Tù Trúc nhìn Vĩnh Ân đã an an ngủ ở trên giường, liền chỉnh lại góc chăn cho hơi lạnh không thể lùa vào cậu, sau đó mới rón rén bước ra, Hỏa Sơn đứng ngay bên mép cửa, ôm A Trúc vào lòng nói

- Phi Khâm vẫn còn quỳ ở đó, bây giờ giờ đã là mười một giờ đêm rồi. Phải làm sao đây? Cậu thở hừ hừ bằng mũi, sau đó nghiêm giọng đáp lại

-Khóa cửa rồi thì hắn chẳng thể trèo vào đâ,một lát nữa hắn chịu hết nỗi sẽ bỏ về thôi. Anh đừng bận tâm, chúng ta đi về phòng, đừng đứng ở đây phá giấc ngủ của anh Ân

Cánh cửa vừa khép lại, bỗng nhiên hai con ngươi đục ngầu của Vĩnh Ân mở ra, cậu cứ như vậy, đôi mắt trợn tròn nhìn lên trần nhà không một tiêu cự. Tuy dù có nhắm hay mở mắt, thì bóng tối vẫn sẽ ở xung quanh cậu, nhưng điều này lại biểu thị cho một điều. Ngay từ ban nãy đến giờ, Hoa Vĩnh Ân chưa buồn ngủ

Phòng của Tù Trúc và Hỏa Sơn ở lầu hai, còn cậu là người mù, đi lên đi xuống cầu thang sẽ rất nguy hiểm, cho nên hai người kia quyết định xây cho cậu một căn phòng ở gần phòng khách, để Vĩnh Ân tiện bề đi lại, Hỏa Sơn còn là một người thể lực về đêm rất tốt, buổi tối hai người kia hoạt động mạnh sợ sẽ ảnh hưởng đến cậu, vì thế phòng của bọn họ cùng là phòng cách âm loại tốt nhất!! Bây giờ dù mưa có to đến cỡ nào, ai cãi nhau ra sao thì Hỏa Sơn và Tù Trúc hoàn toàn không hề nghe thấy

Hoa Vĩnh Ân nhẹ nhàng ngồi dậy, xốc chăn lên, sau đó dùng đôi chân rà sát xung quanh để tìm đôi dép mang trong nhà. Cậu kiểm tra chiếc chìa khóa nhà đã được đeo trên cổ, sau đó mới rón rén đi ra ngoài sân vườn. Vì sống ở trong nhà này cũng được một năm, cho nên mọi đường lối cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay, không cần phải dùng gậy dẫn dắt, Vĩnh Ân chỉ cần đi từ từ, chầm chậm cũng có thể ra được ngoài sân vườn, Phi Khâm vừa thấy cậu đứng cách mình một cánh cửa, liền cố nhướn người kêu

- Ân!Cuối cùng anh cũng đã có thể nói chuyện với em

Suỵt

Cậu đưa tay ra hiệu im lặng, rồi lại nhẹ nhàng tìm kiếm ổ khóa, dùng chiếc chìa khóa treo ở cổ, cuối cùng sau mười phút đồng hồ trôi qua, cánh cửa liền bật mở

Vẫn là ánh mắt ngơ ngác đó, cậu không biết anh đích xác là quỳ ở đâu, cho nên chỉ có thể đứng im tại chỗ cười nhẹ nhàng nói

- Anh về đi!Tôi đã nói rồi, anh không cần tự trách bản thân mình đâu, cũng không cần làm ra hành động đó để chuộc lỗi. Là tôi tự nguyện mà!! Mất đi một đôi mắt, đối với người vô dụng như tôi thì không có gì cả. Ngược lại nếu cứu lấy hạnh phúc của hai người, tôi cảm thấy như vậy rất tốt, cũng xem như đó là cái ơn tôi trả cho anh vì khi trước đã khiến tôi tôi cảm nhận được mái ấm là gì đi. Tôi không ghét anh đâu

Phi Khâm cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân chẳng chịu nghe lời, vì quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ nên giờ đây đẩu gối đã tê nhức đến độ anh chỉ vừa mới khập khiễng đứng lên thôi thì liền ngã cái bịch xuống đất

Nghe tiếng động nặng nè nện xuống, Vĩnh Ân lập tức xoay đầu đến chỗ đó, giọng nói mang lo lắng hỏi

- Anh bị sao vậy?

Phi Khâm cố gắng chống thân thể dậy, phải mất một lúc sau anh mới có thể khập khiễng đi lại chỗ cậu, đoạn nắm tay Vĩnh Ân rồi hôn nhẹ lên đó, cảm giác ấm nóng dán trên tay mình khiến cậu bất giấc giật mình, vội vã rút tay giấu ra sau lưng, anh nhìn hành động đó mang trong lòng buồn trĩu, giọng nói khàn đặc phát ra

- Cho anh một cơ hội làm lại từ đầu được không? Anh biết là anh sai nhiều lắm, đáng lí anh nên nhận ra là mình yêu em sớm hơn để không phải thành ra như bây giờ. Đi theo anh có được không? Anh hứa sẽ dùng cả quảng đời còn lại để yêu và bù đắp cho em

Con người một khi đã buông tay thì sẽ chẳng còn hy vọng hay chấp niệm gì về thứ đó. Mặc dù Vĩnh Ân vẫn còn thương Phi Khâm rất nhiều, nhưng trái tim cậu lại không cho phép mình yêu hắn thêm một lần nào nữa. Cậu sợ bị hắn bỏ rơi, sợ rằng khi quay về lại trở thành con thí, sợ rằng mình lại sống trong ác mộng được phũ bởi lớp bọc bằng những ngày tháng bình yên một lần nữa. Tất cả liên quan đến con người này đều khiến cậu không muốn dính dáng đến nữa. Bởi vì cái quan trọng nhất là cậu sợ đau

Trong vô thức, không hiểu vì sao cậu đưa tay lên gò mà của hắn mà sờ soạn, sau đó nước mắt đã khô nay lại trào ra, cậu vừa cười vừa khóc nói

- Khâm! Chúng ta không thể quay về như trước nữa. Hai ta bây giờ là đường thẳng đối lấp hoàn toàn, đường anh anh đi, đường em em đi. Em thật sự đã không thể yêu anh như trước nữa rồi, lại càng không thể là một cậu nhóc khi xưa chỉ cần vài xâu dỗ dành thù có thể vô tư mà nhào vào lòng anh được. Em bây giờ đã khác, cảm xúc mãnh liệt đó chết từ lâu rồi. Cho nên cầu xin anh nếu thật sự yêu em thì hãy buông bỏ đi có được không? Sau này xem nhau như người dưng, không ai nợ ai đi, em thật lòng cầu xin anh buông tha đi mà

Con ngươi đục ngầu cứ rơi nước mắt, Phi Khâm lần đầu tiên nghe cậu dùng hai chữ " cầu xin" đối với mình, ánh mắt trở về tuyệt vọng, anh biết cậu thật sự đã bị mình bức bách đến không chịu nỗi nữa, cho nên liền áp tay mình lên mặt cậu, như Vĩnh Ân đang làm với anh, sau đó vuốt nhẹ hàng nước mắt ấy đáp

- Thời gian qua không có anh em sống ổn lắm hả??

- Ừm...rất tốt..tốt lắm

Anh cười khổ nhẹ nhàng nói tiếp

- Tiểu Ân!! Anh biết rồi,đừng dùng chữ cầu xin này một lần nào nữa nhé. Anh sẽ buông tay em, để em không phải chịu khổ nữa

Đoạn anh rút trong tui một lộ thủy tinh vuông vuông có chứa đựng huyết thanh và đặt nó vào tay cậu

- Thứ này chính là huyết thanh, anh trả về lại cho chủ nhân của nó. Phải sống thật hạnh phúc biết chưa? Đi đường nhớ phải cẩn thận. Sau...sau này chúng ta sẽ là hai người xa lạ như em đã nói. Phải sống thật tốt đó, ăn nhiều vào, dạo này ốm quá rồi, nhớ kĩ những lời anh dặn dò. Anh cũng xin hứa rằng, kể từ nay về sau sẽ không có một Trác Phi Khâm xuất hiện trong cuộc đời em nữa. Tạm biệt em!

Phi Khâm nói xong liền buông bỏ đôi tay mình ra, nhẹ nhàng thoát ra khỏi người cậu, sải đôi chân dài chậm rãi bước đi. Bóng lưng anh đơn bạc cứ chậm rãi hút sâu vào trong màn đêm tĩnh lặng

Tù Trúc và Hỏa Sơn hóa ra nãy giờ đều đứng một góc khuất nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người, sau khi xác định tên kia đã đi, A Trúc bước đến đỡ Vĩnh Ân vào nhà, giọng an ủi

- Tốt rồi! Sau này sẽ không ai làm khổ anh nữa, buông bỏ là cách tốt. Anh không cần phải đau khổ nữa rồi, chúng ta vào ngủ thôi

Vĩnh Ân trong lòng thầm suy tư

-Đúng!buông bỏ được là tốt, tuy tim vẫn còn thương còn yêu hắn, nhưng không thể vì một người mà tự làm đau mình, đau rồi cũng thành quen, năm tháng sẽ chôn vùi tình yêu này giúp cậu thôi mà. Vĩnh Ân cậu làm tốt thật không?? Đây là câu hỏi thật khó

----------******--------

Chuyện bên lề

Cỏ: Con trai lớn, mẹ biết con tuy đau lòng nhưng con hy sinh vì người mình yêu, chấp nhận buông bỏ như vậy rất ra dáng đàn ông:v

Phi Khâm: * cười cười* Buông bỏ cái quần què nè!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện