Chương 27: Đập cho tôi
“Tôi nghĩ lại rồi, bây giờ cậu chưa đi được, lỡ như đứa trẻ ấy có bề gì, người ta tìm đến đây thì phải làm sao hả? Bởi thế cậu đợi thêm một tiếng nữa đi!”, Nghiêm Lãng hầm hừ.
Rõ ràng anh ta không muốn rước họa vào thân.
Lâm Chính nhíu mày, mặc dù thấy khó chịu trong lòng nhưng nói một cách nghiêm túc, Nghiêm Lãng làm thế cũng chẳng sai.
Nửa tiếng đồng hồ sau, quả nhiên đôi vợ chồng ấy quay trở lại.
“Ha ha, cậu xong đời rồi!”, Nghiêm Lãng nhìn thấy thế bèn cười lạnh trong lòng.
Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ thấy người đàn ông trung niên ấy nhanh chóng bước đến bên cạnh Lâm Chính, cũng chẳng biết ông ta muốn làm gì.
Nghiêm Lãng lùi về sau nửa bước, ra hiệu chẳng liên quan gì đến anh ta cả, làm ra vẻ người ngoài cuộc.
Đến lúc ấy người đàn ông trung niên kia có muốn đánh Lâm Chính cũng được, chửi mắng Lâm Chính cũng xong, anh ta sẽ không can thiệp.
Nhưng mà vào lúc người đàn ông ấy đến gần Lâm Chính, đột nhiên lại rút một xấp tiền trong túi ra dúi vào tay anh, hơn nữa còn nói với vẻ áy náy và hối hận: “Cậu bác sĩ, tôi, ban nãy tôi có lỗi quá, đây là tiền chữa bệnh của cậu”.
Cảnh tượng này làm Nghiêm Lãng sững sờ.
“Các người đưa con mình vào bệnh viện rồi à?”, Nghiêm Lãng hỏi.
“Đưa đi rồi”.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ Trương trong bệnh viện nhân dân nói con tôi chẳng bị gì nghiêm trọng cả, may mà nó được cấp cứu kịp thời, chứ bằng không tính mạng nguy kịch rồi, may mà có cậu bác sĩ này”, người phụ nữ ôm con trong lòng, trông bà ấy vẫn đượm vẻ lo sợ.
“Cảm ơn cậu nhé, cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn!”, người đàn ông trung niên kích động quỳ xuống đất.
Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, cũng được xem như là có con muộn, nếu như độc đinh xảy ra chuyện gì thì sẽ tạo thành đả kích nặng nề với ông ta.
Lâm Chính vội vàng dìu ông ta lên.
“Cậu bé không bị sao thì tốt rồi, bây giờ sức khỏe của cậu bé còn yếu ớt, đưa con của hai anh chị về nhà nghỉ ngơi đi, uống thuốc đúng giờ”, Lâm Chính cười cười rồi đáp.
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ”, người đàn ông trung niên nói một cách kích động, rồi sau đó mua một ít thuốc ở Tam Thảo Đường, hai vợ chồng họ đưa con rời khỏi nơi này.
Nghiêm Lãng sững sờ.
Nó biết chữa bệnh thật đấy à?
Sao vậy được? Chẳng phải người ta nói nó chỉ là thằng ở rể vô dụng, vua ăn bám của nhà họ Tô thôi sao?
Nghiêm Lãng nghĩ không thông, nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Chó ngáp phải ruồi thôi đấy mà, cậu còn không có giấy phép hành nghề y, phòng khám của chúng tôi không thể để cho cậu làm bừa được đâu, cút đi!”, Nghiêm Lãng hừ hừ rồi nói.
Lâm Chính lười chẳng muốn để ý đến anh ta, anh đặt tiền lên quầy rồi quay lưng đi ra ngoài cửa.
Vào lúc này, Lạc Thiên vừa mới đi khám bệnh về vội vàng chạy vào trong.
Cô ta đi rất gấp, tông thẳng vào lồng ngực của Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh tay lẹ chân, lập tức ôm chầm lấy Lạc Thiên.
Được ôm người đẹp vào lòng, Lâm Chính chỉ cảm thấy mình đang ôm kẹo bông…
Lạc Thiên ngơ ngác, một lúc sau mới sực tỉnh táo lại, cô ta vội vàng đẩy Lâm Chính ra.
“Anh làm gì đấy? Anh là người có vợ mà còn muốn sàm sỡ tôi hả? Anh có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nhu không?” Gò má Lạc Thiên đỏ bừng, cô ta tức giận trách móc anh.
Vừa nghĩ đến việc bạn thân của mình cưới một kẻ ham ăn lười làm như thế, cô ta đã nổi trận lôi đình.
Người đàn ông này làm sao xứng với Nhu Nhi được?
“Lần sau cô té thì tôi cũng sẽ không đỡ đâu”, gương mặt Lâm Chính chẳng có chút cảm xúc nào.
Lạc Thiên á khẩu ngay.
“Anh đi đâu đấy?”, Lạc Thiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Đi về, dường như bác sĩ Nghiêm không hoan nghênh tôi cho lắm”, Lâm Chính hờ hững mà nói.
“Đó là vì cậu ta tự ý khám bệnh cho người ta!”, Nghiêm Lãng lập tức gào lên.
Lạc Thiên vừa nghe thấy thế, gương mặt cô ta sa sầm.
“Lâm Chính, tôi biết anh hiểu một ít y thuật, thế nhưng anh muốn hại chết chúng tôi sao? Chúng tôi là phòng khám chính quy, không có giấy phép hành nghề thì anh không thể tùy tiện khám bệnh cho người khác được đâu! Nếu như xảy ra sơ sót gì thì anh phải tự chịu trách nhiệm đấy!”
Đây là vấn đề nguyên tắc, Lạc Thiên sẽ không nhường bước, cho dù Lâm Chính đã chữa khỏi bệnh cho người ta.
Nhưng mà mạng người quan trọng
Lâm Chính không giải thích.
“Thế tôi có thể đi về được chưa?”
“Cút đi”, Nghiêm Lãng hầm hừ.
Lạc Thiên do dự một lúc rồi nói một cách nghiêm túc: “Nếu như anh có thể đảm bảo lần sau sẽ không phạm sai lầm như thế nữa thì tôi nể mặt Nhu Nhi, có thể cho anh thêm một cơ hội”.
“Tiểu Thiên!”, Nghiêm Lãng sốt ruột.
Nghiêm Lãng, Lạc Thiên đầu biến sắc.
“Mấy người làm gì đó?”
“Đập cho tôi!”
Một người đàn ông đầu trọc mặc áo cộc tay đen vẫy tay…
“Tôi nghĩ lại rồi, bây giờ cậu chưa đi được, lỡ như đứa trẻ ấy có bề gì, người ta tìm đến đây thì phải làm sao hả? Bởi thế cậu đợi thêm một tiếng nữa đi!”, Nghiêm Lãng hầm hừ.
Rõ ràng anh ta không muốn rước họa vào thân.
Lâm Chính nhíu mày, mặc dù thấy khó chịu trong lòng nhưng nói một cách nghiêm túc, Nghiêm Lãng làm thế cũng chẳng sai.
Nửa tiếng đồng hồ sau, quả nhiên đôi vợ chồng ấy quay trở lại.
“Ha ha, cậu xong đời rồi!”, Nghiêm Lãng nhìn thấy thế bèn cười lạnh trong lòng.
Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ thấy người đàn ông trung niên ấy nhanh chóng bước đến bên cạnh Lâm Chính, cũng chẳng biết ông ta muốn làm gì.
Nghiêm Lãng lùi về sau nửa bước, ra hiệu chẳng liên quan gì đến anh ta cả, làm ra vẻ người ngoài cuộc.
Đến lúc ấy người đàn ông trung niên kia có muốn đánh Lâm Chính cũng được, chửi mắng Lâm Chính cũng xong, anh ta sẽ không can thiệp.
Nhưng mà vào lúc người đàn ông ấy đến gần Lâm Chính, đột nhiên lại rút một xấp tiền trong túi ra dúi vào tay anh, hơn nữa còn nói với vẻ áy náy và hối hận: “Cậu bác sĩ, tôi, ban nãy tôi có lỗi quá, đây là tiền chữa bệnh của cậu”.
Cảnh tượng này làm Nghiêm Lãng sững sờ.
“Các người đưa con mình vào bệnh viện rồi à?”, Nghiêm Lãng hỏi.
“Đưa đi rồi”.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ Trương trong bệnh viện nhân dân nói con tôi chẳng bị gì nghiêm trọng cả, may mà nó được cấp cứu kịp thời, chứ bằng không tính mạng nguy kịch rồi, may mà có cậu bác sĩ này”, người phụ nữ ôm con trong lòng, trông bà ấy vẫn đượm vẻ lo sợ.
“Cảm ơn cậu nhé, cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn!”, người đàn ông trung niên kích động quỳ xuống đất.
Ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, cũng được xem như là có con muộn, nếu như độc đinh xảy ra chuyện gì thì sẽ tạo thành đả kích nặng nề với ông ta.
Lâm Chính vội vàng dìu ông ta lên.
“Cậu bé không bị sao thì tốt rồi, bây giờ sức khỏe của cậu bé còn yếu ớt, đưa con của hai anh chị về nhà nghỉ ngơi đi, uống thuốc đúng giờ”, Lâm Chính cười cười rồi đáp.
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ”, người đàn ông trung niên nói một cách kích động, rồi sau đó mua một ít thuốc ở Tam Thảo Đường, hai vợ chồng họ đưa con rời khỏi nơi này.
Nghiêm Lãng sững sờ.
Nó biết chữa bệnh thật đấy à?
Sao vậy được? Chẳng phải người ta nói nó chỉ là thằng ở rể vô dụng, vua ăn bám của nhà họ Tô thôi sao?
Nghiêm Lãng nghĩ không thông, nhưng anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Chó ngáp phải ruồi thôi đấy mà, cậu còn không có giấy phép hành nghề y, phòng khám của chúng tôi không thể để cho cậu làm bừa được đâu, cút đi!”, Nghiêm Lãng hừ hừ rồi nói.
Lâm Chính lười chẳng muốn để ý đến anh ta, anh đặt tiền lên quầy rồi quay lưng đi ra ngoài cửa.
Vào lúc này, Lạc Thiên vừa mới đi khám bệnh về vội vàng chạy vào trong.
Cô ta đi rất gấp, tông thẳng vào lồng ngực của Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh tay lẹ chân, lập tức ôm chầm lấy Lạc Thiên.
Được ôm người đẹp vào lòng, Lâm Chính chỉ cảm thấy mình đang ôm kẹo bông…
Lạc Thiên ngơ ngác, một lúc sau mới sực tỉnh táo lại, cô ta vội vàng đẩy Lâm Chính ra.
“Anh làm gì đấy? Anh là người có vợ mà còn muốn sàm sỡ tôi hả? Anh có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nhu không?” Gò má Lạc Thiên đỏ bừng, cô ta tức giận trách móc anh.
Vừa nghĩ đến việc bạn thân của mình cưới một kẻ ham ăn lười làm như thế, cô ta đã nổi trận lôi đình.
Người đàn ông này làm sao xứng với Nhu Nhi được?
“Lần sau cô té thì tôi cũng sẽ không đỡ đâu”, gương mặt Lâm Chính chẳng có chút cảm xúc nào.
Lạc Thiên á khẩu ngay.
“Anh đi đâu đấy?”, Lạc Thiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Đi về, dường như bác sĩ Nghiêm không hoan nghênh tôi cho lắm”, Lâm Chính hờ hững mà nói.
“Đó là vì cậu ta tự ý khám bệnh cho người ta!”, Nghiêm Lãng lập tức gào lên.
Lạc Thiên vừa nghe thấy thế, gương mặt cô ta sa sầm.
“Lâm Chính, tôi biết anh hiểu một ít y thuật, thế nhưng anh muốn hại chết chúng tôi sao? Chúng tôi là phòng khám chính quy, không có giấy phép hành nghề thì anh không thể tùy tiện khám bệnh cho người khác được đâu! Nếu như xảy ra sơ sót gì thì anh phải tự chịu trách nhiệm đấy!”
Đây là vấn đề nguyên tắc, Lạc Thiên sẽ không nhường bước, cho dù Lâm Chính đã chữa khỏi bệnh cho người ta.
Nhưng mà mạng người quan trọng
Lâm Chính không giải thích.
“Thế tôi có thể đi về được chưa?”
“Cút đi”, Nghiêm Lãng hầm hừ.
Lạc Thiên do dự một lúc rồi nói một cách nghiêm túc: “Nếu như anh có thể đảm bảo lần sau sẽ không phạm sai lầm như thế nữa thì tôi nể mặt Nhu Nhi, có thể cho anh thêm một cơ hội”.
“Tiểu Thiên!”, Nghiêm Lãng sốt ruột.
Nghiêm Lãng, Lạc Thiên đầu biến sắc.
“Mấy người làm gì đó?”
“Đập cho tôi!”
Một người đàn ông đầu trọc mặc áo cộc tay đen vẫy tay…
Danh sách chương