Sau khi Hề Bảo tròn tháng, yêu văn trên người cũng bắt đầu nhạt dần, qua mấy ngày, thì hoàn toàn biến mất.
Thừa dịp tắm rửa sạch cho Hề Bảo, Úc Linh nhìn toàn thể người con trai đánh giá, thậm chí còn vạch cẳng chân thằng bé ra nhìn nhìn, cuối cùng rất vừa lòng bóp nhẹ má, hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mũm mĩm của bé.
Sau khi yêu văn biến mất, thoạt nhìn Hề Bảo tựa như đứa bé nhân loại bình thường vậy, đặc biệt làn da đỏ lúc vừa sinh ra cũng biến mất đi thay vào đó là một chiếc bánh bao trắng nõn vậy, là một đứa bé vô cùng xinh đẹp.
Ngũ quan Hề Bảo chưa nảy nở, nhưng nhìn tổng thể thì có thể thấy giống người cha, tựa như lúc phóng thích yêu lực Hề Từ thì hoàn toàn giống y chang, lớn lên nhất định sẽ trở thành một yêu nghiệt khác.
“Sao nhìn thế nào mà chẳng giống anh lúc bộ dạng con người nhỉ?’ Úc Linh nghi hoặc hỏi, cô rất thích lúc Hề từ là con người, tinh khiết sạch sẽ, cười lên mang theo mấy phần xấu hổ ngại ngùng, khiến ai ai cũng thích, lúc trước bà ngoại thấy anh, cũng do nguyên nhân diện mạo đẹp quá mức của anh.
“Bán yêu đều là vậy mà”
Hề Triển Vương giải thích một câu, vừa ôm con trai, cầm khăn bọc lấy nó, đặt nó lên giường mặc quần áo vào.
Úc Linh nghi ngờ nhìn anh, thấy anh lau người con trai như thế, định mặc quần áo cho nó, cô định tới giúp lại bị anh cự tuyệt, “Em ngồi là tốt rồi, đừng để mệt”
Úc Linh thấy động tác anh thuần thục, rõ ràng nhìn bộ dáng ngập tràn yêu khí như thế, vậy mà lại có thể làm cái chuyện chỉ có con người mới làm này, hành động lại còn quá dịu dàng, tỷ mỷ, cẩn thận, khác hẳn loại đàn ông khác, rõ ràng hiện giờ lại chính là một người cha tốt.
Trẻ con mới một tháng còn rất nhỏ mềm, như người không xương vậy, ngày nào Úc Linh cũng phải tắm rửa và thay tã cho bé, nhìn thấy chân tay trắng nõn mềm mại của bé, cứ lo lắng sợ không cẩn thận làm gãy nó, thậm chí lúc ôm bé, cũng không dám dùng sức lớn. Ngày nào tắm rửa cho bé chân tay cũng vụng về, lúc thay quần áo thì nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé mềm mềm của bé, cuối cùng cũng hoàn thành hết cả buổi.
So với người mẹ chẳng hợp tư cách như cô đây thì cái người cha Hề Triển Vương này lại cô cùng có đủ tư cách.
Điều này khiến Úc Linh thấy hơi nản, nhưng chút chán nản đó nhanh chóng được hai người đàn ông an ủi ngay.
Cha cô nói thế này, “Phụ nữ các con mang thai sinh con đã vất vả vậy rồi, còn chăm sóc đứa bé thì nên giao cho đàn ông là được. Nếu cả chút chuyện nhỏ ấy nó cũng làm không xong thì chẳng bằng nhảy hồ tự vẫn luôn đi”
Lời cha Giang nói vô cùng độc, nhưng ông cũng có lo lắng của ông. Năm đó, lúc con gái sinh ra, Úc Mẫn Mẫn ở cữ, mình mình ông chăm sóc chiếu cố.
Dù đã ly hôn, nhưng ông là cha đứa bé, hơn nữa ông còn biết lúc vợ mình mang thai một lòng mong chờ đứa con chào đời. Úc Mẫn Mẫn không có lý do gì chặn ông ở ngoài, không cho ông thăm đứa bé, hơn nữa, vì mình muốn ly hôn, nên bà cũng có mấy phần áy náy với ông, chỉ để mặc ông tìm cớ tới nhà, thường xuyên qua lại, chăm sóc, chiếu cố cho đứa bé đều được ông xử lý tất.
Hề Từ không mất hứng với lời cha vợ nói ác độc thế, là một trạch nam, anh chỉ thích ở nhà, vây quanh hai mẹ con, tiếp nhận việc chăm sóc đứa trẻ cũng lấy làm tự đắc. Tuy không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng có video và tư liệu liên quan đến chuyện này, lại có lời và việc làm mẫu mực của cha vợ, lại có thêm bị Tam Nương chuyên gia quyền uy chỉ bảo, chỉ trong mấy ngày đã làm được.
Hề Từ nhanh chóng mặc quần áo cho con, ôm nó đến bên cạnh cô.
Úc Linh xoa xoa mặt mềm nõn của con trai, phát hiện ra nó ngủ, môi phồng lên thổi bong bóng, buồn cười lấy khăn tay lau nước bọt của bé, hỏi, “Hề Từ, lúc nào chúng mình mới ôm nó về cho bà nhìn một cái nhỉ?’
Hề Từ đang thu dọn quần áo đã thay của đứa nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên đáp, “Mai đi, tối qua anh đã gọi điện cho bà ngoại rồi, cũng đã nói với bà rồi”
Từ sau khi đứa bé sinh ra, bà ngoại lại rất quan tâm, cứ ngày nào cũng gọi điện tới hỏi, đều do Hề Từ đáp lại.
Hiện giờ đứa nhỏ đã đầy tháng, yêu văn trên người cũng biến mất rồi, nhìn không có gì khác thường, cuối cùng cũng có thể ôm về cho bà ngoại và người trong thôn xem được rồi.
Vì thế sáng hôm sau, hai vợ chồng thu dọn xong, xách hành lý, ôm đưa bé chuẩn bị về thôn Ô Mạc.
Thấy họ phải rời đi, đám tiểu yêu Hồ Nguyệt cốc sôi nổi chạy tới.
(Hề Triển Vương, hai người định dẫn cục cưng đi đâu đó? Bao giờ mới về?)
“Về thôn Ô Mạc, thời gian ngắn thôi sẽ về”
Sau khi Hề Bảo sinh ra, nhóm tiểu yêu hồ Nguyệt Cốc đều đi đến cửa sổ nhìn ngắm một cái, nhìn nhìn, đã quen chuyện ở hồ Nguyệt cốc có đứa bé rồi, ngày nào mà không được liếc nhìn một cái thì cả người cứ khó chịu, thích tụ tập một chỗ trò chuyện đều là chuyện trẻ nhỏ cả.
Vì thế thấy hai người Hề Triển Vương họ định ôm tiểu bảo bảo rời đi, nhóm tiểu yêu cũng thật không muốn.
Tới trưa họ đã trở lại thôn Ô Mạc.
Hôm nay là ngày trấn trên tập hợp, người dân thôn Ô Mạc không nhiều lắm, chỉ có một ít người già trông nhà thôi.
Sau khi bà ngoại được tin, sáng sớm tinh mơ đã dậy mở cửa, đợi đến trưa, ngồi yên vị dưới tàng cây hòe, vừa nhìn về phía cửa con đường mòn đi ngang qua thôn, bên cạnh còn có mấy người già ngang tuổi nói chuyện với bà.
Người trong thôn đều biết Úc Linh đã sinh con rồi, nghe nói hôm nay sẽ mang đứa bé về, nên đều đợi ở đây cả.
Cuối cùng cũng nhìn thấy xe lừa của Nhị thái gia tiến vào, trên xe còn có cháu gái ngoại và cháu rể, bà ngoại kêu ôi một tiếng, vội vàng đứng dậy đi tới, nấp nhăn trên mặt như giãn ra trẻ lại mấy tuổi vậy.
“Bà ơi, chúng cháu đã về rồi” Úc Linh kêu lên vui sướng, cứ không ngừng mang đứa bé Hề Từ ôm trong lòng ra cho bà ngoại nhà cô xem, vẻ mặt như hiến vật quý vậy, “Bà này, bà xem đi, đây là con của cháu đó, có phải rất đáng yêu không ạ?”
Bà ngoại bế đứa bé thuần thục, dùng đôi tay kín vết chai xoa xoa hai má mềm mềm của đứa bé, cười tít cả mắt lại, cứ nói mấy câu “Đáng yêu” liên tục, hồn nhiên chẳng rõ mình nói gì nữa.
Mấy bà cố nội chung quanh cũng xúm lại xem, nói liên hồi bộ dạng đứa bé thật đẹp, còn đẹp hơn cả cha mẹ nó nữa, sau này nhất định sẽ là một thằng cu đẹp trai.
Nghe nói thế, Úc Linh không nhịn được liếc nhìn vị yêu kia một cái.
Lúc này đã yêu đã khôi phục lại bộ dạng cọn người, ân nhã ấm áp, cả nụ cười cũng thấy thân thiết làm sao, đâu còn có bộ dáng yêu dã mê hoặc lòng người nữa chứ? Tuy đứa bé trông giống anh, nhưng ngũ quan chỉ giống anh lúc phóng thích ra toàn bộ yêu lực mà thôi, trong lòng Úc Linh thấy hơi lo về bộ dạng yêu nghiệt của con trai mình sau này, có thể đừng mang phiền phức không cần thiết đến cho mẹ được không? Úc Linh dẫn theo người chồng và đứa con trở lại nhà bà ngoại, chuyện về đứa bé lại không cần cô quan tâm nữa.
Năm đó sau khi bị bệnh nặng rồi khỏi, thân thể bà ngoại dần khỏe mạnh hẳn lên, cũng không còn bị bệnh lại nữa, tinh thần tốt vô cùng, ôm đứa bé cũng không thành vấn đề, lại có vị Hề Từ người cha toàn năng ở đó, Úc Linh ngoài thỉnh thoảng đút sữa cho đứa bé ra thì chẳng còn chuyện gì làm, vô cùng thanh nhàn.
Chắc đứa bé bán yêu quả thật khác hẳn trẻ con nhân loại vậy, ít nhất sau khi Hề Bảo ra đời, quả thật là một đứa nhỏ rất dễ bế, ngoài lúc đói và đái dầm ra chỉ khóc mấy tiếng để người ta biết, nó chưa bao giờ gào khóc như bao trẻ con khác, Úc Linh vốn chưa gặp nó khóc lâu bao giờ, cũng chưa từng nghe thấy tiếng nó khóc.
Vì thế, Úc Linh rất lo lắng, gọi điện thoại hỏi Lại Tam nường về chuyện đứa bé bán yêu khác biệt này.
Lại tam nương đã đỡ biết bao trẻ con không đếm xuể, có nhiều đứa bé bán yêu bà cũng từng đỡ rồi, nghe thấy vấn đề úc Linh, bà bảo, “Không sao, thân thể Hề Bảo khỏe lắm, nó không thích khóc thì hẳn là do tính cách…Ừ, nó rất giống Hề Triển Vương”
Úc Linh không rõ cái câu “Nó giống Hề Triển Vương” là ý gì, hơn nữa những lời Lại tam nương nói này, hình như là nói cường điệu lên cho cô nghe vậy, Úc Linh hơi thấy khó hiểu không nghĩ ra.
Vì thế, Úc Linh quay đầu nhìn Hề TRiển Vương đang lấy sữa cho bé bú, hỏi khiêm tốn, “Ý Lại Tam nương là gì thế?”
Nụ cười trên mặt Hề Triển Cương không chê vào đâu được, “Ý Lại Tam nương nói là, anh là yêu, đứa bé giống anh, vì thế nó có vẻ ngoan, không nhiều chuyện giống trẻ con loài người, đỡ phải lo” Nói xong, anh cúi đầu nhìn về con mình, khóe môi cười dịu dàng đắc ý tựa mùa xuân vậy, “Con trai à, con nói có phải vậy không/’
Đứa bé đang cố bú bình kia dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn cha nó một lúc, không biết có nghe hiểu không nữa.
Sau khi bú sữa xong, đem đứa nhỏ giao cho bà ngoại Giang Vũ Thành, HỀ Từ ôm vợ mình dạy, “Đừng có lo, đứa bé bán yêu còn cường đại hơn đứa bé nhân loại, thân thể của chúng đã có tố chất căn bản rồi, dĩ nhiên là không giống nhân loại rồi”
Úc Linh ngẫm lại, cảm thấy lời anh nói cũng đúng, không thể coi Hề Bảo như một đứa bé nhân loại bình thường được, không giống người bình thường cũng đúng, nên không còn bối rối nữa.
Sau khi Hề Bảo được sáu tháng, úc Linh và Hề Từ mang Hề Bảo một nhà ba người cuối cùng về thành phố B.
Tiếp đó, Úc Linh bắt đầu trở lại công tác trong giới giải trí, vừa kiếm tiền nuôi gia đình, vừa tiếp tục tu tập thuật pháp bộ tộc thông linh; Hề Từ ngoài thỉnh thoảng giới thần quái có chuyện phải đi giải quyết ra, hầu hết thời gian đều ở nhà giống một người chồng ngoan cha hiền, coi vợ và đứa con là trên hết chăm sóc rất cẩn thận.
An Như và Nhiếp Ung Hòa thì lần nào cũng đến nhà họ, nhìn thấy cách chung sống của hai vợ chồng nhỏ, An Như cứ cảm giác như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra nguyên cớ, sau đó thoáng nhìn qua chồng mình, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra.
Úc Linh không hổ là đứa bé bà nuôi lớn, sự nghiệp tâm điểm ấy thật giống y mình.
Nhiếp Ung Hòa rất thích Hề Bảo, ông vô cùng kiên nhẫn chăm sóc đứa bé khác hẳn người thường, từ năm đó ông đã kiên nhẫn chăm sóc Úc Linh suýt mắc chứng tự kỷ ra thì có thể thấy được. Hiện giờ đối với đứa nhỏ bán yêu này, ông cũng đối xử công bằng, cũng không vì nó là bán yêu mà đối xử khác.
Do nguyên nhân thân thể, Nhiếp Ung Hòa biết cả đời sẽ không có thể có con, vì thế đứa bé Úc Linh và Nhiếp Tiếu Đát, hậu đại của hai người, cũng như chính là hậu đại của mình, tóm lại là ông thích.
Nhiếp Ung Hòa ngồi bên giường trẻ con, mỉm cười nhìn đứa nhỏ trên giường, cười bảo, “Hề Bảo à, xoay người cho ông nội nhìn con một cái nào”
Hề Bảo nhìn nhìn ông một cái, nhanh chóng xoay người.
Ánh mắt Nhiếp Ung Hòa nhuộm cười, nâng bé ngồi dậy, đưa tay xoa xoa mớ tóc mềm đen sẫm của bé, trong lòng thấy mềm mại hẳn.
Trong cơ thể đứa bé này có huyết mạch bộ tộc thông linh, vì thế họ có cảm giác thân thiết trời sinh. Tuy đứa bé này không phải là cốt nhục đời sau của ông, nhưng cũng bởi là bộ tộc thông linh, nên họ mới thấy gần gũi.
Trong thân thể Nhiếp Ung Hòa có dung nhập dục vọng đáng sợ truyền thừa hậu đại trong xương cốt, một huyết mạch bản năng cực bá đạo, năm đó vì muốn kéo dài sự sống, ông đã đánh mất cơ hội truyền thừa hậu đại, nhưng huyết mạch bộ tộc thông linh, lại khiến tận đáy lòng yêu thêm yêu thích đứa bé có huyết mạch bộ tộc thông linh.
Giống như Úc Linh, Nhiếp Tiếu Đát lúc trước vậy, với hai hậu đại cuối cùng của bộ tộc thông linh, ông đều yêu thích họ, yêu thích đến mức bất kể hậu quả nguyên nhân gì.
Hiện giờ, cuối cùng bộ tộc thông linh cũng lại có thêm một đời sau nữa, mặc dù không có quan hệ huyết thống với ông, lại khiến tận đáy lòng ông rất thỏa mãn.
Thủa nhỏ ông đã thông minh tuyệt đỉnh, làm thế nào cũng không có cảm giác mình khác thường. Ôm đứa bé nho nhỏ trong lòng, ông đã thấy quá thỏa mãn.
An Như vừa nói chuyện với Úc Linh, khóe mắt lại cứ thỉnh thoảng liếc nhìn chồng và đứa bé, dĩ nhiên nhìn thấy vẻ mặt của chồng, bất giác thấy lòng cay cay, sau đó cũng thấy thỏa mãn.
Buổi tối, Úc Linh nói với Hề Từ, “Sau này, chúng mình rảnh thì mang Hề Bảo tới nhà dượng nhiều hơn”
Hề Từ cười gật đầu, ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô. Tuy cũng là bộ tộc thông linh nhưng cách làm việc của họ Úc và họ Tiếu Đát thì khác nhau hoàn toàn.
Người họ Úc từ xưa đến nay lòng dạ thoáng đãng, lúc nào cũng đàng hoàng, cố gắng hết mình, bất kể hậu quả gì, họ đều thản nhiên đối mặt, không ngại trời đất, không vì mục đích mà dùng mọi thủ đoạn.
Còn lực lượng huyết mạch họ Tiếu Đát lại cực bá đạo, có một sự ác độc dung nhập trong xương, vì thế họ cố sức làm vì mình hoặc truyền thừa hậu đại, không tiếc tay với đồng tộc. Cũng bởi vì họ có huyết mạch bá đạo vậy nên vừa rồi hậu đại mới chiếm được một đường sống.
Sau khi điều chỉnh xong tâm tình, Úc Linh ôm con trai vào lòng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của bé, nhìn bé cười.
Hề Bảo ngước mặt lên nhìn mẹ mình, đôi môi hơi cong cong, như đang cười trở lại.
“Con trai, con keo kiệt quá đó” Úc Linh cắn cắn hai má mềm mềm tròn tròn của bé, ‘Con là trẻ con, hẳn là nên cười nhiều hơn, đừng có cả ngày nhìn người ta chằm chằm như thế chứ”
Hề Bảo như biết mẹ mình nói gì, lập tức không cong môi nữa, mà cái mặt tròn vo cứ nhìn nhìn mẹ bé.
Trong nháy mắt, Úc Linh không kìm được lại cắn hai cái lên má bé.
HỀ Bảo không tiếp nhận nổi nhiệt tình của mẹ mình, dùng hai tay nhỏ bé phụ cô, quay đầu sang bên cạnh thì thấy ở bên có ba ba đang cười nhìn về hai mẹ con, vươn tay về phía anh.
Hề Từ nhìn con trai đang biểu hiện cầu cứu một lát, rồi mới ôm nó tới, nói với Úc Linh, “Em hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, đi tắm một cái, anh cho Hề Bảo uống sữa”
Úc Linh lại hôn con trai một cái rồi mới đứng dậy đi phòng tắm tắm.
Hề Từ ôm con trai vào bếp, để bé lên xe đẩy, lấy sữa cho bé bú.
Hề Bảo ngồi trên xe đẩy, quay tròn mắt nhìn cha, cái mặt tròn như bánh bao nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhưng cái mặt nhỏ tròn nõn nà ấy chẳng có tý uy nghiêm nào, chỉ khiến người ta thấy buồn cười mà thôi.
Hề Từ pha xong sữa, đặt bên cạnh cho nguội, rồi thấy con trai nhìn mình chằm chằm, nhìn bé cười bảo, “Hề Bảo à, trẻ con thì cần phải cười nhiều vào mới đáng yêu”
Hề Bảo nhìn nhìn ba, chẳng rõ ba đang nói gì nữa.
Đợi sữa nguội, Hề Từ ôm con trai về phòng.
Uống xong lọ sữa, Hề Từ dựng thẳng con trai lên vỗ nhè nhẹ vào lưng, nghe ngóng bé ợ một cái, rồi lại tiếp tục ôm bé, vỗ nhè nhẹ thân thể nhỏ xíu của bé dỗ bé ngủ.
Ánh mắt Hề Bảo dần nhắm lại, rồi nhanh chóng phát ra tiếng hít thở đều.
Sau khi Úc Linh tắm đi ra, thấy con trai ngủ say sưa trong lòng Hề Từ, đưa tay sờ cái mặt nhỏ trắng nõn của nó, phát hiện ra nó đang mơ màng ngủ trợn mắt lên, lại hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của bé, bảo dịu dàng, ‘Hề Bảo ngoan, cứ ngủ tiếp đi, mẹ không chọc con nữa”
Lúc này Hề Bảo mới nhắm mắt lại ngủ tiếp. Úc Linh thở phào nhẹ nhõm.
Hề Từ thả con trai xuống giường trẻ, thấy cô thở phào thì buồn cười bảo, “Hề Bảo đây là đang đợi em về, nhìn thấy em mới bằng lòng ngủ, không sợ em chọc con đâu”
Trên mặt Úc Linh tự dưng lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngồi xuống trước giường trẻ, nhìn đứa bé ngủ say ngọt ngào trong giường, trái tim trở nên mềm hẳn.
Có con rồi, cô mới hiểu được trách nhiệm làm cha mẹ, cùng với nguyện ý vì con, cam tâm tình nguyện trả hết mọi giá vì con.
Cô rất may là có đứa con này, cũng hiểu được lựa chọn năm đó của cha mẹ. Cho dù là gánh nặng, cũng là gánh nặng ngọt ngào.
Hai vợ chồng ngồi trước giường trẻ, nhìn đứa bé nằm trong giường ngủ an bình đưa tay nhỏ bé lên trên đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa.
Bảo bối của mẹ, ngủ ngon nhé!
Thừa dịp tắm rửa sạch cho Hề Bảo, Úc Linh nhìn toàn thể người con trai đánh giá, thậm chí còn vạch cẳng chân thằng bé ra nhìn nhìn, cuối cùng rất vừa lòng bóp nhẹ má, hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mũm mĩm của bé.
Sau khi yêu văn biến mất, thoạt nhìn Hề Bảo tựa như đứa bé nhân loại bình thường vậy, đặc biệt làn da đỏ lúc vừa sinh ra cũng biến mất đi thay vào đó là một chiếc bánh bao trắng nõn vậy, là một đứa bé vô cùng xinh đẹp.
Ngũ quan Hề Bảo chưa nảy nở, nhưng nhìn tổng thể thì có thể thấy giống người cha, tựa như lúc phóng thích yêu lực Hề Từ thì hoàn toàn giống y chang, lớn lên nhất định sẽ trở thành một yêu nghiệt khác.
“Sao nhìn thế nào mà chẳng giống anh lúc bộ dạng con người nhỉ?’ Úc Linh nghi hoặc hỏi, cô rất thích lúc Hề từ là con người, tinh khiết sạch sẽ, cười lên mang theo mấy phần xấu hổ ngại ngùng, khiến ai ai cũng thích, lúc trước bà ngoại thấy anh, cũng do nguyên nhân diện mạo đẹp quá mức của anh.
“Bán yêu đều là vậy mà”
Hề Triển Vương giải thích một câu, vừa ôm con trai, cầm khăn bọc lấy nó, đặt nó lên giường mặc quần áo vào.
Úc Linh nghi ngờ nhìn anh, thấy anh lau người con trai như thế, định mặc quần áo cho nó, cô định tới giúp lại bị anh cự tuyệt, “Em ngồi là tốt rồi, đừng để mệt”
Úc Linh thấy động tác anh thuần thục, rõ ràng nhìn bộ dáng ngập tràn yêu khí như thế, vậy mà lại có thể làm cái chuyện chỉ có con người mới làm này, hành động lại còn quá dịu dàng, tỷ mỷ, cẩn thận, khác hẳn loại đàn ông khác, rõ ràng hiện giờ lại chính là một người cha tốt.
Trẻ con mới một tháng còn rất nhỏ mềm, như người không xương vậy, ngày nào Úc Linh cũng phải tắm rửa và thay tã cho bé, nhìn thấy chân tay trắng nõn mềm mại của bé, cứ lo lắng sợ không cẩn thận làm gãy nó, thậm chí lúc ôm bé, cũng không dám dùng sức lớn. Ngày nào tắm rửa cho bé chân tay cũng vụng về, lúc thay quần áo thì nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé mềm mềm của bé, cuối cùng cũng hoàn thành hết cả buổi.
So với người mẹ chẳng hợp tư cách như cô đây thì cái người cha Hề Triển Vương này lại cô cùng có đủ tư cách.
Điều này khiến Úc Linh thấy hơi nản, nhưng chút chán nản đó nhanh chóng được hai người đàn ông an ủi ngay.
Cha cô nói thế này, “Phụ nữ các con mang thai sinh con đã vất vả vậy rồi, còn chăm sóc đứa bé thì nên giao cho đàn ông là được. Nếu cả chút chuyện nhỏ ấy nó cũng làm không xong thì chẳng bằng nhảy hồ tự vẫn luôn đi”
Lời cha Giang nói vô cùng độc, nhưng ông cũng có lo lắng của ông. Năm đó, lúc con gái sinh ra, Úc Mẫn Mẫn ở cữ, mình mình ông chăm sóc chiếu cố.
Dù đã ly hôn, nhưng ông là cha đứa bé, hơn nữa ông còn biết lúc vợ mình mang thai một lòng mong chờ đứa con chào đời. Úc Mẫn Mẫn không có lý do gì chặn ông ở ngoài, không cho ông thăm đứa bé, hơn nữa, vì mình muốn ly hôn, nên bà cũng có mấy phần áy náy với ông, chỉ để mặc ông tìm cớ tới nhà, thường xuyên qua lại, chăm sóc, chiếu cố cho đứa bé đều được ông xử lý tất.
Hề Từ không mất hứng với lời cha vợ nói ác độc thế, là một trạch nam, anh chỉ thích ở nhà, vây quanh hai mẹ con, tiếp nhận việc chăm sóc đứa trẻ cũng lấy làm tự đắc. Tuy không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng có video và tư liệu liên quan đến chuyện này, lại có lời và việc làm mẫu mực của cha vợ, lại có thêm bị Tam Nương chuyên gia quyền uy chỉ bảo, chỉ trong mấy ngày đã làm được.
Hề Từ nhanh chóng mặc quần áo cho con, ôm nó đến bên cạnh cô.
Úc Linh xoa xoa mặt mềm nõn của con trai, phát hiện ra nó ngủ, môi phồng lên thổi bong bóng, buồn cười lấy khăn tay lau nước bọt của bé, hỏi, “Hề Từ, lúc nào chúng mình mới ôm nó về cho bà nhìn một cái nhỉ?’
Hề Từ đang thu dọn quần áo đã thay của đứa nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên đáp, “Mai đi, tối qua anh đã gọi điện cho bà ngoại rồi, cũng đã nói với bà rồi”
Từ sau khi đứa bé sinh ra, bà ngoại lại rất quan tâm, cứ ngày nào cũng gọi điện tới hỏi, đều do Hề Từ đáp lại.
Hiện giờ đứa nhỏ đã đầy tháng, yêu văn trên người cũng biến mất rồi, nhìn không có gì khác thường, cuối cùng cũng có thể ôm về cho bà ngoại và người trong thôn xem được rồi.
Vì thế sáng hôm sau, hai vợ chồng thu dọn xong, xách hành lý, ôm đưa bé chuẩn bị về thôn Ô Mạc.
Thấy họ phải rời đi, đám tiểu yêu Hồ Nguyệt cốc sôi nổi chạy tới.
(Hề Triển Vương, hai người định dẫn cục cưng đi đâu đó? Bao giờ mới về?)
“Về thôn Ô Mạc, thời gian ngắn thôi sẽ về”
Sau khi Hề Bảo sinh ra, nhóm tiểu yêu hồ Nguyệt Cốc đều đi đến cửa sổ nhìn ngắm một cái, nhìn nhìn, đã quen chuyện ở hồ Nguyệt cốc có đứa bé rồi, ngày nào mà không được liếc nhìn một cái thì cả người cứ khó chịu, thích tụ tập một chỗ trò chuyện đều là chuyện trẻ nhỏ cả.
Vì thế thấy hai người Hề Triển Vương họ định ôm tiểu bảo bảo rời đi, nhóm tiểu yêu cũng thật không muốn.
Tới trưa họ đã trở lại thôn Ô Mạc.
Hôm nay là ngày trấn trên tập hợp, người dân thôn Ô Mạc không nhiều lắm, chỉ có một ít người già trông nhà thôi.
Sau khi bà ngoại được tin, sáng sớm tinh mơ đã dậy mở cửa, đợi đến trưa, ngồi yên vị dưới tàng cây hòe, vừa nhìn về phía cửa con đường mòn đi ngang qua thôn, bên cạnh còn có mấy người già ngang tuổi nói chuyện với bà.
Người trong thôn đều biết Úc Linh đã sinh con rồi, nghe nói hôm nay sẽ mang đứa bé về, nên đều đợi ở đây cả.
Cuối cùng cũng nhìn thấy xe lừa của Nhị thái gia tiến vào, trên xe còn có cháu gái ngoại và cháu rể, bà ngoại kêu ôi một tiếng, vội vàng đứng dậy đi tới, nấp nhăn trên mặt như giãn ra trẻ lại mấy tuổi vậy.
“Bà ơi, chúng cháu đã về rồi” Úc Linh kêu lên vui sướng, cứ không ngừng mang đứa bé Hề Từ ôm trong lòng ra cho bà ngoại nhà cô xem, vẻ mặt như hiến vật quý vậy, “Bà này, bà xem đi, đây là con của cháu đó, có phải rất đáng yêu không ạ?”
Bà ngoại bế đứa bé thuần thục, dùng đôi tay kín vết chai xoa xoa hai má mềm mềm của đứa bé, cười tít cả mắt lại, cứ nói mấy câu “Đáng yêu” liên tục, hồn nhiên chẳng rõ mình nói gì nữa.
Mấy bà cố nội chung quanh cũng xúm lại xem, nói liên hồi bộ dạng đứa bé thật đẹp, còn đẹp hơn cả cha mẹ nó nữa, sau này nhất định sẽ là một thằng cu đẹp trai.
Nghe nói thế, Úc Linh không nhịn được liếc nhìn vị yêu kia một cái.
Lúc này đã yêu đã khôi phục lại bộ dạng cọn người, ân nhã ấm áp, cả nụ cười cũng thấy thân thiết làm sao, đâu còn có bộ dáng yêu dã mê hoặc lòng người nữa chứ? Tuy đứa bé trông giống anh, nhưng ngũ quan chỉ giống anh lúc phóng thích ra toàn bộ yêu lực mà thôi, trong lòng Úc Linh thấy hơi lo về bộ dạng yêu nghiệt của con trai mình sau này, có thể đừng mang phiền phức không cần thiết đến cho mẹ được không? Úc Linh dẫn theo người chồng và đứa con trở lại nhà bà ngoại, chuyện về đứa bé lại không cần cô quan tâm nữa.
Năm đó sau khi bị bệnh nặng rồi khỏi, thân thể bà ngoại dần khỏe mạnh hẳn lên, cũng không còn bị bệnh lại nữa, tinh thần tốt vô cùng, ôm đứa bé cũng không thành vấn đề, lại có vị Hề Từ người cha toàn năng ở đó, Úc Linh ngoài thỉnh thoảng đút sữa cho đứa bé ra thì chẳng còn chuyện gì làm, vô cùng thanh nhàn.
Chắc đứa bé bán yêu quả thật khác hẳn trẻ con nhân loại vậy, ít nhất sau khi Hề Bảo ra đời, quả thật là một đứa nhỏ rất dễ bế, ngoài lúc đói và đái dầm ra chỉ khóc mấy tiếng để người ta biết, nó chưa bao giờ gào khóc như bao trẻ con khác, Úc Linh vốn chưa gặp nó khóc lâu bao giờ, cũng chưa từng nghe thấy tiếng nó khóc.
Vì thế, Úc Linh rất lo lắng, gọi điện thoại hỏi Lại Tam nường về chuyện đứa bé bán yêu khác biệt này.
Lại tam nương đã đỡ biết bao trẻ con không đếm xuể, có nhiều đứa bé bán yêu bà cũng từng đỡ rồi, nghe thấy vấn đề úc Linh, bà bảo, “Không sao, thân thể Hề Bảo khỏe lắm, nó không thích khóc thì hẳn là do tính cách…Ừ, nó rất giống Hề Triển Vương”
Úc Linh không rõ cái câu “Nó giống Hề Triển Vương” là ý gì, hơn nữa những lời Lại tam nương nói này, hình như là nói cường điệu lên cho cô nghe vậy, Úc Linh hơi thấy khó hiểu không nghĩ ra.
Vì thế, Úc Linh quay đầu nhìn Hề TRiển Vương đang lấy sữa cho bé bú, hỏi khiêm tốn, “Ý Lại Tam nương là gì thế?”
Nụ cười trên mặt Hề Triển Cương không chê vào đâu được, “Ý Lại Tam nương nói là, anh là yêu, đứa bé giống anh, vì thế nó có vẻ ngoan, không nhiều chuyện giống trẻ con loài người, đỡ phải lo” Nói xong, anh cúi đầu nhìn về con mình, khóe môi cười dịu dàng đắc ý tựa mùa xuân vậy, “Con trai à, con nói có phải vậy không/’
Đứa bé đang cố bú bình kia dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn cha nó một lúc, không biết có nghe hiểu không nữa.
Sau khi bú sữa xong, đem đứa nhỏ giao cho bà ngoại Giang Vũ Thành, HỀ Từ ôm vợ mình dạy, “Đừng có lo, đứa bé bán yêu còn cường đại hơn đứa bé nhân loại, thân thể của chúng đã có tố chất căn bản rồi, dĩ nhiên là không giống nhân loại rồi”
Úc Linh ngẫm lại, cảm thấy lời anh nói cũng đúng, không thể coi Hề Bảo như một đứa bé nhân loại bình thường được, không giống người bình thường cũng đúng, nên không còn bối rối nữa.
Sau khi Hề Bảo được sáu tháng, úc Linh và Hề Từ mang Hề Bảo một nhà ba người cuối cùng về thành phố B.
Tiếp đó, Úc Linh bắt đầu trở lại công tác trong giới giải trí, vừa kiếm tiền nuôi gia đình, vừa tiếp tục tu tập thuật pháp bộ tộc thông linh; Hề Từ ngoài thỉnh thoảng giới thần quái có chuyện phải đi giải quyết ra, hầu hết thời gian đều ở nhà giống một người chồng ngoan cha hiền, coi vợ và đứa con là trên hết chăm sóc rất cẩn thận.
An Như và Nhiếp Ung Hòa thì lần nào cũng đến nhà họ, nhìn thấy cách chung sống của hai vợ chồng nhỏ, An Như cứ cảm giác như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra nguyên cớ, sau đó thoáng nhìn qua chồng mình, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra.
Úc Linh không hổ là đứa bé bà nuôi lớn, sự nghiệp tâm điểm ấy thật giống y mình.
Nhiếp Ung Hòa rất thích Hề Bảo, ông vô cùng kiên nhẫn chăm sóc đứa bé khác hẳn người thường, từ năm đó ông đã kiên nhẫn chăm sóc Úc Linh suýt mắc chứng tự kỷ ra thì có thể thấy được. Hiện giờ đối với đứa nhỏ bán yêu này, ông cũng đối xử công bằng, cũng không vì nó là bán yêu mà đối xử khác.
Do nguyên nhân thân thể, Nhiếp Ung Hòa biết cả đời sẽ không có thể có con, vì thế đứa bé Úc Linh và Nhiếp Tiếu Đát, hậu đại của hai người, cũng như chính là hậu đại của mình, tóm lại là ông thích.
Nhiếp Ung Hòa ngồi bên giường trẻ con, mỉm cười nhìn đứa nhỏ trên giường, cười bảo, “Hề Bảo à, xoay người cho ông nội nhìn con một cái nào”
Hề Bảo nhìn nhìn ông một cái, nhanh chóng xoay người.
Ánh mắt Nhiếp Ung Hòa nhuộm cười, nâng bé ngồi dậy, đưa tay xoa xoa mớ tóc mềm đen sẫm của bé, trong lòng thấy mềm mại hẳn.
Trong cơ thể đứa bé này có huyết mạch bộ tộc thông linh, vì thế họ có cảm giác thân thiết trời sinh. Tuy đứa bé này không phải là cốt nhục đời sau của ông, nhưng cũng bởi là bộ tộc thông linh, nên họ mới thấy gần gũi.
Trong thân thể Nhiếp Ung Hòa có dung nhập dục vọng đáng sợ truyền thừa hậu đại trong xương cốt, một huyết mạch bản năng cực bá đạo, năm đó vì muốn kéo dài sự sống, ông đã đánh mất cơ hội truyền thừa hậu đại, nhưng huyết mạch bộ tộc thông linh, lại khiến tận đáy lòng yêu thêm yêu thích đứa bé có huyết mạch bộ tộc thông linh.
Giống như Úc Linh, Nhiếp Tiếu Đát lúc trước vậy, với hai hậu đại cuối cùng của bộ tộc thông linh, ông đều yêu thích họ, yêu thích đến mức bất kể hậu quả nguyên nhân gì.
Hiện giờ, cuối cùng bộ tộc thông linh cũng lại có thêm một đời sau nữa, mặc dù không có quan hệ huyết thống với ông, lại khiến tận đáy lòng ông rất thỏa mãn.
Thủa nhỏ ông đã thông minh tuyệt đỉnh, làm thế nào cũng không có cảm giác mình khác thường. Ôm đứa bé nho nhỏ trong lòng, ông đã thấy quá thỏa mãn.
An Như vừa nói chuyện với Úc Linh, khóe mắt lại cứ thỉnh thoảng liếc nhìn chồng và đứa bé, dĩ nhiên nhìn thấy vẻ mặt của chồng, bất giác thấy lòng cay cay, sau đó cũng thấy thỏa mãn.
Buổi tối, Úc Linh nói với Hề Từ, “Sau này, chúng mình rảnh thì mang Hề Bảo tới nhà dượng nhiều hơn”
Hề Từ cười gật đầu, ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô. Tuy cũng là bộ tộc thông linh nhưng cách làm việc của họ Úc và họ Tiếu Đát thì khác nhau hoàn toàn.
Người họ Úc từ xưa đến nay lòng dạ thoáng đãng, lúc nào cũng đàng hoàng, cố gắng hết mình, bất kể hậu quả gì, họ đều thản nhiên đối mặt, không ngại trời đất, không vì mục đích mà dùng mọi thủ đoạn.
Còn lực lượng huyết mạch họ Tiếu Đát lại cực bá đạo, có một sự ác độc dung nhập trong xương, vì thế họ cố sức làm vì mình hoặc truyền thừa hậu đại, không tiếc tay với đồng tộc. Cũng bởi vì họ có huyết mạch bá đạo vậy nên vừa rồi hậu đại mới chiếm được một đường sống.
Sau khi điều chỉnh xong tâm tình, Úc Linh ôm con trai vào lòng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của bé, nhìn bé cười.
Hề Bảo ngước mặt lên nhìn mẹ mình, đôi môi hơi cong cong, như đang cười trở lại.
“Con trai, con keo kiệt quá đó” Úc Linh cắn cắn hai má mềm mềm tròn tròn của bé, ‘Con là trẻ con, hẳn là nên cười nhiều hơn, đừng có cả ngày nhìn người ta chằm chằm như thế chứ”
Hề Bảo như biết mẹ mình nói gì, lập tức không cong môi nữa, mà cái mặt tròn vo cứ nhìn nhìn mẹ bé.
Trong nháy mắt, Úc Linh không kìm được lại cắn hai cái lên má bé.
HỀ Bảo không tiếp nhận nổi nhiệt tình của mẹ mình, dùng hai tay nhỏ bé phụ cô, quay đầu sang bên cạnh thì thấy ở bên có ba ba đang cười nhìn về hai mẹ con, vươn tay về phía anh.
Hề Từ nhìn con trai đang biểu hiện cầu cứu một lát, rồi mới ôm nó tới, nói với Úc Linh, “Em hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, đi tắm một cái, anh cho Hề Bảo uống sữa”
Úc Linh lại hôn con trai một cái rồi mới đứng dậy đi phòng tắm tắm.
Hề Từ ôm con trai vào bếp, để bé lên xe đẩy, lấy sữa cho bé bú.
Hề Bảo ngồi trên xe đẩy, quay tròn mắt nhìn cha, cái mặt tròn như bánh bao nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhưng cái mặt nhỏ tròn nõn nà ấy chẳng có tý uy nghiêm nào, chỉ khiến người ta thấy buồn cười mà thôi.
Hề Từ pha xong sữa, đặt bên cạnh cho nguội, rồi thấy con trai nhìn mình chằm chằm, nhìn bé cười bảo, “Hề Bảo à, trẻ con thì cần phải cười nhiều vào mới đáng yêu”
Hề Bảo nhìn nhìn ba, chẳng rõ ba đang nói gì nữa.
Đợi sữa nguội, Hề Từ ôm con trai về phòng.
Uống xong lọ sữa, Hề Từ dựng thẳng con trai lên vỗ nhè nhẹ vào lưng, nghe ngóng bé ợ một cái, rồi lại tiếp tục ôm bé, vỗ nhè nhẹ thân thể nhỏ xíu của bé dỗ bé ngủ.
Ánh mắt Hề Bảo dần nhắm lại, rồi nhanh chóng phát ra tiếng hít thở đều.
Sau khi Úc Linh tắm đi ra, thấy con trai ngủ say sưa trong lòng Hề Từ, đưa tay sờ cái mặt nhỏ trắng nõn của nó, phát hiện ra nó đang mơ màng ngủ trợn mắt lên, lại hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của bé, bảo dịu dàng, ‘Hề Bảo ngoan, cứ ngủ tiếp đi, mẹ không chọc con nữa”
Lúc này Hề Bảo mới nhắm mắt lại ngủ tiếp. Úc Linh thở phào nhẹ nhõm.
Hề Từ thả con trai xuống giường trẻ, thấy cô thở phào thì buồn cười bảo, “Hề Bảo đây là đang đợi em về, nhìn thấy em mới bằng lòng ngủ, không sợ em chọc con đâu”
Trên mặt Úc Linh tự dưng lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngồi xuống trước giường trẻ, nhìn đứa bé ngủ say ngọt ngào trong giường, trái tim trở nên mềm hẳn.
Có con rồi, cô mới hiểu được trách nhiệm làm cha mẹ, cùng với nguyện ý vì con, cam tâm tình nguyện trả hết mọi giá vì con.
Cô rất may là có đứa con này, cũng hiểu được lựa chọn năm đó của cha mẹ. Cho dù là gánh nặng, cũng là gánh nặng ngọt ngào.
Hai vợ chồng ngồi trước giường trẻ, nhìn đứa bé nằm trong giường ngủ an bình đưa tay nhỏ bé lên trên đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhu hòa.
Bảo bối của mẹ, ngủ ngon nhé!
Danh sách chương