Chương 50: Thuốc này là giả (1)
Ăn sáng xong, Lâm Chính liền đến y quán làm việc.
Tam Chi Đường chuyển đến trung tâm thành phố đã được hơn một năm, người bệnh không nhiều, hơn nữa đều là người già, thanh niên mà bị đau bệnh nhẹ thì sẽ không đi khám Đông y.
Nhưng sáng sớm vẫn coi như bận rộn.
Khi Lâm Chính đến y quán, Nghiêm Lãng và Lạc Thiên đều đang khám bệnh.
Khu vực ngồi chờ đã sắp kín chỗ.
Lâm Chính cầm chổi quét qua loa mặt đất không lấy gì làm bẩn.
Anh đến đây làm chỉ thuần túy để giết thời gian.
Nhưng Lạc Thiên không cho anh được toại nguyện.
"Lâm Chính, có phải anh biết về Đông y không?".
"Biết một chút".
"Tôi bận quá, anh qua đây bốc thuốc giúp đi".
Lạc Thiên vừa nói vừa viết đơn thuốc.
Không đến mười giây cô ta đã viết xong một đơn thuốc, sau khi đưa cho Lâm Chính lại tiếp tục bắt mạch cho người bệnh.
"Lâm Chính, giúp cả tôi với".
Nghiêm Lãng liếc nhìn Lâm Chính, cũng đưa đơn thuốc mình vừa viết xong cho Lâm Chính.
Bác sĩ vốn đã viết ngoáy, Nghiêm Lãng còn cố ý viết chữ ngoáy hơn, sợ rằng ngoài anh ta ra thì chẳng ai đọc được.
Lâm Chính nhìn mặt của người bệnh, lập tức biết cần thuốc gì, bước tới quầy thuốc, bốc thuốc một cách thành thạo.
Tuy Nghiêm Lãng và Lạc Thiên đưa đơn thuốc cho anh cùng lúc, nhưng tốc độ bốc thuốc của anh cực nhanh, không hoảng loạn chút nào, động tác thành thạo đâu ra đấy, khiến ai nhìn cũng phải ngạc nhiên.
Không ít người bệnh bị dáng vẻ của Lâm Chính thu hút.
"Cậu làm gì vậy?".
Nghiêm Lãng đang khám bệnh bỗng dưng kêu to.
Những người già ở đây đều giật nảy mình.
Lạc Thiên cũng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Lãng: "Anh sao vậy?".
Nghiêm Lãng không trả lời, mà nổi giận đùng đùng chạy tới trước quầy thuốc, chỉ vào Lâm Chính hét lên: "Cậu làm gì thế hả? Cậu có biết làm như vậy sẽ chết người không?".
"Tôi làm sao cơ?".
Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh hỏi lại.
"Cậu còn hỏi nữa, đồ ngu ngốc này, cậu bốc thuốc không cân sao? Cậu có biết mình đã bốc bao nhiêu lượng không? Cậu có biết lượng thuốc sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến người bệnh không? Dùng ít quá thì không khỏi bệnh, dùng nhiều quá thậm chí sẽ khiến người bệnh gặp nguy hiểm tính mạng. Cậu có biết cậu làm vậy là coi thường tính mạng người khác không hả? Đồ óc lợn!", Nghiêm Lãng lớn tiếng mắng mỏ.
Anh ta vừa dứt lời, các ông lão bà lão trong phòng liền nhao nhao nói.
"Phải đấy, trước đây tôi thấy bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm bốc thuốc đều phải cân".
"Dù sao cũng rất khó ước lượng lượng thuốc".
"Nhưng trước đây tôi thấy thần y Lạc bốc thuốc đâu có cân, cần bao nhiêu thì bốc một nắm là bấy nhiêu, không thừa không thiếu tý nào".
"Thần y Lạc thì lại khác, Đông y chính là như vậy, kinh nghiệm nhiều y thuật tốt, cậu thanh niên này sao có thể so với thần y Lạc chứ?".
"Cậu thanh niên này tùy tiện quá, cũng may bác sĩ Nghiêm đã quở trách cậu ta, chúng ta lấy thuốc về uống mà có vấn đề gì thì đúng là mất nhiều hơn được".
"Đúng vậy, bác sĩ Nghiêm thật là cẩn thận".
Mọi người xung quanh xôn xao, có người nói Lâm Chính qua loa tắc trách, cũng có người khen Nghiêm Lãng cẩn trọng có trách nhiệm.
Nghiêm Lãng nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Khuôn mặt Lạc Thiên cũng có chút lạnh lùng.
Lâm Chính này tưởng mình là ông nội cô ta sao?
Lạc Thiên thầm hừ lạnh, nhưng không nói gì, có Nghiêm Lãng trách mắng là được rồi.
Nhưng rõ ràng Nghiêm Lãng không có ý định bỏ qua cho Lâm Chính.
"Lần trước chó ngáp phải ruồi cứu được một cô bé là cậu đã vênh váo rồi à? Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu để chết người, thì tôi xem cậu ăn nói thế nào! Cút đi! Cút xa một chút, đừng làm hỏng danh tiếng của Tam Chi Đường chúng tôi", Nghiêm Lãng quát.
Không ít người sửng sốt.
Lạc Thiên cũng ngạc nhiên: "Bác sĩ Nghiêm, anh có làm quá không vậy?".
"Bác sĩ Lạc, chúng ta là bác sĩ, thì nên có trách nhiệm với người bệnh. Đối với người bệnh thì đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta phải thận trọng một cách tuyệt đối, phạm lỗi thì phải lập tức sửa chữa, lập tức kiểm điểm bản thân! Tuyệt đối không được qua loa đại khái như vậy! Đây là phẩm hạnh của một bác sĩ!", Nghiêm Lãng nói đầy chính nghĩa.
Vẻ mặt Nghiêm Lãng đầy đắc ý.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
"Nếu anh đã biết nghĩ cho người bệnh như vậy, thì tại sao đơn thuốc của anh lại cho thêm nhiều loại thuốc không cần thiết như vậy?".
Nụ cười của Nghiêm Lãng lập tức cứng đờ: "Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Thuốc không cần thiết cái gì chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả!".
Ăn sáng xong, Lâm Chính liền đến y quán làm việc.
Tam Chi Đường chuyển đến trung tâm thành phố đã được hơn một năm, người bệnh không nhiều, hơn nữa đều là người già, thanh niên mà bị đau bệnh nhẹ thì sẽ không đi khám Đông y.
Nhưng sáng sớm vẫn coi như bận rộn.
Khi Lâm Chính đến y quán, Nghiêm Lãng và Lạc Thiên đều đang khám bệnh.
Khu vực ngồi chờ đã sắp kín chỗ.
Lâm Chính cầm chổi quét qua loa mặt đất không lấy gì làm bẩn.
Anh đến đây làm chỉ thuần túy để giết thời gian.
Nhưng Lạc Thiên không cho anh được toại nguyện.
"Lâm Chính, có phải anh biết về Đông y không?".
"Biết một chút".
"Tôi bận quá, anh qua đây bốc thuốc giúp đi".
Lạc Thiên vừa nói vừa viết đơn thuốc.
Không đến mười giây cô ta đã viết xong một đơn thuốc, sau khi đưa cho Lâm Chính lại tiếp tục bắt mạch cho người bệnh.
"Lâm Chính, giúp cả tôi với".
Nghiêm Lãng liếc nhìn Lâm Chính, cũng đưa đơn thuốc mình vừa viết xong cho Lâm Chính.
Bác sĩ vốn đã viết ngoáy, Nghiêm Lãng còn cố ý viết chữ ngoáy hơn, sợ rằng ngoài anh ta ra thì chẳng ai đọc được.
Lâm Chính nhìn mặt của người bệnh, lập tức biết cần thuốc gì, bước tới quầy thuốc, bốc thuốc một cách thành thạo.
Tuy Nghiêm Lãng và Lạc Thiên đưa đơn thuốc cho anh cùng lúc, nhưng tốc độ bốc thuốc của anh cực nhanh, không hoảng loạn chút nào, động tác thành thạo đâu ra đấy, khiến ai nhìn cũng phải ngạc nhiên.
Không ít người bệnh bị dáng vẻ của Lâm Chính thu hút.
"Cậu làm gì vậy?".
Nghiêm Lãng đang khám bệnh bỗng dưng kêu to.
Những người già ở đây đều giật nảy mình.
Lạc Thiên cũng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Lãng: "Anh sao vậy?".
Nghiêm Lãng không trả lời, mà nổi giận đùng đùng chạy tới trước quầy thuốc, chỉ vào Lâm Chính hét lên: "Cậu làm gì thế hả? Cậu có biết làm như vậy sẽ chết người không?".
"Tôi làm sao cơ?".
Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh hỏi lại.
"Cậu còn hỏi nữa, đồ ngu ngốc này, cậu bốc thuốc không cân sao? Cậu có biết mình đã bốc bao nhiêu lượng không? Cậu có biết lượng thuốc sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến người bệnh không? Dùng ít quá thì không khỏi bệnh, dùng nhiều quá thậm chí sẽ khiến người bệnh gặp nguy hiểm tính mạng. Cậu có biết cậu làm vậy là coi thường tính mạng người khác không hả? Đồ óc lợn!", Nghiêm Lãng lớn tiếng mắng mỏ.
Anh ta vừa dứt lời, các ông lão bà lão trong phòng liền nhao nhao nói.
"Phải đấy, trước đây tôi thấy bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm bốc thuốc đều phải cân".
"Dù sao cũng rất khó ước lượng lượng thuốc".
"Nhưng trước đây tôi thấy thần y Lạc bốc thuốc đâu có cân, cần bao nhiêu thì bốc một nắm là bấy nhiêu, không thừa không thiếu tý nào".
"Thần y Lạc thì lại khác, Đông y chính là như vậy, kinh nghiệm nhiều y thuật tốt, cậu thanh niên này sao có thể so với thần y Lạc chứ?".
"Cậu thanh niên này tùy tiện quá, cũng may bác sĩ Nghiêm đã quở trách cậu ta, chúng ta lấy thuốc về uống mà có vấn đề gì thì đúng là mất nhiều hơn được".
"Đúng vậy, bác sĩ Nghiêm thật là cẩn thận".
Mọi người xung quanh xôn xao, có người nói Lâm Chính qua loa tắc trách, cũng có người khen Nghiêm Lãng cẩn trọng có trách nhiệm.
Nghiêm Lãng nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Khuôn mặt Lạc Thiên cũng có chút lạnh lùng.
Lâm Chính này tưởng mình là ông nội cô ta sao?
Lạc Thiên thầm hừ lạnh, nhưng không nói gì, có Nghiêm Lãng trách mắng là được rồi.
Nhưng rõ ràng Nghiêm Lãng không có ý định bỏ qua cho Lâm Chính.
"Lần trước chó ngáp phải ruồi cứu được một cô bé là cậu đã vênh váo rồi à? Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu để chết người, thì tôi xem cậu ăn nói thế nào! Cút đi! Cút xa một chút, đừng làm hỏng danh tiếng của Tam Chi Đường chúng tôi", Nghiêm Lãng quát.
Không ít người sửng sốt.
Lạc Thiên cũng ngạc nhiên: "Bác sĩ Nghiêm, anh có làm quá không vậy?".
"Bác sĩ Lạc, chúng ta là bác sĩ, thì nên có trách nhiệm với người bệnh. Đối với người bệnh thì đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta phải thận trọng một cách tuyệt đối, phạm lỗi thì phải lập tức sửa chữa, lập tức kiểm điểm bản thân! Tuyệt đối không được qua loa đại khái như vậy! Đây là phẩm hạnh của một bác sĩ!", Nghiêm Lãng nói đầy chính nghĩa.
Vẻ mặt Nghiêm Lãng đầy đắc ý.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
"Nếu anh đã biết nghĩ cho người bệnh như vậy, thì tại sao đơn thuốc của anh lại cho thêm nhiều loại thuốc không cần thiết như vậy?".
Nụ cười của Nghiêm Lãng lập tức cứng đờ: "Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Thuốc không cần thiết cái gì chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả!".
Danh sách chương