Đêm này dài mãi không dứt, cả thế giới đều chìm trong im lặng, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng đập cửa nhẹ nhàng, khiến mấy người trong phòng đang mơ màng chợt tỉnh lại.
Cát Tân phản ứng khá kịch liệt, suýt nữa thì ngã lộn nhào trên đất. Úc Linh thực ra cũng chẳng kém anh ta là bao, nhưng do cô nằm vùi trong lòng Hề Từ, chỉ là sợ run người, xê dịch trong ngực anh, rồi nhanh chóng an tâm hẳn.
Có chồng cô ở đây còn sợ cái gì nữa.
Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, gió âm thổi từ cửa sổ mở tới, bức rèm bay phất phơ, người cỏ trong phòng khách lại càng động lợi hại hơn. Thực ra điều này cũng không thật đáng sợ lắm, nhưng mà có không khí thế này vô hình trung càng khiến áp lực trong phòng tăng thêm, còn khiến người ta sợ hơn so với đối diện thẳng với quỷ.
Cát Tân dùng tay bịt miệng lại, lo mình sợ tới mức kêu thét lên thì hỏng mất kế hoạch của Hề Từ, tay run run chỉ ngón ra bên ngoài, gần như hỏi có cần không vậy.
Vu An vốn bị trói như cũ đang sắp ngủ, không rõ có phải là cảm giác được không khí đột nhiên trở nên lạnh hay không đúng không mà đột nhiên thông minh tỉnh táo lại, tỉnh lại rồi thấy thần sắc của mọi người, đặc biệt là bộ dáng của Cát Tân, không hiểu sao cũng sợ hãi theo. Gã không nhìn thấy tình hình bên ngoài nhưng có thể nghe được ít tiếng đập cửa kia, trong ban đêm thế này lại càng đặc biệt dọa người.
Hề Từ không để ý tới gã, thậm chí cũng không động, mà như lão thần ngồi ở đó, vừa vỗ nhẹ Úc Linh vừa như cho cô thư giãn đỡ bị áp lực vậy.
Tiếng đập cửa vang lên rất lâu, nhưng không ai để ý tới. Rốt cuộc Úc Linh cũng hiểu ra tiếng đập cửa này có phải quá lâu không, đưa tay giật nhẹ tay Hề Từ.
“Đây là quỷ gõ cửa, đừng để ý” Hề Từ mở miệng nói. Thật đúng là nửa đêm có quỷ gõ cửa mà a a a!!!
Úc Linh và Cát Tân, Vu An ba người lông tóc dựng đứng, nhìn Hề Từ bộ dạng chẳng thèm để ý, đành áp chế lại đợi anh chỉ thị.
Cánh cửa trong phòng hơi mở một nửa, nhìn xuyên qua cửa có thể thấy phòng khác, còn có huyền quan giữa phòng và cửa lớn nữa. Tiếng đập cửa vang lên rất lâu, chắc khoảng chứng trên dưới 10 phút, chắc quỷ ngoài cửa cũng không bình tĩnh nổi nữa, rốt cuộc không gõ cửa mà xuyên thẳng tiến vào.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt đầy máu của đầu quỷ tiến vào, Úc Linh suýt nữa thì kêu lên, bị Hề Từ dùng tay bịt miệng lại.
Cát Tân mở trừng mắt lớn nhìn chằm chằm, lúc này chỉ có một ý nghĩ: vì sao anh ta lại có năng lực nhìn thấy quỷ chứ? Mẹ nó ơi! Chẳng lẽ anh ta cũng có mắt âm dương hay sao?!! Cầu mong cho thế giới này khôi phục lại thành thế giới khoa học đi!!!
Con quỷ kia sau khi tiến vào phòng, ngay lúc đó bay phiêu lãng trong phòng, kỳ lạ là nó như không nhìn thấy người cỏ trong phòng khách kia, cứ luống cuống mờ mịt bay trong phòng khách, qua mấy lần cánh cửa mở một nửa như không nhìn thấy vậy.
Quỷ bay dạo trong phòng một vòng, không phát hiện gì chắc sẽ rời đi, đột nhiên cửa sổ lại xuất hiện một nữ quỷ, đột nhiên bay vào, bóp chặt con quỷ đang bay trong phòng kia.
Sau khi Úc Linh phát hiện ra con quỷ tiến vào chính là con quỷ nhỏ họ mới thu, tuy quỷ đánh nhau khiến người ta có áp lực rất lớn, thoạt nhìn cũng khiến người ta bị ác mộng liên tục, nhưng rốt cuộc nó lại là tiểu đệ mình thu nhận, dù sao cũng phải nhìn xem ai cao tay hơn ai mới được.
Đạo của Nữ quỷ còn cao thâm hơn so với con quỷ kia một chút, nhanh chóng đánh nó biến thành một cục, sau đó há miệng ăn luôn, ăn xong còn ngáp một cái, rõ ràng là con quỷ nô được thiên sư nuôi này ngon vô cùng, đạo hạnh còn cao thâm hơn đám cô hồn dã quỷ rất nhiều, cắn nuốt nó mới có lợi với mình.
Sau khi nữ quỷ cắn nuốt con quỷ kia xong, quỷ khí trên người bằng mắt thường nhìn thấy tốc độ trở nên âm trầm hơn nhiều. Nó dùng đầu lưỡi đỏ sẫm liếm liếm miệng, thổi qua, nói với nhóm Hề Từ, “Hai vị đại nhân, dưới lầu có một thiên sư áo dài đen đang tác pháp, con quỷ này là do ông ta sai lên đây dò đường đó”
Hề Từ ừ với nó một tiếng, nói, “Cô tiếp tục đi quan sát tiếp”
Nữ quỷ cao hứng bay ra ngoài tiếp tục giám thị.
Thiên sư dưới lầu cũng hơi có bản lĩnh, dĩ nhiên phát hiện ra con nữ quỷ này đang giám thị hắn, nghĩ đến trên lầu thực ra cũng có một thiên sư, con nữ quỷ này là cơ sở ngầm của đối phương. Cũng không thấy lạ, đấu pháp thiên sư, ngàn dặm bên ngoài vẫn có thể đối chiêu với nhau, vì thế hắn không vội đi lên, lại phái ra hai con quỷ nữa.
Lúc hai con quỷ bay lên, Hề Từ đã dùng thủ thuật che mắt thiên hạ dấu kín mọi thứ trong phòng khách, người cỏ bị dây thừng đỏ trói kia đã đứng dậy, hai con quỷ vừa tiến vào đã bị người cỏ anh dũng bóp chết.
Thật sự là bóp chết, Úc Linh và Cát Tân nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên biết hóa ra người cỏ lại lợi hại đến vậy, đến cả quỷ mà người cỏ cũng có thể giết chết được. Hay dây thừng đỏ trên người cỏ không có tác dụng gì cả? Chỉ suy đoán, Hề Từ đã đứng dậy nói với Úc Linh, “Anh đi xuống đem kẻ đó kéo lên đây, các em ở trong này nhìn nhé’
Cát Tân và Úc Linh vừa nghe vậy sắc mặt cả hai tái xanh. Nhưng Úc Linh tốt xấu gì cũng tin tưởng Hề Từ, khẽ gật đầu với anh, nói anh cẩn thận rồi lại trở lại ngồi.
Cát Tân vươn tay ra, định kêu một câu, “Anh hùng đừng đi mà” nhưng Hề Từ đã đi mất rồi, sợ trong phòng này còn có con quỷ gì tiến vào, anh ta dính chặt bên cạnh Úc Linh, nếu không phải nam nữ khác nhau, lại sợ Hề Từ nhìn rồi đánh anh ta, thì anh ta đã không kìm được mà nghĩ muốn ôm lấy Úc Linh rồi.
“Sợ thì đi ôm lấy ông ta đi” Úc Linh nhìn thấy ngứa mắt, chỉ chỉ về phía Vu An. Cát Tân vừa nghe, mặt méo xệch, nói run run, “Tôi không thèm ôm một lão già trắng nhởn đâu, ghê tởm quá”
Vu An mặt tím bầm, gã biến thành trắng nhởn thế này chẳng phải do tên thần kinh này làm hại sao? Trên người hiện giờ cả một sợi lông tóc cũng chẳng còn, chỉ gã cũng rất khổ cực đó được chưa? Nhưng rốt cuộc chính mình biến anh ta thành tên thần kinh như thế, trong lúc anh ta còn chưa bước ra khỏi bóng ma trúng tà kia, Vu An rất sáng suốt không đi chọc anh ta.
Ba người im lặng đợi Hề Từ đi dưới lầu tóm gã thiên sư lên, vừa nhìn người cỏ trong phòng khách chằm chằm.
Lúc này người cỏ đó đang kéo dây thừng đỏ căng ra, như một kỵ sỹ oai phong lẫm liệt đứng ở cửa, trong tay cầm một cái thìa dài làm vũ khí, thật đúng là….. quỷ dị khó nói nên lời.
Lại có quỷ tiến vào, lúc nhìn thấy người cỏ bất chợt bay lên, trong tay cầm cái thìa dài như vung trường côn vậy trông rất uy vũ, lúc dùng nó để đâm quỷ, Úc Linh không kìm được muốn chỉ tay.
“Người cỏ này thật lợi hại quá…” Cát Tân lẩm bẩm, vô cùng tin tưởng với Hề Từ.
Có người cỏ này trấn giữ, vốn chẳng có con qủy nào có thể tiến vào, trong bất chợt cả ba người cảm thấy mình rất an toàn.
Ngay sau đó, Úc Linh liền đứng lên, cảm thấy phòng này tuyệt đối không an toàn tý nào. Lúc này trên ban công vang lên tiếng động dị thường, sau đó chỉ thấy từ ban công bên cạnh bay tới một người, tuy ngọn đèn trong phòng khách rất âm trầm, nhưng khiến người ta có thể nhìn thấy rõ kẻ bay từ ban công qua thì quả thật là dọa người.
“Ai…”
Cát Tân vừa mở miệng chỉ thấy Úc Linh đã liều xông ra ngoài, cùng người bay tới ban công kia bắt đầu giao đấu.
Người tới là một đàn ông, chân tay rất được, sau lưng cắm một thanh kiếm gỗ đào, lúc bị Úc Linh chân dài đá tới trúng bụng, đau rít lên một tiếng, lui lại mấy bước rồi rút kiếm gỗ đào sau lưng ra, lôi một lá bùa ra, niệm một tiếng “tật’, lá bùa không gió tự cháy, bay thẳng về phía trước mặt của Úc Linh.
Người cỏ đã trở lại giúp, đỡ cho Úc Linh chặn lấy lá bùa cháy lao thẳng tới trước mặt, khiến một tay bị thiêu hủy.
Công phu của Úc Linh có thể đối phó con người thì được nhưng mà loại lá bùa thiên sư này thì cô có vẻ hơi khó đỡ, bùa thiên sư gây tổn thương không lớn với cong người, nhưng bị một lá bùa cháy lao thẳng tới, sẽ gây áp lực lớn cho người ta, theo bản năng muốn tránh để khỏi bị nóng.
Lúc Úc Linh vội tránh, chợt nghe tiếng Cát Tân quát hô một tiếng, chỉ thấy anh ta cầm ghế dựa lên, vung tay ném về phía kẻ ngự bùa kia một cái.
Kẻ đó dĩ nhiên sẽ không bị tổn thương bởi hành động vụng về này của anh ta, dễ dàng tránh được, chỉ là không ngờ được vừa tránh đã bị một cây gậy đâm thẳng vào ngã ba của gã, bất giác kêu gào lên một tiếng, khó chịu ôm thứ đó đau đớn, kiếm gỗ đào rớt trong tay.
Cúc hoa Cát Tân co thẳng, kẹp chặt hai chân, chạy lăn nhanh sang một bên.
Úc Linh cầm cây gậy đánh lại gã, đập về phía đầu người đàn ông kia, cứ nhè đầu mà đánh, đánh cho gã kêu gào thảm thiết, cuộn mình trên đất. Mãi cho đến khi đánh cả người thoải mái cô mới buông tay, vứt cây gậy gỗ sang một bên, nói với Cát Tân, “Còn không đi lấy dây thừng trói lại hử?’
“Rõ, thưa nữ hiệp!” Cát Tân gật đầu liên tục, đi lấy thứ còn lại trói Vu An mang ra trói người lần nữa.
Anh ta sớm đã bị sự hung hãn của người phụ nữ này dọa sợ, hiện giờ bảo anh ta quỳ xuống gọi cô là Nữ Vương cũng được hết.
Úc Linh không bỏ qua cậy gậy trong tay, mà cầm lấy nó nghiền nghiền trên mặt đất, vẫn chưa hết giận đập hai cái lên người đàn ông kia, thốt lên lạnh lùng, “Mày không biết dung mạo phụ nữ rất quan trọng đó hả? Lần sau mà còn dám phóng lửa với mặt của tao, thì tao cắt mày!” Nói xong, lại dùng gậy gỗ chọc chọc xuống ngã ba của kẻ đó.
Cát Tân, “…” Nữ vương ngài yên tâm đi, sau này con nhất định sẽ là một nam nhân thật tốt, sẽ không bao giờ hướng về phía mặt phụ nữ làm gì đó đâu.
Trong phòng Vu An nhìn xuyên qua cửa cũng thấy hết cảnh trong phòng khách, cũng tương tự kẹp chặt hai chân lại, cảm thấy tuy Cát Tân bị thần kinh chút, rồi sau đó vặt sạch lông tóc của gã, nhưng vẫn chưa thương tổn nó tý nào, coi như vẫn còn tốt với gã lắm.
Sau khi đem trói người thật chắc, Úc Linh lúc này mới đánh giá kẻ mới xông vào, nhìn là một nam nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo rẻ tiền, nhìn xứng danh với kẻ xấu lắm. Lúc này hắn cong người nằm trên mặt đất, một bộ dạng trông giống yêu, mãi cho đến khi người cỏ có một tay bị cháy đi tới, ánh mắt mới sáng rực lên.
“Đây là yêu…”
Hắn còn nói chưa xong, thì tiếng cửa mở vang lên cắt ngang lời hắn nói, sau đó chỉ thấy Hề Từ đi xuống lầu bắt người tiến vào, đi phía sau anh còn có một người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, trong tay người phụ nữ đó tóm chặt một người.
Úc Linh liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, xinh xắn lợi hại, trên đầu cắm hai cây trâm Nga mi, trên người mặc bộ quần áo sườn xám dân tộc đặc sắc, trong nháy mắt chợt nhớ tới thân phận người phụ nữ này, là Lâu Duyệt đã từng gặp mặt một lần ở thôn Ô Mạc.
Lâu Duyệt kéo người vào phòng, nhìn thấy tình hình trong phòng, hơi hơi nheo mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, chào hỏi với Úc Linh, “Tiểu thư Giang, lại gặp nhau rồi”
Úc Linh ừ một tiếng, ánh mắt rơi xuống gã trung niên mặc áo đen dài trong tay cô kia, sau đó lại nhìn lên người Hề Từ.
Thần sắc Hề Từ vẫn thản nhiên, chẳng nhìn ra cao hứng và phấn khởi, đi tới cạnh cô, thấy trên tay cô có gậy gỗ, vừa liếc mắt nhìn người đàn ông bị trói, ánh mắt híp lại.
Cát Tân không biết thân phận Lâu Duyệt, nhìn thấy Hề Từ về rất cao hứng, đối lập hẳn với Úc Linh hung tàn, không rõ Hề Từ còn hung tàn hơn, anh ta cảm thấy Hề Từ lúc này tựa như thánh nhân tốt đẹp vậy, đi tới gần nói, “Hề tiên sinh, ngài trở về thật sự tốt quá, đã giải quyết xong rồi sao? Lúc trước kẻ này từ ban công nhà bên tiến vào, suýt nữ dọa chúng tôi rồi, may mắn có tiểu thư Giang…”
Sau đó ba hoa một hồi chuyện vừa rồi kể hết cho anh nghe. Hề Từ nghe được kẻ trên đất dám dùng lá bùa muốn thiêu Úc Linh, thần sắc trở nên đáng sợ vô cùng, đôi mắt sắc bén như lạnh băng, định ra tay giết kẻ này, Lâu Duyệt bước lên trước một bước, nói rất cẩn thận, “Hề Triển Vương, nhẹ tay cho, nhẹ tay cho! Những kẻ này là manh mối quan trọng, không thể xảy ra đột ngột được”
Hề Từ lườm cô nàng một cái, ánh mắt chuyển lên người Úc Linh, chạm phải ánh mắt sáng ngời của cô, ngừng chút, mới chậm rãi thu hồi yêu lực phong cấm suýt bị phá vỡ ra.
Úc Linh ném gậy gỗ cho Cát Tân, tiến lên từng bước ôm chặt lấy cánh tay Hề Từ. Cô không rõ vì sao mình phải làm vậy, nhưng trực giác cảm thấy tốt nhất là làm thế, sau đó nhìn về phía Lâu Duyệt hỏi, “Sao cô lại ở chỗ này thế?’
Lâu Duyệt sâu sắc phát hiện ra sát ý của Hề Từ đã tiêu hơn một nửa, nháy mắt biến thành mềm, âm thầm giơ ngón tay cái ra phía Úc Linh, cười nói, “Tối mấy hôm trước tôi ra ngoài công tác, vừa đi qua nơi đây, phát hiện ra tiểu khu này có âm khí bất bình thường, nên tới đây nhìn một cái, không ngờ ở dưới lầu nhìn thấy Hề tiên sinh và kẻ này giao thủ với nhau…”
Lâu Duyệt nói đơn giản một lần, do tại hiện trường còn hai người thường nên khó nói nhiều, sau khi nói xong lại bảo, “Chuyện đêm nay cảm tạ hai người các vị”
“Không cần cảm tạ gì đâu” Úc Linh đáp thản nhiên, “Kẻ này muốn hại dì An của tôi, vì thế chúng tôi mới đến coi” Tiếp đó đem chuyện Cát Tân trúng tà nói ra.
Lâu Duyệt nhíu mày, nhìn thoáng qua Cát Tân và Vu An trong phòng, túm tên đàn ông trung niên bị trói trên mặt đất lên, nói với Úc Linh, “Tiểu thư Giang yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ, sẽ không để cho mấy phần tử bất hợp pháp làm tổn thương người thường đâu”
Tiếp đó cô nàng đi lên trước nhìn tình trạng của Cát Tân, nói, “Vị tiên sinh này lúc trước trúng tà, giờ vẫn còn ít di chứng, uống chút nước phù thủy này trừ tà sẽ không sao” Nói xong, lấy ra một chén giấy, rót một nửa chén nước trắng, lấy một lá bùa đốt lên thả vào trong lắc lắc đưa cho Cát Tân.
Vẻ mặt Cát Tân ngốc ngây nhìn cô, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Hề Từ và Úc Linh.
Tuy Lâu Duyệt lấy lá bùa đốt, nhìn cử chỉ thần kỳ, nhưng mà uống cái nước phù thủy gì đó vào, khiến anh ta cảm giác như thầy tướng, thật không chấp nhận nổi. Có thể thấy hai người vẫn chưa tỏ vẻ gì, chỉ đành khổ sở cầm chén phù thủy kia, uống từng ngụm một.
Sau khi giải quyết xong chuyện Cát Tân, Lâu Duyệt nói, “Bất kể thế nào, chuyện lần này ít nhiều cũng nhờ hai vị ra tay mới không để bọn chúng chạy thoát. Gần đây trong nhiều thành thị xảy ra án giết người đặc thù thế này, ngành đặc thù vẫn đang truy tra, nhưng vẫn không tra ra cái gì, người thường chết thảm không ít, mặc dù chúng tôi có lòng tra nhưng mà…”
Nói xong Lâu Duyệt thở dài.
Nếu Úc Linh thấu hiểu thì sẽ hiểu được chút ít công tác của tổ Dị Văn, hẳn là trong nghiệp vụ tróc quỷ trừ yêu linh tinh gì đó, còn phối hợp với một bộ phận đặc thù để xử lý một số án khả nghi khó lường. Người ngành đặc thù không tra án, năng lực truy bắt phạm nhân, nhưng không có thủ đoạn của thiên sư, vì thế lúc tra một số án huyền ảo, cần hai người phối hợp với nhau.
Nếu đã bắt được người, thừa lúc trước khi người ngành đặc thù tới đây áp giải phạm nhân, Úc Linh liền hỏi, “Vì sao các người lại muốn hại An Như?”
Thấy hai người không hé răng, Lâu Duyệt hỗ trợ đạp họ một cái, “Nhanh trả lời tiểu thư Giang”
Tên trẻ tuổi nhìn về phía nam nhân trung niên, nam nhân trung niên hừ một tiếng nói, “Chúng tôi không biết An Như gì hết, chỉ lấy tiền làm việc mà thôi”
“Lấy tiền làm việc hả? Lấy tiền làm việc cho ai?’
Lần này nam nhân trung niên bất luận thế nào cũng im miệng không nói. Úc Linh cũng không vội, chậm rãi ngồi cạnh Hề Từ, đợi người của ngành đặc thù tới đem hai người áp giải đi, để lại một người bồi Lâu Duyệt cùng xử lý chuyện tiếp theo.
Cái gọi là chuyện tiếp theo đó là chỉ hai người Cát Tân và Vu An, dù sao trong quy củ của tổ Dị Văn, người thường tham dự loại chuyện thế này, dựa theo ý nguyện của họ thì xóa đi trí nhớ, cũng tương đương như thôi miên vậy.
Hề Từ không tham dự chuyện này, thấy đêm đã khuya, cùng Úc Linh về nhà. Trước khi rời đi còn nói với Lâu Duyệt, “Chúng tôi đợi các người điều tra rõ, hy vọng các người đừng để cho tôi thất vọng đó’
Việc Lâu Duyệt không ngừng hứa hẹn, sau khi điều tra rõ thì sẽ thông báo trước, thậm chí còn trao đổi số điện thoại với Úc Linh nữa.
Lâu Duyệt cũng tương tự nhìn ra mệnh cách của vị tiểu thư Giang này rất khác, trước chưa nói tới yêu cổ quấn thân, chính là trong vận mệnh mang vận cách sát mệnh, người thường hiếm thấy. Có mệnh cách như thế, cho dù cô không muốn cũng có rất nhiều chuyện sẽ đổ lên người cô, khiến cô không thể không nhận, sau này chắc không thể thiếu được chuyện giao tiếp với cô ấy đâu.
Sau khi hai người rời đi, để lại một người ngành đặc thù có vẻ băn khoăn hỏi, ‘Tiểu thư Lâu, bọn họ là ai vậy, vì sao cô lại khách sáo với họ thế?’
“Bọn họ là…” Lâu Duyệt dừng lại, nói, “Dù sao thì hai người này không dễ dây vào, sau này các anh nếu gặp họ thì khách sáo chút là được, đặc biệt là cái vị tên Hề Từ đó, nhất định đừng chọc tới anh ta” Nếu không thì yêu vương thực sự sẽ giết người đó.
Cát Tân phản ứng khá kịch liệt, suýt nữa thì ngã lộn nhào trên đất. Úc Linh thực ra cũng chẳng kém anh ta là bao, nhưng do cô nằm vùi trong lòng Hề Từ, chỉ là sợ run người, xê dịch trong ngực anh, rồi nhanh chóng an tâm hẳn.
Có chồng cô ở đây còn sợ cái gì nữa.
Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, gió âm thổi từ cửa sổ mở tới, bức rèm bay phất phơ, người cỏ trong phòng khách lại càng động lợi hại hơn. Thực ra điều này cũng không thật đáng sợ lắm, nhưng mà có không khí thế này vô hình trung càng khiến áp lực trong phòng tăng thêm, còn khiến người ta sợ hơn so với đối diện thẳng với quỷ.
Cát Tân dùng tay bịt miệng lại, lo mình sợ tới mức kêu thét lên thì hỏng mất kế hoạch của Hề Từ, tay run run chỉ ngón ra bên ngoài, gần như hỏi có cần không vậy.
Vu An vốn bị trói như cũ đang sắp ngủ, không rõ có phải là cảm giác được không khí đột nhiên trở nên lạnh hay không đúng không mà đột nhiên thông minh tỉnh táo lại, tỉnh lại rồi thấy thần sắc của mọi người, đặc biệt là bộ dáng của Cát Tân, không hiểu sao cũng sợ hãi theo. Gã không nhìn thấy tình hình bên ngoài nhưng có thể nghe được ít tiếng đập cửa kia, trong ban đêm thế này lại càng đặc biệt dọa người.
Hề Từ không để ý tới gã, thậm chí cũng không động, mà như lão thần ngồi ở đó, vừa vỗ nhẹ Úc Linh vừa như cho cô thư giãn đỡ bị áp lực vậy.
Tiếng đập cửa vang lên rất lâu, nhưng không ai để ý tới. Rốt cuộc Úc Linh cũng hiểu ra tiếng đập cửa này có phải quá lâu không, đưa tay giật nhẹ tay Hề Từ.
“Đây là quỷ gõ cửa, đừng để ý” Hề Từ mở miệng nói. Thật đúng là nửa đêm có quỷ gõ cửa mà a a a!!!
Úc Linh và Cát Tân, Vu An ba người lông tóc dựng đứng, nhìn Hề Từ bộ dạng chẳng thèm để ý, đành áp chế lại đợi anh chỉ thị.
Cánh cửa trong phòng hơi mở một nửa, nhìn xuyên qua cửa có thể thấy phòng khác, còn có huyền quan giữa phòng và cửa lớn nữa. Tiếng đập cửa vang lên rất lâu, chắc khoảng chứng trên dưới 10 phút, chắc quỷ ngoài cửa cũng không bình tĩnh nổi nữa, rốt cuộc không gõ cửa mà xuyên thẳng tiến vào.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt đầy máu của đầu quỷ tiến vào, Úc Linh suýt nữa thì kêu lên, bị Hề Từ dùng tay bịt miệng lại.
Cát Tân mở trừng mắt lớn nhìn chằm chằm, lúc này chỉ có một ý nghĩ: vì sao anh ta lại có năng lực nhìn thấy quỷ chứ? Mẹ nó ơi! Chẳng lẽ anh ta cũng có mắt âm dương hay sao?!! Cầu mong cho thế giới này khôi phục lại thành thế giới khoa học đi!!!
Con quỷ kia sau khi tiến vào phòng, ngay lúc đó bay phiêu lãng trong phòng, kỳ lạ là nó như không nhìn thấy người cỏ trong phòng khách kia, cứ luống cuống mờ mịt bay trong phòng khách, qua mấy lần cánh cửa mở một nửa như không nhìn thấy vậy.
Quỷ bay dạo trong phòng một vòng, không phát hiện gì chắc sẽ rời đi, đột nhiên cửa sổ lại xuất hiện một nữ quỷ, đột nhiên bay vào, bóp chặt con quỷ đang bay trong phòng kia.
Sau khi Úc Linh phát hiện ra con quỷ tiến vào chính là con quỷ nhỏ họ mới thu, tuy quỷ đánh nhau khiến người ta có áp lực rất lớn, thoạt nhìn cũng khiến người ta bị ác mộng liên tục, nhưng rốt cuộc nó lại là tiểu đệ mình thu nhận, dù sao cũng phải nhìn xem ai cao tay hơn ai mới được.
Đạo của Nữ quỷ còn cao thâm hơn so với con quỷ kia một chút, nhanh chóng đánh nó biến thành một cục, sau đó há miệng ăn luôn, ăn xong còn ngáp một cái, rõ ràng là con quỷ nô được thiên sư nuôi này ngon vô cùng, đạo hạnh còn cao thâm hơn đám cô hồn dã quỷ rất nhiều, cắn nuốt nó mới có lợi với mình.
Sau khi nữ quỷ cắn nuốt con quỷ kia xong, quỷ khí trên người bằng mắt thường nhìn thấy tốc độ trở nên âm trầm hơn nhiều. Nó dùng đầu lưỡi đỏ sẫm liếm liếm miệng, thổi qua, nói với nhóm Hề Từ, “Hai vị đại nhân, dưới lầu có một thiên sư áo dài đen đang tác pháp, con quỷ này là do ông ta sai lên đây dò đường đó”
Hề Từ ừ với nó một tiếng, nói, “Cô tiếp tục đi quan sát tiếp”
Nữ quỷ cao hứng bay ra ngoài tiếp tục giám thị.
Thiên sư dưới lầu cũng hơi có bản lĩnh, dĩ nhiên phát hiện ra con nữ quỷ này đang giám thị hắn, nghĩ đến trên lầu thực ra cũng có một thiên sư, con nữ quỷ này là cơ sở ngầm của đối phương. Cũng không thấy lạ, đấu pháp thiên sư, ngàn dặm bên ngoài vẫn có thể đối chiêu với nhau, vì thế hắn không vội đi lên, lại phái ra hai con quỷ nữa.
Lúc hai con quỷ bay lên, Hề Từ đã dùng thủ thuật che mắt thiên hạ dấu kín mọi thứ trong phòng khách, người cỏ bị dây thừng đỏ trói kia đã đứng dậy, hai con quỷ vừa tiến vào đã bị người cỏ anh dũng bóp chết.
Thật sự là bóp chết, Úc Linh và Cát Tân nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên biết hóa ra người cỏ lại lợi hại đến vậy, đến cả quỷ mà người cỏ cũng có thể giết chết được. Hay dây thừng đỏ trên người cỏ không có tác dụng gì cả? Chỉ suy đoán, Hề Từ đã đứng dậy nói với Úc Linh, “Anh đi xuống đem kẻ đó kéo lên đây, các em ở trong này nhìn nhé’
Cát Tân và Úc Linh vừa nghe vậy sắc mặt cả hai tái xanh. Nhưng Úc Linh tốt xấu gì cũng tin tưởng Hề Từ, khẽ gật đầu với anh, nói anh cẩn thận rồi lại trở lại ngồi.
Cát Tân vươn tay ra, định kêu một câu, “Anh hùng đừng đi mà” nhưng Hề Từ đã đi mất rồi, sợ trong phòng này còn có con quỷ gì tiến vào, anh ta dính chặt bên cạnh Úc Linh, nếu không phải nam nữ khác nhau, lại sợ Hề Từ nhìn rồi đánh anh ta, thì anh ta đã không kìm được mà nghĩ muốn ôm lấy Úc Linh rồi.
“Sợ thì đi ôm lấy ông ta đi” Úc Linh nhìn thấy ngứa mắt, chỉ chỉ về phía Vu An. Cát Tân vừa nghe, mặt méo xệch, nói run run, “Tôi không thèm ôm một lão già trắng nhởn đâu, ghê tởm quá”
Vu An mặt tím bầm, gã biến thành trắng nhởn thế này chẳng phải do tên thần kinh này làm hại sao? Trên người hiện giờ cả một sợi lông tóc cũng chẳng còn, chỉ gã cũng rất khổ cực đó được chưa? Nhưng rốt cuộc chính mình biến anh ta thành tên thần kinh như thế, trong lúc anh ta còn chưa bước ra khỏi bóng ma trúng tà kia, Vu An rất sáng suốt không đi chọc anh ta.
Ba người im lặng đợi Hề Từ đi dưới lầu tóm gã thiên sư lên, vừa nhìn người cỏ trong phòng khách chằm chằm.
Lúc này người cỏ đó đang kéo dây thừng đỏ căng ra, như một kỵ sỹ oai phong lẫm liệt đứng ở cửa, trong tay cầm một cái thìa dài làm vũ khí, thật đúng là….. quỷ dị khó nói nên lời.
Lại có quỷ tiến vào, lúc nhìn thấy người cỏ bất chợt bay lên, trong tay cầm cái thìa dài như vung trường côn vậy trông rất uy vũ, lúc dùng nó để đâm quỷ, Úc Linh không kìm được muốn chỉ tay.
“Người cỏ này thật lợi hại quá…” Cát Tân lẩm bẩm, vô cùng tin tưởng với Hề Từ.
Có người cỏ này trấn giữ, vốn chẳng có con qủy nào có thể tiến vào, trong bất chợt cả ba người cảm thấy mình rất an toàn.
Ngay sau đó, Úc Linh liền đứng lên, cảm thấy phòng này tuyệt đối không an toàn tý nào. Lúc này trên ban công vang lên tiếng động dị thường, sau đó chỉ thấy từ ban công bên cạnh bay tới một người, tuy ngọn đèn trong phòng khách rất âm trầm, nhưng khiến người ta có thể nhìn thấy rõ kẻ bay từ ban công qua thì quả thật là dọa người.
“Ai…”
Cát Tân vừa mở miệng chỉ thấy Úc Linh đã liều xông ra ngoài, cùng người bay tới ban công kia bắt đầu giao đấu.
Người tới là một đàn ông, chân tay rất được, sau lưng cắm một thanh kiếm gỗ đào, lúc bị Úc Linh chân dài đá tới trúng bụng, đau rít lên một tiếng, lui lại mấy bước rồi rút kiếm gỗ đào sau lưng ra, lôi một lá bùa ra, niệm một tiếng “tật’, lá bùa không gió tự cháy, bay thẳng về phía trước mặt của Úc Linh.
Người cỏ đã trở lại giúp, đỡ cho Úc Linh chặn lấy lá bùa cháy lao thẳng tới trước mặt, khiến một tay bị thiêu hủy.
Công phu của Úc Linh có thể đối phó con người thì được nhưng mà loại lá bùa thiên sư này thì cô có vẻ hơi khó đỡ, bùa thiên sư gây tổn thương không lớn với cong người, nhưng bị một lá bùa cháy lao thẳng tới, sẽ gây áp lực lớn cho người ta, theo bản năng muốn tránh để khỏi bị nóng.
Lúc Úc Linh vội tránh, chợt nghe tiếng Cát Tân quát hô một tiếng, chỉ thấy anh ta cầm ghế dựa lên, vung tay ném về phía kẻ ngự bùa kia một cái.
Kẻ đó dĩ nhiên sẽ không bị tổn thương bởi hành động vụng về này của anh ta, dễ dàng tránh được, chỉ là không ngờ được vừa tránh đã bị một cây gậy đâm thẳng vào ngã ba của gã, bất giác kêu gào lên một tiếng, khó chịu ôm thứ đó đau đớn, kiếm gỗ đào rớt trong tay.
Cúc hoa Cát Tân co thẳng, kẹp chặt hai chân, chạy lăn nhanh sang một bên.
Úc Linh cầm cây gậy đánh lại gã, đập về phía đầu người đàn ông kia, cứ nhè đầu mà đánh, đánh cho gã kêu gào thảm thiết, cuộn mình trên đất. Mãi cho đến khi đánh cả người thoải mái cô mới buông tay, vứt cây gậy gỗ sang một bên, nói với Cát Tân, “Còn không đi lấy dây thừng trói lại hử?’
“Rõ, thưa nữ hiệp!” Cát Tân gật đầu liên tục, đi lấy thứ còn lại trói Vu An mang ra trói người lần nữa.
Anh ta sớm đã bị sự hung hãn của người phụ nữ này dọa sợ, hiện giờ bảo anh ta quỳ xuống gọi cô là Nữ Vương cũng được hết.
Úc Linh không bỏ qua cậy gậy trong tay, mà cầm lấy nó nghiền nghiền trên mặt đất, vẫn chưa hết giận đập hai cái lên người đàn ông kia, thốt lên lạnh lùng, “Mày không biết dung mạo phụ nữ rất quan trọng đó hả? Lần sau mà còn dám phóng lửa với mặt của tao, thì tao cắt mày!” Nói xong, lại dùng gậy gỗ chọc chọc xuống ngã ba của kẻ đó.
Cát Tân, “…” Nữ vương ngài yên tâm đi, sau này con nhất định sẽ là một nam nhân thật tốt, sẽ không bao giờ hướng về phía mặt phụ nữ làm gì đó đâu.
Trong phòng Vu An nhìn xuyên qua cửa cũng thấy hết cảnh trong phòng khách, cũng tương tự kẹp chặt hai chân lại, cảm thấy tuy Cát Tân bị thần kinh chút, rồi sau đó vặt sạch lông tóc của gã, nhưng vẫn chưa thương tổn nó tý nào, coi như vẫn còn tốt với gã lắm.
Sau khi đem trói người thật chắc, Úc Linh lúc này mới đánh giá kẻ mới xông vào, nhìn là một nam nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo rẻ tiền, nhìn xứng danh với kẻ xấu lắm. Lúc này hắn cong người nằm trên mặt đất, một bộ dạng trông giống yêu, mãi cho đến khi người cỏ có một tay bị cháy đi tới, ánh mắt mới sáng rực lên.
“Đây là yêu…”
Hắn còn nói chưa xong, thì tiếng cửa mở vang lên cắt ngang lời hắn nói, sau đó chỉ thấy Hề Từ đi xuống lầu bắt người tiến vào, đi phía sau anh còn có một người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, trong tay người phụ nữ đó tóm chặt một người.
Úc Linh liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, xinh xắn lợi hại, trên đầu cắm hai cây trâm Nga mi, trên người mặc bộ quần áo sườn xám dân tộc đặc sắc, trong nháy mắt chợt nhớ tới thân phận người phụ nữ này, là Lâu Duyệt đã từng gặp mặt một lần ở thôn Ô Mạc.
Lâu Duyệt kéo người vào phòng, nhìn thấy tình hình trong phòng, hơi hơi nheo mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, chào hỏi với Úc Linh, “Tiểu thư Giang, lại gặp nhau rồi”
Úc Linh ừ một tiếng, ánh mắt rơi xuống gã trung niên mặc áo đen dài trong tay cô kia, sau đó lại nhìn lên người Hề Từ.
Thần sắc Hề Từ vẫn thản nhiên, chẳng nhìn ra cao hứng và phấn khởi, đi tới cạnh cô, thấy trên tay cô có gậy gỗ, vừa liếc mắt nhìn người đàn ông bị trói, ánh mắt híp lại.
Cát Tân không biết thân phận Lâu Duyệt, nhìn thấy Hề Từ về rất cao hứng, đối lập hẳn với Úc Linh hung tàn, không rõ Hề Từ còn hung tàn hơn, anh ta cảm thấy Hề Từ lúc này tựa như thánh nhân tốt đẹp vậy, đi tới gần nói, “Hề tiên sinh, ngài trở về thật sự tốt quá, đã giải quyết xong rồi sao? Lúc trước kẻ này từ ban công nhà bên tiến vào, suýt nữ dọa chúng tôi rồi, may mắn có tiểu thư Giang…”
Sau đó ba hoa một hồi chuyện vừa rồi kể hết cho anh nghe. Hề Từ nghe được kẻ trên đất dám dùng lá bùa muốn thiêu Úc Linh, thần sắc trở nên đáng sợ vô cùng, đôi mắt sắc bén như lạnh băng, định ra tay giết kẻ này, Lâu Duyệt bước lên trước một bước, nói rất cẩn thận, “Hề Triển Vương, nhẹ tay cho, nhẹ tay cho! Những kẻ này là manh mối quan trọng, không thể xảy ra đột ngột được”
Hề Từ lườm cô nàng một cái, ánh mắt chuyển lên người Úc Linh, chạm phải ánh mắt sáng ngời của cô, ngừng chút, mới chậm rãi thu hồi yêu lực phong cấm suýt bị phá vỡ ra.
Úc Linh ném gậy gỗ cho Cát Tân, tiến lên từng bước ôm chặt lấy cánh tay Hề Từ. Cô không rõ vì sao mình phải làm vậy, nhưng trực giác cảm thấy tốt nhất là làm thế, sau đó nhìn về phía Lâu Duyệt hỏi, “Sao cô lại ở chỗ này thế?’
Lâu Duyệt sâu sắc phát hiện ra sát ý của Hề Từ đã tiêu hơn một nửa, nháy mắt biến thành mềm, âm thầm giơ ngón tay cái ra phía Úc Linh, cười nói, “Tối mấy hôm trước tôi ra ngoài công tác, vừa đi qua nơi đây, phát hiện ra tiểu khu này có âm khí bất bình thường, nên tới đây nhìn một cái, không ngờ ở dưới lầu nhìn thấy Hề tiên sinh và kẻ này giao thủ với nhau…”
Lâu Duyệt nói đơn giản một lần, do tại hiện trường còn hai người thường nên khó nói nhiều, sau khi nói xong lại bảo, “Chuyện đêm nay cảm tạ hai người các vị”
“Không cần cảm tạ gì đâu” Úc Linh đáp thản nhiên, “Kẻ này muốn hại dì An của tôi, vì thế chúng tôi mới đến coi” Tiếp đó đem chuyện Cát Tân trúng tà nói ra.
Lâu Duyệt nhíu mày, nhìn thoáng qua Cát Tân và Vu An trong phòng, túm tên đàn ông trung niên bị trói trên mặt đất lên, nói với Úc Linh, “Tiểu thư Giang yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ, sẽ không để cho mấy phần tử bất hợp pháp làm tổn thương người thường đâu”
Tiếp đó cô nàng đi lên trước nhìn tình trạng của Cát Tân, nói, “Vị tiên sinh này lúc trước trúng tà, giờ vẫn còn ít di chứng, uống chút nước phù thủy này trừ tà sẽ không sao” Nói xong, lấy ra một chén giấy, rót một nửa chén nước trắng, lấy một lá bùa đốt lên thả vào trong lắc lắc đưa cho Cát Tân.
Vẻ mặt Cát Tân ngốc ngây nhìn cô, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Hề Từ và Úc Linh.
Tuy Lâu Duyệt lấy lá bùa đốt, nhìn cử chỉ thần kỳ, nhưng mà uống cái nước phù thủy gì đó vào, khiến anh ta cảm giác như thầy tướng, thật không chấp nhận nổi. Có thể thấy hai người vẫn chưa tỏ vẻ gì, chỉ đành khổ sở cầm chén phù thủy kia, uống từng ngụm một.
Sau khi giải quyết xong chuyện Cát Tân, Lâu Duyệt nói, “Bất kể thế nào, chuyện lần này ít nhiều cũng nhờ hai vị ra tay mới không để bọn chúng chạy thoát. Gần đây trong nhiều thành thị xảy ra án giết người đặc thù thế này, ngành đặc thù vẫn đang truy tra, nhưng vẫn không tra ra cái gì, người thường chết thảm không ít, mặc dù chúng tôi có lòng tra nhưng mà…”
Nói xong Lâu Duyệt thở dài.
Nếu Úc Linh thấu hiểu thì sẽ hiểu được chút ít công tác của tổ Dị Văn, hẳn là trong nghiệp vụ tróc quỷ trừ yêu linh tinh gì đó, còn phối hợp với một bộ phận đặc thù để xử lý một số án khả nghi khó lường. Người ngành đặc thù không tra án, năng lực truy bắt phạm nhân, nhưng không có thủ đoạn của thiên sư, vì thế lúc tra một số án huyền ảo, cần hai người phối hợp với nhau.
Nếu đã bắt được người, thừa lúc trước khi người ngành đặc thù tới đây áp giải phạm nhân, Úc Linh liền hỏi, “Vì sao các người lại muốn hại An Như?”
Thấy hai người không hé răng, Lâu Duyệt hỗ trợ đạp họ một cái, “Nhanh trả lời tiểu thư Giang”
Tên trẻ tuổi nhìn về phía nam nhân trung niên, nam nhân trung niên hừ một tiếng nói, “Chúng tôi không biết An Như gì hết, chỉ lấy tiền làm việc mà thôi”
“Lấy tiền làm việc hả? Lấy tiền làm việc cho ai?’
Lần này nam nhân trung niên bất luận thế nào cũng im miệng không nói. Úc Linh cũng không vội, chậm rãi ngồi cạnh Hề Từ, đợi người của ngành đặc thù tới đem hai người áp giải đi, để lại một người bồi Lâu Duyệt cùng xử lý chuyện tiếp theo.
Cái gọi là chuyện tiếp theo đó là chỉ hai người Cát Tân và Vu An, dù sao trong quy củ của tổ Dị Văn, người thường tham dự loại chuyện thế này, dựa theo ý nguyện của họ thì xóa đi trí nhớ, cũng tương đương như thôi miên vậy.
Hề Từ không tham dự chuyện này, thấy đêm đã khuya, cùng Úc Linh về nhà. Trước khi rời đi còn nói với Lâu Duyệt, “Chúng tôi đợi các người điều tra rõ, hy vọng các người đừng để cho tôi thất vọng đó’
Việc Lâu Duyệt không ngừng hứa hẹn, sau khi điều tra rõ thì sẽ thông báo trước, thậm chí còn trao đổi số điện thoại với Úc Linh nữa.
Lâu Duyệt cũng tương tự nhìn ra mệnh cách của vị tiểu thư Giang này rất khác, trước chưa nói tới yêu cổ quấn thân, chính là trong vận mệnh mang vận cách sát mệnh, người thường hiếm thấy. Có mệnh cách như thế, cho dù cô không muốn cũng có rất nhiều chuyện sẽ đổ lên người cô, khiến cô không thể không nhận, sau này chắc không thể thiếu được chuyện giao tiếp với cô ấy đâu.
Sau khi hai người rời đi, để lại một người ngành đặc thù có vẻ băn khoăn hỏi, ‘Tiểu thư Lâu, bọn họ là ai vậy, vì sao cô lại khách sáo với họ thế?’
“Bọn họ là…” Lâu Duyệt dừng lại, nói, “Dù sao thì hai người này không dễ dây vào, sau này các anh nếu gặp họ thì khách sáo chút là được, đặc biệt là cái vị tên Hề Từ đó, nhất định đừng chọc tới anh ta” Nếu không thì yêu vương thực sự sẽ giết người đó.
Danh sách chương