Cơm nước xong, không có chuyện gì, Úc Linh kéo Hề Từ đi mất, mà đi rất đàng hoàng rõ ràng. Giang Vũ Thành lại thật ra ngồi trầm mặc một lúc rồi mới đứng dậy rời đi.
Lên xe, chỉ thấy trong tay thư ký Lý còn ôm hộp quà lúc trước mình ném cho, sắc mặt lại lạnh lùng. Vốn định bảo thư ký Lý ném thẳng đi, nhưng nghĩ nếu mà ném thật thì không biết Úc Linh sẽ thế nào, nếu mà sau khi biết được thì lại mất vui, chỉ đành miễn cưỡng nói, “Mang lại đây”
Thư ký Lý đưa quà cho ông thầm thở phào. Anh ta đã đi theo Giang Tổng chừng mười năm rồi, cũng biết tính tình của cha con này là gì, Giang Tổng tự biết thua thiệt con gái, hai cha con nếu có phần kết thì kết quả cuối cùng Giang tổng là người thỏa hiệp. Vì thế trong mắt anh ta, cho dù vẫn bị đứa con gái có tính trẻ con kia làm cho tức cũng chỉ vì muốn con gái cao hứng vẫn như cũ sẽ nhận con rể Hề Từ này – chẳng qua quá trình nhận đó hơi khúc khuỷu tý.
Nếu là quà gặp mặt của Hề tiên sinh mà ông ném thật, sau này đại tiểu thư Giang mà biết tất nhiên sẽ mất hứng, tuy Giang tổng nói sẽ không giận chó đánh mèo kẻ làm thư ký như anh ta, nhưng chắc sẽ bất mãn nếu lúc đó anh ta không khuyên nhủ hoặc thu nhận lấy, cảm thấy anh ta không cần làm việc nữa.
Aizz, điều bi ai nhất chính là cái người ở chức vị thư ký đó. Thư Ký Lý ngồi lái xe trở về công ty.
Giang Vũ Thành trầm mặc một lúc, kéo hộp quà lại gần, vốn chẳng có ý định để ý, mở hộp quà ra, thấy rõ thứ bên trong hộp đó thì bất giác lắp bắp kinh hãi.
Thư ký Lý thừa lúc có đèn đỏ, nhìn từ trong kính thấy vẻ mặt khác thường của ông chủ, bất giác suy đoán trong lòng, có phải phần quà gặp mặt này của Hề Từ không đơn giản như họ nghĩ không? Có thể khiến một người cầm quyền của tập đoàn Giang thị kinh ngạc thì chắc không đơn giản rồi.
Sau khi trở lại công ty thư ký Lý mới nhìn rõ thứ trong hộp quà đó là nhân sâm, rốt cuộc hiểu ra thời điểm đó vẻ mặt Giang Vũ Thành sao rồi, cả anh ta cũng lắp bắp kinh hãi, tuy anh ta không hiểu, nhìn không ra cây nhân sâm này bao nhiêu năm, nhưng chỉ cần nhìn vỏ bên ngoài đơn thuần của nó thôi chỉ e năm không thấp, là hiếm thấy trên thế gian.
Giang Vũ Thành ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm cây nhân sâm trước mặt một lúc lâu, nói, “Cậu cho người đi thăm dò tra cho ta”
Thư ký Lý lên tiếng đáp, hiểu được ông muốn tra người là Hề Từ. Nhìn thấy phần quà gặp mặt này, anh ta cũng tương tự không tiếp nhận nổi vì sao mà thằng nhóc Hề Từ này có thể lấy ra được, chẳng nhẽ thân phận Hề Từ còn có ẩn tình khác ư? Vị đại tiểu thư kia quả nhiên sẽ không tùy tùy tiện tiện mà kết hôn bừa với người phàm mới đúng.
Anh ta lập tức tỉnh táo, gọi một cuộc điện thoại. Sau khi nghe thư ký Lý gọi điện thoại xong, Giang Vũ Thành vẫn khó chịu, cau mày hỏi, “Anh thấy cái thằng nhóc kia rồi đó… Có phải là kẻ có gia thế gì không?” Người không có chút gia thế, sao có thể tìm được loại nhân sâm sắp thành tinh này cơ chứ?
Giang Vũ Thành không phải là chưa từng thấy qua nhân sâm như vậy, nhưng thực sự là thấy quá ít, vốn chẳng cách nào mà có thể lấy quà gặp mặt ra tùy tiện như thế được.
Đến cả ngài cũng nhìn không thấu thì tôi sao nhìn thấu cho được? Thư ký Lý thầm nghĩ trong lòng, miệng lại nói, “Giang tổng, vị Hề tiên sinh đó bề ngoài không tầm thường, khí chất thượng cấp, nhưng không cách nào nghe thấy anh ấy mở miệng, cách nói năng không rõ, tôi cũng chẳng cách nào nhìn ra nổi cái gì”
Nghe nói như thế, Giang Vũ Thành nhớ tới lúc ấy nói đều là con gái ông nói, còn thằng nhóc kia thì cứ bày ra vẻ mặt vô tội ngồi ở đó mặc Úc Linh tranh luận với ông, lời nói đều là bảo vệ nó, cảm thấy càng thêm chán ghét ra mặt.
Giang Vũ Thành ngay lập tức không muốn nghĩ thêm cho phiền, tập trung vào công việc không nghĩ gì nữa.
***
Sau khi rời khỏi tiệm ăn, hai người cũng không về nhà mà đi cửa hàng mua sắm ít đồ dùng gì gì đó.
Lần này đến B thị, Hề Từ cũng không mang theo gì cả, nếu mà tính ở lâu dài, có thêm ít quần áo mới được. Úc Linh chưa bao giờ có nam nhân đi mua quần áo cùng, bất giác thấy cảm giác rất mới mẻ, nên dẫn anh đi.
Đi tới một cửa hàng chuyên bán quần áo nam độc quyền, Úc Linh nói với nhân viên bán hàng, “Chọn cho anh ấy một ít quần áo thích hợp”
Nhân viên bán hàng là một phụ nữ trên dưới ba mươi, diện mạo thanh tú, cử chỉ khéo léo, có thể đi làm trong cửa hàng tên tuổi thế này, ánh mắt rất được. Nghe thấy lời Úc Linh nói, trong lòng biết rõ đây là khách hàng sộp, lập tức cười khanh khách giúp chọn quần áo, cô ta thấy hai người tuy ăn mặc bình thường nhưng khí chất lại không tầm thường, nghĩ tới cũng không phải là kẻ thiếu tiền.
Ánh mắt nhân viên bán hàng quả không sai, liên tục chọn mấy bộ hè, Úc Linh nhìn nhìn, liền gật đầu bảo Hề Từ mặc thử xem thế nào.
Đợi Hề Từ mặc một bộ kaki màu sắc nhạt đi ra, nhân viên bán hàng cho dù tin vào mắt mình cũng bị quý công tử lịch sự tao nhã như thế chấn động. Trong lòng thầm than ngoại hình người này thật xuất sắc, bảy phần quần áo, mà để cho anh mặc vào thì hoàn toàn khác hẳn, chẳng kém quần áo hàng hiệu tý nào.
Hề Từ cao trên một mét tám, dáng người dong dỏng, nhưng lại cường tráng, và cũng rất có hình thể, lúc mặc quần áo xong dáng người cao gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp rất đáng chú ý, còn phần cởi quần áo ra thì – khụ, chỉ có Úc Linh mới biết được, không cần dùng nhiều lời.
Tóm lại, ngoại hình Hề Từ vô cùng vĩ đại, dung mạo thượng đẳng, khí chất lại có khuynh hướng sạch sẽ thuần khiết khiến con người ta hài lòng, rất khó làm cho người ta có ác cảm với anh, bình thường thì ăn mặc đơn giản cũng đã hấp dẫn người khác rồi, giờ có thêm quần áo vào, quả thực như tôn lên thêm nhiều chân kính không dám nhìn trực diện.
Hai mắt Úc Linh nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía nhân viên cửa hàng gật đầu, “Bộ này cũng được”
Tiếp đó, lại đưa mấy bộ cho Hề Từ thử.
Hề Từ chẳng cầu kỳ chọn quần áo, quần áo anh mặc không phải là hàng đặt may, không cậu nệ hàng hiệu gì, cứ thấy thoải mái là được, vì thế quần áo anh đủ loại hỗn tạp, nếu không có dáng người chuẩn, thì không thể nào nhìn cho được. Vì không thích nơi có nhiều người, anh rất ít đến những cửa hàng như thế này mua quần áo, nếu không phải ánh mắt Úc Linh sáng rực anh cũng không ngoan ngoãn thử như thế.
Sau khi thử xong mấy bộ, Hề Từ nhìn ánh mắt cô càng ngày càng phát ra hào quang sáng rực thì hơi thẹn nói, “Úc Linh, thật sự không cần mua nhiều thế đâu”
“Nhưng nhìn đẹp lắm mà” Úc Linh ghé sát anh khiến mặt anh đỏ dần lên, nhân cơ hội ghé qua hôn lên cằm anh chút, sau đó nói nghiêm trang, “Còn hai bộ nữa, thử tiếp đi ạ”
Hề Từ đỏ mặt tiến vào phòng thử đồ. Úc Linh dường như không có việc gì xoay người, chỉ thấy vị tiểu thư nhân viên cửa hàng kia nhìn qua, lúc chạm phải mắt cô thì vội vã dời đi.
Cô nhân viên cửa hàng không phải không có mắt nhìn, nghiệp vụ cô trau dồi rất tốt, là một nhân viên bán hàng thành công, chỉ là trong lúc bất chợt ngạc nhiên quá mức. Hết cách rồi, ai bảo mặt Hề Từ quá non, khí chất lại thuần khiết, khiến người ta có cảm giác như một thiếu niên chưa va chạm xã hội, lại nhìn thấy hình thức ở chung của họ, thật sự sẽ khiến người ta nhớ tới hình thức nữ nhà giàu “bao nuôi” sinh viên.
Là một phụ nữ giàu có, lão thần Úc Linh ngồi thong dong ở đó, mãi cho đến khi Hề Từ thay xong quần áo, cô vung tay lên, đem một chiếc thẻ vàng đưa tới, lúc này thật sự đúng y như suy đoán của nhân viên cửa hàng. Càng ngày lại càng giống “bao nuôi” không phải sao?
Úc Linh đặt mua toàn bộ quần áo, đồ dùng và ba bộ comple chính thức, còn cả giầy, tất, cà vạt nữa, nhìn thấy gì thì mua cái đó, cô quay đầu nhìn về khuôn mặt Hề Từ tuấn tú lịch sự tao nhã, đột nhiên cảm thấy hai người họ lúc này, một người thì phụ trách kiếm tiền nuôi cả nhà, một thì xinh đẹp như hoa, thật sự rất xứng đôi.
Đương nhiên, người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình là cô.
“Nghĩ gì thế? Cao hứng vậy sao?’ Hề Từ cười hỏi, cũng không để ý tới hành vi tiêu tiền như nước của cô, cũng không cảm thấy chuyện bao nuôi ở đây chạm lòng tự trọng đàn ông gì cả, Hề Triển Vương vốn không có khái niệm của con người, cảm thấy chỉ cần hai người ở cùng nhau thì anh được cô nuôi cũng không sao.
“Không sao, anh mặc quần áo đẹp lắm, trong lòng em rất vui” Úc Linh kéo anh, tâm tình thấy tốt vô cùng.
Hề Từ cười cười chớp mắt, thì nhìn thấy cửa hàng trang sức, bất giác dừng lại.
“Úc Linh, hình như chúng mình còn chưa có nhẫn cưới thì phải?” Hề Từ do dự hỏi, cho dù không biết, anh cũng biết con người, nam nữ sau khi kết hôn thì cần mua nhẫn cưới, trước kia ở thị trấn, việc đến việc đi anh lại quên mất.
Úc Linh được anh nhắc thì tỉnh, cũng muốn đi tới, nói luôn, “Hôm nay đúng lúc rảnh, đi mua đi”
Hai người lập tức hứng thú vô cùng đi nhanh tới cửa hàng trang sức. Đợi lúc lấy xong nhẫn cưới thì đã chiều tà.
Trung tuần tháng 6 ở B thị nhiệt độ ban ngày rất nóng bức, đặc biệt là chiều, cả thế giới như bị quay trong dòng nước vậy. Hề Từ thấy Úc Linh bị nóng chẳng có tinh thần, thì kết thúc chuyến đi mua sắm, lái xe đưa nhanh cô về nhà.
Vừa về đến nhà, đồ mua ở cửa hàng cũng được mang tới, Hề Từ sau khi ký nhận, thì vào bếp mang hoa quả ướp lạnh lúc sáng ra cho người đang mệt mỏi nóng bức ngồi ở ghế sa lon bật điều hòa cho mát.
Úc Linh ngồi điều hòa một lúc lại uống cốc nước hoa quả mát lạnh nên cuối cùng cũng đỡ, nhìn anh đầy hâm mộ bảo, “Thời tiết nóng thế, anh chẳng có tý mồ hôi nào, thật tốt quá”
Hề Từ ngừng lại, nói, “Thể chất của anh có vẻ chịu được nhiệt”
Úc Linh hiểu gật gật đầu, chẳng trách tối nóng như thế mà anh còn thích ôm cô ngủ, có lúc cô nóng không chịu nổi, đạp cho anh một đạp, mãi đến khi không còn nóng nữa lại bị anh ôm lấy. Còn chuyện sau khi ngủ say, có vẻ như không nóng đến vậy.
Cả hai hàn huyên một lúc, cho đến chuyện hôm nay gặp mặt Giang Vũ Thành, Úc Linh nói, “Ba ba trong nhất thời chắc không thể chấp nhận nổi chuyện chúng ta đã kết hôn, đợi lúc ông ấy hiểu được chuyện đã thành kết cục đã định thì ông ấy sẽ chấp nhận thôi, hãy cho ông ấy thời gian”
Lời nói thế này mới thực sự khoan dung độ lượng làm sao, chỉ e Giang Vũ Thành nghe xong thì mất hứng ngay.
Hề Từ biết đây là cô an ủi mình, lo anh bởi vì thái độ khó chịu của Giang Vũ Thành hôm nay, trên mặt nở nụ cười.
Úc Linh thấy anh thực sự không để ý, nên cũng buông xuống, cô đương nhiên biết chuyện mình xúc động mà có hành vi kết hôn đó là gì, nhưng cũng không hối hận. Hơn nữa Hề Từ tốt như thế, cũng không phải kẻ giàu có nào sánh nổi, cô thấy mình may mắn là ra tay sớm, mới có thể tìm được người chồng như vậy, còn kẻ giàu ấy à cũng không biết tróc quỷ thu yêu diệt ma, thì có ích lợi gì chứ? Vì thế cô nàng kiên quyết không chấp nhận chuyện mình xúc động là sai.
“Hề Từ, đồ mẹ dùng lúc còn sống có tác dụng không ạ?” Úc Linh lại hỏi, hơi lo lắng.
Mấy hôm trước, trước lúc Mễ Thiên Sư rời thôn Ô Mạc có nói qua với cô, tuy lần chiêu hồn đó không thành công, nhưng cũng không phải không còn cách nào, có thể dùng chút thủ đoạn tìm được tung tích Quỷ hồn mẹ cô ở đâu, đầu tiên là tìm đồ dùng mà lúc mẹ cô còn sống sử dụng, tốt nhất là một ít trang sức hoặc quần áo linh tinh gì đó mà bà dùng nhiều nhất.
Con người đột nhiên chết, chỉ cần không phải là người nước ngoài, chỉ cần chừa chút tiếc nuối hoặc chấp niệm, loại tiếc nuối hoặc chấp niệm có thể khiến cho họ sau khi biến thành quỷ trên thế gian thì dùng dằng không đi, mãi cho đến khi âm sai đến dẫn đi âm phủ. Còn có ít Quỷ Hồn thì không bỏ được chấp niệm không muốn rời đi, cứ ở mãi nơi họ từng sống dùng dằng, đồ họ từng dùng, vẫn còn dính hơi thở của họ, vẫn có thể cảm nhận được tưởng niệm của người chết để lại.
Để có thể tìm được Quỷ Hồn của mẹ, cho dù có về tổ trạch, Úc Linh cũng cảm thấy không là gì, chỉ là cô lo ba ba sẽ nghi ngờ.
Năm tuổi năm ấy lúc mẹ cô qua đời, cô vẫn còn nhớ, do nhớ rõ do mẹ chết, ba ba quả thật như bị điên vậy, Giang gia bị ông huyên náo loạn lên không yên bình được.
Sau đó cuối cùng cũng chấp nhận chuyện Úc Mẫn Mẫn thật sự đã chết, tính tình Giang Vũ Thành thay đổi hẳn, phong tỏa nơi Úc Mẫn Mẫn lúc còn sống lại, không cho bất cứ kẻ nào đi vào, quét tước hay gì đó đều do ông tự lo. Thậm chí đến cả đồ Úc Mẫn Mẫn sống dùng cũng không cho bất kỳ ai chạm vào, cả con gái ruột là Úc Linh cũng không cho.
Hiện giờ chuyện đã qua mười tám năm rồi, nhưng mà ba cô vẫn độc chiếm mọi thứ của mẹ như cũ, Úc Linh muốn lấy cũng phải tốn nhiều công sức. Tuy ba ba bình thường thương cô, nhưng liên quan tới mẹ cô thì khác, cô cảm thấy mình như là một thứ bỏ đi vậy.
“Bất kể thế nào, thử trước một chút đi” Hề Từ quay đầu nhìn cô cười, xoa xoa mặt cô, “Đừng sốt ruột, cách tết Trung Nguyên còn một thời gian ngắn nữa, từ từ sẽ đến”
Úc Linh gật đầu, quyết định cho dù đi trộm cũng phải ở ngay dưới con mắt của ba trộm di vật của mẹ ra.
Nghỉ một lát, cô đã nhanh chóng khôi phục sức sống, chủ động gọi điện thoại cho An Như. Rõ ràng An Như đang làm việc, cũng không nhận điện thoại, Úc Linh biết bà luôn là một người bận rộn, sau khi không điện thoại được, thì đành đợi, đợi sau khi An Như xong việc bà mới gọi điện thoại cho cô.
Mãi cho đến lúc ăn cơm chiều, lúc hai người nắm tay nhau đi tản bộ ở công viên gần đó thì An Như mới gọi điện thoại tới.
“Sao con tự dưng lại gọi điện thoại cho ta thế?” Giọng An Như hơi mệt mỏi, xuyên qua điện thoại, Úc Linh vẫn nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng người ồn ào, rõ ràng hiện giờ An Như hẳn đang ở trong một tiệc rượu.
“Dì An à, con đã về B thị rồi” Úc Linh đáp ngoan ngoãn.
“Gì? Về là tốt rồi, thế bà con thế nào rồi?’ An Như vừa đi vừa đáp, đến một nơi yên tĩnh thì mới nói chuyện tiếp với cô.
“Sức khỏe bà đã tốt hơn nhiều, hiện giờ nhìn cũng không tệ lắm ạ”
An Như nghe xong bất giác thở phào nhẹ nhõm, nói, “Vậy là tốt rồi, thế này con có thể yên tâm rồi. Đúng rồi, nếu đã trở lại, gần đây chưa có gì an bài chứ? Nếu không thì về công ty đi, ta xem xem gần đây có hoạt động gì, con không có việc gì có thể tham gia”
Úc Linh đáp ừ một câu, không từ chối chuyện này, quay đầu nhìn thoáng qua Hề Từ đứng bên, giọng lại vang lên ngọt ngào ấm áp, “À, Dì An, con đã kết hôn rồi”
“….”
Một lúc sau, bên đầu dây kia mới vang lên giọng An Như thì thào gầm gừ, “Giang Úc Linh! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả? Sao tự dưng con lại đột nhiên kết hôn thế? Chẳng nhẽ là Giang gia… Nói đi, bọn họ tìm đối tượng kết hôn cho con là ai hả? là Thiệu gia à? Hay Lưu gia? Hay Triệu gia?…”
“Dì An, không phải là Giang gia ạ, là do con tự chọn, anh ấy là người thị trấn, là nhân viên chuyển phát nhanh ạ” Trong nhất thời hết cách nói rõ nghề nghiệp của Hề Từ, Úc Linh đành nói ra thân phận công tác lúc trước của anh.
An Như hình như bị sốc nói không nên lời.
Mãi một lúc sau, bà nghiến răng kèn kẹt nói, ‘Ta bên này còn có chút việc, mai nói sau nhé, trưa mai cùng đi ăn một bữa, nhớ mang chồng con tới đó”
Úc Linh dĩ nhiên biết hiện giờ An Như tức tới mức nào, cũng không dám dây vào, ngoan ngoãn đáp, ‘Được ạ, Dì An dì bận thì đi làm việc dì đi ạ”
Sau khi gác điện thoại xong, Úc Linh quay đầu nói với người nam nhân bên cạnh, “Dì An bảo trưa mai chúng mình cùng ăn với dì một bữa cơm”
Hề Từ cười gật đầu, so với ba ba Giang anh lại càng để ý tới ấn tượng của mình với
An Như, nhìn thái độ khác hẳn của Úc Linh với ba ba Giang và An Như thì rõ, đối lập với cha ruột Giang, Úc Linh còn gần gũi với An Như hơn, lại càng có thói ỷ lại, hỏi ngay, “Không rõ dì ấy kiêng gì?”
“Dì An tốt lắm, anh đừng lo, dì ấy không thích ăn uống linh đình, không thích ép người của mình, còn chẳng có gì khác…” Sau khi nói với anh về một ít thói quen của An Như, cô ngẫm nghĩ, nói chi tiết với anh, “Sau khi mẹ qua đời, ba ba suýt nữa cũng điên mất, không có thời gian quản em, em ở Giang gia thật sự không ổn, họ cũng không thích em. Sau đó vẫn chỉ có dì An là đến thăm, đón em về nhà dì, em ở trong nhà dì một năm, ba ba mới đi đón em về. Sau đó chỉ cần không có việc gì em đều tới ở nhà dì An, dì An cũng đối xử với em như con gái ruột vậy, em rất kính trọng dì”
Tuy nói bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa sự chua xót, chỉ có đương sự mới rõ. Úc Linh không phải là người hay thích nhắc lại chuyện cũ, đối với những chuyện đã trải qua trước cũng không muốn lấy ra làm đề tài để tranh thủ tình cảm của họ.
Hề Từ nhìn mặt mày cô dưới ánh đèn đường thản nhiên, tuy cô không nói nhưng vẫn cảm giác được tâm tình của cô không tốt lắm, nên ôm cô vào lòng.
Tuy cô gái trong lòng này luôn lười biếng, như chẳng để ý tới gì cả, thực ra cũng không hơi đâu mà đi để ý, chôn giấu rất nhiều chuyện trong lòng. Tuy anh không rõ cô sống ở B thị ra sao, nhưng thái độ của cô với Giang gia có thể thấy rõ trước đây cô ở Giang gia nhất định không được tốt lắm. Điều này khiến anh thấy hơi khổ sở.
Lúc anh gặp cô tầm 3 tuổi, biết cô có yêu cổ quấn thân vẫn âm thầm bảo vệ cô không để yêu quỷ xâm phạm gây thương tổn, nhưng vẫn chưa lúc nào được ở bên cạnh cô, chỉ khi cảm giác được cô gặp nguy hiểm mới nhận ra, vì thế cũng không rõ cuộc sống của cô ở thành phố thế nào. Nếu anh biết, ngay lúc cô trưởng thành, bản thân mình sẽ thích cô thì anh nhất định sẽ ỡ mãi bên cạnh cô, cùng làm bạn với cô qua năm tháng.
Anh cúi đầu hôn khẽ lên mặt cô, thấy cô nhìn mình mắt cong cong còn mỉm cười, không kìm được cũng cười một cái. May mắn, anh đến cũng chưa quá muộn.
Lên xe, chỉ thấy trong tay thư ký Lý còn ôm hộp quà lúc trước mình ném cho, sắc mặt lại lạnh lùng. Vốn định bảo thư ký Lý ném thẳng đi, nhưng nghĩ nếu mà ném thật thì không biết Úc Linh sẽ thế nào, nếu mà sau khi biết được thì lại mất vui, chỉ đành miễn cưỡng nói, “Mang lại đây”
Thư ký Lý đưa quà cho ông thầm thở phào. Anh ta đã đi theo Giang Tổng chừng mười năm rồi, cũng biết tính tình của cha con này là gì, Giang Tổng tự biết thua thiệt con gái, hai cha con nếu có phần kết thì kết quả cuối cùng Giang tổng là người thỏa hiệp. Vì thế trong mắt anh ta, cho dù vẫn bị đứa con gái có tính trẻ con kia làm cho tức cũng chỉ vì muốn con gái cao hứng vẫn như cũ sẽ nhận con rể Hề Từ này – chẳng qua quá trình nhận đó hơi khúc khuỷu tý.
Nếu là quà gặp mặt của Hề tiên sinh mà ông ném thật, sau này đại tiểu thư Giang mà biết tất nhiên sẽ mất hứng, tuy Giang tổng nói sẽ không giận chó đánh mèo kẻ làm thư ký như anh ta, nhưng chắc sẽ bất mãn nếu lúc đó anh ta không khuyên nhủ hoặc thu nhận lấy, cảm thấy anh ta không cần làm việc nữa.
Aizz, điều bi ai nhất chính là cái người ở chức vị thư ký đó. Thư Ký Lý ngồi lái xe trở về công ty.
Giang Vũ Thành trầm mặc một lúc, kéo hộp quà lại gần, vốn chẳng có ý định để ý, mở hộp quà ra, thấy rõ thứ bên trong hộp đó thì bất giác lắp bắp kinh hãi.
Thư ký Lý thừa lúc có đèn đỏ, nhìn từ trong kính thấy vẻ mặt khác thường của ông chủ, bất giác suy đoán trong lòng, có phải phần quà gặp mặt này của Hề Từ không đơn giản như họ nghĩ không? Có thể khiến một người cầm quyền của tập đoàn Giang thị kinh ngạc thì chắc không đơn giản rồi.
Sau khi trở lại công ty thư ký Lý mới nhìn rõ thứ trong hộp quà đó là nhân sâm, rốt cuộc hiểu ra thời điểm đó vẻ mặt Giang Vũ Thành sao rồi, cả anh ta cũng lắp bắp kinh hãi, tuy anh ta không hiểu, nhìn không ra cây nhân sâm này bao nhiêu năm, nhưng chỉ cần nhìn vỏ bên ngoài đơn thuần của nó thôi chỉ e năm không thấp, là hiếm thấy trên thế gian.
Giang Vũ Thành ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm cây nhân sâm trước mặt một lúc lâu, nói, “Cậu cho người đi thăm dò tra cho ta”
Thư ký Lý lên tiếng đáp, hiểu được ông muốn tra người là Hề Từ. Nhìn thấy phần quà gặp mặt này, anh ta cũng tương tự không tiếp nhận nổi vì sao mà thằng nhóc Hề Từ này có thể lấy ra được, chẳng nhẽ thân phận Hề Từ còn có ẩn tình khác ư? Vị đại tiểu thư kia quả nhiên sẽ không tùy tùy tiện tiện mà kết hôn bừa với người phàm mới đúng.
Anh ta lập tức tỉnh táo, gọi một cuộc điện thoại. Sau khi nghe thư ký Lý gọi điện thoại xong, Giang Vũ Thành vẫn khó chịu, cau mày hỏi, “Anh thấy cái thằng nhóc kia rồi đó… Có phải là kẻ có gia thế gì không?” Người không có chút gia thế, sao có thể tìm được loại nhân sâm sắp thành tinh này cơ chứ?
Giang Vũ Thành không phải là chưa từng thấy qua nhân sâm như vậy, nhưng thực sự là thấy quá ít, vốn chẳng cách nào mà có thể lấy quà gặp mặt ra tùy tiện như thế được.
Đến cả ngài cũng nhìn không thấu thì tôi sao nhìn thấu cho được? Thư ký Lý thầm nghĩ trong lòng, miệng lại nói, “Giang tổng, vị Hề tiên sinh đó bề ngoài không tầm thường, khí chất thượng cấp, nhưng không cách nào nghe thấy anh ấy mở miệng, cách nói năng không rõ, tôi cũng chẳng cách nào nhìn ra nổi cái gì”
Nghe nói như thế, Giang Vũ Thành nhớ tới lúc ấy nói đều là con gái ông nói, còn thằng nhóc kia thì cứ bày ra vẻ mặt vô tội ngồi ở đó mặc Úc Linh tranh luận với ông, lời nói đều là bảo vệ nó, cảm thấy càng thêm chán ghét ra mặt.
Giang Vũ Thành ngay lập tức không muốn nghĩ thêm cho phiền, tập trung vào công việc không nghĩ gì nữa.
***
Sau khi rời khỏi tiệm ăn, hai người cũng không về nhà mà đi cửa hàng mua sắm ít đồ dùng gì gì đó.
Lần này đến B thị, Hề Từ cũng không mang theo gì cả, nếu mà tính ở lâu dài, có thêm ít quần áo mới được. Úc Linh chưa bao giờ có nam nhân đi mua quần áo cùng, bất giác thấy cảm giác rất mới mẻ, nên dẫn anh đi.
Đi tới một cửa hàng chuyên bán quần áo nam độc quyền, Úc Linh nói với nhân viên bán hàng, “Chọn cho anh ấy một ít quần áo thích hợp”
Nhân viên bán hàng là một phụ nữ trên dưới ba mươi, diện mạo thanh tú, cử chỉ khéo léo, có thể đi làm trong cửa hàng tên tuổi thế này, ánh mắt rất được. Nghe thấy lời Úc Linh nói, trong lòng biết rõ đây là khách hàng sộp, lập tức cười khanh khách giúp chọn quần áo, cô ta thấy hai người tuy ăn mặc bình thường nhưng khí chất lại không tầm thường, nghĩ tới cũng không phải là kẻ thiếu tiền.
Ánh mắt nhân viên bán hàng quả không sai, liên tục chọn mấy bộ hè, Úc Linh nhìn nhìn, liền gật đầu bảo Hề Từ mặc thử xem thế nào.
Đợi Hề Từ mặc một bộ kaki màu sắc nhạt đi ra, nhân viên bán hàng cho dù tin vào mắt mình cũng bị quý công tử lịch sự tao nhã như thế chấn động. Trong lòng thầm than ngoại hình người này thật xuất sắc, bảy phần quần áo, mà để cho anh mặc vào thì hoàn toàn khác hẳn, chẳng kém quần áo hàng hiệu tý nào.
Hề Từ cao trên một mét tám, dáng người dong dỏng, nhưng lại cường tráng, và cũng rất có hình thể, lúc mặc quần áo xong dáng người cao gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp rất đáng chú ý, còn phần cởi quần áo ra thì – khụ, chỉ có Úc Linh mới biết được, không cần dùng nhiều lời.
Tóm lại, ngoại hình Hề Từ vô cùng vĩ đại, dung mạo thượng đẳng, khí chất lại có khuynh hướng sạch sẽ thuần khiết khiến con người ta hài lòng, rất khó làm cho người ta có ác cảm với anh, bình thường thì ăn mặc đơn giản cũng đã hấp dẫn người khác rồi, giờ có thêm quần áo vào, quả thực như tôn lên thêm nhiều chân kính không dám nhìn trực diện.
Hai mắt Úc Linh nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía nhân viên cửa hàng gật đầu, “Bộ này cũng được”
Tiếp đó, lại đưa mấy bộ cho Hề Từ thử.
Hề Từ chẳng cầu kỳ chọn quần áo, quần áo anh mặc không phải là hàng đặt may, không cậu nệ hàng hiệu gì, cứ thấy thoải mái là được, vì thế quần áo anh đủ loại hỗn tạp, nếu không có dáng người chuẩn, thì không thể nào nhìn cho được. Vì không thích nơi có nhiều người, anh rất ít đến những cửa hàng như thế này mua quần áo, nếu không phải ánh mắt Úc Linh sáng rực anh cũng không ngoan ngoãn thử như thế.
Sau khi thử xong mấy bộ, Hề Từ nhìn ánh mắt cô càng ngày càng phát ra hào quang sáng rực thì hơi thẹn nói, “Úc Linh, thật sự không cần mua nhiều thế đâu”
“Nhưng nhìn đẹp lắm mà” Úc Linh ghé sát anh khiến mặt anh đỏ dần lên, nhân cơ hội ghé qua hôn lên cằm anh chút, sau đó nói nghiêm trang, “Còn hai bộ nữa, thử tiếp đi ạ”
Hề Từ đỏ mặt tiến vào phòng thử đồ. Úc Linh dường như không có việc gì xoay người, chỉ thấy vị tiểu thư nhân viên cửa hàng kia nhìn qua, lúc chạm phải mắt cô thì vội vã dời đi.
Cô nhân viên cửa hàng không phải không có mắt nhìn, nghiệp vụ cô trau dồi rất tốt, là một nhân viên bán hàng thành công, chỉ là trong lúc bất chợt ngạc nhiên quá mức. Hết cách rồi, ai bảo mặt Hề Từ quá non, khí chất lại thuần khiết, khiến người ta có cảm giác như một thiếu niên chưa va chạm xã hội, lại nhìn thấy hình thức ở chung của họ, thật sự sẽ khiến người ta nhớ tới hình thức nữ nhà giàu “bao nuôi” sinh viên.
Là một phụ nữ giàu có, lão thần Úc Linh ngồi thong dong ở đó, mãi cho đến khi Hề Từ thay xong quần áo, cô vung tay lên, đem một chiếc thẻ vàng đưa tới, lúc này thật sự đúng y như suy đoán của nhân viên cửa hàng. Càng ngày lại càng giống “bao nuôi” không phải sao?
Úc Linh đặt mua toàn bộ quần áo, đồ dùng và ba bộ comple chính thức, còn cả giầy, tất, cà vạt nữa, nhìn thấy gì thì mua cái đó, cô quay đầu nhìn về khuôn mặt Hề Từ tuấn tú lịch sự tao nhã, đột nhiên cảm thấy hai người họ lúc này, một người thì phụ trách kiếm tiền nuôi cả nhà, một thì xinh đẹp như hoa, thật sự rất xứng đôi.
Đương nhiên, người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình là cô.
“Nghĩ gì thế? Cao hứng vậy sao?’ Hề Từ cười hỏi, cũng không để ý tới hành vi tiêu tiền như nước của cô, cũng không cảm thấy chuyện bao nuôi ở đây chạm lòng tự trọng đàn ông gì cả, Hề Triển Vương vốn không có khái niệm của con người, cảm thấy chỉ cần hai người ở cùng nhau thì anh được cô nuôi cũng không sao.
“Không sao, anh mặc quần áo đẹp lắm, trong lòng em rất vui” Úc Linh kéo anh, tâm tình thấy tốt vô cùng.
Hề Từ cười cười chớp mắt, thì nhìn thấy cửa hàng trang sức, bất giác dừng lại.
“Úc Linh, hình như chúng mình còn chưa có nhẫn cưới thì phải?” Hề Từ do dự hỏi, cho dù không biết, anh cũng biết con người, nam nữ sau khi kết hôn thì cần mua nhẫn cưới, trước kia ở thị trấn, việc đến việc đi anh lại quên mất.
Úc Linh được anh nhắc thì tỉnh, cũng muốn đi tới, nói luôn, “Hôm nay đúng lúc rảnh, đi mua đi”
Hai người lập tức hứng thú vô cùng đi nhanh tới cửa hàng trang sức. Đợi lúc lấy xong nhẫn cưới thì đã chiều tà.
Trung tuần tháng 6 ở B thị nhiệt độ ban ngày rất nóng bức, đặc biệt là chiều, cả thế giới như bị quay trong dòng nước vậy. Hề Từ thấy Úc Linh bị nóng chẳng có tinh thần, thì kết thúc chuyến đi mua sắm, lái xe đưa nhanh cô về nhà.
Vừa về đến nhà, đồ mua ở cửa hàng cũng được mang tới, Hề Từ sau khi ký nhận, thì vào bếp mang hoa quả ướp lạnh lúc sáng ra cho người đang mệt mỏi nóng bức ngồi ở ghế sa lon bật điều hòa cho mát.
Úc Linh ngồi điều hòa một lúc lại uống cốc nước hoa quả mát lạnh nên cuối cùng cũng đỡ, nhìn anh đầy hâm mộ bảo, “Thời tiết nóng thế, anh chẳng có tý mồ hôi nào, thật tốt quá”
Hề Từ ngừng lại, nói, “Thể chất của anh có vẻ chịu được nhiệt”
Úc Linh hiểu gật gật đầu, chẳng trách tối nóng như thế mà anh còn thích ôm cô ngủ, có lúc cô nóng không chịu nổi, đạp cho anh một đạp, mãi đến khi không còn nóng nữa lại bị anh ôm lấy. Còn chuyện sau khi ngủ say, có vẻ như không nóng đến vậy.
Cả hai hàn huyên một lúc, cho đến chuyện hôm nay gặp mặt Giang Vũ Thành, Úc Linh nói, “Ba ba trong nhất thời chắc không thể chấp nhận nổi chuyện chúng ta đã kết hôn, đợi lúc ông ấy hiểu được chuyện đã thành kết cục đã định thì ông ấy sẽ chấp nhận thôi, hãy cho ông ấy thời gian”
Lời nói thế này mới thực sự khoan dung độ lượng làm sao, chỉ e Giang Vũ Thành nghe xong thì mất hứng ngay.
Hề Từ biết đây là cô an ủi mình, lo anh bởi vì thái độ khó chịu của Giang Vũ Thành hôm nay, trên mặt nở nụ cười.
Úc Linh thấy anh thực sự không để ý, nên cũng buông xuống, cô đương nhiên biết chuyện mình xúc động mà có hành vi kết hôn đó là gì, nhưng cũng không hối hận. Hơn nữa Hề Từ tốt như thế, cũng không phải kẻ giàu có nào sánh nổi, cô thấy mình may mắn là ra tay sớm, mới có thể tìm được người chồng như vậy, còn kẻ giàu ấy à cũng không biết tróc quỷ thu yêu diệt ma, thì có ích lợi gì chứ? Vì thế cô nàng kiên quyết không chấp nhận chuyện mình xúc động là sai.
“Hề Từ, đồ mẹ dùng lúc còn sống có tác dụng không ạ?” Úc Linh lại hỏi, hơi lo lắng.
Mấy hôm trước, trước lúc Mễ Thiên Sư rời thôn Ô Mạc có nói qua với cô, tuy lần chiêu hồn đó không thành công, nhưng cũng không phải không còn cách nào, có thể dùng chút thủ đoạn tìm được tung tích Quỷ hồn mẹ cô ở đâu, đầu tiên là tìm đồ dùng mà lúc mẹ cô còn sống sử dụng, tốt nhất là một ít trang sức hoặc quần áo linh tinh gì đó mà bà dùng nhiều nhất.
Con người đột nhiên chết, chỉ cần không phải là người nước ngoài, chỉ cần chừa chút tiếc nuối hoặc chấp niệm, loại tiếc nuối hoặc chấp niệm có thể khiến cho họ sau khi biến thành quỷ trên thế gian thì dùng dằng không đi, mãi cho đến khi âm sai đến dẫn đi âm phủ. Còn có ít Quỷ Hồn thì không bỏ được chấp niệm không muốn rời đi, cứ ở mãi nơi họ từng sống dùng dằng, đồ họ từng dùng, vẫn còn dính hơi thở của họ, vẫn có thể cảm nhận được tưởng niệm của người chết để lại.
Để có thể tìm được Quỷ Hồn của mẹ, cho dù có về tổ trạch, Úc Linh cũng cảm thấy không là gì, chỉ là cô lo ba ba sẽ nghi ngờ.
Năm tuổi năm ấy lúc mẹ cô qua đời, cô vẫn còn nhớ, do nhớ rõ do mẹ chết, ba ba quả thật như bị điên vậy, Giang gia bị ông huyên náo loạn lên không yên bình được.
Sau đó cuối cùng cũng chấp nhận chuyện Úc Mẫn Mẫn thật sự đã chết, tính tình Giang Vũ Thành thay đổi hẳn, phong tỏa nơi Úc Mẫn Mẫn lúc còn sống lại, không cho bất cứ kẻ nào đi vào, quét tước hay gì đó đều do ông tự lo. Thậm chí đến cả đồ Úc Mẫn Mẫn sống dùng cũng không cho bất kỳ ai chạm vào, cả con gái ruột là Úc Linh cũng không cho.
Hiện giờ chuyện đã qua mười tám năm rồi, nhưng mà ba cô vẫn độc chiếm mọi thứ của mẹ như cũ, Úc Linh muốn lấy cũng phải tốn nhiều công sức. Tuy ba ba bình thường thương cô, nhưng liên quan tới mẹ cô thì khác, cô cảm thấy mình như là một thứ bỏ đi vậy.
“Bất kể thế nào, thử trước một chút đi” Hề Từ quay đầu nhìn cô cười, xoa xoa mặt cô, “Đừng sốt ruột, cách tết Trung Nguyên còn một thời gian ngắn nữa, từ từ sẽ đến”
Úc Linh gật đầu, quyết định cho dù đi trộm cũng phải ở ngay dưới con mắt của ba trộm di vật của mẹ ra.
Nghỉ một lát, cô đã nhanh chóng khôi phục sức sống, chủ động gọi điện thoại cho An Như. Rõ ràng An Như đang làm việc, cũng không nhận điện thoại, Úc Linh biết bà luôn là một người bận rộn, sau khi không điện thoại được, thì đành đợi, đợi sau khi An Như xong việc bà mới gọi điện thoại cho cô.
Mãi cho đến lúc ăn cơm chiều, lúc hai người nắm tay nhau đi tản bộ ở công viên gần đó thì An Như mới gọi điện thoại tới.
“Sao con tự dưng lại gọi điện thoại cho ta thế?” Giọng An Như hơi mệt mỏi, xuyên qua điện thoại, Úc Linh vẫn nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng người ồn ào, rõ ràng hiện giờ An Như hẳn đang ở trong một tiệc rượu.
“Dì An à, con đã về B thị rồi” Úc Linh đáp ngoan ngoãn.
“Gì? Về là tốt rồi, thế bà con thế nào rồi?’ An Như vừa đi vừa đáp, đến một nơi yên tĩnh thì mới nói chuyện tiếp với cô.
“Sức khỏe bà đã tốt hơn nhiều, hiện giờ nhìn cũng không tệ lắm ạ”
An Như nghe xong bất giác thở phào nhẹ nhõm, nói, “Vậy là tốt rồi, thế này con có thể yên tâm rồi. Đúng rồi, nếu đã trở lại, gần đây chưa có gì an bài chứ? Nếu không thì về công ty đi, ta xem xem gần đây có hoạt động gì, con không có việc gì có thể tham gia”
Úc Linh đáp ừ một câu, không từ chối chuyện này, quay đầu nhìn thoáng qua Hề Từ đứng bên, giọng lại vang lên ngọt ngào ấm áp, “À, Dì An, con đã kết hôn rồi”
“….”
Một lúc sau, bên đầu dây kia mới vang lên giọng An Như thì thào gầm gừ, “Giang Úc Linh! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả? Sao tự dưng con lại đột nhiên kết hôn thế? Chẳng nhẽ là Giang gia… Nói đi, bọn họ tìm đối tượng kết hôn cho con là ai hả? là Thiệu gia à? Hay Lưu gia? Hay Triệu gia?…”
“Dì An, không phải là Giang gia ạ, là do con tự chọn, anh ấy là người thị trấn, là nhân viên chuyển phát nhanh ạ” Trong nhất thời hết cách nói rõ nghề nghiệp của Hề Từ, Úc Linh đành nói ra thân phận công tác lúc trước của anh.
An Như hình như bị sốc nói không nên lời.
Mãi một lúc sau, bà nghiến răng kèn kẹt nói, ‘Ta bên này còn có chút việc, mai nói sau nhé, trưa mai cùng đi ăn một bữa, nhớ mang chồng con tới đó”
Úc Linh dĩ nhiên biết hiện giờ An Như tức tới mức nào, cũng không dám dây vào, ngoan ngoãn đáp, ‘Được ạ, Dì An dì bận thì đi làm việc dì đi ạ”
Sau khi gác điện thoại xong, Úc Linh quay đầu nói với người nam nhân bên cạnh, “Dì An bảo trưa mai chúng mình cùng ăn với dì một bữa cơm”
Hề Từ cười gật đầu, so với ba ba Giang anh lại càng để ý tới ấn tượng của mình với
An Như, nhìn thái độ khác hẳn của Úc Linh với ba ba Giang và An Như thì rõ, đối lập với cha ruột Giang, Úc Linh còn gần gũi với An Như hơn, lại càng có thói ỷ lại, hỏi ngay, “Không rõ dì ấy kiêng gì?”
“Dì An tốt lắm, anh đừng lo, dì ấy không thích ăn uống linh đình, không thích ép người của mình, còn chẳng có gì khác…” Sau khi nói với anh về một ít thói quen của An Như, cô ngẫm nghĩ, nói chi tiết với anh, “Sau khi mẹ qua đời, ba ba suýt nữa cũng điên mất, không có thời gian quản em, em ở Giang gia thật sự không ổn, họ cũng không thích em. Sau đó vẫn chỉ có dì An là đến thăm, đón em về nhà dì, em ở trong nhà dì một năm, ba ba mới đi đón em về. Sau đó chỉ cần không có việc gì em đều tới ở nhà dì An, dì An cũng đối xử với em như con gái ruột vậy, em rất kính trọng dì”
Tuy nói bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa sự chua xót, chỉ có đương sự mới rõ. Úc Linh không phải là người hay thích nhắc lại chuyện cũ, đối với những chuyện đã trải qua trước cũng không muốn lấy ra làm đề tài để tranh thủ tình cảm của họ.
Hề Từ nhìn mặt mày cô dưới ánh đèn đường thản nhiên, tuy cô không nói nhưng vẫn cảm giác được tâm tình của cô không tốt lắm, nên ôm cô vào lòng.
Tuy cô gái trong lòng này luôn lười biếng, như chẳng để ý tới gì cả, thực ra cũng không hơi đâu mà đi để ý, chôn giấu rất nhiều chuyện trong lòng. Tuy anh không rõ cô sống ở B thị ra sao, nhưng thái độ của cô với Giang gia có thể thấy rõ trước đây cô ở Giang gia nhất định không được tốt lắm. Điều này khiến anh thấy hơi khổ sở.
Lúc anh gặp cô tầm 3 tuổi, biết cô có yêu cổ quấn thân vẫn âm thầm bảo vệ cô không để yêu quỷ xâm phạm gây thương tổn, nhưng vẫn chưa lúc nào được ở bên cạnh cô, chỉ khi cảm giác được cô gặp nguy hiểm mới nhận ra, vì thế cũng không rõ cuộc sống của cô ở thành phố thế nào. Nếu anh biết, ngay lúc cô trưởng thành, bản thân mình sẽ thích cô thì anh nhất định sẽ ỡ mãi bên cạnh cô, cùng làm bạn với cô qua năm tháng.
Anh cúi đầu hôn khẽ lên mặt cô, thấy cô nhìn mình mắt cong cong còn mỉm cười, không kìm được cũng cười một cái. May mắn, anh đến cũng chưa quá muộn.
Danh sách chương