Chương 142: Kỳ tích (1)

Khoảnh khắc người đàn ông bước vào, tất cả đều đổ dồn sự chú ý về phía anh. 

Người đàn ông đi thẳng lưng, sang trọng trong bộ vest lịch lãm. Thế nhưng anh lại đội mũ lưỡi trai, che kín nửa khuôn mặt. 

“Là Lâm Chính sao?", Tô Nhu ngồi dưới thất thanh. 

“Cái gì mà Lâm Chính? Tô Nhu, con bị điên rồi”, Trương Tinh Vũ ngồi bên cạnh huých cùi chỏ vào con gái. 

Tô Nhu giật mình, định thần lại. Cô nhìn người này một lần nữa. Dù là dáng người hay là khuôn mặt thì đều rất giống Lâm Chính. Chỉ có một điểm khác thôi... 

Đó là người đàn ông này đẹp trai quá! 

Dù chỉ lộ nửa khuôn mặt nhưng có thể đoán ra được đây đúng là một trang hào kiệt. E rằng cả những bậc thầy nghệ thuật cũng khó có thể điêu khắc được khuôn mặt đẹp như thế này. 

Tô Nhu rất muốn lao tới lôi mũ của người đàn ông ra để xem có phải là Lâm Chính hay không. Thế nhưng lúc này anh đang đứng trước mặt thẩm phán thì cô mới ý thức được rằng, đây là truyền kỳ của Giang Thành, là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa. 

Tô Nhu lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ hoang đường và cười chua chát. 

Người như vậy sao có thể là Lâm Chính được chứ? 

Người như vậy là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa đang lên như diều gặp gió đó! 

Trẻ quá! Không ít người cảm thán. 

“Xin chào thẩm phán Trương”, người này lên tiếng. 

“Chủ tịch Lâm, ông Mã nói rằng trong tay cậu là phương thuốc thứ ba điều trị nhồi máu não. Xin hỏi có phải là thật không”, thẩm phán Trương hỏi. 

“Đúng vậy”, chủ tịch Lâm phất tay, bên ngoài có hai bác sĩ mặc áo bác sĩ màu trắng bước vào. Cùng lúc này, còn có cả một bệnh nhân cao tuổi theo sau. 

Người này tuổi rất cao, ngồi xe lăn, không được tỉnh táo. Thế nhưng sau khi người này xuất hiện thì không ít người kêu lên. 

“Đây chẳng phải là thẩm phán Mục sao?”, có người kêu lên. 

Những người làm việc trong quan tòa cũng bàng hoàng. 

Người này chẳng còn gì xa lạ. Bởi vì đó là thẩm phán nổi tiếng của Nam Thành. Ông ta đã giữ chức này ba mươi năm rồi, là tiền bối của giới pháp luật thành phố. Đúng ra chỉ còn một năm nữa là ông ta nghỉ hưu, nhưng trước khi về hưu đã phải xử lý một vụ án lớn, do nhiều đêm mất ngủ nên bị đột quỵ hay còn gọi là nhồi máu não, suýt nữa thì mất mạng. 

Mặc dù ông ta được cứu sống nhưng nửa thân dưới bị liệt hoàn toàn. 

Chủ tịch Lâm đưa tài liệu cho thẩm phán, sau đó phất tay. Lại có một nhóm người đi tới. Họ mang theo cối, chày và ấm sắc thuốc cùng một lượng lớn dược thảo. Những người này bắt đầu bắc bếp, bào chế. 

Đám đông đơ người. Thẩm phán Trương nhìn tài liệu, không nói gì, cũng không hề ngăn cản. 

Mùi thuốc nhanh chóng lan khắp tòa. 

“Thưa thẩm phán, sao ông có thể cho phép họ múa rìu qua mắt thợ như thế chứ?”, nhà họ Tô không chịu đựng thêm được nữa. Tô Bắc bèn đứng lên. 

“Nếu như chủ tịch Lâm không làm được thì đương nhiên đây là trò bịp bợm. Còn nếu chủ tịch Lâm có thể làm được thì chứng minh cũng được nhiều điều đấy. Các vị hà tất phải sốt ruột như thế chứ?”, Kỷ Văn nghiêm túc nói. 

Tô Bắc hừ giọng, không nói gì. 

“Cứ để họ làm đi”, bà cụ Tô nói bằng vẻ vô cảm. 

“Phương thuốc nhà chúng tôi là do lão tổ truyền lại. Cả Hoa Quốc này chỉ có một bản. Chắc chắn là tập đoàn Dương Hoa đã ăn cắp. Bọn họ không thể nào có phương thuốc thứ hai được. Cứ đợi đi, mọi chuyện sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi”. 


Hai vị bác sĩ cũng kiểm tra sơ qua và lắc đầu với thẩm phán Trương. Cả hiện trường nín lặng. 

“Đã thấy chưa? Không hề có tác dụng? Thằng này nó làm bậy đấy, ha ha…”, Tô Bắc bật cười, vui mừng khoa tay múa chân. Cả nhà họ Tô cũng vui mừng không ngớt. 

“Yên lặng! Nguyên cáo, nếu còn làm ồn thì chúng tôi có thể coi đó là tội khinh miệt quan tòa đấy”, thẩm phán Trương hét lên. 

Nhà họ Tô vội vàng im lặng, nụ cười tắt lịm. Xung quanh thì xuýt xoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện