, một mình ở Dương Huyền lqd không có con cái chăm sóc, cũng rất cô đơn, cũng nói ba chị em cùng chăm sóc hai cụ, nhân lúc hai cụ còn có thể đi lại đưa hai cụ đi chơi xung quanh”.

Gia đình như vậy khiến Thư Tình cảm thấy thật yêu thích và ngưỡng mộ, cô dựa trên ghế salon thở dài, “Thật là tốt”.

Bởi vì là chủ nhật, chỉ có hai buổi nghỉ, nếu hai người ở lại Dương Huyền, còn phải ra cửa hàng mua khăn trải giường và vỏ chăn mới, chỉ một buổi tối mà thôi, phiền toái như vậy không tốt. Cuối cùng hai người quyết định buổi tối chạy về thành phố A, chỉ mất khoảng một canh giờ.

Trước khi đi về, Cố Chi lái xe vòng vòng, đưa Thư Tình đi vài chỗ.

Trường tiểu học của anh không hề thay đổi, chỉ là nhiều thêm những cây cỏ màu xanh, chữ lớn ở cửa được sửa lại một lần.

Cửa hàng mì anh hay ăn vẫn còn mở, chỉ là lqđ trang trí trong tiệm đã thay đổi, chỉ có đôi vợ chồng già ân ái là không đổi.

Cuối cùng, đi qua nhà hát cổ xưa ở Dương Huyền, bên ngoài có mấy đứa nhỏ đang ngồi trên bàn đá chơi trò chơi, cười hì hì. Mà trong nhà hát truyền ra những âm thanh y y a a, Thư Tình nghe không hiểu nhưng lại cảm thấy có quan niệm nghệ thuật mới.

Đầu tường có chút liễu mới rủ ra ngoài, vừa mới lộ ra, cực kỳ tươi tốt.

Cô hạ cửa kính xe xuống, nhìn cảnh tượng bình thản lại xa lạ, chợt lầm bầm nói câu: “Mùa xuân tới”.

Sinh ra ở thành phố, bởi vì cuộc sống bận rộn mà bỏ sót sự giao thoa của bốn mùa, cũng bỏ qua những cảnh vật bình thường quanh mình. Mà ở Dương Huyền, rốt cuộc cô cũng tìm được tâm thái bình thản đó, lần đầu cảm nhận được cảnh đẹp đã bỏ quên trong quá khứ.

Nhưng mà tuyệt đối không thể để cho thầy Cố đắc ý, nếu không anh sẽ tự tin chạy về phía khiến người ta giận sôi lên, cho nên trên đường về Thư Tình hỏi anh: “Trước đó không phải anh bảo dẫn em đi xem phim sao? lqd Thì ra chỉ là ngụy trang?”.

Bộ dạng, “Thì ra thầy Cố cũng sẽ nói dối, sau này nói gì cũng thúi lắm”.

Cố Chi lái xe, không để ý nói một câu: “Anh nghĩ rằng, anh đã biến tuổi thơ anh thành một bộ phim chiếu cho một người, đáng tiếc người nào đó lại không hài lòng lắm”.

Thư Tình không nhịn được cúi đầu cười, ngẩng đầu lên lại không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn gò má của anh.

Người này sao lại có thể đáng yêu như thế, anh thông minh chững chạc, ôn nhu mà tốt đẹp, thật không thể tin được cô lại có thể có được anh.

Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt, thầy Cố thong dong cũng cảm nhận được cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, lqd vì vậy nhanh chóng nói thêm câu: “Thật sự không hài lòng sao?”.

Đáp lại anh là một nụ hôn rất nhẹ, Thư Tình đến gần, nhanh chóng chạm một cái lên má phải anh. Trong lúc cô cười híp mắt lui người về thì xe đột ngột dừng lại ở ven đường.

Cố Chi xoay đầu lại nhìn cô, cười như không cười nói: “Nói như vậy, là rất hài lòng sao?”.

Thư Tình giả vờ cau mày suy tư: “Tạm được đi, những mà vẫn có chút tiến bộ”.

Cố Chi chợt cong khóe miệng, chợt đưa tay xoạch một tiếng, cởi giây an toàn của cô, sau đó dịu dàng giữ lấy eo cô, trong lúc lại gần, anh nói từng câu từng chữ không nhanh không chậm: “Nếu em cảm thấy hài lòng, anh không khách khí đòi hỏi phí xem phim”.

Sau một khắc, khuôn mặt của anh chắn đi tất cả ánh sáng trước mắt cô, cùng bóng người còn có hơi thở mát lạnh tràn đầy khí đất trời của anh, cùng với đôi môi mềm mại.

Bóng đêm vừa vặn, ánh trăng dịu dàng.

Vì vậy, trong một tiếng sau, Thư Tình ngồi trong xe vẫn duy trì trạng thái, mắt nhìn thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời.

Cuối cùng khi về đến thành phố A, trước khi xuống xe, Cố Chi như suy nghĩ nói: “Mới chút này còn không quen, sau này sâu hơn thì như thế nào?”

... Sâu hơn? Các tế bào xấu của Thư Tình bắt đầu quấy phá, nhất thời khuôn mặt cô càng đỏ hơn.

Nhìn bóng lưng thon dài cao lớn của thầy Cố, cùng với một chút khí thế đứng đắn, Thư Tình lặng lẽ đi sau lưng anh, tự nói với mình, nhất định là cô đã suy nghĩ nhiều.

Sau đó ngày trôi qua vẫn như trước đây, đa số thời gian cô đều học bài chuyên ngành, số ít thời gian dành cho tiếng Pháp của thầy Cố.

Tháng tư, Thư Tình và tất cả học sinh năm thứ hai của trường cùng tham gia cuộc thi tiếng anh cấp bốn, chỉ là trong quá trình thi xảy ra một chút ngoài ý muốn.

Lúc đó tất cả mọi người vừa bắt đầu làm bài thi, đột nhiên mặt đất lay động, thầy giám thị mặt mũi biến sắc, “Động đất!”

Có học sinh lập tức xông ra ngoài.

Thư Tình cũng chỉ hoảng hối trong chốc lát, nhưng nhận ra dư chấn trên mặt đất tương đối nhẹ, cũng không quá sợ hãi.

Sáu năm trước, Thư Tình đã trải qua một trận động đất mạnh, mặc dù thành phố A không phải tâm chấn nhưng cũng là một trong những tỉnh bị ảnh hưởng, đương nhiên chấn cảm cũng rất mạnh.

(*Chấn cảm: cảm giác sinh ra do động đất)

Thầy giám thị lập tức duy trì trật tự phòng thi, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi người tiếp tục thi, nếu cảm thấy bây giờ không thi được thì có thể nộp bài rời khỏi đây. Tuy nhiên hi vọng các em có thể nắm chắc cơ hội, dù sao thi cấp bốn có thể thi hai lần, bỏ qua cơ hội lần này, sau chỉ có thể được ăn cả ngã về không rồi.”

Không có cấp bốn, bằng tốt nghiệp cũng không nhận được, không ai rời khỏi chỗ, tất cả thấp thỏm bất an tiếp tục vùi đầu làm bài.

Cũng trong lúc đó, Cố Chi đi tuần ở hành lang lập tức đi về phía đó, trong lúc dư chấn còn kéo dài xuất hiện ở cửa phòng học.

Thầy giám thị đứng trên bục giảng nhìn thấy anh, thấp giọng nói một câu: “Tất cả đều tốt.”

Cố Chi gật đầu, ánh mắt nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt nhìn vào hàng thứ ba nơi người nào đó đang nhìn lại.

Khóe môi anh khẽ giương lên, khiến người ta an tâm.

Bốn tháng sau, thành tích được công bố, nổi nhất tỉnh là đại học L do đa số thí sinh không thi nên tỷ lệ rất thấp, trường đại học của Thư Tình lại đặc biệt, hầu như toàn bộ thí sinh đều duy trì tham gia kỳ thi trong dư chấn, hơn nữa lấy được thành tích vô cùng ưu tú, tỷ lệ qua tiếng Anh chuyên nghiệp cấp bốn cũng là trường đại học đi đầu trong cả nước.

Mà trong đó, Thư Tình là một trong mười một người đạt trên 90 điểm.

Từ trước tới nay cô không am hiểu ngữ pháp và thi viết nhưng trong vòng mấy tháng, có một Cố Chi cùng cô học trọng tâm.

Có nhiều buổi chủ nhật, bọn họ yên lặng ngồi trong phòng, anh bày phương án giải phẫu của anh, cô ngồi xoát mẫu đề của cô, cho dù không nói câu nào, không khí cũng vô cùng hài hòa.

Ngày đó nhận được bảng thành tích, Thư Tình không thể chờ đợi, lấy điện thoại cũ của Dư Trì Sâm hiến cho cô, gọi điện cho Cố Chi, gần như là lúc vừa bắt máy, cô cười hoan hô: “Em được 91 điểm, có phải rất lợi hại không? Mời em ăn cơm chứ?”

Thật ra thì Cố Chi đã sớm biết thành tích của cô, phòng làm việc của khoa ngoại ngữ đều ở trên cùng một hành lang, thành tích thi cấp bốn vừa có, tất cả giáo viên đều có được tin tức đầu tiên, tên của mười một sinh viên cũng được vang dội.

Cố Chi nghe thấy tên Thư Tình, miệng khó nén nhếch lên, cuối cùng ngay cả tròng mắt cũng nhẹ phiếm ý cười.

Cô chủ nhiệm trêu ghẹo, “A, tỷ lệ cấp bốn tiếng Pháp còn không thấy thầy Cố vui vẻ như vậy, sao hôm nay bên tiếng Anh chuyên nghiệp mà thầy lại cao hứng vậy?”

Cố Chi cười trả lời nói: “Cảm động lây”.

Bốn chữ có thâm ý, nghe vào trong tai người khác là một chuyện, mà ở trong lòng anh lại là một chuyện khác.

Thời gian thông dong chậm rãi trôi qua, đây cũng coi như là chuyện tốt, chỉ tiếc sự thật không như ý định, sự việc ngoài ý muốn đến dồn dập.

Trước khi vào đại học năm ba, Thư Tình gặp tình huống luống cuống nhất từ khi vào đại học tới nay.

Vừa gần cuối kỳ, khí trời nóng ran biểu thị lại tới kỳ nghỉ hè, người ngồi trong phòng học cũng rối rít cầm cây quạt hoặc quyển sách quạt không ngừng.

Cách tan lớp gần mười phút, di động Thư Tình chợt rung lên, cô liếc nhìn trên màn hình là hai chữ “mẹ”.

Cô cúp điện thoại, định tan lớp gọi lại.

Cuối cùng một phút sau, điện thoại di động lại rung lên, lần này mẹ cô gửi tin nhắn, trên đó chỉ có một câu: “Ông nội bệnh tình nguy kịch, mau trả lời điện thoại!”

Trong nháy mắt thấy tin nhắn, Thư Tình chỉ cảm thấy nhịp tim ngừng lại, âm thanh mọi người trong phòng học cầm quyển sách quạt quạt cũng biến mất, không thấy tiếng ve ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng Cố Thi cũng càng ngày càng xa.

Toàn bộ thế giới chỉ dừng lại ở bốn chữ: “Ông nội bệnh tình nguy kịch”.

Bàn tay cầm điện thoại di động bắt đầu run rẩy, Tần Khả Vi ngồi bên thấy cô có gì đó không đúng, lo lắng hỏi cô thế nào, Thư Tình không nói gì, cầm chặt di động vọt ra khỏi phòng học.

Tư thế cô đứng lên quá đột ngột, dọa mọi người giật mình, Cố Chi đang giảng bài cũng hơi dừng lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng cô chạy ra cửa.

Anh dừng lại một chút rồi cúi đầu nhìn bài, “Chúng ta tiếp tục”.

Sau đó mãi đến lúc tan học, Thư Tình cũng không quay lại.

Gần như trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, Cố Chi dừng giảng bài, dặn dò một câu, “Tiết sau gặp lại”, sau đó đi tới hành lang tìm kiếm.

Không một bóng người.

Anh khẽ nhíu mày, không chậm trễ đi về phía ban công cuối hành lang.

Vừa mới đến gần chỉ nghe giọng nói quen thuộc mang vẻ nghẹn ngào, vội vàng nói: “... Tại sao lại có thể như vậy? Không phải thân thể ông vẫn rất tốt sao? Ông cũng là một bác sĩ trung y, làm sao mà mình bị bệnh cũng không biết?... Con không tin, con muốn về ngay bây giờ...”.

Bước chân Cố Chi dừng lại.

Mà Thư Tình cũng cúp điện thoại, vội vàng xoay người ra ngoài, cuối cùng suýt đụng vào anh.

“Chuyện gì xảy ra?”

Giọng nói lo lắng của anh khiến tròng mắt cô phiếm đỏ, nhưng cô không khóc, cố gắng duy trì trấn tĩnh nói: “Bệnh tim của ông nội đột phát, bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch...”.

Mấy chữ còn lại không nhịn được run run.

Chân mày Cố Chi hơi nhíu lại, quả quyết nói một câu: “Anh đưa em về”.

May mà, mày mà còn có Cố Chi.

Thư Tình ôm tâm tình lo lắng thấp thỏm bất an ngồi lên xe Cố Chi, lòng như lửa đốt chạy về với ông nội.

Cô chỉ biết ông nội ngã bệnh, tình huống trước mắt nguy hiểm lại hồn nhiên không biết chờ đợi cô là một trò khôi hài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện