Chương 60: Thất vọng
Chưa bao giờ có ai dám làm trái ý Lạc Bắc Minh như vậy!
Chưa bao giờ!
Phải biết rằng ông ta là bác sĩ nổi tiếng một thời đại, đi sâu vào lòng dân. Đừng nói là những người dân bình thường, cho dù là công nhân viên chức cũng phải cung kính với ông ta, không dám khinh suất.
Bao nhiêu người mong mỏi muốn trở thành học trò của ông ta, vừa được danh vừa được lợi.
Bây giờ lại có người không những từ chối ông ta, mà còn… sỉ nhục ông ta.
Lạc Bắc Minh hít sâu một hơi, kìm chế cơn giận.
Gương mặt già nua của ông ta khôi phục vẻ thờ ơ.
“Ông cụ Lạc, hình như chúng ta nói chuyện không hợp nhau, chào tạm biệt ở đây đi”, Lâm Chính không muốn nhiều lời, định quay người rời đi.
“Ai cho cậu đi?”, Lạc Bắc Minh lạnh lùng nói.
Dứt lời, trong phòng khách bỗng nhiên có mấy chục bóng người mặc trang phục thời xưa ùa ra bao vây lấy Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn, hai tay chắp sau lưng, nói: “Bây giờ là xã hội pháp trị. Thế nào? Giữa ban ngày ban mặt, ông cụ định đánh người hay sao?”.
“Thủ đoạn của tôi không dung tục như vậy, muốn động đến cậu chắc chắn cũng sẽ không trái pháp luật!”, Lạc Bắc Minh nói mà không tỏ biểu cảm gì.
Đạt đến tầng lớp như ông ta, muốn giải quyết một người rất đơn giản. Hơn nữa, ông ta chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm pháp luật, bởi vì ông ta sẽ không ra tay.
“Thế sao?”, Lâm Chính bật cười.
Lúc này vẫn còn cười được, quả là không sợ trời không sợ đất.
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nhận tiền, sau đó quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu dâng trà cho tôi, đồng thời tuyên bố y thuật của cậu đều là Lạc Bắc Minh tôi dạy cho. Nếu cậu làm vậy, tôi có thể xem như tất cả những chuyện này chưa hề xảy ra”, Lạc Bắc Minh nhắm mắt lại, nói.
Đây là cơ hội cuối cùng ông ta cho Lâm Chính.
Cũng là thông điệp cuối cùng.
Lâm Chính tin rằng nếu anh từ chối, những người này sẽ xông lên đánh gục anh, sau đó khiến anh bại liệt.
Đến lúc đó, cảnh sát có hỏi tới cũng là đệ tử đi nhận tội thay, nhà họ Lạc đền tiền chữa trị, chỉ thế mà thôi.
Hết cách, Lạc Bắc Minh chỉ cần không phá vỡ giới hạn đó thì sẽ không có chuyện gì lớn.
Lạc Bắc Minh thật sự rất khôn khéo.
Nhưng tiếc là ông ta không hiểu rõ Lâm Chính.
Lâm Chính khẽ thở ra một hơi, đưa tay vuốt ngực mình.
Ừm… Ra ngoài từ đồn cảnh sát lâu như vậy, xem như sức lực đã khôi phục được một ít, rời khỏi nơi này chắc không thành vấn đề.
Lâm Chính suy nghĩ trong đầu.
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tay không khỏi sờ về phía thắt lưng.
Nhưng đúng lúc đó…
“Dừng tay!”.
Một giọng nói trầm thấp chứa sự đau đớn vang lên.
Mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào Lạc Thiên đã cầm lấy tách trà, đập vào cây cột ở bên cạnh.
Xoảng.
Tách trà vỡ nát, cứa đứt lòng bàn tay cô, dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Nhưng cô hoàn toàn không thấy đau, cầm mảnh vỡ kề lên cần cổ trắng nõn của mình.
“Thiên Thiên!”.
Lạc Bắc Minh lập tức biến sắc.
“Cô chủ!”.
Những người khác cũng hoảng hốt kêu lên.
“Ông nội, để Lâm Chính đi đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nói.
Lạc Bắc Minh tức giận hai tay run rẩy, nhưng cũng không cố chấp nữa.
“Để cậu ta đi đi!”, Lạc Bắc Minh hạ giọng nói.
Đối với Lạc Bắc Minh mà nói, mạng của cháu gái mình quan trọng hơn thằng nhóc này nhiều. Ông ta hiểu rõ Lạc Thiên, với tính khí của Lạc Thiên, nói không chừng sẽ thật sự làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Lạc Bắc Minh vừa dứt lời, các đệ tử của Lạc Bắc Minh và người nhà họ Lạc ở xung quanh đồng loạt tản ra.
“Lâm Chính, anh về đi”.
“Lạc Thiên, thật ra không nhất thiết phải làm đến mức đó…”, Lâm Chính muốn nói lại thôi.
“Anh đi mau đi!”, Lạc Thiên vội nói, nước mắt đã tuôn rơi.
Lâm Chính há miệng, cuối cùng thở dài nói: “Thôi được, tôi về trước đây, cô hãy tự bảo trọng”.
“Lâm Chính!”.
Lúc này, Lạc Thiên lại gọi anh.
Lâm Chính quay người nhìn cô ta.
Nhưng cô ta lại cụp mắt xuống, răng cắn vào môi, do dự một lúc mới nói bằng giọng khàn khàn: “Cảm ơn anh, và… xin lỗi anh…”.
Mấy chữ này đối với cô ta mà nói nặng tựa nghìn cân.
Lâm Chính sững sờ, ngay sau đó lắc đầu: “Không phải lỗi của cô, đừng tự trách nữa”.
Nói xong, anh đã biến mất trong màn đêm.
Lạc Thiên thất thần, mệt mỏi buông tay xuống.
Mảnh vỡ tách trà nhuốm máu rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng.
“Mau, mau băng bó vết thương cho cô chủ, mau!”, chú Trung hét lên.
Mấy người phụ nữ trong nhà họ Lạc chạy tới, bắt đầu bôi thuốc băng bó cho bàn tay của Lạc Thiên.
Cả người Lạc Thiên giống như con rối dây đã mất đi linh hồn, để mặc người khác điều khiển.
Đôi mắt ấy cực kỳ trống rỗng…
“Ông chủ, Cục trưởng Hác của Cục Y tế đến đây rồi!”.
Lạc Bắc Minh nhíu mày, sau đó phất tay.
“Cô chủ, chúng ta vào nhà trong đi”.
Mấy người phụ nữ trong nhà nói, sau đó dẫn Lạc Thiên đi xuống.
Chưa bao giờ có ai dám làm trái ý Lạc Bắc Minh như vậy!
Chưa bao giờ!
Phải biết rằng ông ta là bác sĩ nổi tiếng một thời đại, đi sâu vào lòng dân. Đừng nói là những người dân bình thường, cho dù là công nhân viên chức cũng phải cung kính với ông ta, không dám khinh suất.
Bao nhiêu người mong mỏi muốn trở thành học trò của ông ta, vừa được danh vừa được lợi.
Bây giờ lại có người không những từ chối ông ta, mà còn… sỉ nhục ông ta.
Lạc Bắc Minh hít sâu một hơi, kìm chế cơn giận.
Gương mặt già nua của ông ta khôi phục vẻ thờ ơ.
“Ông cụ Lạc, hình như chúng ta nói chuyện không hợp nhau, chào tạm biệt ở đây đi”, Lâm Chính không muốn nhiều lời, định quay người rời đi.
“Ai cho cậu đi?”, Lạc Bắc Minh lạnh lùng nói.
Dứt lời, trong phòng khách bỗng nhiên có mấy chục bóng người mặc trang phục thời xưa ùa ra bao vây lấy Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn, hai tay chắp sau lưng, nói: “Bây giờ là xã hội pháp trị. Thế nào? Giữa ban ngày ban mặt, ông cụ định đánh người hay sao?”.
“Thủ đoạn của tôi không dung tục như vậy, muốn động đến cậu chắc chắn cũng sẽ không trái pháp luật!”, Lạc Bắc Minh nói mà không tỏ biểu cảm gì.
Đạt đến tầng lớp như ông ta, muốn giải quyết một người rất đơn giản. Hơn nữa, ông ta chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm pháp luật, bởi vì ông ta sẽ không ra tay.
“Thế sao?”, Lâm Chính bật cười.
Lúc này vẫn còn cười được, quả là không sợ trời không sợ đất.
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nhận tiền, sau đó quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu dâng trà cho tôi, đồng thời tuyên bố y thuật của cậu đều là Lạc Bắc Minh tôi dạy cho. Nếu cậu làm vậy, tôi có thể xem như tất cả những chuyện này chưa hề xảy ra”, Lạc Bắc Minh nhắm mắt lại, nói.
Đây là cơ hội cuối cùng ông ta cho Lâm Chính.
Cũng là thông điệp cuối cùng.
Lâm Chính tin rằng nếu anh từ chối, những người này sẽ xông lên đánh gục anh, sau đó khiến anh bại liệt.
Đến lúc đó, cảnh sát có hỏi tới cũng là đệ tử đi nhận tội thay, nhà họ Lạc đền tiền chữa trị, chỉ thế mà thôi.
Hết cách, Lạc Bắc Minh chỉ cần không phá vỡ giới hạn đó thì sẽ không có chuyện gì lớn.
Lạc Bắc Minh thật sự rất khôn khéo.
Nhưng tiếc là ông ta không hiểu rõ Lâm Chính.
Lâm Chính khẽ thở ra một hơi, đưa tay vuốt ngực mình.
Ừm… Ra ngoài từ đồn cảnh sát lâu như vậy, xem như sức lực đã khôi phục được một ít, rời khỏi nơi này chắc không thành vấn đề.
Lâm Chính suy nghĩ trong đầu.
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tay không khỏi sờ về phía thắt lưng.
Nhưng đúng lúc đó…
“Dừng tay!”.
Một giọng nói trầm thấp chứa sự đau đớn vang lên.
Mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào Lạc Thiên đã cầm lấy tách trà, đập vào cây cột ở bên cạnh.
Xoảng.
Tách trà vỡ nát, cứa đứt lòng bàn tay cô, dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Nhưng cô hoàn toàn không thấy đau, cầm mảnh vỡ kề lên cần cổ trắng nõn của mình.
“Thiên Thiên!”.
Lạc Bắc Minh lập tức biến sắc.
“Cô chủ!”.
Những người khác cũng hoảng hốt kêu lên.
“Ông nội, để Lâm Chính đi đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nói.
Lạc Bắc Minh tức giận hai tay run rẩy, nhưng cũng không cố chấp nữa.
“Để cậu ta đi đi!”, Lạc Bắc Minh hạ giọng nói.
Đối với Lạc Bắc Minh mà nói, mạng của cháu gái mình quan trọng hơn thằng nhóc này nhiều. Ông ta hiểu rõ Lạc Thiên, với tính khí của Lạc Thiên, nói không chừng sẽ thật sự làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Lạc Bắc Minh vừa dứt lời, các đệ tử của Lạc Bắc Minh và người nhà họ Lạc ở xung quanh đồng loạt tản ra.
“Lâm Chính, anh về đi”.
“Lạc Thiên, thật ra không nhất thiết phải làm đến mức đó…”, Lâm Chính muốn nói lại thôi.
“Anh đi mau đi!”, Lạc Thiên vội nói, nước mắt đã tuôn rơi.
Lâm Chính há miệng, cuối cùng thở dài nói: “Thôi được, tôi về trước đây, cô hãy tự bảo trọng”.
“Lâm Chính!”.
Lúc này, Lạc Thiên lại gọi anh.
Lâm Chính quay người nhìn cô ta.
Nhưng cô ta lại cụp mắt xuống, răng cắn vào môi, do dự một lúc mới nói bằng giọng khàn khàn: “Cảm ơn anh, và… xin lỗi anh…”.
Mấy chữ này đối với cô ta mà nói nặng tựa nghìn cân.
Lâm Chính sững sờ, ngay sau đó lắc đầu: “Không phải lỗi của cô, đừng tự trách nữa”.
Nói xong, anh đã biến mất trong màn đêm.
Lạc Thiên thất thần, mệt mỏi buông tay xuống.
Mảnh vỡ tách trà nhuốm máu rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng.
“Mau, mau băng bó vết thương cho cô chủ, mau!”, chú Trung hét lên.
Mấy người phụ nữ trong nhà họ Lạc chạy tới, bắt đầu bôi thuốc băng bó cho bàn tay của Lạc Thiên.
Cả người Lạc Thiên giống như con rối dây đã mất đi linh hồn, để mặc người khác điều khiển.
Đôi mắt ấy cực kỳ trống rỗng…
“Ông chủ, Cục trưởng Hác của Cục Y tế đến đây rồi!”.
Lạc Bắc Minh nhíu mày, sau đó phất tay.
“Cô chủ, chúng ta vào nhà trong đi”.
Mấy người phụ nữ trong nhà nói, sau đó dẫn Lạc Thiên đi xuống.
Danh sách chương