Hội trưởng hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chú Lâm Chính bằng ánh mắt sâu thảm dường như xuyên thấu lòng người.

Lâm Chính cũng không chút sợ hãi quay đầu lại nhìn ông ta, trong mắt anh là sự kiên định và bình thản.

Bên trong lăng mộ, bầu không khí dường như đông cứng lại. Cuối cùng.

Hội trưởng chậm rãi mở miệng, giọng ông ta trầm thấp nhưng lại rất có sức m thần y, nghe danh đã lâu. Hôm nay được gặp, quả thực rất phi

“Hội trưởng đại nhân, Đại hội của các ông mới gọi là phi thường. Vốn tôi còn tưởng Đại hội là tổ chức duy trì trật tự cho thế giới, chưa từng nghĩ hoá ra Đại hội so với những kẻ thừa cơ trục lợi ngoài kia cũng chẳng có gì khác biệt. Cái gọi là duy trì trật tự này chỉ là cái cớ của các người mà thôi”.

"Xem ra Lâm thần y có chút hiểu lầm về Đại hội của tôi rồi".

Hội trưởng bình tĩnh đáp.

"Hiểu lầm? Hội trưởng, ông phái người bắt cóc người của tôi, thậm chí còn ra tay tàn độc với tôi. Đây là hiểu lầm sao?”

Lâm Chính nheo mắt hỏi.

Hội trưởng im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: "Vậy Lâm thần y, tôi hỏi cậu, tại sao con trai tôi sau khi đến Giang Thành lại đột nhiên mất tích? Khi xuất hiện trở lại, nó đã trở thành một khối thịt nát trên núi Thánh Huyền. Chuyện này không phải do cậu làm sao?”

"Con trai ông giết hại người vô tội một cách bừa bãi ở Giang Thành, tôi đương nhiên phải tự vệ chính đáng. Còn việc cậu ta gặp chuyện gì khác thì tôi hoàn toàn không biết".

Lâm Chính lắc đầu.

Tất nhiên là anh sẽ không thừa nhận điều đó.

Nếu không, Hội trưởng sẽ trở thành bên có lý.

Điều này đối với Lâm Chính hiện đang ở thế yếu thì càng lợi bất cập hại.

Hội trưởng lặng lẽ nhìn Lâm Chính.

Không biết qua bao lâu, ông ta mới bình tĩnh mở miệng: “Lâm thần y, đừng coi mọi người đều là kẻ ngốc. Đừng tưởng răng tôi không biết, cho dù cậu không phải người mặc áo choàng thì chắc chắn cũng có liên quan đến hắn. Cái chết của con trai tôi, cậu, chắc chắn có liên quan! "Xem ra hôm nay Hội trưởng đã quyết định thà giết nhầm còn hơn bỏ sót".

Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Lâm thần y xuất hiện ở đây, không phải đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi sao?”

Hội trưởng Đại hội lặng lẽ nhìn quanh lăng mộ, bình tĩnh nói: “Lăng mộ cổ xưa này thật phi thường. Nó từng là thánh địa của y thuật và võ thuật qua các thời đại. Nếu chiến đấu với tôi ở đây, khả năng chiến thắng của cậu khá cao”.

"Tuy nhiên, điều này thực tế không ảnh hưởng nhiều đến tôi. Lâm thần y, với tư cách là Hội trưởng Đại hội, sức mạnh và nền tảng của tôi nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu. Ngay cả trong hoàng lăng này, cậu cũng không có cửa để thắng

tôi”.

"Vậy, ý ông là gì?"

Anh lặng lẽ đứng đó, ánh mắt sáng như đuốc muốn nhìn thấu vẻ ngoài điềm tĩnh của Hội trưởng để nhìn thấu xem bên trong ông ta đang nghĩ gì.

Một lát sau, Lâm Chính cười lạnh một tiếng, tiếng cười vang vọng trong hoàng lăng yên tĩnh mang theo một chút khinh thường cùng quyết tâm: "Hội trưởng đại nhân, ông quá coi trọng cái gọi là Đại hội của mình. Lâm Chính tôi trước nay chỉ hành động theo đạo nghĩa trong lòng mình. Sao tôi có thể trở thành kẻ cùng một giuộc với các người, làm con chó đi theo ông được chứ?”

Nghe xong điều này vẻ mặt Hội trưởng vẫn bình thản, ông ta chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Tôi vốn là muốn cho cậu một con đường sống sót, nhưng bây giờ xem ra... không cần thiết!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện