Chương 164: Hãy tin anh (1)
Đám cậu ấm có mặt đều ngây ra, ai nấy trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
Tô Nhu cũng ngơ ra, vội vàng dùng cánh tay huýnh Lâm Chính, nói: "Anh nói gì ngu ngốc vậy? Đừng nói nữa!".
"Không sao", Lâm Chính cười đáp: "Anh tự có tính toán”.
Tô Nhu sắp bị anh làm cho tức muốn ngất đi.
Cậu chủ Việt cũng hăng máu lên, nheo mắt nhìn Lâm Chính, cười hỏi: "Xin hỏi cậu chủ Lâm đây, nhà anh làm cái gì? Tài sản có bao nhiêu? Cả tỉnh Quảng Liễu này còn chưa có ai không coi tôi ra gì như vậy, anh coi như người đầu tiên đấy".
Tài sản của cậu chủ Việt ít nhất là mấy trăm triệu tệ, mấy chục triệu tệ mà anh ta nói chỉ là tiền mặt, ở tỉnh Quảng Liễu cũng được coi là cậu ấm giàu có thực sự.
"Cậu ta sao? Xì! Cậu ta làm quét dọn ở y quán ấy mà!".
"Làm quét dọn? Không phải chứ? Làm quét dọn mà coi thường người có tài sản mấy trăm triệu tệ? Mặt đất anh ta quét trải bằng kim cương à?", tên tóc xanh cười nói.
"Ha ha ha".
Mọi người xung quanh cười phá lên.
"Được rồi, được rồi, mọi người đừng cười nữa, nói không chừng cậu chủ Lâm thâm tàng bất lộ, quét dọn chỉ là sở thích của anh ta thì sao?", Khai Mạc nói nghiêm túc.
Hắn vừa dứt lời, tiếng cười của mọi người lại càng to hơn.
"Hay là thế này đi! Nếu cậu chủ Lâm của chúng ta đã có tiền như vậy, thậm chí còn coi thường cậu chủ Việt, thì chúng ta chơi một chút đi", Trương Mậu Niên bỗng nói.
Anh ta nói xong, mọi người đều sửng sốt.
Khai Mạc cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Trương Mậu Niên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, gật đầu lia lịa, cười nói: "Nói đúng lắm, nếu mọi người đều đã đến, vậy hôm nay chúng ta chơi ngựa đi".
"Chơi thế nào?".
"Đương nhiên là quy tắc cũ! Đúng lúc hôm qua tôi vừa nhập một lô ngựa quý thuần chủng, hôm nay có thể thử tay".
"Được!".
Cậu chủ Việt cũng đồng ý, sau đó nheo mắt nhìn Lâm Chính: "Sao nào? Cậu chủ Lâm, dám chơi không?".
"Có thể thử xem", Lâm Chính gật đầu.
"Được, vậy thì chơi nhỏ chút, khởi điểm hai triệu tệ đi", Khai Mạc nói.
Hắn vừa dứt lời, hai chân Tô Nhu nhũn ra, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
"Không vấn đề gì", cậu chủ Việt nhếch môi cười đáp.
"Ít quá đấy?", Lâm Chính lại cau mày.
Ai nấy đều hơi sửng sốt.
Tô Nhu thì muốn ngất xỉu.
Hai triệu tệ mà còn ít?
Ra vẻ quá đấy!
"Vậy cậu chủ Lâm nói xem chơi bao nhiêu?", Khai Mạc nhíu mày hỏi.
"20 triệu tệ", Lâm Chính đáp.
Lần này không chỉ Tô Nhu, mà không ít người đều nhũn cả hai chân.
Ngay cả Khai Mạc cũng có chút nổi da gà. Đọc Full tại VietWriter.Vn
"Cậu chủ Lâm xa xỉ quá... Nhưng chúng tôi rất nghi ngờ liệu anh có 20 triệu tệ này hay không?", gã tóc xanh nheo mắt hỏi.
"20 triệu tệ? Tôi thấy trên người cậu ta còn chẳng có nổi 200 tệ ấy", Thành Bình hừ khẽ một tiếng.
"Thực ra... hai tệ tôi còn không có", Lâm Chính nói.
"Cậu đang đùa chúng tôi đấy à?", Trương Mậu Niên có chút tức giận hỏi.
"Chỉ là không có trong người thôi, lần này đi vội vàng, nên tôi không chuẩn bị 20 triệu tệ. Nhưng các anh yên tâm, nếu tôi thua thật, tôi sẽ đưa cho các anh đúng 20 triệu tệ", Lâm Chính nói.
"Được!".
Khai Mạc cười lớn, vỗ vai Lâm Chính nói: "Nếu vậy thì để cậu chủ Lâm ghi giấy nợ trước đi! Đúng lúc một người bạn luật sư của tôi cũng đang ở trang viên này. Tôi sẽ bảo anh ấy soạn thảo một thỏa thuận hợp pháp ngay bây giờ! Anh thấy sao?".
"Được", Lâm Chính lại gật đầu.
"Không được!".
Tô Nhu gần như là xông tới, cuống quýt kêu lên.
20 triệu tệ?
Đây cũng không phải là thỏa thuận bằng miệng!
Nếu Lâm Chính thua thật, thì cô sẽ tán gia bại sản, đến lúc đó sợ rằng bán cả cô cũng không đủ trả ấy chứ.
Sao cô có thể để Lâm Chính tiếp tục làm việc ngu ngốc này chứ?
"Không được, không được cược, chúng tôi không chơi nữa! Lâm Chính, đi, chúng ta đi!", Tô Nhu hét lên.
Cô đã hoảng loạn thực sự.
Nhưng Lâm Chính lại kéo tay cô, mỉm cười nói: "Không sao đâu bà xã, cứ tin anh".
Tô Nhu nghe thấy thế thì hơi run rẩy, cô nhìn khuôn mặt tươi cười đầy tự tin của Lâm Chính, không biết tại sao lại có cảm giác hốt hoảng.
Dường như người trước mắt này... không phải là Lâm Chính mà cô quen biết.
Một Lâm Chính nhu nhược, ít nói, không quan tâm chuyện gì, thậm chí bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng trả...
Nhưng... tận 20 triệu tệ!
"Em không tin anh sao?", Lâm Chính nghiêm túc nhìn cô.
Tô Nhu á khẩu.
"Đi thôi".
Khai Mạc đi về phía trường đua ngựa.
Đám cậu ấm có mặt đều ngây ra, ai nấy trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
Tô Nhu cũng ngơ ra, vội vàng dùng cánh tay huýnh Lâm Chính, nói: "Anh nói gì ngu ngốc vậy? Đừng nói nữa!".
"Không sao", Lâm Chính cười đáp: "Anh tự có tính toán”.
Tô Nhu sắp bị anh làm cho tức muốn ngất đi.
Cậu chủ Việt cũng hăng máu lên, nheo mắt nhìn Lâm Chính, cười hỏi: "Xin hỏi cậu chủ Lâm đây, nhà anh làm cái gì? Tài sản có bao nhiêu? Cả tỉnh Quảng Liễu này còn chưa có ai không coi tôi ra gì như vậy, anh coi như người đầu tiên đấy".
Tài sản của cậu chủ Việt ít nhất là mấy trăm triệu tệ, mấy chục triệu tệ mà anh ta nói chỉ là tiền mặt, ở tỉnh Quảng Liễu cũng được coi là cậu ấm giàu có thực sự.
"Cậu ta sao? Xì! Cậu ta làm quét dọn ở y quán ấy mà!".
"Làm quét dọn? Không phải chứ? Làm quét dọn mà coi thường người có tài sản mấy trăm triệu tệ? Mặt đất anh ta quét trải bằng kim cương à?", tên tóc xanh cười nói.
"Ha ha ha".
Mọi người xung quanh cười phá lên.
"Được rồi, được rồi, mọi người đừng cười nữa, nói không chừng cậu chủ Lâm thâm tàng bất lộ, quét dọn chỉ là sở thích của anh ta thì sao?", Khai Mạc nói nghiêm túc.
Hắn vừa dứt lời, tiếng cười của mọi người lại càng to hơn.
"Hay là thế này đi! Nếu cậu chủ Lâm của chúng ta đã có tiền như vậy, thậm chí còn coi thường cậu chủ Việt, thì chúng ta chơi một chút đi", Trương Mậu Niên bỗng nói.
Anh ta nói xong, mọi người đều sửng sốt.
Khai Mạc cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Trương Mậu Niên, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, gật đầu lia lịa, cười nói: "Nói đúng lắm, nếu mọi người đều đã đến, vậy hôm nay chúng ta chơi ngựa đi".
"Chơi thế nào?".
"Đương nhiên là quy tắc cũ! Đúng lúc hôm qua tôi vừa nhập một lô ngựa quý thuần chủng, hôm nay có thể thử tay".
"Được!".
Cậu chủ Việt cũng đồng ý, sau đó nheo mắt nhìn Lâm Chính: "Sao nào? Cậu chủ Lâm, dám chơi không?".
"Có thể thử xem", Lâm Chính gật đầu.
"Được, vậy thì chơi nhỏ chút, khởi điểm hai triệu tệ đi", Khai Mạc nói.
Hắn vừa dứt lời, hai chân Tô Nhu nhũn ra, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
"Không vấn đề gì", cậu chủ Việt nhếch môi cười đáp.
"Ít quá đấy?", Lâm Chính lại cau mày.
Ai nấy đều hơi sửng sốt.
Tô Nhu thì muốn ngất xỉu.
Hai triệu tệ mà còn ít?
Ra vẻ quá đấy!
"Vậy cậu chủ Lâm nói xem chơi bao nhiêu?", Khai Mạc nhíu mày hỏi.
"20 triệu tệ", Lâm Chính đáp.
Lần này không chỉ Tô Nhu, mà không ít người đều nhũn cả hai chân.
Ngay cả Khai Mạc cũng có chút nổi da gà. Đọc Full tại VietWriter.Vn
"Cậu chủ Lâm xa xỉ quá... Nhưng chúng tôi rất nghi ngờ liệu anh có 20 triệu tệ này hay không?", gã tóc xanh nheo mắt hỏi.
"20 triệu tệ? Tôi thấy trên người cậu ta còn chẳng có nổi 200 tệ ấy", Thành Bình hừ khẽ một tiếng.
"Thực ra... hai tệ tôi còn không có", Lâm Chính nói.
"Cậu đang đùa chúng tôi đấy à?", Trương Mậu Niên có chút tức giận hỏi.
"Chỉ là không có trong người thôi, lần này đi vội vàng, nên tôi không chuẩn bị 20 triệu tệ. Nhưng các anh yên tâm, nếu tôi thua thật, tôi sẽ đưa cho các anh đúng 20 triệu tệ", Lâm Chính nói.
"Được!".
Khai Mạc cười lớn, vỗ vai Lâm Chính nói: "Nếu vậy thì để cậu chủ Lâm ghi giấy nợ trước đi! Đúng lúc một người bạn luật sư của tôi cũng đang ở trang viên này. Tôi sẽ bảo anh ấy soạn thảo một thỏa thuận hợp pháp ngay bây giờ! Anh thấy sao?".
"Được", Lâm Chính lại gật đầu.
"Không được!".
Tô Nhu gần như là xông tới, cuống quýt kêu lên.
20 triệu tệ?
Đây cũng không phải là thỏa thuận bằng miệng!
Nếu Lâm Chính thua thật, thì cô sẽ tán gia bại sản, đến lúc đó sợ rằng bán cả cô cũng không đủ trả ấy chứ.
Sao cô có thể để Lâm Chính tiếp tục làm việc ngu ngốc này chứ?
"Không được, không được cược, chúng tôi không chơi nữa! Lâm Chính, đi, chúng ta đi!", Tô Nhu hét lên.
Cô đã hoảng loạn thực sự.
Nhưng Lâm Chính lại kéo tay cô, mỉm cười nói: "Không sao đâu bà xã, cứ tin anh".
Tô Nhu nghe thấy thế thì hơi run rẩy, cô nhìn khuôn mặt tươi cười đầy tự tin của Lâm Chính, không biết tại sao lại có cảm giác hốt hoảng.
Dường như người trước mắt này... không phải là Lâm Chính mà cô quen biết.
Một Lâm Chính nhu nhược, ít nói, không quan tâm chuyện gì, thậm chí bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng trả...
Nhưng... tận 20 triệu tệ!
"Em không tin anh sao?", Lâm Chính nghiêm túc nhìn cô.
Tô Nhu á khẩu.
"Đi thôi".
Khai Mạc đi về phía trường đua ngựa.
Danh sách chương