Gió mùa thu xào xạc, thổi qua lăng tẩm cổ kính, như đang thì thầm kể lại những vinh quang và thăng trầm của quá khứ.
Mã Hải ngồi trên xe lăn, sắc mặt bình tĩnh như nước. Trong mắt chỉ thoáng hiện một sự lo lắng khó nhận ra.
Một lúc sau, tiếng gào thét vang lên từ trong hoàng lăngZE5®Ehoàng gia. Mặt đất cũng rung chuyển nhẹ.
Người đứng ngoài cổng căng thẳng, cảm nhận được mùi máu tanh nồng bay ra từ bên trong lăng mộ.
"Xem ra Lâm thần y đang phản kháng”.
Thu Thủy Sinh liếc nhìn Mã Hải ngồi trên xe lăn, khàn giọng nói: "Mang ông ta vào trong, theo tôi đi gặp Lâm thần y".
"Vâng".
Đoàn người đẩy chiếc xe lăn của Mã Hải và từ từ tiến vào lăng tẩm cổ xưa dưới sự dẫn đầu của Thu Thủy Sinh. Càng đi sâu, mùi máu càng nồng nặc.
Sau khi đi qua phần lộ thiên phía trên của lăng mộ, đoàn người đã đến ngôi mộ cổ nằm ở phần phía dưới hoàng lăng.
Bên trong lăng mộ cổ kính, ánh sáng mờ ảo, bầu không khí u ám khiến người †a rùng mình. Những hình chạm khắc cổ xưa trên tường thấp thoáng ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, dường như đang tường thuật lại lịch sử vinh quang và
huyền bí của nơi này.
Nhưng vào lúc này, vùng đất cổ xưa này đã bị náo động bởi tiếng ồn ào của trận chiến.
Lâm thần y mặc bộ quần áo màu trắng, dù dính vài vết máu nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Xung quanh là một nhóm người nằm trên mặt đất kêu khóc.
Thu Thủy Sinh dừng lại, nheo mắt nhìn Lâm thần y, khóe miệng hơi nhếch lên. Mã Hải yên lặng ngồi trên xe lăn, nhìn Lâm thần y.
"Nhanh như vậy sao?”
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn Mã Hải.
"Đúng vậy, Chủ tịch Lâm, tôi cũng không ngờ người của Đại hộiZ$đại hội lại tìm đến tôi nhanh như vậy".
Mã Hải lắc đầu, sau đó nói với Thu Thủy Sinh: "Lâm thần y đang ở trước mặt các người, bây giờ các người có thể thả gia đình tôi ra được chưa?"
"Việc này e là hơi khó". Thu Thủy Sinh mỉm cười lắc đầu.
"Tôi sớm đã biết các người sẽ giết người diệt khẩu. Dù gì chuyện này quá dơ bẩn, sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của Đại hội”.
iám đốc Mã nghĩ được như vậy thật là đáng ngưỡng mộ. Tôi thích làm việc với những người thông minh".
Mã Hải im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Các người có thể đợi đến qua 12 giờ đêm nay rồi ra tay với họ có được không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì hôm nay là sinh nhật con trai tôi".
"E là không được".
Thu Thủy Sinh cười nói: "Đêm dài lắm mộng".
Mã Hải nhắm mắt lại, không nói nữa.
"Thu Thủy Sinh, một người làm đến chức phó cục lại là tay chân của Đại hội? 'Thật không ngờ Đại hội đã nhúng tay sâu như vậy vào bộ máy chính phủ Long Quốc".
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Thu Thủy Sinh nói.
"Lâm thần y, người mặc áo choàng làm gián đoạn hội nghị của chúng tôi là anh phải không?"
Thu Thủy Sinh mỉm cười hỏi.
"Việc đó giờ còn quan trọng sao? Các người trực tiếp ra tay với tôi thế này thì chẳng phải muốn giết nhầm còn hơn bỏ sót sao?"
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Những trang bị này đều là đỉnh cao vũ khí của Long Quốc. Sản xuất ra mỗi một vũ khí này đều cần rất nhiều tiền bạc và nguyên liệu quý hiếm. Thứ này được thiết kế đặc biệt để đối thủ với các võ giả. Lâm thần y, nếu không chịu đưa tay chịu trói thì đây sẽ là mồ chôn của anh".
Thu Thủy Sinh cười nhẹ.
Lâm Chính nghe xong chỉ khẽ lắc đầu.
"Cái đó thì chưa chắc".
Mã Hải ngồi trên xe lăn, sắc mặt bình tĩnh như nước. Trong mắt chỉ thoáng hiện một sự lo lắng khó nhận ra.
Một lúc sau, tiếng gào thét vang lên từ trong hoàng lăngZE5®Ehoàng gia. Mặt đất cũng rung chuyển nhẹ.
Người đứng ngoài cổng căng thẳng, cảm nhận được mùi máu tanh nồng bay ra từ bên trong lăng mộ.
"Xem ra Lâm thần y đang phản kháng”.
Thu Thủy Sinh liếc nhìn Mã Hải ngồi trên xe lăn, khàn giọng nói: "Mang ông ta vào trong, theo tôi đi gặp Lâm thần y".
"Vâng".
Đoàn người đẩy chiếc xe lăn của Mã Hải và từ từ tiến vào lăng tẩm cổ xưa dưới sự dẫn đầu của Thu Thủy Sinh. Càng đi sâu, mùi máu càng nồng nặc.
Sau khi đi qua phần lộ thiên phía trên của lăng mộ, đoàn người đã đến ngôi mộ cổ nằm ở phần phía dưới hoàng lăng.
Bên trong lăng mộ cổ kính, ánh sáng mờ ảo, bầu không khí u ám khiến người †a rùng mình. Những hình chạm khắc cổ xưa trên tường thấp thoáng ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, dường như đang tường thuật lại lịch sử vinh quang và
huyền bí của nơi này.
Nhưng vào lúc này, vùng đất cổ xưa này đã bị náo động bởi tiếng ồn ào của trận chiến.
Lâm thần y mặc bộ quần áo màu trắng, dù dính vài vết máu nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Xung quanh là một nhóm người nằm trên mặt đất kêu khóc.
Thu Thủy Sinh dừng lại, nheo mắt nhìn Lâm thần y, khóe miệng hơi nhếch lên. Mã Hải yên lặng ngồi trên xe lăn, nhìn Lâm thần y.
"Nhanh như vậy sao?”
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn Mã Hải.
"Đúng vậy, Chủ tịch Lâm, tôi cũng không ngờ người của Đại hộiZ$đại hội lại tìm đến tôi nhanh như vậy".
Mã Hải lắc đầu, sau đó nói với Thu Thủy Sinh: "Lâm thần y đang ở trước mặt các người, bây giờ các người có thể thả gia đình tôi ra được chưa?"
"Việc này e là hơi khó". Thu Thủy Sinh mỉm cười lắc đầu.
"Tôi sớm đã biết các người sẽ giết người diệt khẩu. Dù gì chuyện này quá dơ bẩn, sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của Đại hội”.
iám đốc Mã nghĩ được như vậy thật là đáng ngưỡng mộ. Tôi thích làm việc với những người thông minh".
Mã Hải im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Các người có thể đợi đến qua 12 giờ đêm nay rồi ra tay với họ có được không?"
"Tại sao?"
"Bởi vì hôm nay là sinh nhật con trai tôi".
"E là không được".
Thu Thủy Sinh cười nói: "Đêm dài lắm mộng".
Mã Hải nhắm mắt lại, không nói nữa.
"Thu Thủy Sinh, một người làm đến chức phó cục lại là tay chân của Đại hội? 'Thật không ngờ Đại hội đã nhúng tay sâu như vậy vào bộ máy chính phủ Long Quốc".
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Thu Thủy Sinh nói.
"Lâm thần y, người mặc áo choàng làm gián đoạn hội nghị của chúng tôi là anh phải không?"
Thu Thủy Sinh mỉm cười hỏi.
"Việc đó giờ còn quan trọng sao? Các người trực tiếp ra tay với tôi thế này thì chẳng phải muốn giết nhầm còn hơn bỏ sót sao?"
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Những trang bị này đều là đỉnh cao vũ khí của Long Quốc. Sản xuất ra mỗi một vũ khí này đều cần rất nhiều tiền bạc và nguyên liệu quý hiếm. Thứ này được thiết kế đặc biệt để đối thủ với các võ giả. Lâm thần y, nếu không chịu đưa tay chịu trói thì đây sẽ là mồ chôn của anh".
Thu Thủy Sinh cười nhẹ.
Lâm Chính nghe xong chỉ khẽ lắc đầu.
"Cái đó thì chưa chắc".
Danh sách chương