Chương 153: Các người không xứng (2)
Mã Hải và Từ Thiên đều không nói gì.
Lại thấy một người trẻ tuổi bước xuống từ trên xe.
“Lâm Chính?”.
Trương Bảo Húc sửng sốt.
“Tên vô dụng này sao lại xuất hiện ở đây?”, La Phượng cũng sửng sốt.
Trương Bảo Húc bỗng nhiên ý thức được điều gì, đột nhiên biến sắc, không tin nổi nhìn về phía Lâm Chính: “Cậu… Cậu chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa?”.
“Phải”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Sao lại như vậy?”.
Trương Bảo Húc cảm thấy đầu óc mình điên cuồng chấn động.
Tin tức này đúng là quá bùng nổ, nếu là bình thường, anh ta chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng lúc này Từ Thiên và Mã Hải đều đứng phía sau Lâm Chính, anh ta không tin cũng vô dụng…
Trương Bảo Húc hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, đồng thời cũng mừng rỡ trong lòng.
Lâm Chính là Chủ tịch Lâm? Chuyện này với nhà họ Trương mà nói là tin mừng cực lớn!
Nếu vậy thì chẳng phải nhà họ Trương có thể dễ dàng mở rộng thị trường ở tỉnh Giang Nam hay sao?
“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy… Không ngờ em rể lại là Chủ tịch Lâm. Tôi đã biết trước mà, nói sớm thì giữa chúng ta chẳng có nhiều hiểu lầm như vậy, ha ha ha…”.
Trương Bảo Húc cười lớn, sau đó muốn tiến lên ôm Lâm Chính.
Nhưng lúc anh ta đến gần…
Bốp!
Một bàn tay tát mạnh vào mặt Trương Bảo Húc.
Trương Bảo Húc lập tức bị tát ngã ra đất, tràn đầy sửng sốt.
“Cậu chủ!”.
“Khốn nạn, mày dám đánh tao?”.
Trương Bảo Húc hoàn hồn lại, nổi giận quát.
Tay chân của nhà họ Trương cũng xông tới.
Nhưng lúc này, Từ Thiên ở phía sau phất tay.
Soạt…
Tất cả đàn em của Từ Thiên ở xung quanh đều rút súng đen ngòm giắt ở thắt lưng ra, chĩa vào bọn họ.
Tất cả đàn em nhà họ Trương lập tức không dám động đậy.
Ngay cả Trương Bảo Húc cũng đột ngột dừng động tác, trợn tròn mắt không dám nhúc nhích.
Anh ta không ngờ Từ Thiên lại điên như vậy, dám đem nhiều hàng nóng đến như vậy.
“Lâm Chính, cậu định làm gì? Tôi là anh họ của cậu đấy! Chúng ta là người một nhà!”, Trương Bảo Húc sốt ruột.
“Người một nhà? Không phải anh nói nhà họ Trương không có thân thích họ Tô sao? Lâm Chính tôi cũng không quen biết thân thích nào họ Trương. Nếu các người muốn bắt quàng làm họ thì bớt bớt đi, bởi vì các người không xứng!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói, trả lại những lời Trương Bảo Húc đã nói cho anh ta.
“Cậu…”, Trương Bảo Húc thay đổi sắc mặt liên tục.
Lúc này, Lâm Chính đưa tay ra.
Người bên cạnh lập tức đưa một cây gậy sắt tới.
Trương Bảo Húc trợn to mắt: “Cậu định làm gì?”.
Nhưng Trương Bảo Húc còn chưa nói xong, gậy sắt đã quất mạnh lên mặt anh ta.
Rầm!
Trương Bảo Húc bị đánh ngã ra đất.
Lần này Lâm Chính không dừng tay, anh nhặt gậy sắt lên, điên cuồng đánh lên người Trương Bảo Húc, nhất là tứ chi.
“Á…”.
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng trời xanh.
“A Húc!”.
La Phượng giống như phát điên, hét lên một tiếng, định lao tới.
Nhưng Lâm Chính chỉ nghiêng đầu liếc bà ta một cái, La Phượng lập tức sợ đến mức không dám di chuyển nữa.
Sau đó Lâm Chính tiếp tục vung gậy.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
…
Gậy đánh vào người.
Máu me tung tóe.
Tiếng Trương Bảo Húc kêu la dần dần nhỏ đi.
Lần này Lâm Chính điên thật rồi!
Nhiều người ở hiện trường đều nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh máu me đó.
Người tàn nhẫn như Từ Thiên cũng không nhịn được quay đầu sang bên.
“Chủ tịch Lâm…”, Mã Hải ở phía sau do dự một lúc, cuối cùng vẫn hô gọi.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh ta, cùng lắm là đánh gãy tứ chi”, Lâm Chính hơi thở gấp, quăng gậy sắt trong tay xuống đất.
Lúc này Trương Bảo Húc đã nằm dưới đất như đống bùn nhầy, xương cốt tứ chi hoàn toàn gãy nát. Cả người chỉ có mắt mở to, yếu ớt thở dốc, bộ dạng sống dở chết dở.
“Được rồi”.
Lâm Chính quay đầu nhìn La Phượng.
La Phượng lập tức xụi lơ trên đất, run rẩy dữ dội.
“Đừng… đừng… đừng… đừng mà…”.
“Yên tâm, xưa nay tôi không đánh phụ nữ, huống hồ bà còn là bác của tôi, không phải sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng, nói xong thì phất tay: “Đưa bác tôi về tỉnh Quảng Liễu!”.
“Vâng”.
Nói xong, hai người đàn ông đi tới, khiêng La Phượng lên.
Đương nhiên, Lâm Chính không lái hết quãng đường, nếu không, e rằng La Phượng sẽ nằm lại trên đường mất.
Đợi lái được năm mươi cây số, La Phượng trên đầu xe đã sợ đến mức đái ra quần, đầu xe Bentley cực kỳ hôi thối.
Đợi người của Từ Thiên rời đi, người của nhà họ Trương vội vàng khiêng La Phượng và Trương Bảo Húc vào xe, chạy như bay đến bệnh viện gần nhất.
Chuyến đi này, bọn họ cả đời khó quên…
Mã Hải và Từ Thiên đều không nói gì.
Lại thấy một người trẻ tuổi bước xuống từ trên xe.
“Lâm Chính?”.
Trương Bảo Húc sửng sốt.
“Tên vô dụng này sao lại xuất hiện ở đây?”, La Phượng cũng sửng sốt.
Trương Bảo Húc bỗng nhiên ý thức được điều gì, đột nhiên biến sắc, không tin nổi nhìn về phía Lâm Chính: “Cậu… Cậu chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa?”.
“Phải”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Sao lại như vậy?”.
Trương Bảo Húc cảm thấy đầu óc mình điên cuồng chấn động.
Tin tức này đúng là quá bùng nổ, nếu là bình thường, anh ta chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng lúc này Từ Thiên và Mã Hải đều đứng phía sau Lâm Chính, anh ta không tin cũng vô dụng…
Trương Bảo Húc hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, đồng thời cũng mừng rỡ trong lòng.
Lâm Chính là Chủ tịch Lâm? Chuyện này với nhà họ Trương mà nói là tin mừng cực lớn!
Nếu vậy thì chẳng phải nhà họ Trương có thể dễ dàng mở rộng thị trường ở tỉnh Giang Nam hay sao?
“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy… Không ngờ em rể lại là Chủ tịch Lâm. Tôi đã biết trước mà, nói sớm thì giữa chúng ta chẳng có nhiều hiểu lầm như vậy, ha ha ha…”.
Trương Bảo Húc cười lớn, sau đó muốn tiến lên ôm Lâm Chính.
Nhưng lúc anh ta đến gần…
Bốp!
Một bàn tay tát mạnh vào mặt Trương Bảo Húc.
Trương Bảo Húc lập tức bị tát ngã ra đất, tràn đầy sửng sốt.
“Cậu chủ!”.
“Khốn nạn, mày dám đánh tao?”.
Trương Bảo Húc hoàn hồn lại, nổi giận quát.
Tay chân của nhà họ Trương cũng xông tới.
Nhưng lúc này, Từ Thiên ở phía sau phất tay.
Soạt…
Tất cả đàn em của Từ Thiên ở xung quanh đều rút súng đen ngòm giắt ở thắt lưng ra, chĩa vào bọn họ.
Tất cả đàn em nhà họ Trương lập tức không dám động đậy.
Ngay cả Trương Bảo Húc cũng đột ngột dừng động tác, trợn tròn mắt không dám nhúc nhích.
Anh ta không ngờ Từ Thiên lại điên như vậy, dám đem nhiều hàng nóng đến như vậy.
“Lâm Chính, cậu định làm gì? Tôi là anh họ của cậu đấy! Chúng ta là người một nhà!”, Trương Bảo Húc sốt ruột.
“Người một nhà? Không phải anh nói nhà họ Trương không có thân thích họ Tô sao? Lâm Chính tôi cũng không quen biết thân thích nào họ Trương. Nếu các người muốn bắt quàng làm họ thì bớt bớt đi, bởi vì các người không xứng!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói, trả lại những lời Trương Bảo Húc đã nói cho anh ta.
“Cậu…”, Trương Bảo Húc thay đổi sắc mặt liên tục.
Lúc này, Lâm Chính đưa tay ra.
Người bên cạnh lập tức đưa một cây gậy sắt tới.
Trương Bảo Húc trợn to mắt: “Cậu định làm gì?”.
Nhưng Trương Bảo Húc còn chưa nói xong, gậy sắt đã quất mạnh lên mặt anh ta.
Rầm!
Trương Bảo Húc bị đánh ngã ra đất.
Lần này Lâm Chính không dừng tay, anh nhặt gậy sắt lên, điên cuồng đánh lên người Trương Bảo Húc, nhất là tứ chi.
“Á…”.
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng trời xanh.
“A Húc!”.
La Phượng giống như phát điên, hét lên một tiếng, định lao tới.
Nhưng Lâm Chính chỉ nghiêng đầu liếc bà ta một cái, La Phượng lập tức sợ đến mức không dám di chuyển nữa.
Sau đó Lâm Chính tiếp tục vung gậy.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
…
Gậy đánh vào người.
Máu me tung tóe.
Tiếng Trương Bảo Húc kêu la dần dần nhỏ đi.
Lần này Lâm Chính điên thật rồi!
Nhiều người ở hiện trường đều nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh máu me đó.
Người tàn nhẫn như Từ Thiên cũng không nhịn được quay đầu sang bên.
“Chủ tịch Lâm…”, Mã Hải ở phía sau do dự một lúc, cuối cùng vẫn hô gọi.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh ta, cùng lắm là đánh gãy tứ chi”, Lâm Chính hơi thở gấp, quăng gậy sắt trong tay xuống đất.
Lúc này Trương Bảo Húc đã nằm dưới đất như đống bùn nhầy, xương cốt tứ chi hoàn toàn gãy nát. Cả người chỉ có mắt mở to, yếu ớt thở dốc, bộ dạng sống dở chết dở.
“Được rồi”.
Lâm Chính quay đầu nhìn La Phượng.
La Phượng lập tức xụi lơ trên đất, run rẩy dữ dội.
“Đừng… đừng… đừng… đừng mà…”.
“Yên tâm, xưa nay tôi không đánh phụ nữ, huống hồ bà còn là bác của tôi, không phải sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt lên tiếng, nói xong thì phất tay: “Đưa bác tôi về tỉnh Quảng Liễu!”.
“Vâng”.
Nói xong, hai người đàn ông đi tới, khiêng La Phượng lên.
Đương nhiên, Lâm Chính không lái hết quãng đường, nếu không, e rằng La Phượng sẽ nằm lại trên đường mất.
Đợi lái được năm mươi cây số, La Phượng trên đầu xe đã sợ đến mức đái ra quần, đầu xe Bentley cực kỳ hôi thối.
Đợi người của Từ Thiên rời đi, người của nhà họ Trương vội vàng khiêng La Phượng và Trương Bảo Húc vào xe, chạy như bay đến bệnh viện gần nhất.
Chuyến đi này, bọn họ cả đời khó quên…
Danh sách chương