Hiện trường Đại hội lộn xộn đến mức không thể tổ chức hội nghị được nữa. Toàn bộ núi Thánh Huyền cũng loạn đến nỗi gà bay chó chạy.
Hội trưởng Đại hội vô cùng phiền lòng.
Ông ta vẻ mặt vô cảm, vội vã quay trở lại đỉnh núi.
Lúc này, một số quan chức cấp cao của Đại hội cũng đã đến.
"Mọi chuyện xử lý thế nào rồi?"
Hội trưởng ngồi trong cung điện đổ nát, lạnh lùng nhìn người đến Báo cáo rồi hỏi.
"Hội trưởng, người ở phía sau núi đã xử lý xong xuôi. Còn những kẻ chạy trốn, chúng tôi đã phái người đi xử lý chúng, nhưng xem ra bọn chúng đã tiết lộ tin tức. ở đây”.
Một người phụ nữ bước tới, chắp tay nói.
Mặc dù cô ta đã cố gắng bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.
Hội trưởng lặng lẽ nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ đứng đó, mồ hôi chảy ròng ròng.
Một lúc sau, cô ta không thể chịu được nữa và quỳ sụp xuống đất.
"Hội trưởng... hội trưởng xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để xử lý ổn thoả chuyện này”.
Những người khác nhìn thấy vậy cũng quỳ sụp xuống, dập đầu xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
Hội trưởng hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: “Các người không cần sợ hãi, bổn toạ sẽ không ra tay với các người. Về phần Huyền Dương và những người kia, tôi chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy. Dù sao tên khốn đó đã cướp đi công pháp của Khải Uyên, có thể sẽ lợi dụng nó để thi triển Thiên Ma Giáng Lâm. Một khi hắn thành công thì Đại hội của chúng ta sẽ có càng nhiều người chết, cho nên tôi phải vì nghĩa lớn mà hy sinh tình riêng”.
"Hội trưởng thật sáng suốt”.
Mọi người đồng thanh hô lên.
"Về phần những kẻ đó, có thể xử lý sạch sẽ được là tốt nhất. Nhưng nếu không xử lý được, mọi người có thể tìm biện pháp khác”.
"Hội trưởng, ngài đang nói đến biện pháp gì vậy?"
Có người thận trọng hỏi.
Hội trưởng im lặng một lúc, khàn giọng nói: “Mục đích chính của tên trộm này là lên vào hội nghị để hủy hoại danh tiếng của Đại hội chúng ta. Trong trường hợp này, chúng ta sẽ sử dụng toàn bộ nguồn lực có thể để chủ động xuất kích, tuyên bố với thế giới rằng Đại hội đã bị một kẻ lạ mặt tấn công. Như vậy cho dù hắn có lên mạng tiết lộ cái gọi là chân tướng thì cũng chẳng mấy ai tin”.
"Nhưng hiện tại chúng ta thậm chí còn không biết thân phận của kẻ đó... Một người nữa lên tiếng.
Hội trưởng cau mày và suy nghĩ.
Đúng lúc đó, một nhóm người bước vào cung điện.
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn về phía đó.
Ở giữa những người này là một chiếc quan tài màu đỏ như máu.
Hội trưởng hơi sững lại và nhìn chằm chằm vào người đi đầu.
"Triệu Tường, đây là cái gì?"
"Khởi bẩm Hội trưởng, đây là quan tài được lấy từ căn phòng trên núi của Khải Uyên đại nhân. Chúng tôi cảm thấy đây không phải là đồ của Khải Uyên đại nhân, rất có thể là do kẻ đó để lại. Vì vậy chúng tôi đã đưa nó đến chỗ hội trưởng. Hội trưởng, tôi hy vọng ngài có thể tìm thấy manh mối gì đó bên trong”.
Triệu Tường chắp tay nói.
Mọi người sững lại và thi nhau nhìn vào quan tài.
Hội trưởng cũng bước xuống bậc thang và nhìn chằm chằm vào quan tài.
Đột nhiên, ông ta dường như ngửi thấy mùi gì đó, vẻ mặt cứng đờ, lập tức hét lên: "Mở quan tài, nhanh lên!"
Từ khuôn mặt méo mó và những vết thương khắp cơ thể, không thể tưởng tượng được người này đã phải chịu sự tra tấn dã man thế nào trước khi chết.
Lúc này, hai mắt Hội trưởng đột nhiên đỏ ngàu.
Ngay lúc mọi người còn đang chưa hiểu chuyện gì, Hội trưởng đột nhiên khàn giọng gọi:
"Con trai"
Hội trưởng Đại hội vô cùng phiền lòng.
Ông ta vẻ mặt vô cảm, vội vã quay trở lại đỉnh núi.
Lúc này, một số quan chức cấp cao của Đại hội cũng đã đến.
"Mọi chuyện xử lý thế nào rồi?"
Hội trưởng ngồi trong cung điện đổ nát, lạnh lùng nhìn người đến Báo cáo rồi hỏi.
"Hội trưởng, người ở phía sau núi đã xử lý xong xuôi. Còn những kẻ chạy trốn, chúng tôi đã phái người đi xử lý chúng, nhưng xem ra bọn chúng đã tiết lộ tin tức. ở đây”.
Một người phụ nữ bước tới, chắp tay nói.
Mặc dù cô ta đã cố gắng bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy.
Hội trưởng lặng lẽ nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ đứng đó, mồ hôi chảy ròng ròng.
Một lúc sau, cô ta không thể chịu được nữa và quỳ sụp xuống đất.
"Hội trưởng... hội trưởng xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để xử lý ổn thoả chuyện này”.
Những người khác nhìn thấy vậy cũng quỳ sụp xuống, dập đầu xuống đất không dám ngẩng đầu lên.
Hội trưởng hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: “Các người không cần sợ hãi, bổn toạ sẽ không ra tay với các người. Về phần Huyền Dương và những người kia, tôi chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy. Dù sao tên khốn đó đã cướp đi công pháp của Khải Uyên, có thể sẽ lợi dụng nó để thi triển Thiên Ma Giáng Lâm. Một khi hắn thành công thì Đại hội của chúng ta sẽ có càng nhiều người chết, cho nên tôi phải vì nghĩa lớn mà hy sinh tình riêng”.
"Hội trưởng thật sáng suốt”.
Mọi người đồng thanh hô lên.
"Về phần những kẻ đó, có thể xử lý sạch sẽ được là tốt nhất. Nhưng nếu không xử lý được, mọi người có thể tìm biện pháp khác”.
"Hội trưởng, ngài đang nói đến biện pháp gì vậy?"
Có người thận trọng hỏi.
Hội trưởng im lặng một lúc, khàn giọng nói: “Mục đích chính của tên trộm này là lên vào hội nghị để hủy hoại danh tiếng của Đại hội chúng ta. Trong trường hợp này, chúng ta sẽ sử dụng toàn bộ nguồn lực có thể để chủ động xuất kích, tuyên bố với thế giới rằng Đại hội đã bị một kẻ lạ mặt tấn công. Như vậy cho dù hắn có lên mạng tiết lộ cái gọi là chân tướng thì cũng chẳng mấy ai tin”.
"Nhưng hiện tại chúng ta thậm chí còn không biết thân phận của kẻ đó... Một người nữa lên tiếng.
Hội trưởng cau mày và suy nghĩ.
Đúng lúc đó, một nhóm người bước vào cung điện.
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn về phía đó.
Ở giữa những người này là một chiếc quan tài màu đỏ như máu.
Hội trưởng hơi sững lại và nhìn chằm chằm vào người đi đầu.
"Triệu Tường, đây là cái gì?"
"Khởi bẩm Hội trưởng, đây là quan tài được lấy từ căn phòng trên núi của Khải Uyên đại nhân. Chúng tôi cảm thấy đây không phải là đồ của Khải Uyên đại nhân, rất có thể là do kẻ đó để lại. Vì vậy chúng tôi đã đưa nó đến chỗ hội trưởng. Hội trưởng, tôi hy vọng ngài có thể tìm thấy manh mối gì đó bên trong”.
Triệu Tường chắp tay nói.
Mọi người sững lại và thi nhau nhìn vào quan tài.
Hội trưởng cũng bước xuống bậc thang và nhìn chằm chằm vào quan tài.
Đột nhiên, ông ta dường như ngửi thấy mùi gì đó, vẻ mặt cứng đờ, lập tức hét lên: "Mở quan tài, nhanh lên!"
Từ khuôn mặt méo mó và những vết thương khắp cơ thể, không thể tưởng tượng được người này đã phải chịu sự tra tấn dã man thế nào trước khi chết.
Lúc này, hai mắt Hội trưởng đột nhiên đỏ ngàu.
Ngay lúc mọi người còn đang chưa hiểu chuyện gì, Hội trưởng đột nhiên khàn giọng gọi:
"Con trai"
Danh sách chương