Người đó ngồi trên ghế salon, nhàm chán lật giở một quyển tạp chí, nhìn hành động ủ rũ của anh ta có thế thấy tâm tình của anh ta lúc này không ổn định. Nghe thấy tiếng cửa mở, người đó vội đứng dậy, lúc thấy rõ người bước vào, lập tức vui mừng nói, ‘Hôm nay tiểu thư Giang cũng đến công ty à”
Úc Linh thấy hành động kỳ lạ của anh ta thì hỏi, ‘Sao anh lại ở trong này?’
Người ngồi ở đây là Cát Tân, từ sau khi hủy hợp đồng với Cảnh An, anh ta cũng không còn là nghệ sỹ của Cảnh an nữa, dĩ nhiên chẳng có lý do gì mà đến công ty, lúc này lại thấy anh ta ở trong này, Úc Linh cũng thấy hơi bực. Chuyện đã xảy ra như thế, cho dù anh ta bị trúng tà là bất đắc dĩ đi chăng nữa, nhưng loại chuyện thế này không có khả năng vực lại, cũng chẳng cách nào khiến cho người ta thông cảm được, tiền đồ của Cát Tân coi như bị hủy rồi.
Lúc này Cát Tân thực ra rất cao hứng, hoàn toàn chẳng có cảm giác bị bệnh thần kinh trúng tà nữa, cả người thoạt nhìn sáng sủa hoạt bát, cả khuôn mặt tuấn tú như tỏa sáng bừng lên, vô cùng vui vẻ. Ngoại hình Cát Tân cũng không to lớn cho lắm, nhưng cũng được coi là soái ca đẹp trai, lúc cười lên còn khiến người ta có cảm giác đơn thuần, người ta nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, cũng thấy là một nhân vật thú vị, chẳng trách mà lúc trước có một số ít fan phát hoảng lên.
Anh ta vui sướng nói, “Là do chị An bảo tôi đến ký hợp đồng lần nữa đó” Thấy cô bình tĩnh trong đó có mấy phần nghi hoặc, cũng nhớ tới chuyện trước đó, cười miễn cưỡng, nói, “Tiểu thư Giang hai ngày nay không có liên quan gì đến tin tức xấu trên mạng chứ?’
Úc Linh gật đầu, hai ngày nay cô ở nhà nghiên cứu kịch bản, chẳng rảnh lên mạng. Hơn nữa Hề Từ cũng đã trở thành một người ham mê chơi trò chơi, suốt ngày chơi trò Plants vs. Zombies, lại càng chẳng thèm để ý trên mạng có gì nữa.
Trên thực tế, Hề Từ có vẻ hơi bình thản lạ, bình thường ngoài xem tin tức trên truyền hình và báo chí ra, vốn chẳng mê gì hơn, suốt ngày trầm mê trong trò chơi Plants vs. Zombies là trò do cô mang tới phá hỏng anh, gần đây tất cả thời gian đều tiêu phí ở trên trò chơi, cứ như chơi mãi không biết chán vậy.
Cát Tân liếc mắt nhìn An Như một cái, nói hàm hồ, “Chuyện lúc trước, tôi quả thật là bị người ta hãm hại, những kẻ đó tốt bụng đem video tôi bị hãm hại phát tán trên mạng, đã rửa sạch mọi gièm pha của tôi” Anh ta liếm liếm môi, lại hạ giọng nói, “Nhưng sau này phóng viên sẽ có thái độ ác liệt hơn với tôi, đến cả phóng viên cũng đắc tội, trên mạng tin tức và kẻ trong tối cũng chẳng có chứng cớ gì, đối với tôi một đường đen tối, nhờ phúc bọn họ, tôi hiện giờ cũng coi như một người đỏ trên mạng, danh khí còn nổi hơn trước kia nhiều”
Nói xong, anh ta cười tự giễu.
Úc Linh sửng sốt, hiểu ra, “Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này à?’ Cô còn tưởng người giống như Cát Tân sợ quỷ chỉ mong sao người ta đem trí nhớ cũ cắt bỏ đi, lại lần nữa trở lại làm người bình thường không biết gì chứ.
“Dĩ nhiên nhớ rõ chứ’ khuôn mặt tươi sáng của Cát Tân đột nhiên thay đổi lạnh lẽo, “Tiểu thư Lâu quả thật định tiêu trừ đoạn trí nhớ kia của tôi, nhưng tôi không ngờ, cho dù… Tôi cũng nhớ rõ bản thân mình vì sao mà ngã đau đến thế. Chuyện video, là do bọn họ tìm tôi để bồi thường đó’
Úc Linh hiểu ra, trong lòng thấy tổ Dị Văn cũng khá tốt, nói tới chuyện Cát Tân bị oan, không những trừ bỏ hai kẻ thiết kế hại anh ta là thiên sư và Vu An, cũng không ai nợ anh ta cả, song tổ Dị Văn có thể làm tới mức này cũng coi như có tình cảm.
An Như ở bên nghe xong một lúc lại mở miệng nói, ‘Chuyện này nói tới cũng bởi vì ta, vì thế ta cũng tính cho cậu ta ký hợp đồng lần nữa, sau này có thể đi từng bước thế nào, phải dựa vào chính cậu rồi” Bà quay đầu nói với Cát Tân.
So với gièm pha tháng trước, sau đó Cát Tân lại trúng tà có hành vi quá khích chọc giận phóng viên, hiện giờ anh ta coi như thêm nổi tiếng ở trên mạng, cho dù là một kiểu đỏ đen, coi như là đỏ đi, chỉ cần có cơ hội thì đen đỏ cũng sẽ biến thành đỏ thẫm, phải xem xem anh ta nắm lấy cơ hội này để làm sạch mình thế nào.
An Như theo lời Úc Linh nói cũng hiểu rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối, hiểu ra Cát Tân xem như bị chính mình liên lụy, hơn nữa hôm qua mưa gió nổi lên trên mạng, cuối cùng cũng quyết định cho Cát Tân một cơ hội. Vì thế mới có cảnh hôm nay Cát Tân đến văn phòng của bà.
Nói hết chuyện này, vẻ mặt Cát Tân đầy cảm kích với Úc Linh, nói, “Tiểu thư Giang, chuyện lần này ít nhiều cũng có liên quan tới cô và Hề tiên sinh, sau này các người có gì cần tôi giúp thì cứ việc nói, tôi chắc chắn đều nghe các người hết” Vỗ vỗ ngực, vẻ mặt ngập tràn nhiệt huyết sẵn sàng làm vì họ.
Úc Linh nghĩ con người sau khi trúng tà có hành vi quỷ dị, thì hơi hoài nghi có phải thần kinh anh ta vẫn chưa hỏng hết không, nên hỏi, “Vu An đâu rồi?’
Sắc mặt Cát Tân âm trầm, quay đầu nhìn về phía An Như. “Hôm qua ông ta đã tới đây xin từ chức rồi” An Như đáp, người như Vu an vậy công ty cũng không muốn giữ ông ta lại, tự mình đi là tốt nhất.
Hiểu ra điều này, Úc Linh gật gật đầu, thấy không còn chuyện gì nữa thì rời khỏi công ty.
Đầu tháng sáu tiết trời nóng bức, về đến nhà Úc Linh liền ngồi bẹp dưới cây điều hòa một lúc, uống hết một cốc nước chanh, thấy thoải mái thì đem mọi chuyện Cát Tân nói với Hề Từ, cuối cùng còn tổng kết một câu, “Người của tổ Dị Văn làm việc rất có tình người, trước đây họ vẫn làm việc như thế sao? Lại còn có kiểu phục vụ ở đằng sau nữa”
Hề Từ đột nhiên phì cười, bỏ dở trò chơi giữa chừng, kéo cô lại gần, vén tóc cô lên, cười bảo, “Bình thường gặp người bị hại như Cát Tân thế, phần lớn với họ chỉ như ăn lót dạ thôi, đương nhiên cùng tùy từng tình hình. Chuyện Cát Tân cũng không tính là lớn, dùng video rửa sạch tội cho anh ta đối với họ mà nói cũng rất dễ dàng”
Úc Linh gật đầu, có vẻ hiểu ra. Đợi khi cả người thoải mái nhẹ nhàng, Úc Linh mới ngáp một cái, dựa vào đùi anh, nói, “Hôm nay em ký hợp đồng rồi, chắc một thời gian nữa thì đoàn làm phim sẽ khởi động bấm máy, chắc đến lúc đó không biết có cần phải tới đoàn làm phim ở hay không nữa…. Thừa dịp đang rảnh, em định đi đến chỗ ba ba lấy ít di vật của mẹ…”
Giọng cô nhỏ dần xuống. Hề Từ cúi đầu, chỉ thấy cô đã nhắm chặt mắt lại, bắt đầu buồn ngủ.
Hôm nay vất vả cả ngày, thời tiết lại nóng nên khiến cô có cảm giác mệt mỏi. Hề Từ không quấy rầy cô nữa, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, cầm di động tiếp tục chơi trò chơi.
Tới tối, sau khi Úc Linh ăn cơm xong, thì gọi điện thoại cho Giang Vũ Thành, “Ba à, mai con sẽ tới chỗ ba lấy ít di vật của mẹ, chỗ ba ở chắc có chứ ạ?’
Giang Vũ Thành, “…. Mai ba không có nhà, ba định làm thêm việc”
“Không sao ạ, con sẽ tới công ty ba lấy chìa khóa, rồi tự con đi lấy là được rồi ạ”
“Aizz, vừa rồi thư ký Lý có nói là sẽ đi công tác, chắc một thời gian nữa mới về được”
“Không sao ạ, ba cứ đi đi, con sẽ nhờ bảo vệ dẫn tới nơi là được ạ, đến lúc đó nếu bảo vệ không mở được thì con sẽ nhờ họ đánh ra một chìa là mở được ạ” Úc Linh có vẻ thông cảm nói.
Trong lòng Giang Vũ Thành bất giác thấy khó chịu, hiểu ra cô con gái này chắc chắn là muốn đi, đành miễn cưỡng bảo, “Vậy được rồi, chiều mai ba dẫn con đi”
Úc Linh ừ một tiếng, hỏi, ‘Ba không cần đi công tác hay làm thêm gì nữa ạ?’
“Thôi, mẹ con các con là quan trọng nhất” Giang vũ Thành nói thản nhiên.
Úc Linh cười ha ha một tiếng, cúp máy.
Hề Từ ngồi bên nghe hết mọi lời đối đáp của đôi cha con, thấy mày cô chẳng giao động chút nào, bất giác hiểu ra bà ngoại và An Như lén lút nói lải nhải cô là một đứa trẻ gấu bất thường, quả nhiên hành vi rất bốc đồng.
Sau khi đơn giản hạ gục ba ba mình, Úc Linh cao hứng nói với Hề Từ, ‘Ba ba đồng ý rồi, mai chúng mình đi tới chỗ ba xem một cái, nếu không có, thì phải tới chỗ mẹ ở trước kia, chính là về nhà tổ” Tóm lại, dù có phải đào ba thước đất lên cô cũng muốn đào được Quỷ Hồn của mẹ cô ra.
Hề Từ cười ôn hòa bảo, “Được rồi, biết rồi”
Úc Linh có cảm giác yên ổn ngủ mất, dưỡng tinh thần đến chiều ngày hôm sau thì cùng Hề Từ lái xe tới tập đoàn công ty Giang thị, đến lúc đó thì cùng Giang Vũ Thành đi về.
Tuy cô và Hề Từ có thể đi trước, nhưng Úc Linh cảm thấy vẫn nên nể mặt mũi ba ba nói ít lời ngon ngọt, trước tiên cứ làm gái ngoan đi đã.
Đến tổng bộ của tập đoàn công ty Giang thị, Hề Từ ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà cao ngất trong mây, cùng Úc Linh bước vào sảnh của công ty.
Trước sảnh có một cô gái thấy có người bước vào, đang định hỏi họ xem tìm ai, đã có hẹn trước chưa, thì thấy thang máy chuyên dụng đi thông văn phòng tổng tài mở, thư ký Lý vội vàng đi tới, trước nay đều cẩn thận lời ăn tiếng nói rất lễ phép cười thân thiết, sau đó khách sáo nói với họ hai câu, dẫn họ đi về phía thang máy chuyên dụng lên phòng tổng tài.
Thấy thư ký Lý ân cần tự mình tới đón khách, loại quy cách bình thường này chỉ liên quan tới một số ít khách quan trọng có quan hệ hợp tác với công ty, bất giác thấy cảnh như thế thì ồn ào sôi nổi phỏng đoán người mà thư ký Lý tự mình ra đón tiếp là ai, nhìn tuổi tác của họ thì hẳn không phải là khách quý của công ty.
Trong thang máy, thư ký Lý cười nói với Úc Linh, ‘Đại tiểu thư sao tự dưng lại tới đây thế ạ? Giang tổng lúc biết các người tới, cao hứng lắm. Ông ấy đang họp, bảo tôi tới đây đón đại tiểu thư và Hề tiên sinh”
Tuy Giang Vũ Thành không vui vẻ thừa nhận con rể Hề Từ này, nhưng cũng hết cách với con gái, đành phải hờ hững chấp nhận, song lại tiếc không nể mặt con gái, vì thế khi biết họ tới đây, vừa cao hứng vừa rối rắm vô cùng, vẫn đành phải bảo thư ký Lý tự mình xuống đón.
Úc Linh chẳng có hứng thú gì với tập đoàn Giang thị, rất ít đến công ty, vì thế người trong công ty biết cô không nhiều, phần lớn đều là những cao tầng tín nhiệm của Giang Vũ Thành. Nhưng Giang Úc Y ở tập đoàn Giang thị thì lại khác, lâu dần người trong công ty chỉ biết vị Giang Úc Y này là tiểu thư họ Giang, lại không biết trên Giang Úc Y còn có một đại tiểu thư họ Giang nữa.
Úc Linh nói thản nhiên, ‘Lâu không gặp ông ấy nên tới đây thăm ông ấy thôi”
Thư ký Lý liếc nhìn Hề Từ một cái, thấy anh mỉm cười, trong lòng bất giác thầm nghĩ không rõ ý tứ của đại tiểu thư đây là gì nữa? Chẳng lẽ đợi chút nữa xem hai cha con này làm cái gì, cô ấy lộ mặt trước Giang tổng là muốn nể mặt mũi ông ấy hay sao? Không thể không nói suy đoán của thư ký Lý là vô cùng chính xác, đợi lúc xong việc phát hiện ra hai cha con kiện tụng nhau, suýt nữa thì ngất mất.
Với đức hạnh giống y nhau của hai cha con thì lúc đối mặt nhau thì không sao nhưng mà người khác thì chắc chắn như cá chậu chim lồng vậy, khó khăn vô cùng.
Thư ký Lý dẫn họ tới phòng của Giang Vũ Thành, tự mình pha trà mời họ, ngồi đợi cùng họ.
Chừng khoảng mười phút sau, Giang Vũ Thành vừa về, vào đến cửa thấy Giang Úc Linh, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng lúc thấy Hề Từ thì lại khôi phục lạnh nhạt, nhìn họ nhàn nhạt gật đầu nói, “Các con tới rồi, ngồi đợi một lát nhé”
Úc Linh uống một ngụm trà, nói, ‘Không sao ạ, ba ba bận, hôm nay chúng con rảnh mà”
Giang Vũ Thành nghe mà tấm tắc, hít sâu một hơi, quyết định lơ lời cô nói, xử lý xong việc hôm nay rồi cùng họ rời đi.
Thư ký Lý phụ trách lái xe, phát hiện ra Giang Vũ Thành về biệt thự ở gần ngay công ty, trong lòng hơi nghi hoặc hỏi, “Giang tổng, không về biệt thự trên núi sao ạ?’
Giang Vũ Thành lạnh nhạt ừ một câu, nhìn phố xá qua cửa xe đang lùi đằng sau, trong lòng không ngừng cân nhắc hành động của con gái. Nếu bảo mấy ngày trước ông còn hơi nghi ngờ, sau khi tra ra Hề Từ còn thân phận khác, lúc này thì khẳng định mấy phần, tim đập hơi nhanh, thậm chí còn nghĩ nếu Hề Từ là người thần bí của Chính phủ, thì có giao tiếp với quỷ, có phải là….
Dùng sức véo tay mình thật mạnh mãi cho tới khi tay chảy máu thì ông mới bình tĩnh trở lại.
Đợi tới lúc về đến nhà, Giang Vũ Thành lại khôi phục bộ dáng thường ngày, lúc đối mặt với con gái đầy hiền hòa, đối mặt với Hề Từ thì vẫn là đôi mắt lạnh như cũ, mũi chẳng phải mũi, tuy không phải là bộ mặt đáng ghét như trông vậy cũng không thích thú gì.
Hề Từ cũng không để ý, đợi lúc đến gần ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trên người ông, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua bàn tay nắm của ông.
Giang Vũ Thành phát hiện ra ánh mắt của anh, trong lòng xám xịt.
Bốn người mở cửa đi vào, người hầu trong biệt thư Giang gia nghe thấy tiếng động đi ra, thấy nam chủ nhân mang theo đại tiểu thư trở về, vội vàng đi pha trà, cứ thấp thỏm lo âu nhìn họ, sợ hai cha con ít khi gặp được nhau, đại tiểu thư lại chẳng nể mặt ông chủ gì hết.
Giang Vũ Thành bảo họ ngồi xuống uống trà, bộ dáng chậm chạp, không cần đoán cũng biết là ông đang kéo dài thời gian.
Úc Linh cũng chẳng nể mặt gì nói luôn, “Ba, ba tự ngồi đi ạ, con cùng Hề Từ đi tìm là được ạ”
Giang Vũ Thành, “….”
Giang Vũ Thành cười trừ, thong thả đứng dậy, “Đồ vật của mẹ con, ba vẫn giữ rất cẩn thận, ba còn biết rõ hơn cả con đó, vẫn để ba đi lấy cho con đi”
Úc Linh cũng không để ý, đứng dậy đi theo. Thư ký Lý thấy chuyện này mình không tham gia được, vội vã cáo từ rời đi.
Ba cha con cùng nhau vào phòng ngủ chính của Giang Vũ Thành, trong phòng ngủ được trang hoàng vô cùng đơn giản mà đầy ấm áp, không có phong cách của Giang Vũ Thành mà ngập tràn dấu vết của một người khác. Ánh mắt úc Linh rơi xuống đôi người trong bức hình cũ để ở đầu giường, không cách nào hiểu rõ phòng ngủ này là dấu vết của một người ai khác.
Đôi người trong bức hình thoạt nhìn tuổi chừng mười tám mười chín, đều là thời thanh xuân tuổi trẻ, nam diện mạo tuấn tú, cả hai cùng dựa vào nhau nụ cười rạng rỡ, vui vẻ hạnh phúc, có thể thấy lúc chụp bức ảnh này họ đang ngập tràn trong tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm vô cùng tốt đẹp.
Tâm tình cô hơi phức tạp, thật ra vẫn không thể hiểu nổi loại tình cảm của ba ba với mẹ như thế nào, đến chết rồi mà vẫn khiến ông ấy nhớ tới khắc sâu không bao giờ quên, có gây ra một số hành vi khiến người ta cảm thấy vô cùng thần kinh, bị không ít người mắng ở đằng sau. Song ông vẫn làm theo ý mình như cũ, vẫn chơi vui vẻ không chán.
Giang Vũ Thành mở két sắt ra, cầm ra một hộp trang sức, bảo, “Đây là đồ mà mẹ con đã dùng lúc trước, con cứ tùy mà chọn” Ông vừa nói, vừa lặng lẽ nhìn Hề Từ chằm chằm.
Hề Từ phát hiện ra ánh mắt ông nhìn, khẽ nhìn ông cười. Úc Linh nhìn nhìn, quay đầu về phía Hề Từ. Hành động đó khiến ánh mắt Giang Vũ Thành ảm đạm, cứ nhìn họ chằm chặp.
Hề Từ đưa mắt lướt nhìn phòng ngủ một lượt, rồi chỉ vào bức ảnh để ở đầu giường, nói, “Bức ảnh này chụp khá đẹp”
“Thứ này các con không thể mang đi được” Giang Vũ Thành mất hứng nói, bức ảnh này là chụp kỷ niệm trong một tháng ông và Mẫn Mẫn yêu nhau, sau rồi họ lại ly hôn, Mẫn Mẫn vẫn giữ gìn bức ảnh này như vũ, đây là vật quý trọng nhất trong các đồ của Mẫn Mẫn.
“Con muốn lấy nó” Úc Linh cũng không nhường, đột nhiên bộc phát, quay người chộp lấy bức ảnh trên giường.
Giang Vũ Thành định cản lại thì bị Hề Từ đè vai lại, sức rất mạnh, khiến ông lảo đảo suýt ngã, bất giác vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, không ngờ được người đàn ông trông nho nhã này lại có sức mạnh kinh người đến vậy.
Điều này càng khiến Giang Vũ Thành có thêm lý do ghét con rể hơn.,
Úc Linh ôm bức ảnh cẩn thận, thấy ba ba không vui, thì nói trấn an, “Ba à, bức ảnh này đưa cho con đi, một thời gian nữa con sẽ trả lại cho ba, ba yên tâm đi”
Thần sắc Giang Vũ Thành hơi âm trầm, tránh khỏi tay Hề Từ, nhìn cô một lúc rồi bảo, “Thôi bỏ đi, các con muốn mượn thì cứ lấy đi, đến lúc đó nhất định phải trả lại y nguyên đó, đừng có làm hỏng” Sau đó lại thở dài, “Buổi tối ba còn muốn ngắm nó ngủ, không có nó ba không ngủ nổi”
Thói quen này thật sự là bị thần kinh thật.
“Biết rồi ạ” Lấy được đồ vật, Úc Linh vô cùng cao hứng, mặt mày rạng rỡ, khiến Giang Vũ Thành nhìn mà hơi hoảng hốt.
Hai đứa con gái của ông, úc Linh lớn lên giống mẹ cô, Úc Y thì giống ông, nhưng ông vẫn là người hiểu rõ úc Linh nhất, ngoài diện mạo của cô ra, thì cũng là bởi đứa bé này là của ông. Song đứa bé ấy trước đây ở trong nhà họ Giang không được tốt cho lắm, khiến con bé suýt nữa mắc chứng tự bế, sau đó dù đã đỡ hơn, nhưng chẳng giống đứa trẻ hoạt bát nên có, nói không hối hận là gạt người, nhưng lúc đó Mẫn Mẫn mất rồi, ông suýt nữa thì hỏng luôn, vốn chẳng muốn sống nữa, vì thế mà coi nhẹ cô.
Đợi cuối cùng ông tỉnh táo lại nhìn thấy bộ dáng của con gái, hối hận không kịp, chỉ có thể càng thêm yêu thêm chiều cô hơn.
Sau khi lấy được đồ vật, sợ ba ba hối hận, úc Linh không dừng lại lâu cự tuyệt lời mời của giang Vũ Thành giữ lại ăn cơm, vội vã cùng Hề Từ chạy mất.
Giang Vũ Thành đứng ở trước hàng rào song sắt, thản nhiên nhìn xe rời đi, thần sắc khó lường.
Úc Linh thấy hành động kỳ lạ của anh ta thì hỏi, ‘Sao anh lại ở trong này?’
Người ngồi ở đây là Cát Tân, từ sau khi hủy hợp đồng với Cảnh An, anh ta cũng không còn là nghệ sỹ của Cảnh an nữa, dĩ nhiên chẳng có lý do gì mà đến công ty, lúc này lại thấy anh ta ở trong này, Úc Linh cũng thấy hơi bực. Chuyện đã xảy ra như thế, cho dù anh ta bị trúng tà là bất đắc dĩ đi chăng nữa, nhưng loại chuyện thế này không có khả năng vực lại, cũng chẳng cách nào khiến cho người ta thông cảm được, tiền đồ của Cát Tân coi như bị hủy rồi.
Lúc này Cát Tân thực ra rất cao hứng, hoàn toàn chẳng có cảm giác bị bệnh thần kinh trúng tà nữa, cả người thoạt nhìn sáng sủa hoạt bát, cả khuôn mặt tuấn tú như tỏa sáng bừng lên, vô cùng vui vẻ. Ngoại hình Cát Tân cũng không to lớn cho lắm, nhưng cũng được coi là soái ca đẹp trai, lúc cười lên còn khiến người ta có cảm giác đơn thuần, người ta nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, cũng thấy là một nhân vật thú vị, chẳng trách mà lúc trước có một số ít fan phát hoảng lên.
Anh ta vui sướng nói, “Là do chị An bảo tôi đến ký hợp đồng lần nữa đó” Thấy cô bình tĩnh trong đó có mấy phần nghi hoặc, cũng nhớ tới chuyện trước đó, cười miễn cưỡng, nói, “Tiểu thư Giang hai ngày nay không có liên quan gì đến tin tức xấu trên mạng chứ?’
Úc Linh gật đầu, hai ngày nay cô ở nhà nghiên cứu kịch bản, chẳng rảnh lên mạng. Hơn nữa Hề Từ cũng đã trở thành một người ham mê chơi trò chơi, suốt ngày chơi trò Plants vs. Zombies, lại càng chẳng thèm để ý trên mạng có gì nữa.
Trên thực tế, Hề Từ có vẻ hơi bình thản lạ, bình thường ngoài xem tin tức trên truyền hình và báo chí ra, vốn chẳng mê gì hơn, suốt ngày trầm mê trong trò chơi Plants vs. Zombies là trò do cô mang tới phá hỏng anh, gần đây tất cả thời gian đều tiêu phí ở trên trò chơi, cứ như chơi mãi không biết chán vậy.
Cát Tân liếc mắt nhìn An Như một cái, nói hàm hồ, “Chuyện lúc trước, tôi quả thật là bị người ta hãm hại, những kẻ đó tốt bụng đem video tôi bị hãm hại phát tán trên mạng, đã rửa sạch mọi gièm pha của tôi” Anh ta liếm liếm môi, lại hạ giọng nói, “Nhưng sau này phóng viên sẽ có thái độ ác liệt hơn với tôi, đến cả phóng viên cũng đắc tội, trên mạng tin tức và kẻ trong tối cũng chẳng có chứng cớ gì, đối với tôi một đường đen tối, nhờ phúc bọn họ, tôi hiện giờ cũng coi như một người đỏ trên mạng, danh khí còn nổi hơn trước kia nhiều”
Nói xong, anh ta cười tự giễu.
Úc Linh sửng sốt, hiểu ra, “Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này à?’ Cô còn tưởng người giống như Cát Tân sợ quỷ chỉ mong sao người ta đem trí nhớ cũ cắt bỏ đi, lại lần nữa trở lại làm người bình thường không biết gì chứ.
“Dĩ nhiên nhớ rõ chứ’ khuôn mặt tươi sáng của Cát Tân đột nhiên thay đổi lạnh lẽo, “Tiểu thư Lâu quả thật định tiêu trừ đoạn trí nhớ kia của tôi, nhưng tôi không ngờ, cho dù… Tôi cũng nhớ rõ bản thân mình vì sao mà ngã đau đến thế. Chuyện video, là do bọn họ tìm tôi để bồi thường đó’
Úc Linh hiểu ra, trong lòng thấy tổ Dị Văn cũng khá tốt, nói tới chuyện Cát Tân bị oan, không những trừ bỏ hai kẻ thiết kế hại anh ta là thiên sư và Vu An, cũng không ai nợ anh ta cả, song tổ Dị Văn có thể làm tới mức này cũng coi như có tình cảm.
An Như ở bên nghe xong một lúc lại mở miệng nói, ‘Chuyện này nói tới cũng bởi vì ta, vì thế ta cũng tính cho cậu ta ký hợp đồng lần nữa, sau này có thể đi từng bước thế nào, phải dựa vào chính cậu rồi” Bà quay đầu nói với Cát Tân.
So với gièm pha tháng trước, sau đó Cát Tân lại trúng tà có hành vi quá khích chọc giận phóng viên, hiện giờ anh ta coi như thêm nổi tiếng ở trên mạng, cho dù là một kiểu đỏ đen, coi như là đỏ đi, chỉ cần có cơ hội thì đen đỏ cũng sẽ biến thành đỏ thẫm, phải xem xem anh ta nắm lấy cơ hội này để làm sạch mình thế nào.
An Như theo lời Úc Linh nói cũng hiểu rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối, hiểu ra Cát Tân xem như bị chính mình liên lụy, hơn nữa hôm qua mưa gió nổi lên trên mạng, cuối cùng cũng quyết định cho Cát Tân một cơ hội. Vì thế mới có cảnh hôm nay Cát Tân đến văn phòng của bà.
Nói hết chuyện này, vẻ mặt Cát Tân đầy cảm kích với Úc Linh, nói, “Tiểu thư Giang, chuyện lần này ít nhiều cũng có liên quan tới cô và Hề tiên sinh, sau này các người có gì cần tôi giúp thì cứ việc nói, tôi chắc chắn đều nghe các người hết” Vỗ vỗ ngực, vẻ mặt ngập tràn nhiệt huyết sẵn sàng làm vì họ.
Úc Linh nghĩ con người sau khi trúng tà có hành vi quỷ dị, thì hơi hoài nghi có phải thần kinh anh ta vẫn chưa hỏng hết không, nên hỏi, “Vu An đâu rồi?’
Sắc mặt Cát Tân âm trầm, quay đầu nhìn về phía An Như. “Hôm qua ông ta đã tới đây xin từ chức rồi” An Như đáp, người như Vu an vậy công ty cũng không muốn giữ ông ta lại, tự mình đi là tốt nhất.
Hiểu ra điều này, Úc Linh gật gật đầu, thấy không còn chuyện gì nữa thì rời khỏi công ty.
Đầu tháng sáu tiết trời nóng bức, về đến nhà Úc Linh liền ngồi bẹp dưới cây điều hòa một lúc, uống hết một cốc nước chanh, thấy thoải mái thì đem mọi chuyện Cát Tân nói với Hề Từ, cuối cùng còn tổng kết một câu, “Người của tổ Dị Văn làm việc rất có tình người, trước đây họ vẫn làm việc như thế sao? Lại còn có kiểu phục vụ ở đằng sau nữa”
Hề Từ đột nhiên phì cười, bỏ dở trò chơi giữa chừng, kéo cô lại gần, vén tóc cô lên, cười bảo, “Bình thường gặp người bị hại như Cát Tân thế, phần lớn với họ chỉ như ăn lót dạ thôi, đương nhiên cùng tùy từng tình hình. Chuyện Cát Tân cũng không tính là lớn, dùng video rửa sạch tội cho anh ta đối với họ mà nói cũng rất dễ dàng”
Úc Linh gật đầu, có vẻ hiểu ra. Đợi khi cả người thoải mái nhẹ nhàng, Úc Linh mới ngáp một cái, dựa vào đùi anh, nói, “Hôm nay em ký hợp đồng rồi, chắc một thời gian nữa thì đoàn làm phim sẽ khởi động bấm máy, chắc đến lúc đó không biết có cần phải tới đoàn làm phim ở hay không nữa…. Thừa dịp đang rảnh, em định đi đến chỗ ba ba lấy ít di vật của mẹ…”
Giọng cô nhỏ dần xuống. Hề Từ cúi đầu, chỉ thấy cô đã nhắm chặt mắt lại, bắt đầu buồn ngủ.
Hôm nay vất vả cả ngày, thời tiết lại nóng nên khiến cô có cảm giác mệt mỏi. Hề Từ không quấy rầy cô nữa, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, cầm di động tiếp tục chơi trò chơi.
Tới tối, sau khi Úc Linh ăn cơm xong, thì gọi điện thoại cho Giang Vũ Thành, “Ba à, mai con sẽ tới chỗ ba lấy ít di vật của mẹ, chỗ ba ở chắc có chứ ạ?’
Giang Vũ Thành, “…. Mai ba không có nhà, ba định làm thêm việc”
“Không sao ạ, con sẽ tới công ty ba lấy chìa khóa, rồi tự con đi lấy là được rồi ạ”
“Aizz, vừa rồi thư ký Lý có nói là sẽ đi công tác, chắc một thời gian nữa mới về được”
“Không sao ạ, ba cứ đi đi, con sẽ nhờ bảo vệ dẫn tới nơi là được ạ, đến lúc đó nếu bảo vệ không mở được thì con sẽ nhờ họ đánh ra một chìa là mở được ạ” Úc Linh có vẻ thông cảm nói.
Trong lòng Giang Vũ Thành bất giác thấy khó chịu, hiểu ra cô con gái này chắc chắn là muốn đi, đành miễn cưỡng bảo, “Vậy được rồi, chiều mai ba dẫn con đi”
Úc Linh ừ một tiếng, hỏi, ‘Ba không cần đi công tác hay làm thêm gì nữa ạ?’
“Thôi, mẹ con các con là quan trọng nhất” Giang vũ Thành nói thản nhiên.
Úc Linh cười ha ha một tiếng, cúp máy.
Hề Từ ngồi bên nghe hết mọi lời đối đáp của đôi cha con, thấy mày cô chẳng giao động chút nào, bất giác hiểu ra bà ngoại và An Như lén lút nói lải nhải cô là một đứa trẻ gấu bất thường, quả nhiên hành vi rất bốc đồng.
Sau khi đơn giản hạ gục ba ba mình, Úc Linh cao hứng nói với Hề Từ, ‘Ba ba đồng ý rồi, mai chúng mình đi tới chỗ ba xem một cái, nếu không có, thì phải tới chỗ mẹ ở trước kia, chính là về nhà tổ” Tóm lại, dù có phải đào ba thước đất lên cô cũng muốn đào được Quỷ Hồn của mẹ cô ra.
Hề Từ cười ôn hòa bảo, “Được rồi, biết rồi”
Úc Linh có cảm giác yên ổn ngủ mất, dưỡng tinh thần đến chiều ngày hôm sau thì cùng Hề Từ lái xe tới tập đoàn công ty Giang thị, đến lúc đó thì cùng Giang Vũ Thành đi về.
Tuy cô và Hề Từ có thể đi trước, nhưng Úc Linh cảm thấy vẫn nên nể mặt mũi ba ba nói ít lời ngon ngọt, trước tiên cứ làm gái ngoan đi đã.
Đến tổng bộ của tập đoàn công ty Giang thị, Hề Từ ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà cao ngất trong mây, cùng Úc Linh bước vào sảnh của công ty.
Trước sảnh có một cô gái thấy có người bước vào, đang định hỏi họ xem tìm ai, đã có hẹn trước chưa, thì thấy thang máy chuyên dụng đi thông văn phòng tổng tài mở, thư ký Lý vội vàng đi tới, trước nay đều cẩn thận lời ăn tiếng nói rất lễ phép cười thân thiết, sau đó khách sáo nói với họ hai câu, dẫn họ đi về phía thang máy chuyên dụng lên phòng tổng tài.
Thấy thư ký Lý ân cần tự mình tới đón khách, loại quy cách bình thường này chỉ liên quan tới một số ít khách quan trọng có quan hệ hợp tác với công ty, bất giác thấy cảnh như thế thì ồn ào sôi nổi phỏng đoán người mà thư ký Lý tự mình ra đón tiếp là ai, nhìn tuổi tác của họ thì hẳn không phải là khách quý của công ty.
Trong thang máy, thư ký Lý cười nói với Úc Linh, ‘Đại tiểu thư sao tự dưng lại tới đây thế ạ? Giang tổng lúc biết các người tới, cao hứng lắm. Ông ấy đang họp, bảo tôi tới đây đón đại tiểu thư và Hề tiên sinh”
Tuy Giang Vũ Thành không vui vẻ thừa nhận con rể Hề Từ này, nhưng cũng hết cách với con gái, đành phải hờ hững chấp nhận, song lại tiếc không nể mặt con gái, vì thế khi biết họ tới đây, vừa cao hứng vừa rối rắm vô cùng, vẫn đành phải bảo thư ký Lý tự mình xuống đón.
Úc Linh chẳng có hứng thú gì với tập đoàn Giang thị, rất ít đến công ty, vì thế người trong công ty biết cô không nhiều, phần lớn đều là những cao tầng tín nhiệm của Giang Vũ Thành. Nhưng Giang Úc Y ở tập đoàn Giang thị thì lại khác, lâu dần người trong công ty chỉ biết vị Giang Úc Y này là tiểu thư họ Giang, lại không biết trên Giang Úc Y còn có một đại tiểu thư họ Giang nữa.
Úc Linh nói thản nhiên, ‘Lâu không gặp ông ấy nên tới đây thăm ông ấy thôi”
Thư ký Lý liếc nhìn Hề Từ một cái, thấy anh mỉm cười, trong lòng bất giác thầm nghĩ không rõ ý tứ của đại tiểu thư đây là gì nữa? Chẳng lẽ đợi chút nữa xem hai cha con này làm cái gì, cô ấy lộ mặt trước Giang tổng là muốn nể mặt mũi ông ấy hay sao? Không thể không nói suy đoán của thư ký Lý là vô cùng chính xác, đợi lúc xong việc phát hiện ra hai cha con kiện tụng nhau, suýt nữa thì ngất mất.
Với đức hạnh giống y nhau của hai cha con thì lúc đối mặt nhau thì không sao nhưng mà người khác thì chắc chắn như cá chậu chim lồng vậy, khó khăn vô cùng.
Thư ký Lý dẫn họ tới phòng của Giang Vũ Thành, tự mình pha trà mời họ, ngồi đợi cùng họ.
Chừng khoảng mười phút sau, Giang Vũ Thành vừa về, vào đến cửa thấy Giang Úc Linh, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng lúc thấy Hề Từ thì lại khôi phục lạnh nhạt, nhìn họ nhàn nhạt gật đầu nói, “Các con tới rồi, ngồi đợi một lát nhé”
Úc Linh uống một ngụm trà, nói, ‘Không sao ạ, ba ba bận, hôm nay chúng con rảnh mà”
Giang Vũ Thành nghe mà tấm tắc, hít sâu một hơi, quyết định lơ lời cô nói, xử lý xong việc hôm nay rồi cùng họ rời đi.
Thư ký Lý phụ trách lái xe, phát hiện ra Giang Vũ Thành về biệt thự ở gần ngay công ty, trong lòng hơi nghi hoặc hỏi, “Giang tổng, không về biệt thự trên núi sao ạ?’
Giang Vũ Thành lạnh nhạt ừ một câu, nhìn phố xá qua cửa xe đang lùi đằng sau, trong lòng không ngừng cân nhắc hành động của con gái. Nếu bảo mấy ngày trước ông còn hơi nghi ngờ, sau khi tra ra Hề Từ còn thân phận khác, lúc này thì khẳng định mấy phần, tim đập hơi nhanh, thậm chí còn nghĩ nếu Hề Từ là người thần bí của Chính phủ, thì có giao tiếp với quỷ, có phải là….
Dùng sức véo tay mình thật mạnh mãi cho tới khi tay chảy máu thì ông mới bình tĩnh trở lại.
Đợi tới lúc về đến nhà, Giang Vũ Thành lại khôi phục bộ dáng thường ngày, lúc đối mặt với con gái đầy hiền hòa, đối mặt với Hề Từ thì vẫn là đôi mắt lạnh như cũ, mũi chẳng phải mũi, tuy không phải là bộ mặt đáng ghét như trông vậy cũng không thích thú gì.
Hề Từ cũng không để ý, đợi lúc đến gần ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trên người ông, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua bàn tay nắm của ông.
Giang Vũ Thành phát hiện ra ánh mắt của anh, trong lòng xám xịt.
Bốn người mở cửa đi vào, người hầu trong biệt thư Giang gia nghe thấy tiếng động đi ra, thấy nam chủ nhân mang theo đại tiểu thư trở về, vội vàng đi pha trà, cứ thấp thỏm lo âu nhìn họ, sợ hai cha con ít khi gặp được nhau, đại tiểu thư lại chẳng nể mặt ông chủ gì hết.
Giang Vũ Thành bảo họ ngồi xuống uống trà, bộ dáng chậm chạp, không cần đoán cũng biết là ông đang kéo dài thời gian.
Úc Linh cũng chẳng nể mặt gì nói luôn, “Ba, ba tự ngồi đi ạ, con cùng Hề Từ đi tìm là được ạ”
Giang Vũ Thành, “….”
Giang Vũ Thành cười trừ, thong thả đứng dậy, “Đồ vật của mẹ con, ba vẫn giữ rất cẩn thận, ba còn biết rõ hơn cả con đó, vẫn để ba đi lấy cho con đi”
Úc Linh cũng không để ý, đứng dậy đi theo. Thư ký Lý thấy chuyện này mình không tham gia được, vội vã cáo từ rời đi.
Ba cha con cùng nhau vào phòng ngủ chính của Giang Vũ Thành, trong phòng ngủ được trang hoàng vô cùng đơn giản mà đầy ấm áp, không có phong cách của Giang Vũ Thành mà ngập tràn dấu vết của một người khác. Ánh mắt úc Linh rơi xuống đôi người trong bức hình cũ để ở đầu giường, không cách nào hiểu rõ phòng ngủ này là dấu vết của một người ai khác.
Đôi người trong bức hình thoạt nhìn tuổi chừng mười tám mười chín, đều là thời thanh xuân tuổi trẻ, nam diện mạo tuấn tú, cả hai cùng dựa vào nhau nụ cười rạng rỡ, vui vẻ hạnh phúc, có thể thấy lúc chụp bức ảnh này họ đang ngập tràn trong tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm vô cùng tốt đẹp.
Tâm tình cô hơi phức tạp, thật ra vẫn không thể hiểu nổi loại tình cảm của ba ba với mẹ như thế nào, đến chết rồi mà vẫn khiến ông ấy nhớ tới khắc sâu không bao giờ quên, có gây ra một số hành vi khiến người ta cảm thấy vô cùng thần kinh, bị không ít người mắng ở đằng sau. Song ông vẫn làm theo ý mình như cũ, vẫn chơi vui vẻ không chán.
Giang Vũ Thành mở két sắt ra, cầm ra một hộp trang sức, bảo, “Đây là đồ mà mẹ con đã dùng lúc trước, con cứ tùy mà chọn” Ông vừa nói, vừa lặng lẽ nhìn Hề Từ chằm chằm.
Hề Từ phát hiện ra ánh mắt ông nhìn, khẽ nhìn ông cười. Úc Linh nhìn nhìn, quay đầu về phía Hề Từ. Hành động đó khiến ánh mắt Giang Vũ Thành ảm đạm, cứ nhìn họ chằm chặp.
Hề Từ đưa mắt lướt nhìn phòng ngủ một lượt, rồi chỉ vào bức ảnh để ở đầu giường, nói, “Bức ảnh này chụp khá đẹp”
“Thứ này các con không thể mang đi được” Giang Vũ Thành mất hứng nói, bức ảnh này là chụp kỷ niệm trong một tháng ông và Mẫn Mẫn yêu nhau, sau rồi họ lại ly hôn, Mẫn Mẫn vẫn giữ gìn bức ảnh này như vũ, đây là vật quý trọng nhất trong các đồ của Mẫn Mẫn.
“Con muốn lấy nó” Úc Linh cũng không nhường, đột nhiên bộc phát, quay người chộp lấy bức ảnh trên giường.
Giang Vũ Thành định cản lại thì bị Hề Từ đè vai lại, sức rất mạnh, khiến ông lảo đảo suýt ngã, bất giác vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, không ngờ được người đàn ông trông nho nhã này lại có sức mạnh kinh người đến vậy.
Điều này càng khiến Giang Vũ Thành có thêm lý do ghét con rể hơn.,
Úc Linh ôm bức ảnh cẩn thận, thấy ba ba không vui, thì nói trấn an, “Ba à, bức ảnh này đưa cho con đi, một thời gian nữa con sẽ trả lại cho ba, ba yên tâm đi”
Thần sắc Giang Vũ Thành hơi âm trầm, tránh khỏi tay Hề Từ, nhìn cô một lúc rồi bảo, “Thôi bỏ đi, các con muốn mượn thì cứ lấy đi, đến lúc đó nhất định phải trả lại y nguyên đó, đừng có làm hỏng” Sau đó lại thở dài, “Buổi tối ba còn muốn ngắm nó ngủ, không có nó ba không ngủ nổi”
Thói quen này thật sự là bị thần kinh thật.
“Biết rồi ạ” Lấy được đồ vật, Úc Linh vô cùng cao hứng, mặt mày rạng rỡ, khiến Giang Vũ Thành nhìn mà hơi hoảng hốt.
Hai đứa con gái của ông, úc Linh lớn lên giống mẹ cô, Úc Y thì giống ông, nhưng ông vẫn là người hiểu rõ úc Linh nhất, ngoài diện mạo của cô ra, thì cũng là bởi đứa bé này là của ông. Song đứa bé ấy trước đây ở trong nhà họ Giang không được tốt cho lắm, khiến con bé suýt nữa mắc chứng tự bế, sau đó dù đã đỡ hơn, nhưng chẳng giống đứa trẻ hoạt bát nên có, nói không hối hận là gạt người, nhưng lúc đó Mẫn Mẫn mất rồi, ông suýt nữa thì hỏng luôn, vốn chẳng muốn sống nữa, vì thế mà coi nhẹ cô.
Đợi cuối cùng ông tỉnh táo lại nhìn thấy bộ dáng của con gái, hối hận không kịp, chỉ có thể càng thêm yêu thêm chiều cô hơn.
Sau khi lấy được đồ vật, sợ ba ba hối hận, úc Linh không dừng lại lâu cự tuyệt lời mời của giang Vũ Thành giữ lại ăn cơm, vội vã cùng Hề Từ chạy mất.
Giang Vũ Thành đứng ở trước hàng rào song sắt, thản nhiên nhìn xe rời đi, thần sắc khó lường.
Danh sách chương