Sau khi chuông cửa vang lên, Hề Từ đi ra mở cửa, chỉ thấy một phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi ăn mặc gọn gàng mang theo túi lớn túi nhỏ đứng đó.
“Cô là…”
Người phụ nữ đó cũng kinh ngạc khi thấy người ra mở cửa, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi, bảo, “Xin chào, tôi họ Trần, là trợ lý của tiểu thư Giang, tiểu thư Giang đang ở trong nhà ạ? Tôi mang đồ của cô ấy tới”
Tuy không rõ vị tiên sinh này là ai, nhưng có thể xuất hiện đàng hoàng ở đây rõ ràng là được vị đại tiểu thư kia cho phép, trợ lý Trần lễ phép hỏi thăm một câu.
Hề Từ đã nghe Úc Linh nói qua về vị trợ lý này rồi, nhìn cô một cái, rồi nghiêng người để cho cô tiến vào.
Úc Linh lúc này đang ngồi ở trên ban công mát mẻ nghiên cứu nhân vật kịch bản.
Trên ban công trồng hơn một nửa là cỏ cây hoa lá, đưa mắt nhìn lại thì thấy cả một đám đầy sức sống, mùi hương thơm mát đi vào lòng người, hơn nữa không khí ở đây cũng đều khiến cả phòng mát rượi, người ngồi ở đó, cả thân thể cũng thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Vì thế bình thường chỉ cần xem kịch bản gì đó, Úc Linh đều thích vùi mình nơi này, ở đây cũng khiến cô nghĩ càng thêm rõ hơn.
Nghe thấy tiếng vang, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy là trợ lý Trần tới cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Trợ lý Trần mang theo mọi thứ tiến vào, đầu tiên cũng cảm giác không khí chung quanh còn tươi mát hơn nhiều so với bên ngoài, lộ ra một cảm giác tự nhiên thoải mái. Hiện giờ đang là tháng sáu, thời tiết ở B thị cũng đã gần như nóng bức, bất kể ngày hay tối đều có vẻ khó chịu nóng nực, người ở ngoài cũng không phải ra mồ hôi đầy mình thì cũng khó chịu vô cùng.
Từ trung tuần tháng tư sau khi Úc Linh ở thôn Ô Mạc trở về, trợ lý Trần đã mấy tháng chưa từng tới đây rồi, giờ liếc mắt một cái đã nhìn thấy đám thực vật đầy sức sống ở ban công, vốn chẳng để ý tới chuyện này, người hầu chiếu cố cô cũng không có tế bào của loại nghệ thuật này, cứ tùy tiện chăm sóc may không gây ra sai lầm, vậy thì đám thực vật ở ban công này hẳn chính là vị Hề tiên sinh kia chăm rồi.
Trợ lý Trần thả mọi thứ xuống, mờ mịt liếc mắt nhìn Hề Từ đánh giá một cái nói, “Hè tới, vừa rồi công ty bên đó có thiết kế một ít trang phục mới khá được cho Giang tiểu thư, tôi liền mang tới đây ngay, còn có một ít trang sức đá quý nữa”
Giang gia vào hơn hai mươi năm trước vốn được cho là một gia tộc hào môn bậc trung nổi tiếng ở B thị, không chói mắt lắm nhưng cũng không vì thế mà kéo xuống bậc nghèo mạt, có thể nói là đứng vững như bàn thạch, cũng không nói là thu hút cho lắm. Nhưng mấy năm gần đây dưới tay Giang Vũ Thành phát triển, Giang gia dần phát triển ngày càng trở nên mạnh mẽ, nhảy một nhát từ bậc trung lên bậc gia tộc đứng đầu B thị, tên Giang Vũ Thành này cũng từ đó có địa vị quan trọng nổi tiếng ở khu phố B thị.
Sản nghiệp của Giang thị rất đa dạng, quảng cáo, trang sức châu báu, sản phẩm điện từ, đất đai, ăn uống giải trí, phục sức, xí nghiệp sản xuất thuốc, các bộ quần áo trang sức của Úc Linh đều do chính công ty nhà chuyên môn thiết kế, mỗi một quý đều để ý tới chuyện này. Vì ngày mai là mỗi tháng một lần gia đình tụ họp, trợ lý Trần cũng nhân cơ hội mang quần áo trang sức đưa tới đây.
Úc linh lên tiếng nói bừa, hỏi, “Trong thời gian này trợ lý Trần có bận lắm không ạ?”
Hề Từ rót một ly nước đưa cho trợ lý Trần, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Úc Linh.
Trợ lý Trần cười nói một câu cám ơn, nhìn thấy Hề Từ hành động tự nhiên, mí mắt nhảy nhảy, vừa ngồi vào chiếc ghế đặt trước mặt Úc Linh, vừa thong thả đáp, “Cũng chẳng có gì vội cả, có trợ lý Nguyễn giúp, rất nhiều chuyện chỉ cần làm từng bước là ổn”
Nói xong, lại lấy ra một ít văn kiện và tư liệu từ chiếc túi mang theo bên mình ra, bắt đầu báo cáo.
Cô và trợ lý Nguyễn đều giúp xử lý một ít sản nghiệp tư nhân của vị đại tiểu thư họ Giang này, đều do Giang Vũ Thành lén giúp cô thiết lập ra một quỹ hoặc một ít sản nghiệp kiếm tiền, cả hai người đều được coi là tâm phúc của cô. Cứ cách một thời gian lại sẽ đến báo cáo với cô một ít chuyện làm ăn trong công ty, rồi đưa cho cô một cái thẻ.
Úc Linh không để ý nghe, đợi sau khi trợ lý Trần nói xong thì nói với cô, “Vất vả cho các người rồi” Sau đó kéo tay Hề Từ dùng một giọng đầy thân mật và vui sướng nói, “Quên giới thiệu, đây là Hề Từ, chồng tôi”
Mí mắt trợ lý Trần nhảy nhảy, vô cùng cung kính gọi một câu, “Hề tiên sinh”
Sau khi cho cô biết được người cần biết, Úc Linh thấy không còn chuyện gì nữa thì bảo cô ấy rời đi.
Trợ lý Trần vừa ra cửa, đã cảm giác được một luồng khí nóng ập vào mặt, rút một khăn giấy ra lau mồ hôi, lại xác nhận nhà Úc Linh tựa như một khu rừng thiên nhiên vậy, dù không có điều hòa, mà không khí vẫn trong lành tươi mát thế, bất giác hơi ngạc nhiên.
Sau khi ngồi vào xe, cô gọi một cuộc điện thoại tới trợ lý Nguyễn, nói với anh ta chuyện vị đại tiểu thư này tự dưng có thêm một người chồng, bọn họ thấy cần phải chúc phúc, tuy không phải bán mạng cho Giang Úc Linh nhưng Giang Úc Linh cũng được coi như cần câu cơm của cả hai, dù thế nào cũng phải làm rõ chuyện của ông chủ một chút mới được.
Chỉ cảm thấy vị đại tiểu thư này kết hôn như sét đánh ngang tai, lặng lẽ im ắng, thực sự thấy cổ quái.
Chẳng rõ là Giang tổng biết thì có phản ứng gì, nhưng có thể khẳng định là bất kể vị Giang đại tiểu thư này gây ra nhiều rắc rối, Giang Vũ Thành cũng sẽ vì cô ấy cả, đều lo lắng mọi mặt cho cô ấy, chiều đứa nhỏ này đến hết cỡ luôn, có một người ba như thế, Giang Úc Linh thực sự rất hạnh phúc, chỉ cần ngồi cũng có thể hưởng mấy đời vinh hoa phú quý không hết.
Trợ lý Nguyễn nghe xong lời cô, giọng cực kỳ bình tĩnh, “Mấy ngày trước tôi đã biết rồi. Đúng rồi, Giang tiểu thư bảo tôi đi tra một gia đình làm nông ở S thị, tôi nhớ rõ trước đây cô cũng hình như đã đi tới đó rồi”
Trợ lý Trần nghĩ ngợi, giật mình nói, “Anh bảo là S thị ở vùng ngoại thành kia sao? Gia đình làm nông đó đã rất nhiều năm, mấy năm gần đây kinh tế phát triển đình trệ, người đi gần như hết cả, lần đó tôi đi vốn chẳng thể nghiệm được gì, ngược lại còn cảm thấy khó chịu nữa, không muốn đi lần thứ hai đâu”
“Chính là thế, cô giúp đi tra một chút đi”
“Đi thì đi”
***
TRợ lý Trần mang quần áo trang sức tới đúng lúc, hôm nay trở về tổ trạch Giang gia, Úc Linh cũng phải ăn mặc cho đàng hoàng chút.
“Bà nội là đại tiểu thư nhà họ Lý, Lý gia nửa thế kỷ trước cũng được coi là một gia tộc khá, nửa thế kỷ sau mới xuất hiện xu hướng suy tàn, bắt đầu suy tàn. Bà nội xuất thân từ một đại gia tộc, nhưng để ý thấy mỗi lần gia tộc tụ họp nếu ai ăn mặc không trang trọng thì sẽ bị bà mắng cho”
Úc Linh ngồi một chỗ để Hề Từ vừa giúp cô vấn tóc, vừa nói về điều kiêng kỵ của Giang gia, “Hiện giờ Lý gia không thể so được với năm đó, cần phải dựa vào Giang gia, bà nội vẫn muốn cho chú nhỏ lấy một tiểu thư họ nhánh Lý gia, để cho Giang gia dẫn dắt Lý gia chút. Nhưng chú nhỏ vẫn có chủ ý, không nghe lời bà nói, sợ bà nội thúc giục chuyện kết hôn, mấy năm nay vẫn vùi mình trong quân đội, bình thường ít khi trở về…”
“Ông nội là một ông lão cổ hủ, nói trắng ra là một ông lão bảo thủ, vô cùng chú trọng quy củ, bất kể làm lén lút kiểu gì cũng đều được, nhưng chỉ cần để ông biết thì trên quy củ không ngại, ông cũng không nói gì cả. Cô Ba là do bà nội sinh, được gả đến Trịnh gia, dượng là Trịnh Bằng, là con trưởng của Trịnh gia, bình thường không có việc gì thì rất thích về nhà mẹ đẻ, cô Ba và dượng có hai gái một trai, nghe nói là do dượng ở bên ngoài có con riêng, nhưng do cô ba không biết…”
Hề Từ giúp cô vấn thành một kiểu tóc công chúa lộ ra gương mặt xinh đẹp sáng sủa, để mấy lọn tóc rơi bên má, dùng một cái kẹp tóc trân trâu kẹp lại. Sau khi vấn tóc cô xong, trong lòng cũng hiểu rõ tính cách và phương thức làm việc của Giang gia, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng mỉm cười.
Sau khi đợi hai người sửa soạn xong, Úc Linh nhìn Hề Từ một thân trang phục đơn giản nhẹ nhàng, không biết lại còn tưởng là công tử phú quý của một gia tộc nào đó bồi dưỡng cẩn thận mà ra, mỗi cử chỉ hành động đều vô cùng tự nhiên, đều có phong độ nghi lễ, chẳng kém gì mấy đệ tử của thế gia hào môn tý nào.
Trong lòng Úc Linh thấy biểu hiện bên ngoài của Hề Từ cũng hơi nghi ngờ, nhưng Hề Từ vốn không phải là một người bình thường, thủ pháp quỷ thần khó lường đó, mấy vị thiên sư cũng phải kính trọng anh mấy phần, lợi cho anh rất nhiều. Huống hồ đây là chồng cô, hai người đã kết hôn rồi, hơn nữa họ còn thích lẫn nhau, cho dù có bí mật gì thì một ngày nào đó mọi người cũng sẽ thẳng thắn với nhau thôi. Vì thế cô cũng không vội.
Chỉ cần biết là người đàn ông này thích cô là được. Ngẫm nghĩ cô cười tủm tỉm kéo tay anh ra cửa.
***
Xe tiến vào cánh cổng lớn khắc hoa, hai bên đường có hàng cây được chăm sóc vô cùng cẩn thận, đợi cuối cùng xe dừng đã có một nam nhân khoảng năm mươi tuổi có bộ dạng quản gia trong biệt thự xa hoa ra đón.
Vị này chính là quản gia nhà cũ, thấy cửa kính xe trượt xuống, vội đi lên khom người nói, “Đại tiểu thư” Ánh mắt bất giác nhìn về hướng Hề Từ ngồi bên, trong lòng cân nhắc xem người trẻ tuổi tuấn tú này là ai.
Quản gia dĩ nhiên biết rõ mấy trợ lý, thư ký bên cạnh các vị thiếu gia tiểu thư, người thanh niên này bất kể là ăn mặc hay khí chất, rõ ràng không phải trợ lý hay thư ký của đại tiểu thư, điều này khiến quản gia bất giác hơi tò mò thân phận của anh, và hôm nay anh xuất hiện ở đây có mục đích gì.
Sau khi Úc Linh xuống xe, lên tiếng gọi một câu về phía quản gia, “Chú Lưu”, sau đó kéo tay Hề Từ nói, “Đây là Hề Từ”
Hề Từ khẽ gật gật đầu với quản gia, trên mặt nở nụ cười tươi, khiến người ta nhìn mà thấy cảm giác thân thiết mấy phần.
Sau đó chú Lưu đã thấy da đầu run lên, thấy đại tiểu thư dùng một đôi mắt chẳng có cảm xúc gì nhìn mình chằm chằm, cất tiếng cười ha ha một cái, “Hề tiên sinh” rồi khom người mời họ vào biệt thự.
Lúc Úc Linh họ tiến vào, chỉ thấy ở đại sảnh lầu một đã ngồi khá đông người, Úc Linh bọn họ rõ ràng là về hơi muộn.
Đương nhiên, thực ra cũng chưa tính là muộn, hiện giờ mới có hơn ba giờ chiều, thời gian cơm chiều cũng chừng khoảng sáu giờ, Úc Linh cũng coi như là người tới trước ba tiếng. Nhưng mà khó chịu nhất là những người khác đã về lúc trưa, lại có vẻ về trước cô lâu nhất.
Nhìn thấy Úc Linh kéo một nam nhân tiến vào, trong đại sảnh vốn đang cười nói đột nhiên yên tĩnh, hơn mười ánh mắt nhìn thẳng vào họ.
Úc Linh cứ như chẳng thấy những ánh mắt của người khác nhìn mình, dẫn Hề Từ đi qua, sau đó ngồi đối diện một cái sô pha có đôi vợ chồng già cả ngồi chính giữa chừng hơn sáu mươi tuổi, cất tiếng, “Ông nội bà nội” mà chưa kịp để họ có cơ hội mở miệng đã nói ngay, “Đây là Hề Từ, là chồng của cháu, ba ba bảo mặc kệ là thơm hay thối, dù gì cũng phải dẫn về cho các người thấy, nên hôm nay cháu liền dẫn anh ấy về”
“…”
Tất cả mọi người ngây ra nhìn cô. Những người đang ngồi trừ hai vợ chồng ông bà lão Giang gia ra thì còn có vợ chồng chú Hai của Úc Linh là Giang Vũ Trì nữa, vợ chồng cô Ba Giang Vũ Nhã, vợ chồng chú Tư Giang Vũ Hà và tiếp đó là con cháu Giang gia, thanh thiếu niên cũng không ít.
Không thấy Giang Vũ Thành đâu.
Giang Úc Y là con gái của Giang Vũ Thành, xưa nay lão phu nhân họ Giang rất thích, được an vị bên cạnh lão phu nhân, còn hai con gái của Giang Vũ Nhã cũng ngồi cạnh ông lão họ Giang, Giang Vũ Hà và Giang Vũ Trì là hai đứa con riêng, không đợi lão phu nhân mời, cũng ngồi đối diện với họ, có mấy người thanh thiếu niên cũng ngồi ở bên đó.
Lúc Úc Linh bọn họ tiến vào, có mấy người thanh thiếu niên đang tụ tập nói chuyện đánh bài với nhau, lúc này bài trong tay cũng không để ý, chỉ lẳng lặng nhìn cái vị đại tiểu thư nói chuyện với giọng điệu chẳng chút sợ hãi kia liên lục, giật nẩy mình, đợi sau khi hiểu lời cô nói thì suýt nữa bị sặc.
Mà trong đám người đó có Giang Úc Y là giật mình nhất.
Trong một tháng này cô nàng đã gặp Úc Linh hai lần, hai lần đều nhìn thấy Hề Từ và cô ở cùng nhau, lúc ấy cũng không để ý cho lắm, dù gì thì cô nàng còn hiểu rõ tính tình của người chị này hơn người khác, vốn không ngờ được cô ấy sẽ thần kinh yêu đương gì cả, hơn nữa con người lại lười nhác nhất trong tổ trạch, chẳng giống một vị thiên kim hào môn bình thường mê người tý nào, và thêm cả ba ba còn vô cùng trân trọng cô ấy, bao bọc kỹ, cảm thấy cô ấy không thể nào có thể lại tùy tiện đi nói chuyện yêu đương được cả.
Nhưng ai ngờ cô ấy đến cả nói chuyện yêu đương cũng vọt qua, trực tiếp tìm người kết hôn, điều này thật sự là….
Giang Úc Y ngẫm nghĩ, lén nhìn thoáng qua nơi trên lầu, cân nhắc xem thái độ của ba ba với chuyện này thế nào.
Mãi một lúc sau, vẫn là ông lão họ Giang có phản ứng, tức giận vỗ mạnh xuống sô pha, nói, “Cháu vừa nói vớ vẩn gì thế?”
Thần sắc lão phu nhân họ Giang hơi phức tạp nhìn Úc Linh bảo, ‘Cái con bé này, hôn nhân là chuyện lớn, đâu có thể chẳng nói tiếng nào mà lại…” Đột nhiên nghĩ ra gì đó, bà ngậm miệng lại, thần sắc khó chịu.
Nghe thấy lời Giang lão phu nhân nói, mọi người lớn tuổi ở đây bỗng hiểu được lời Giang lão phu nhân là đang nhắc tới chuyện của Giang Vũ Thành thoải mái gây ra năm đó, cũng lừa gạt người nhà như thế cùng Úc Mẫn Mẫn đi đăng ký kết hôn, rồi mới về nhà tuyên bố chuyện họ đã kết hôn, lúc ấy suýt nữa ép hai người lớn trong nhà chết khiếp.
Giang Úc Linh không hổ là con gái của Giang Vũ Thành, tính cách hai cha con cũng thật giống chang mười phần, kết hôn đều gây bất ngờ như thế, sau khi lấy giấy kết hôn xong mới đưa người về cứ đơn giản tuyên bố thô bạo như thế.
Ông lão Giang rõ ràng cũng nhớ tới chuyện năm đó, bất giác càng tức giận hơn, trầm mặt nói, “Cháu thật sự hồ nháo, học cái gì không học lại cố tình học… Ba cháu dạy cháu như thế đó hả?”
“Ông nội” Úc Linh cắt ngang lời ông, nói, “Ba cháu nói rồi, chỉ cần cháu thích, thì để mặc cháu chọn, cháu nghĩ cháu muốn kết hôn với ai thì kết hôn thôi ạ”
Sắc mặt ông lão họ Giang càng khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn về Hề Từ, tuy tức tới mức run lên, song từ trước tới giờ ông lão cũng hay chú trọng tới quy củ, đứa cháu gái này quả thật quá bất kính với ông lão, sao không tức cho được chứ? Nhưng cũng biết đứa cháu gái này giống y chang con trưởng, đều thích ăn mềm không thích ăn cứng, hơn nữa con trưởng vẫn ở trên lầu, nên quyết định ép cơn tức xuống.
Ông lão sau khi đánh giá Hề Từ một lượt, trong lòng khẽ rục rịch, thần sắc dịu đi rất nhiều hỏi, ‘Vị Hề tiên sinh này là người ở đâu vậy?”
“Anh ấy là người ở thị trấn Lý ạ” Úc Linh thành thật đáp, còn phần Hề Từ có thân phận khác ở tổ Dị Văn thì Úc Linh cảm thấy không đáng nhắc tới.
Nghe nói thế, ông lão Giang hơi hoài nghi, dù sao hôm nay lúc Hề Từ đến gặp mặt mọi người, chỉ nhìn cách ăn mặc thôi cũng ứng nghiệm tới câu nói xưa nay người cần ăn mặc, phật cần kim trang, vốn bộ dạng đã hơi xuất sắc, chỉ nhìn thoáng qua cách ăn mặc cũng khiến người ta có cảm giác như đệ tử của một thế gia tốt, khí chất trên người đó không lừa được ai.
Không những ông lão Giang nghĩ thế mà những người khác cũng cho là thế. Nếu Hề Từ thật sự đến từ một thị trấn nhỏ, vậy chỉ có thể nói anh ta thực sự gặp may.
Song, vẫn nên tỏ thái độ cho có, ông lão Giang bảo, “Cháu là con gái nhà họ Giang, hôn nhân là chuyện lớn, không thể qua loa thế được’ Cũng không nói tới chuyện khác, rõ ràng là muốn tỏ thái độ xác nhận thân phận Hề Từ không xứng với đại tiểu thư họ Giang.
Giang lão phu nhân mấp máy môi, nói ra ít lời mềm mại uyển chuyển, ‘Cháu tuổi vẫn còn nhỏ, thêm vài năm nữa lại kết hôn cũng không sao, đừng có quên, cháu là đại tiểu thư họ Giang đó”
Tuy lời nói có vẻ mềm mại uyển chuyển, song vẫn cùng một ý với ông lão Giang.
Nếu thân phận Hề Từ không xứng với đại tiểu thư họ Giang, vậy họ cũng không thừa nhận, giống y chang năm đó với Úc Mẫn Mẫn vậy, vốn chưa từng thừa nhận.
Úc Linh a một tiếng, thần sắc thản nhiên bảo, “Cháu biết rồi”
Sắc mặt hai ông bà lão Giang còn chưa kịp giãn ra, tự dưng nghe thấy lời của đứa cháu gấu, nói, “Mặc kệ mọi người có thừa nhận không, pháp luật cũng đã thừa nhận rồi, đây là chuyện không thể đổi được, nếu các người không thích anh ấy, sau này cháu sẽ không dẫn anh ấy về là được ạ”
Vốn chẳng thèm nể mặt mũi của hai người già. Sắc mặt hai ông bà lão Giang thay đổi, bị những lời cô nói tức đến mức không thốt lên được câu nào. Điều này vốn không phải là không muốn cô dẫn người về, mà chuyện hôn sự của cô họ đã có tính toán, sao có thể mặc cô tùy tiện tìm một thằng nhóc chẳng rõ nguồn gốc kết hôn chứ? Lại còn học ba nó, chẳng thèm báo với người trong nhà một câu đã lén chạy đi đăng ký kết hôn rồi.
Có đôi lúc chuyện đăng ký kết hôn chẳng đại diện cho cái gì cả, nếu nhà họ Giang không thừa nhận, thì cứ vậy đừng mong nhà họ Giang sẽ cho cô thứ ưu việt nào cả nhé.
“Cô là…”
Người phụ nữ đó cũng kinh ngạc khi thấy người ra mở cửa, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi, bảo, “Xin chào, tôi họ Trần, là trợ lý của tiểu thư Giang, tiểu thư Giang đang ở trong nhà ạ? Tôi mang đồ của cô ấy tới”
Tuy không rõ vị tiên sinh này là ai, nhưng có thể xuất hiện đàng hoàng ở đây rõ ràng là được vị đại tiểu thư kia cho phép, trợ lý Trần lễ phép hỏi thăm một câu.
Hề Từ đã nghe Úc Linh nói qua về vị trợ lý này rồi, nhìn cô một cái, rồi nghiêng người để cho cô tiến vào.
Úc Linh lúc này đang ngồi ở trên ban công mát mẻ nghiên cứu nhân vật kịch bản.
Trên ban công trồng hơn một nửa là cỏ cây hoa lá, đưa mắt nhìn lại thì thấy cả một đám đầy sức sống, mùi hương thơm mát đi vào lòng người, hơn nữa không khí ở đây cũng đều khiến cả phòng mát rượi, người ngồi ở đó, cả thân thể cũng thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Vì thế bình thường chỉ cần xem kịch bản gì đó, Úc Linh đều thích vùi mình nơi này, ở đây cũng khiến cô nghĩ càng thêm rõ hơn.
Nghe thấy tiếng vang, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy là trợ lý Trần tới cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Trợ lý Trần mang theo mọi thứ tiến vào, đầu tiên cũng cảm giác không khí chung quanh còn tươi mát hơn nhiều so với bên ngoài, lộ ra một cảm giác tự nhiên thoải mái. Hiện giờ đang là tháng sáu, thời tiết ở B thị cũng đã gần như nóng bức, bất kể ngày hay tối đều có vẻ khó chịu nóng nực, người ở ngoài cũng không phải ra mồ hôi đầy mình thì cũng khó chịu vô cùng.
Từ trung tuần tháng tư sau khi Úc Linh ở thôn Ô Mạc trở về, trợ lý Trần đã mấy tháng chưa từng tới đây rồi, giờ liếc mắt một cái đã nhìn thấy đám thực vật đầy sức sống ở ban công, vốn chẳng để ý tới chuyện này, người hầu chiếu cố cô cũng không có tế bào của loại nghệ thuật này, cứ tùy tiện chăm sóc may không gây ra sai lầm, vậy thì đám thực vật ở ban công này hẳn chính là vị Hề tiên sinh kia chăm rồi.
Trợ lý Trần thả mọi thứ xuống, mờ mịt liếc mắt nhìn Hề Từ đánh giá một cái nói, “Hè tới, vừa rồi công ty bên đó có thiết kế một ít trang phục mới khá được cho Giang tiểu thư, tôi liền mang tới đây ngay, còn có một ít trang sức đá quý nữa”
Giang gia vào hơn hai mươi năm trước vốn được cho là một gia tộc hào môn bậc trung nổi tiếng ở B thị, không chói mắt lắm nhưng cũng không vì thế mà kéo xuống bậc nghèo mạt, có thể nói là đứng vững như bàn thạch, cũng không nói là thu hút cho lắm. Nhưng mấy năm gần đây dưới tay Giang Vũ Thành phát triển, Giang gia dần phát triển ngày càng trở nên mạnh mẽ, nhảy một nhát từ bậc trung lên bậc gia tộc đứng đầu B thị, tên Giang Vũ Thành này cũng từ đó có địa vị quan trọng nổi tiếng ở khu phố B thị.
Sản nghiệp của Giang thị rất đa dạng, quảng cáo, trang sức châu báu, sản phẩm điện từ, đất đai, ăn uống giải trí, phục sức, xí nghiệp sản xuất thuốc, các bộ quần áo trang sức của Úc Linh đều do chính công ty nhà chuyên môn thiết kế, mỗi một quý đều để ý tới chuyện này. Vì ngày mai là mỗi tháng một lần gia đình tụ họp, trợ lý Trần cũng nhân cơ hội mang quần áo trang sức đưa tới đây.
Úc linh lên tiếng nói bừa, hỏi, “Trong thời gian này trợ lý Trần có bận lắm không ạ?”
Hề Từ rót một ly nước đưa cho trợ lý Trần, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Úc Linh.
Trợ lý Trần cười nói một câu cám ơn, nhìn thấy Hề Từ hành động tự nhiên, mí mắt nhảy nhảy, vừa ngồi vào chiếc ghế đặt trước mặt Úc Linh, vừa thong thả đáp, “Cũng chẳng có gì vội cả, có trợ lý Nguyễn giúp, rất nhiều chuyện chỉ cần làm từng bước là ổn”
Nói xong, lại lấy ra một ít văn kiện và tư liệu từ chiếc túi mang theo bên mình ra, bắt đầu báo cáo.
Cô và trợ lý Nguyễn đều giúp xử lý một ít sản nghiệp tư nhân của vị đại tiểu thư họ Giang này, đều do Giang Vũ Thành lén giúp cô thiết lập ra một quỹ hoặc một ít sản nghiệp kiếm tiền, cả hai người đều được coi là tâm phúc của cô. Cứ cách một thời gian lại sẽ đến báo cáo với cô một ít chuyện làm ăn trong công ty, rồi đưa cho cô một cái thẻ.
Úc Linh không để ý nghe, đợi sau khi trợ lý Trần nói xong thì nói với cô, “Vất vả cho các người rồi” Sau đó kéo tay Hề Từ dùng một giọng đầy thân mật và vui sướng nói, “Quên giới thiệu, đây là Hề Từ, chồng tôi”
Mí mắt trợ lý Trần nhảy nhảy, vô cùng cung kính gọi một câu, “Hề tiên sinh”
Sau khi cho cô biết được người cần biết, Úc Linh thấy không còn chuyện gì nữa thì bảo cô ấy rời đi.
Trợ lý Trần vừa ra cửa, đã cảm giác được một luồng khí nóng ập vào mặt, rút một khăn giấy ra lau mồ hôi, lại xác nhận nhà Úc Linh tựa như một khu rừng thiên nhiên vậy, dù không có điều hòa, mà không khí vẫn trong lành tươi mát thế, bất giác hơi ngạc nhiên.
Sau khi ngồi vào xe, cô gọi một cuộc điện thoại tới trợ lý Nguyễn, nói với anh ta chuyện vị đại tiểu thư này tự dưng có thêm một người chồng, bọn họ thấy cần phải chúc phúc, tuy không phải bán mạng cho Giang Úc Linh nhưng Giang Úc Linh cũng được coi như cần câu cơm của cả hai, dù thế nào cũng phải làm rõ chuyện của ông chủ một chút mới được.
Chỉ cảm thấy vị đại tiểu thư này kết hôn như sét đánh ngang tai, lặng lẽ im ắng, thực sự thấy cổ quái.
Chẳng rõ là Giang tổng biết thì có phản ứng gì, nhưng có thể khẳng định là bất kể vị Giang đại tiểu thư này gây ra nhiều rắc rối, Giang Vũ Thành cũng sẽ vì cô ấy cả, đều lo lắng mọi mặt cho cô ấy, chiều đứa nhỏ này đến hết cỡ luôn, có một người ba như thế, Giang Úc Linh thực sự rất hạnh phúc, chỉ cần ngồi cũng có thể hưởng mấy đời vinh hoa phú quý không hết.
Trợ lý Nguyễn nghe xong lời cô, giọng cực kỳ bình tĩnh, “Mấy ngày trước tôi đã biết rồi. Đúng rồi, Giang tiểu thư bảo tôi đi tra một gia đình làm nông ở S thị, tôi nhớ rõ trước đây cô cũng hình như đã đi tới đó rồi”
Trợ lý Trần nghĩ ngợi, giật mình nói, “Anh bảo là S thị ở vùng ngoại thành kia sao? Gia đình làm nông đó đã rất nhiều năm, mấy năm gần đây kinh tế phát triển đình trệ, người đi gần như hết cả, lần đó tôi đi vốn chẳng thể nghiệm được gì, ngược lại còn cảm thấy khó chịu nữa, không muốn đi lần thứ hai đâu”
“Chính là thế, cô giúp đi tra một chút đi”
“Đi thì đi”
***
TRợ lý Trần mang quần áo trang sức tới đúng lúc, hôm nay trở về tổ trạch Giang gia, Úc Linh cũng phải ăn mặc cho đàng hoàng chút.
“Bà nội là đại tiểu thư nhà họ Lý, Lý gia nửa thế kỷ trước cũng được coi là một gia tộc khá, nửa thế kỷ sau mới xuất hiện xu hướng suy tàn, bắt đầu suy tàn. Bà nội xuất thân từ một đại gia tộc, nhưng để ý thấy mỗi lần gia tộc tụ họp nếu ai ăn mặc không trang trọng thì sẽ bị bà mắng cho”
Úc Linh ngồi một chỗ để Hề Từ vừa giúp cô vấn tóc, vừa nói về điều kiêng kỵ của Giang gia, “Hiện giờ Lý gia không thể so được với năm đó, cần phải dựa vào Giang gia, bà nội vẫn muốn cho chú nhỏ lấy một tiểu thư họ nhánh Lý gia, để cho Giang gia dẫn dắt Lý gia chút. Nhưng chú nhỏ vẫn có chủ ý, không nghe lời bà nói, sợ bà nội thúc giục chuyện kết hôn, mấy năm nay vẫn vùi mình trong quân đội, bình thường ít khi trở về…”
“Ông nội là một ông lão cổ hủ, nói trắng ra là một ông lão bảo thủ, vô cùng chú trọng quy củ, bất kể làm lén lút kiểu gì cũng đều được, nhưng chỉ cần để ông biết thì trên quy củ không ngại, ông cũng không nói gì cả. Cô Ba là do bà nội sinh, được gả đến Trịnh gia, dượng là Trịnh Bằng, là con trưởng của Trịnh gia, bình thường không có việc gì thì rất thích về nhà mẹ đẻ, cô Ba và dượng có hai gái một trai, nghe nói là do dượng ở bên ngoài có con riêng, nhưng do cô ba không biết…”
Hề Từ giúp cô vấn thành một kiểu tóc công chúa lộ ra gương mặt xinh đẹp sáng sủa, để mấy lọn tóc rơi bên má, dùng một cái kẹp tóc trân trâu kẹp lại. Sau khi vấn tóc cô xong, trong lòng cũng hiểu rõ tính cách và phương thức làm việc của Giang gia, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng mỉm cười.
Sau khi đợi hai người sửa soạn xong, Úc Linh nhìn Hề Từ một thân trang phục đơn giản nhẹ nhàng, không biết lại còn tưởng là công tử phú quý của một gia tộc nào đó bồi dưỡng cẩn thận mà ra, mỗi cử chỉ hành động đều vô cùng tự nhiên, đều có phong độ nghi lễ, chẳng kém gì mấy đệ tử của thế gia hào môn tý nào.
Trong lòng Úc Linh thấy biểu hiện bên ngoài của Hề Từ cũng hơi nghi ngờ, nhưng Hề Từ vốn không phải là một người bình thường, thủ pháp quỷ thần khó lường đó, mấy vị thiên sư cũng phải kính trọng anh mấy phần, lợi cho anh rất nhiều. Huống hồ đây là chồng cô, hai người đã kết hôn rồi, hơn nữa họ còn thích lẫn nhau, cho dù có bí mật gì thì một ngày nào đó mọi người cũng sẽ thẳng thắn với nhau thôi. Vì thế cô cũng không vội.
Chỉ cần biết là người đàn ông này thích cô là được. Ngẫm nghĩ cô cười tủm tỉm kéo tay anh ra cửa.
***
Xe tiến vào cánh cổng lớn khắc hoa, hai bên đường có hàng cây được chăm sóc vô cùng cẩn thận, đợi cuối cùng xe dừng đã có một nam nhân khoảng năm mươi tuổi có bộ dạng quản gia trong biệt thự xa hoa ra đón.
Vị này chính là quản gia nhà cũ, thấy cửa kính xe trượt xuống, vội đi lên khom người nói, “Đại tiểu thư” Ánh mắt bất giác nhìn về hướng Hề Từ ngồi bên, trong lòng cân nhắc xem người trẻ tuổi tuấn tú này là ai.
Quản gia dĩ nhiên biết rõ mấy trợ lý, thư ký bên cạnh các vị thiếu gia tiểu thư, người thanh niên này bất kể là ăn mặc hay khí chất, rõ ràng không phải trợ lý hay thư ký của đại tiểu thư, điều này khiến quản gia bất giác hơi tò mò thân phận của anh, và hôm nay anh xuất hiện ở đây có mục đích gì.
Sau khi Úc Linh xuống xe, lên tiếng gọi một câu về phía quản gia, “Chú Lưu”, sau đó kéo tay Hề Từ nói, “Đây là Hề Từ”
Hề Từ khẽ gật gật đầu với quản gia, trên mặt nở nụ cười tươi, khiến người ta nhìn mà thấy cảm giác thân thiết mấy phần.
Sau đó chú Lưu đã thấy da đầu run lên, thấy đại tiểu thư dùng một đôi mắt chẳng có cảm xúc gì nhìn mình chằm chằm, cất tiếng cười ha ha một cái, “Hề tiên sinh” rồi khom người mời họ vào biệt thự.
Lúc Úc Linh họ tiến vào, chỉ thấy ở đại sảnh lầu một đã ngồi khá đông người, Úc Linh bọn họ rõ ràng là về hơi muộn.
Đương nhiên, thực ra cũng chưa tính là muộn, hiện giờ mới có hơn ba giờ chiều, thời gian cơm chiều cũng chừng khoảng sáu giờ, Úc Linh cũng coi như là người tới trước ba tiếng. Nhưng mà khó chịu nhất là những người khác đã về lúc trưa, lại có vẻ về trước cô lâu nhất.
Nhìn thấy Úc Linh kéo một nam nhân tiến vào, trong đại sảnh vốn đang cười nói đột nhiên yên tĩnh, hơn mười ánh mắt nhìn thẳng vào họ.
Úc Linh cứ như chẳng thấy những ánh mắt của người khác nhìn mình, dẫn Hề Từ đi qua, sau đó ngồi đối diện một cái sô pha có đôi vợ chồng già cả ngồi chính giữa chừng hơn sáu mươi tuổi, cất tiếng, “Ông nội bà nội” mà chưa kịp để họ có cơ hội mở miệng đã nói ngay, “Đây là Hề Từ, là chồng của cháu, ba ba bảo mặc kệ là thơm hay thối, dù gì cũng phải dẫn về cho các người thấy, nên hôm nay cháu liền dẫn anh ấy về”
“…”
Tất cả mọi người ngây ra nhìn cô. Những người đang ngồi trừ hai vợ chồng ông bà lão Giang gia ra thì còn có vợ chồng chú Hai của Úc Linh là Giang Vũ Trì nữa, vợ chồng cô Ba Giang Vũ Nhã, vợ chồng chú Tư Giang Vũ Hà và tiếp đó là con cháu Giang gia, thanh thiếu niên cũng không ít.
Không thấy Giang Vũ Thành đâu.
Giang Úc Y là con gái của Giang Vũ Thành, xưa nay lão phu nhân họ Giang rất thích, được an vị bên cạnh lão phu nhân, còn hai con gái của Giang Vũ Nhã cũng ngồi cạnh ông lão họ Giang, Giang Vũ Hà và Giang Vũ Trì là hai đứa con riêng, không đợi lão phu nhân mời, cũng ngồi đối diện với họ, có mấy người thanh thiếu niên cũng ngồi ở bên đó.
Lúc Úc Linh bọn họ tiến vào, có mấy người thanh thiếu niên đang tụ tập nói chuyện đánh bài với nhau, lúc này bài trong tay cũng không để ý, chỉ lẳng lặng nhìn cái vị đại tiểu thư nói chuyện với giọng điệu chẳng chút sợ hãi kia liên lục, giật nẩy mình, đợi sau khi hiểu lời cô nói thì suýt nữa bị sặc.
Mà trong đám người đó có Giang Úc Y là giật mình nhất.
Trong một tháng này cô nàng đã gặp Úc Linh hai lần, hai lần đều nhìn thấy Hề Từ và cô ở cùng nhau, lúc ấy cũng không để ý cho lắm, dù gì thì cô nàng còn hiểu rõ tính tình của người chị này hơn người khác, vốn không ngờ được cô ấy sẽ thần kinh yêu đương gì cả, hơn nữa con người lại lười nhác nhất trong tổ trạch, chẳng giống một vị thiên kim hào môn bình thường mê người tý nào, và thêm cả ba ba còn vô cùng trân trọng cô ấy, bao bọc kỹ, cảm thấy cô ấy không thể nào có thể lại tùy tiện đi nói chuyện yêu đương được cả.
Nhưng ai ngờ cô ấy đến cả nói chuyện yêu đương cũng vọt qua, trực tiếp tìm người kết hôn, điều này thật sự là….
Giang Úc Y ngẫm nghĩ, lén nhìn thoáng qua nơi trên lầu, cân nhắc xem thái độ của ba ba với chuyện này thế nào.
Mãi một lúc sau, vẫn là ông lão họ Giang có phản ứng, tức giận vỗ mạnh xuống sô pha, nói, “Cháu vừa nói vớ vẩn gì thế?”
Thần sắc lão phu nhân họ Giang hơi phức tạp nhìn Úc Linh bảo, ‘Cái con bé này, hôn nhân là chuyện lớn, đâu có thể chẳng nói tiếng nào mà lại…” Đột nhiên nghĩ ra gì đó, bà ngậm miệng lại, thần sắc khó chịu.
Nghe thấy lời Giang lão phu nhân nói, mọi người lớn tuổi ở đây bỗng hiểu được lời Giang lão phu nhân là đang nhắc tới chuyện của Giang Vũ Thành thoải mái gây ra năm đó, cũng lừa gạt người nhà như thế cùng Úc Mẫn Mẫn đi đăng ký kết hôn, rồi mới về nhà tuyên bố chuyện họ đã kết hôn, lúc ấy suýt nữa ép hai người lớn trong nhà chết khiếp.
Giang Úc Linh không hổ là con gái của Giang Vũ Thành, tính cách hai cha con cũng thật giống chang mười phần, kết hôn đều gây bất ngờ như thế, sau khi lấy giấy kết hôn xong mới đưa người về cứ đơn giản tuyên bố thô bạo như thế.
Ông lão Giang rõ ràng cũng nhớ tới chuyện năm đó, bất giác càng tức giận hơn, trầm mặt nói, “Cháu thật sự hồ nháo, học cái gì không học lại cố tình học… Ba cháu dạy cháu như thế đó hả?”
“Ông nội” Úc Linh cắt ngang lời ông, nói, “Ba cháu nói rồi, chỉ cần cháu thích, thì để mặc cháu chọn, cháu nghĩ cháu muốn kết hôn với ai thì kết hôn thôi ạ”
Sắc mặt ông lão họ Giang càng khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn về Hề Từ, tuy tức tới mức run lên, song từ trước tới giờ ông lão cũng hay chú trọng tới quy củ, đứa cháu gái này quả thật quá bất kính với ông lão, sao không tức cho được chứ? Nhưng cũng biết đứa cháu gái này giống y chang con trưởng, đều thích ăn mềm không thích ăn cứng, hơn nữa con trưởng vẫn ở trên lầu, nên quyết định ép cơn tức xuống.
Ông lão sau khi đánh giá Hề Từ một lượt, trong lòng khẽ rục rịch, thần sắc dịu đi rất nhiều hỏi, ‘Vị Hề tiên sinh này là người ở đâu vậy?”
“Anh ấy là người ở thị trấn Lý ạ” Úc Linh thành thật đáp, còn phần Hề Từ có thân phận khác ở tổ Dị Văn thì Úc Linh cảm thấy không đáng nhắc tới.
Nghe nói thế, ông lão Giang hơi hoài nghi, dù sao hôm nay lúc Hề Từ đến gặp mặt mọi người, chỉ nhìn cách ăn mặc thôi cũng ứng nghiệm tới câu nói xưa nay người cần ăn mặc, phật cần kim trang, vốn bộ dạng đã hơi xuất sắc, chỉ nhìn thoáng qua cách ăn mặc cũng khiến người ta có cảm giác như đệ tử của một thế gia tốt, khí chất trên người đó không lừa được ai.
Không những ông lão Giang nghĩ thế mà những người khác cũng cho là thế. Nếu Hề Từ thật sự đến từ một thị trấn nhỏ, vậy chỉ có thể nói anh ta thực sự gặp may.
Song, vẫn nên tỏ thái độ cho có, ông lão Giang bảo, “Cháu là con gái nhà họ Giang, hôn nhân là chuyện lớn, không thể qua loa thế được’ Cũng không nói tới chuyện khác, rõ ràng là muốn tỏ thái độ xác nhận thân phận Hề Từ không xứng với đại tiểu thư họ Giang.
Giang lão phu nhân mấp máy môi, nói ra ít lời mềm mại uyển chuyển, ‘Cháu tuổi vẫn còn nhỏ, thêm vài năm nữa lại kết hôn cũng không sao, đừng có quên, cháu là đại tiểu thư họ Giang đó”
Tuy lời nói có vẻ mềm mại uyển chuyển, song vẫn cùng một ý với ông lão Giang.
Nếu thân phận Hề Từ không xứng với đại tiểu thư họ Giang, vậy họ cũng không thừa nhận, giống y chang năm đó với Úc Mẫn Mẫn vậy, vốn chưa từng thừa nhận.
Úc Linh a một tiếng, thần sắc thản nhiên bảo, “Cháu biết rồi”
Sắc mặt hai ông bà lão Giang còn chưa kịp giãn ra, tự dưng nghe thấy lời của đứa cháu gấu, nói, “Mặc kệ mọi người có thừa nhận không, pháp luật cũng đã thừa nhận rồi, đây là chuyện không thể đổi được, nếu các người không thích anh ấy, sau này cháu sẽ không dẫn anh ấy về là được ạ”
Vốn chẳng thèm nể mặt mũi của hai người già. Sắc mặt hai ông bà lão Giang thay đổi, bị những lời cô nói tức đến mức không thốt lên được câu nào. Điều này vốn không phải là không muốn cô dẫn người về, mà chuyện hôn sự của cô họ đã có tính toán, sao có thể mặc cô tùy tiện tìm một thằng nhóc chẳng rõ nguồn gốc kết hôn chứ? Lại còn học ba nó, chẳng thèm báo với người trong nhà một câu đã lén chạy đi đăng ký kết hôn rồi.
Có đôi lúc chuyện đăng ký kết hôn chẳng đại diện cho cái gì cả, nếu nhà họ Giang không thừa nhận, thì cứ vậy đừng mong nhà họ Giang sẽ cho cô thứ ưu việt nào cả nhé.
Danh sách chương