Trong lúc cơn sốt trên web đen còn chưa lắng xuống, vô số cặp mắt của cộng đồng võ thuật Long Quốc cũng đang theo dõi sát sao tình hình này, các chủ đề thảo luận và suy đoán dâng lên như thủy triều.

Trong một tông môn võ đạo cổ xưa, một trưởng lão tóc trắng ngồi trong đại sảnh trang nghiêm với vẻ mặt trầm tư. Đôi mắt ông ta sâu thẳm, như thể đã nhìn xuyên qua những thăng trầm của thời gian. Bên cạnh ông ta là mấy đệ tử trẻ tuổi đang cung kính đứng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và nghỉ hoặc.

Trưởng lão chậm rãi cất lời, giọng nói trầm thấp mà uy lực: "Chuyện xảy ra với Lâm thần y có lẽ sẽ gây nên một đợt sóng gió trong giới võ lâm. Giới võ đạo của chúng ta luôn tôn trọng chính nghĩa và công lý. Nếu xảy ra sự việc bi thảm như: vậy và đúng là do Lâm thần y gây ra thì thực khiến người ta đau lòng”.

Một đệ tử không khỏi xen vào: "trưởng lão, Lâm thần y quan tâm đến người dân, học viện Huyền Y Phái đã tạo phúc cho vô số người. Anh ấy làm sao có thể làm ra chuyện trời không dung đất không tha như vậy? Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó!"

"Đúng vậy, video mờ nhìn không rõ, còn không nhìn thấy chính diện gương mặt Lâm thần y. Đại hội không thiếu người giỏi thuật dịch dung, bọn họ không phải không có khả năng làm giả video, dội gáo nước bẩn này lên người Lâm thần y-

Một người khác nói thêm.

Trưởng lão trầm mặc một lát rồi nói: "Thật ra, chân tướng là gì đã không còn quan trọng nữa. Tôi gọi mọi người tới đây để nói cho mọi người biết, giới võ lâm Long Quốc sẽ không còn yên bình. Thậm chí không chỉ giới võ lâm Long Quốc không yên bình mà giới võ lâm toàn thế giới cũng không được yên bình".

Mọi người đều giật mình.

"Ý trưởng lão là gì?"

"Bởi vì Lâm thần y đã hoàn toàn xé nát bức màn che đậy của Đại hội..."

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi cao, một quái nhân đơn độc đứng chắp tay sau lưng. Đôi mắt người này sáng như ngọn đuốc, dõi theo những thay đổi ở phía xa.

"Đại hội? Bao nhiêu năm qua, cuối cùng cũng có người dám đứng lên thách thức uy nghiêm và địa vị của Đại hội!"

"Có lẽ đã đến lúc nên ra ngoài đi dạo. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, lẽ nào trăm năm sau vẫn còn bị đám khốn nạn này đè đầu cưỡi cổ?”

Trong một võ quán ở thành phố sầm uất, quán chủ triệu tập rất nhiều đệ tử. Họ đi tới căn phòng tối ở nơi sâu nhất của võ quán.

Căn phòng tối này quanh năm khóa trái, không ai mở ra. Mọi người đều nghĩ đó là nhà kho chứa những món đồ lặt vặt.

Nhưng khi quán chủ đến gần, ông ta lại quỳ xuống đất lạy ba lạy trước khi mở cửa.

Sau khi mở cửa, mọi người nhìn thấy một ông lão quần áo rách rưới, mái tóc bạc trắng đang ngồi bên trong.

Ông ta hơi ngước mắt lên nhìn quán chủ.

"Sao vậy... sao lại tới làm phiền?"

"Lão tổ tông...cơ hội đã đến..."

Nghe thấy lời này, đôi mắt đang nheo lại của ông lão già nua đột nhiên mở to,

toàn thân bộc phát ra nguồn năng lượng bá đạo chưa từng có, sau đó đứng phắt dậy.

"Tưởng rằng kiếp này đã không còn hy vọng, thật không ngờ lại có cơ hội này... Là ai làm vậy?”

"Có lẽ... là Lâm thần y..."

Ở một thị trấn biên cương xa xôi, một cao nhân võ đạo ẩn dật nghe được chuyện này chỉ mỉm cười.


Những âm thanh tương tự như vậy được nghe thấy trên khắp Long Quốc.

Cùng lúc đó, các quan chức chính phủ Long Quốc cũng bị sốc trước thông tin này.

Bà cụ và cô gái trẻ bộ dạng lếch thếch quay về nhà họ Hạ.

Vừa bước vào đại sảnh, họ đã nhìn thấy vài ông già lạ mặt đang ngồi trong đại sảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện