Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, chỉ có cái ôm này đem đến cho cô sự yên tĩnh.
Nam Sơ cảm thấy trên người người đàn ông này luôn có một luồng năng lượng thần kỳ, lo lắng, khó chịu, tìm anh ôm một cái, cứ như vậy, tất cả đều trở nên tốt hơn.
Nói cô không sợ, thực ra cô rất sợ, cô có một tật xấu, dưới tình huống hoảng loạn sẽ giả vờ bình tĩnh, chớp mắt nhìn thấy Lâm Lục Kiêu ở phòng bao, lưng cô đều căng cứng, toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, chảy dòng dòng bên trong lớp áo da, cô sợ Lâm Lục Kiêu hiểu nhầm mình.
Anh là một người ngay thẳng như vậy, làm sao có thể chấp nhận cô có loại quá khứ này.
Đương nhiên càng sợ bởi vì cô mà anh bị người khác hiểu nhầm.
Lâm Lục Kiêu ôm cô, một tay đặt sau gáy trấn an, cằm vừa vặn đặt trên tóc, anh tăng thêm lực, ôm cô càng chặt hơn, Nam Sơ đã nói rõ, anh cũng bớt căng thẳng. Vì vậy lại ôm cô chặt hơn.
Nhận được câu trả lời, Lâm Lục Kiêu thuận thế cúi đầu hôn xuống mái tóc của cô.
"Kết quả xét nghiệm máu sáng mai sẽ có, tối nay anh ở trong xe, chờ em cùng nhau về nhà." Ở trong lồng ngực người đàn ông, tràn đầy cảm giác an toàn.
Nam Sơ buồn bực: "Ừm."
Không gian yên tĩnh, hai người cọ sát nhau, tham lam chút hơi ấm trong lòng đối phương lúc này.
Một lúc lâu sau, Nam Sơ hỏi: "Lâm Khải đâu?"
Anh trầm mặc một hồi, không lên tiếng, thật lâu sau mới mở miệng: "Phải tạm giam vài ngày."
"Mấy ngày?"
"Không rõ, bạn anh nói phải xem lượng thuốc."
Gian phòng nhỏ có chút gió thổi vào cửa sổ, Nam Sơ cảm thấy hơi lạnh, suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định đem tình hình của Lâm Khải nói cho anh biết.
Thời điểm cô và Lâm Khải quen biết ở Mễ Lan, khi đó cậu ấy đã bắt đầu dùng thuốc.
Nhưng lúc đó hai người không quá quen thuộc, chỉ có thể coi như bạn rượu, thỉnh thoảng tình cờ gặp ở quán bar uống với nhau vài ly, đều là những con người chán nản. Lâm Khải coi cô như một người bạn giải bày tâm sự, chuyện gì cũng nói với cô, cậu thực ra không thích chơi đàn violon, cậu không có thiên phú, nhưng công ty quản lý vẫn khăng khăng muốn xây dựng hình tượng thiên tài âm nhạc, cậu không gánh nổi, cũng không chống đỡ được, cảm thấy thế giới này có lẽ không giả dối thì không được.
Mỗi người đều dùng gương mặt tươi cười để chào đón, lại có thể bất thình lình đâm một nhát sau lưng cậu, hoặc là giễu cợt hình tượng sụp đổ, nói cậu căn bản không phải là thiên tài.
Đôi khi đi ở ven đường, nhìn thấy những người lao công, cậu đều không nhịn được mà dừng lại, nghĩ -- thật tốt, chí ít bọn họ sống không uổng phí.
Cậu oán hận người mẹ ép buộc cậu đi con đường này, cũng oán hận người cha không cần cậu, người duy nhất không hận chính là anh trai cậu.
Cậu nói cậu có một người anh trai làm quân nhân, lúc đó Nam Sơ không nghĩ tới anh trai Lâm Khải lại là Lâm Lục Kiêu, cô chỉ im lặng nghe, cậu nói cậu đặc biệt sùng bái anh trai, từ nhỏ đã ngưỡng mộ, là cái đuôi nhỏ theo sau anh. Sau khi ba mẹ li hôn, lúc phán quyết quyền nuôi con, mẹ cậu nói, ba con không cần con, con hãy đi cùng mẹ.
Cậu hiểu được, ba đại khái là thích anh trai nhiều hơn một chút.
Nam Sơ đem những lời này nói hết cho Lâm Lục Kiêu, cuối cùng nói: "Theo những gì cậu ấy nói, dùng thuốc là từ khi ở Anh, là từ chỗ bà chủ cho thuê nhà của cậu ấy. Sau khi mẹ hai người qua đời, cậu ấy có qua lại với chủ nhà, sau đó bị cô ta dẫn dụ dùng thuốc. Sau này em quen biết cậu ấy ở Mễ Lan, lúc ấy cậu ấy đã chuẩn bị cai rồi. Xin lỗi, em nên nói cho anh biết sớm hơn. Có lẽ em nên khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn."
Cô nói lời xin lỗi với anh.
Lâm Khải đã từng cam đoan với cô, về nước sẽ không dính vào nữa. Lúc đầu quan hệ giữa hai người không tính là quá thân thiết, phần lớn là Lâm Khải xem cô như người nghe kể chuyện, cô cũng chỉ như vậy nghe, tính cách của cô cũng không phải thích chủ động đi quan tâm người khác, mấy thứ này đối với cô không có chút quan hệ nào, bản thân cô còn không tự quản lý được đừng nói đến đi quan tâm người khác, cho nên lúc đó cô càng không để ý.
- -------
Tối hôm nay, Tưởng Cách sai người gọi điện thoại cho cô, nói nhìn thấy tiểu tử kia ở quán bar một mình, trạng thái không ổn, sợ sẽ gây chuyện.
Từ sau ngày hôm ấy, hai người đã lâu không gặp nhau, chuyện này coi như một cơ hội, Tưởng Cách thực sự rất muốn gặp cô, nhìn mặt thôi cũng được. Kích thích tràn vào đại não, liền bảo trợ lý gọi điện thoại cho Nam Sơ.
Chờ trợ lý cúp điện thoại.
Tưởng Cách đột nhiên phản ứng kịp, anh lâu rồi chưa gội đầu ---
Bộ tây trang màu lam này hình như là lần trước mặc qua rồi?
Kết quả, trước khi Nam Sơ đến, Tưởng Cách đã vội vã từ quán ba rời đi trở về nhà.
Những việc này, Nam Sơ đều không biết, lúc này Tưởng Cách đang chịu tác dụng của rượu cồn, nói không chừng, hôm sau tỉnh dậy đã không nhớ gì nữa.
Nhân sinh không như ý thập chi (*), người người trải qua gian khổ, cũng không phải ai cũng dùng thuốc phiện để giải tỏa áp lực. Phẩm đích khoái cảm thị tính(**). Yêu mấy chục lần, có người yêu cả đời. Đến yêu cũng không bỏ được, càng không nói đến nghiện thuốc. Cho dù tự chủ tốt, dính phải thứ này, cuộc đời coi như bị phá hủy.
(*) Tạm dịch: trong cuộc sống hằng ngày, những sự việc không như ý muốn có rất nhiều
(**)Nguyên gốc: 品的快感是性. Vì không biết dịch như thế nào nên mình để Hán Việt.
Những điều Lâm Lục Kiêu nói đến lúc trước đại khái cũng là như vậy.
Nam Sơ lùi lại, ngồi trên ghế ở góc tường suy nghĩ rất nhiều, nếu lúc đó cô khuyên cậu ấy nhiều thêm chút nữa, có lẽ Lâm Khải cũng sẽ không có ngày hôm nay, cô từ trước đến nay vẫn sống rất độc lập, đối với xã hội, đối với người đối diện đều không có ý thức trách nhiệm.
Gian phòng trống trải, chỉ treo duy nhất một bóng đèn dây tóc, buông xuống giữa không trung.
Ánh sáng rơi xuống mặt đất tạo thành một vòng tròn, loang lổ tia sáng, tạo nên một tòa thành trống không ở đó.
Cô luôn cảm thấy trên đời này không có nhiều người chính trực như vậy, lợi ích chính là tiền đề của các mối quan hệ, quan hệ giữa người với người dường như đều có dính dáng đến lợi ích, mối quan hệ không có lợi ích tức khắc sẽ bị cắt đứt.
Đây chính là giá trị quan hai mươi năm qua mà mẹ và hoàn cảnh xung quanh đem đến cho cô.
Trừ khi cô thích, cô quan tâm, cô muốn biểu hiện, những thứ khác, cô đều không quan tâm.
Cô bất chợt cảm thấy khó chịu, cơ thể co lại thành một khối, như thể vừa tách khỏi kén tằm.
Cô không giống với Lâm Lục Kiêu.
Anh chính trực, đại nghĩa, ngoài miệng ác ý nhưng bên trong lại ngay thẳng.
Bỗng nhiên nhận ra, những thứ ở anh hấp dẫn mình, đều là những thứ trên người mình không có.
.....
Sáng sớm hôm sau, kết quả xét nghiệm máu của Nam Sơ vừa có, Đại Hoa liền gọi cho anh báo có thể đến đón.
Lâm Lục Kiêu chưa thay quần áo, vẫn là bộ quần áo gió màu đen tối hôm qua, khóa áo để mở, tối hôm qua ở trong xe một đem, mí mắt sưng lên, cằm lún nhún vài sợi râu, lăn qua lăn lại một đêm, khuôn mặt nhìn vậy mà lại gầy đi một chút.
Thực ra cả đêm qua gần như không ngủ.
Đại Hoa đưa cho anh báo cáo xét nghiệm máu: "Đã xác nhận xong, bà xã cậu không có vấn đề gì."
Lâm Lục Kiêu nhận lấy, cúi đầu xem: "Cảm ơn, người đâu, tôi đưa đi."
Đại Hoa lại đi đến bên cạnh cầm thêm một bản: "Lâm Khải cũng đã xét nghiệm xong, liều lượng không nhiều lắm, bị phạt tiền, tạm giam một tuần."
Lâm Lục Kiêu thấp giọng "Ừm."
Đúng lúc đó, Nam Sơ bước ra từ phòng tạm giam, cô gái nhỏ nhìn có chút tiều tụy, chậm rãi đi tới bên cạnh anh.
Lâm Lục Kiêu còn đang cúi đầu xem báo cáo
Tay bỗng nhiên bị người ta kéo kéo, rồi nhẹ nhàng nắm lấy, lòng bàn tay bị gãi nhẹ.
Lâm Lục Kiêu thuận thế bắt lấy tay cô, đầu cũng không nghiêng, mắt vẫn như cũ, chăm chú nhìn bản báo cáo, "Làm sao?"
Đại Hoa thực muốn tự chọc thủng hai mắt.
Bá vương học viện thì ra khi nói đến tình yêu lại cay mắt như vậy.
Nam Sơ nhéo một cái, liền rút tay về, Lâm Lục Kiêu ngẩng đầu, cuối cùng cũng quay sang nhìn cô.
Nam Sơ nói: "Công ty quản lý của em cho xe tới đón, em phải đi."
Lâm Lục Kiêu nheo mày, mắt theo bản năng nhìn ra bên ngoài: "Xe tới rồi?"
Nam Sơ gật đầu, nhìn anh nói: "Ừm, đã tới trước cửa rồi, em phải về xử lý chút chuyện, qua khoảng thời gian này em sẽ tới tìm anh."
"Được."
Giọng nói ôn nhu hiếm thấy.
Nam Sơ làm xong thủ tục liền rời đi, Đại Hoa vẫn còn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, Lâm Lục Kiêu đem tập báo cáo trong tay cuộn thành ống, đập vào ót cậu ta: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Đại Hoa chửi thề một tiếng.
"Nhìn thôi cũng không được?"
"Có gì đẹp mà nhìn."
"Cậu tìm vợ mà, tôi đang giúp cậu xem xét một chút không được sao. Cậu được đấy, hôm qua tôi nghe đồng nghiệp nói rồi, là diễn viên hả?"
Lâm Lục Kiêu đặt bản báo cáo xuống bàn: "Tôi lại mong rằng cô ấy không phải." Nói xong câu này, cũng không muốn nói lần nữa.
Đại Hoa trong lòng biết tâm tình anh không tốt, cũng không tiếp tục trêu chọc, ngượng ngùng ngậm miệng.
- ----------
Mới được nửa chương 46 nhưng vẫn đăng để mọi người yên tâm. Thi đã xong, điểm cũng đã biết, giờ sẽ cố gắng edit đều đặn.
Các sĩ tử thế nào, sống sót qua mùa thi chứ:3
Nam Sơ cảm thấy trên người người đàn ông này luôn có một luồng năng lượng thần kỳ, lo lắng, khó chịu, tìm anh ôm một cái, cứ như vậy, tất cả đều trở nên tốt hơn.
Nói cô không sợ, thực ra cô rất sợ, cô có một tật xấu, dưới tình huống hoảng loạn sẽ giả vờ bình tĩnh, chớp mắt nhìn thấy Lâm Lục Kiêu ở phòng bao, lưng cô đều căng cứng, toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, chảy dòng dòng bên trong lớp áo da, cô sợ Lâm Lục Kiêu hiểu nhầm mình.
Anh là một người ngay thẳng như vậy, làm sao có thể chấp nhận cô có loại quá khứ này.
Đương nhiên càng sợ bởi vì cô mà anh bị người khác hiểu nhầm.
Lâm Lục Kiêu ôm cô, một tay đặt sau gáy trấn an, cằm vừa vặn đặt trên tóc, anh tăng thêm lực, ôm cô càng chặt hơn, Nam Sơ đã nói rõ, anh cũng bớt căng thẳng. Vì vậy lại ôm cô chặt hơn.
Nhận được câu trả lời, Lâm Lục Kiêu thuận thế cúi đầu hôn xuống mái tóc của cô.
"Kết quả xét nghiệm máu sáng mai sẽ có, tối nay anh ở trong xe, chờ em cùng nhau về nhà." Ở trong lồng ngực người đàn ông, tràn đầy cảm giác an toàn.
Nam Sơ buồn bực: "Ừm."
Không gian yên tĩnh, hai người cọ sát nhau, tham lam chút hơi ấm trong lòng đối phương lúc này.
Một lúc lâu sau, Nam Sơ hỏi: "Lâm Khải đâu?"
Anh trầm mặc một hồi, không lên tiếng, thật lâu sau mới mở miệng: "Phải tạm giam vài ngày."
"Mấy ngày?"
"Không rõ, bạn anh nói phải xem lượng thuốc."
Gian phòng nhỏ có chút gió thổi vào cửa sổ, Nam Sơ cảm thấy hơi lạnh, suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định đem tình hình của Lâm Khải nói cho anh biết.
Thời điểm cô và Lâm Khải quen biết ở Mễ Lan, khi đó cậu ấy đã bắt đầu dùng thuốc.
Nhưng lúc đó hai người không quá quen thuộc, chỉ có thể coi như bạn rượu, thỉnh thoảng tình cờ gặp ở quán bar uống với nhau vài ly, đều là những con người chán nản. Lâm Khải coi cô như một người bạn giải bày tâm sự, chuyện gì cũng nói với cô, cậu thực ra không thích chơi đàn violon, cậu không có thiên phú, nhưng công ty quản lý vẫn khăng khăng muốn xây dựng hình tượng thiên tài âm nhạc, cậu không gánh nổi, cũng không chống đỡ được, cảm thấy thế giới này có lẽ không giả dối thì không được.
Mỗi người đều dùng gương mặt tươi cười để chào đón, lại có thể bất thình lình đâm một nhát sau lưng cậu, hoặc là giễu cợt hình tượng sụp đổ, nói cậu căn bản không phải là thiên tài.
Đôi khi đi ở ven đường, nhìn thấy những người lao công, cậu đều không nhịn được mà dừng lại, nghĩ -- thật tốt, chí ít bọn họ sống không uổng phí.
Cậu oán hận người mẹ ép buộc cậu đi con đường này, cũng oán hận người cha không cần cậu, người duy nhất không hận chính là anh trai cậu.
Cậu nói cậu có một người anh trai làm quân nhân, lúc đó Nam Sơ không nghĩ tới anh trai Lâm Khải lại là Lâm Lục Kiêu, cô chỉ im lặng nghe, cậu nói cậu đặc biệt sùng bái anh trai, từ nhỏ đã ngưỡng mộ, là cái đuôi nhỏ theo sau anh. Sau khi ba mẹ li hôn, lúc phán quyết quyền nuôi con, mẹ cậu nói, ba con không cần con, con hãy đi cùng mẹ.
Cậu hiểu được, ba đại khái là thích anh trai nhiều hơn một chút.
Nam Sơ đem những lời này nói hết cho Lâm Lục Kiêu, cuối cùng nói: "Theo những gì cậu ấy nói, dùng thuốc là từ khi ở Anh, là từ chỗ bà chủ cho thuê nhà của cậu ấy. Sau khi mẹ hai người qua đời, cậu ấy có qua lại với chủ nhà, sau đó bị cô ta dẫn dụ dùng thuốc. Sau này em quen biết cậu ấy ở Mễ Lan, lúc ấy cậu ấy đã chuẩn bị cai rồi. Xin lỗi, em nên nói cho anh biết sớm hơn. Có lẽ em nên khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn."
Cô nói lời xin lỗi với anh.
Lâm Khải đã từng cam đoan với cô, về nước sẽ không dính vào nữa. Lúc đầu quan hệ giữa hai người không tính là quá thân thiết, phần lớn là Lâm Khải xem cô như người nghe kể chuyện, cô cũng chỉ như vậy nghe, tính cách của cô cũng không phải thích chủ động đi quan tâm người khác, mấy thứ này đối với cô không có chút quan hệ nào, bản thân cô còn không tự quản lý được đừng nói đến đi quan tâm người khác, cho nên lúc đó cô càng không để ý.
- -------
Tối hôm nay, Tưởng Cách sai người gọi điện thoại cho cô, nói nhìn thấy tiểu tử kia ở quán bar một mình, trạng thái không ổn, sợ sẽ gây chuyện.
Từ sau ngày hôm ấy, hai người đã lâu không gặp nhau, chuyện này coi như một cơ hội, Tưởng Cách thực sự rất muốn gặp cô, nhìn mặt thôi cũng được. Kích thích tràn vào đại não, liền bảo trợ lý gọi điện thoại cho Nam Sơ.
Chờ trợ lý cúp điện thoại.
Tưởng Cách đột nhiên phản ứng kịp, anh lâu rồi chưa gội đầu ---
Bộ tây trang màu lam này hình như là lần trước mặc qua rồi?
Kết quả, trước khi Nam Sơ đến, Tưởng Cách đã vội vã từ quán ba rời đi trở về nhà.
Những việc này, Nam Sơ đều không biết, lúc này Tưởng Cách đang chịu tác dụng của rượu cồn, nói không chừng, hôm sau tỉnh dậy đã không nhớ gì nữa.
Nhân sinh không như ý thập chi (*), người người trải qua gian khổ, cũng không phải ai cũng dùng thuốc phiện để giải tỏa áp lực. Phẩm đích khoái cảm thị tính(**). Yêu mấy chục lần, có người yêu cả đời. Đến yêu cũng không bỏ được, càng không nói đến nghiện thuốc. Cho dù tự chủ tốt, dính phải thứ này, cuộc đời coi như bị phá hủy.
(*) Tạm dịch: trong cuộc sống hằng ngày, những sự việc không như ý muốn có rất nhiều
(**)Nguyên gốc: 品的快感是性. Vì không biết dịch như thế nào nên mình để Hán Việt.
Những điều Lâm Lục Kiêu nói đến lúc trước đại khái cũng là như vậy.
Nam Sơ lùi lại, ngồi trên ghế ở góc tường suy nghĩ rất nhiều, nếu lúc đó cô khuyên cậu ấy nhiều thêm chút nữa, có lẽ Lâm Khải cũng sẽ không có ngày hôm nay, cô từ trước đến nay vẫn sống rất độc lập, đối với xã hội, đối với người đối diện đều không có ý thức trách nhiệm.
Gian phòng trống trải, chỉ treo duy nhất một bóng đèn dây tóc, buông xuống giữa không trung.
Ánh sáng rơi xuống mặt đất tạo thành một vòng tròn, loang lổ tia sáng, tạo nên một tòa thành trống không ở đó.
Cô luôn cảm thấy trên đời này không có nhiều người chính trực như vậy, lợi ích chính là tiền đề của các mối quan hệ, quan hệ giữa người với người dường như đều có dính dáng đến lợi ích, mối quan hệ không có lợi ích tức khắc sẽ bị cắt đứt.
Đây chính là giá trị quan hai mươi năm qua mà mẹ và hoàn cảnh xung quanh đem đến cho cô.
Trừ khi cô thích, cô quan tâm, cô muốn biểu hiện, những thứ khác, cô đều không quan tâm.
Cô bất chợt cảm thấy khó chịu, cơ thể co lại thành một khối, như thể vừa tách khỏi kén tằm.
Cô không giống với Lâm Lục Kiêu.
Anh chính trực, đại nghĩa, ngoài miệng ác ý nhưng bên trong lại ngay thẳng.
Bỗng nhiên nhận ra, những thứ ở anh hấp dẫn mình, đều là những thứ trên người mình không có.
.....
Sáng sớm hôm sau, kết quả xét nghiệm máu của Nam Sơ vừa có, Đại Hoa liền gọi cho anh báo có thể đến đón.
Lâm Lục Kiêu chưa thay quần áo, vẫn là bộ quần áo gió màu đen tối hôm qua, khóa áo để mở, tối hôm qua ở trong xe một đem, mí mắt sưng lên, cằm lún nhún vài sợi râu, lăn qua lăn lại một đêm, khuôn mặt nhìn vậy mà lại gầy đi một chút.
Thực ra cả đêm qua gần như không ngủ.
Đại Hoa đưa cho anh báo cáo xét nghiệm máu: "Đã xác nhận xong, bà xã cậu không có vấn đề gì."
Lâm Lục Kiêu nhận lấy, cúi đầu xem: "Cảm ơn, người đâu, tôi đưa đi."
Đại Hoa lại đi đến bên cạnh cầm thêm một bản: "Lâm Khải cũng đã xét nghiệm xong, liều lượng không nhiều lắm, bị phạt tiền, tạm giam một tuần."
Lâm Lục Kiêu thấp giọng "Ừm."
Đúng lúc đó, Nam Sơ bước ra từ phòng tạm giam, cô gái nhỏ nhìn có chút tiều tụy, chậm rãi đi tới bên cạnh anh.
Lâm Lục Kiêu còn đang cúi đầu xem báo cáo
Tay bỗng nhiên bị người ta kéo kéo, rồi nhẹ nhàng nắm lấy, lòng bàn tay bị gãi nhẹ.
Lâm Lục Kiêu thuận thế bắt lấy tay cô, đầu cũng không nghiêng, mắt vẫn như cũ, chăm chú nhìn bản báo cáo, "Làm sao?"
Đại Hoa thực muốn tự chọc thủng hai mắt.
Bá vương học viện thì ra khi nói đến tình yêu lại cay mắt như vậy.
Nam Sơ nhéo một cái, liền rút tay về, Lâm Lục Kiêu ngẩng đầu, cuối cùng cũng quay sang nhìn cô.
Nam Sơ nói: "Công ty quản lý của em cho xe tới đón, em phải đi."
Lâm Lục Kiêu nheo mày, mắt theo bản năng nhìn ra bên ngoài: "Xe tới rồi?"
Nam Sơ gật đầu, nhìn anh nói: "Ừm, đã tới trước cửa rồi, em phải về xử lý chút chuyện, qua khoảng thời gian này em sẽ tới tìm anh."
"Được."
Giọng nói ôn nhu hiếm thấy.
Nam Sơ làm xong thủ tục liền rời đi, Đại Hoa vẫn còn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, Lâm Lục Kiêu đem tập báo cáo trong tay cuộn thành ống, đập vào ót cậu ta: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Đại Hoa chửi thề một tiếng.
"Nhìn thôi cũng không được?"
"Có gì đẹp mà nhìn."
"Cậu tìm vợ mà, tôi đang giúp cậu xem xét một chút không được sao. Cậu được đấy, hôm qua tôi nghe đồng nghiệp nói rồi, là diễn viên hả?"
Lâm Lục Kiêu đặt bản báo cáo xuống bàn: "Tôi lại mong rằng cô ấy không phải." Nói xong câu này, cũng không muốn nói lần nữa.
Đại Hoa trong lòng biết tâm tình anh không tốt, cũng không tiếp tục trêu chọc, ngượng ngùng ngậm miệng.
- ----------
Mới được nửa chương 46 nhưng vẫn đăng để mọi người yên tâm. Thi đã xong, điểm cũng đã biết, giờ sẽ cố gắng edit đều đặn.
Các sĩ tử thế nào, sống sót qua mùa thi chứ:3
Danh sách chương