Chương 127: Bọn chúng xong đời rồi (2)
Đột nhiên anh ta sực nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng móc túi, run rẩy nói: “Điện thoại của tôi đâu?”
“Không phải anh đặt ở trên bàn à?”
“Mau! Thả người ra nhanh lên”.
A Ngưu gầm lên, tiếp tục điên cuồng lao ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, có hai người bước vào. Nhìn thấy họ, da đầu A Ngưu như muốn nổ tung.
Một người chính là Mã Hải – kẻ làm mưa làm gió, thét ra lửa ở Giang Thành. Người còn lại anh ta cũng nhận ra. Là Từ Thiên của Nam Thành.
Anh ta nhớ có một lần đi Nam Thành bắt một tên tội phạm khủng bố khét tiếng khiến người ta phải đau đầu. Nhưng khi đó do tên tội phạm xông vào khu vực của nhà Từ Thiên mà đã bị Từ Thiên bắt trói không khác gì bắt gà. Tên tội phạm lừng lẫy là thế mà khi bị bắt thì vô cùng ngoan ngoãn.
Đi bên cạnh họ là Lý Duy.
“Cục trưởng Lý”, A Ngưu lập tức hành lễ.
“Người vừa bị đưa đến đây đâu rồi?”, Lý Duy hỏi.
“Người..ngườI đó ở…”, A Ngưu lắp bắp.
Thế nhưng anh ta chưa nói hết câu thì đã thấy Lâm Chính bước ra.
Lý Duy tái mặt. Mã Hải và Từ Thiên mặt mũi cũng tối sầm.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”, Mã Hải vội vàng chạy tôi, ân cần hỏi.
“Tôi không sao”, Lâm Chính cười.
“Do Mã Hải đần độn, không kịp thời giải vây cho cậu Lâm”, Mã Hải tự trách mình lắm. Ông ta thấy có lẽ Lâm Chính đã gặp phải tình huống hết sức gam go. Vì dù sao anh cũng chỉ là một bác sĩ, một người trói gà không chặt mà.
“Cục trưởng Lý, chuyện gì vậy?” ,Từ Thiên chau mày, lạnh lùng hỏi.
Lý Duy tái nhợt mặt, trừng mắt nhìn A Ngưu và quát lên: “Anh viết ngay báo cáo cho tôi, đưa tới phòng làm việc. Trước khi chuyện này kết thúc thì tạm nghỉ làm, tự kiểm điểm lại bản thân đi”.
“Cục trưởng Lý, tôi…”
“Mau”, Lý Duy gầm lên.
A Ngưu thấy vậy thì đành thở dài rời đi. Nhưng đúng lúc này, anh ta ý thức được điều gì đó bèn đi gọi điện thoại.
Tút tút, không ai nghe máy.
“Lần này thì xong thật rồi”, A Ngưu run rẩy nói.
“Cục trưởng Lý, ông biết hội trưởng Lâm là ai không? Biết công lao của cậu ấy đối với đất nước không đấy? Đây là một công dân tốt, vậy mà bị đối đãi như thế này. Thật khiến người ta xót xa quá”, Mã Hải nghiến răng, chửi cho Lý Duy một trận.
Đối với Mã Hải, Lâm Chính chính là ông tổ. Giờ đến ông tổ mà ông ta còn không bảo vệ được thì không tức sao được .
“Ông Mã, chuyện này do tôi lơ là. Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rõ ràng, xử lý có chừng mực. Kẻ nào phải nghỉ việc sẽ phải nghỉ việc, quyết không tha”, Lý Duy toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
Mã Hải và Từ Thiên hừ giọng. Họ còn định nói gì đó nhưng Lâm Chính đã lên tiếng trước.
“Được rồi cục trưởng Lý, lần này nhờ vào ông rồi. Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì. Chỉ mong ông làm việc liêm minh thôi”.
Lý Duy cảm thấy hơi bất ngờ. Không ngờ rằng hội trưởng Lâm lại ôn hòa như vậy. Ông ta vội vàng đáp lại: “Cậu yên tâm, Lý Duy tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, giải thích rõ ràng cho cậu”.
“Giải thích cho mọi người ấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng đúng…”
“Nếu đã vậy thì chúng tôi đợi tin của ông. Nếu như cần phối hợp điều tra, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”, Lâm Chính cười, sau đó bước ra ngoài.
Từ Thiên và Mã Hải đi theo sau.
“Cậu Lâm, chỉ thế thôi à?”, Từ Thiên bèn hỏi.
“Hình như tôi không thân với ông lắm nhỉ”, Lâm Chính liếc nhìn Từ Thiên.
“À…hôm nay tôi tới thăm ông Mã, sau đó nghe ông ấy nói cậu xảy ra chuyện nên tới xem có cần giúp gì không”, Từ Thiên vội vàng nói.
Lâm Chính nhìn Mã Hải. Mã Hải vội vàng lắc đầu.
Ông ta không hề đề cập với Từ Thiên, nhưng chuyện này sao có thể giấu được Từ Thiên chứ.
Lâm Chính quay người, im lặng nhìn ông ta: “Đừng làm quá, vợ tôi bị người ta tát, hoán trả gấp mười lần là được. Ông Từ, ông có thể giúp tôi được không?”
“Cậu Lâm yên tâm. Chuyện này cứ để tôi”, Từ Thiên nghiêm túc đáp lại.
“Ok, tôi về với vợ tôi, mọi người về đi”.
“Cậu Lâm, vậy chúng tôi cũng về nhé”, Mã Hãi và Từ Thiên tạm biệt.
Về tới khu vực chung.
“Lâm Chính, anh không sao chứ?”, Tô Nhu vui mừng, vội vàng đứng dậy.
Đám đông đứng bên cạnh liếc nhìn đồng hồ và chau mày. Đúng là năm phút thật.
“Anh không sao…”, Lâm Chính cười.
Tô Nhu thở phào nhưng ngay lập tức tỏ ra lo lắng: “Không sao là tốt rồi, nhưng…rắc rối của chúng ta giải quyết xong chưa”.
“Em nói Báo ấy hả? Yên tâm, dù anh ta có tới thì anh cũng có thể đối phó được”, Lâm Chính cười.
“Khoác lác”, Tô Nhu trừng mắt. Hai người cùng đi ra khỏi Cục.
“Khoác lác? Em không tin à? Vậy em gọi anh ta ra đây thử xem”, Lâm Chính cười nói.
“Sao giờ em mới phát hiện ra anh càng ngày càng khoác lác thế nhỉ”.
“Anh nói thật mà”, Lâm Chính mỉm cười.
“Á”, Tô Nhu thất sắc. Lâm Chính im lặng, nhìn về phía con đường trước mặt.
Lúc này anh thấy tầm hơn chục chiếc xe thương vụ đang chạy tới và cùng động loạt đỗ bên đường…
“Lâm Chính…phải…phải làm sao”, Tô Nhu run rẩy nhìn Báo.
“Không sao. Bọn chúng xong đời rồi”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.
Đột nhiên anh ta sực nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng móc túi, run rẩy nói: “Điện thoại của tôi đâu?”
“Không phải anh đặt ở trên bàn à?”
“Mau! Thả người ra nhanh lên”.
A Ngưu gầm lên, tiếp tục điên cuồng lao ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, có hai người bước vào. Nhìn thấy họ, da đầu A Ngưu như muốn nổ tung.
Một người chính là Mã Hải – kẻ làm mưa làm gió, thét ra lửa ở Giang Thành. Người còn lại anh ta cũng nhận ra. Là Từ Thiên của Nam Thành.
Anh ta nhớ có một lần đi Nam Thành bắt một tên tội phạm khủng bố khét tiếng khiến người ta phải đau đầu. Nhưng khi đó do tên tội phạm xông vào khu vực của nhà Từ Thiên mà đã bị Từ Thiên bắt trói không khác gì bắt gà. Tên tội phạm lừng lẫy là thế mà khi bị bắt thì vô cùng ngoan ngoãn.
Đi bên cạnh họ là Lý Duy.
“Cục trưởng Lý”, A Ngưu lập tức hành lễ.
“Người vừa bị đưa đến đây đâu rồi?”, Lý Duy hỏi.
“Người..ngườI đó ở…”, A Ngưu lắp bắp.
Thế nhưng anh ta chưa nói hết câu thì đã thấy Lâm Chính bước ra.
Lý Duy tái mặt. Mã Hải và Từ Thiên mặt mũi cũng tối sầm.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”, Mã Hải vội vàng chạy tôi, ân cần hỏi.
“Tôi không sao”, Lâm Chính cười.
“Do Mã Hải đần độn, không kịp thời giải vây cho cậu Lâm”, Mã Hải tự trách mình lắm. Ông ta thấy có lẽ Lâm Chính đã gặp phải tình huống hết sức gam go. Vì dù sao anh cũng chỉ là một bác sĩ, một người trói gà không chặt mà.
“Cục trưởng Lý, chuyện gì vậy?” ,Từ Thiên chau mày, lạnh lùng hỏi.
Lý Duy tái nhợt mặt, trừng mắt nhìn A Ngưu và quát lên: “Anh viết ngay báo cáo cho tôi, đưa tới phòng làm việc. Trước khi chuyện này kết thúc thì tạm nghỉ làm, tự kiểm điểm lại bản thân đi”.
“Cục trưởng Lý, tôi…”
“Mau”, Lý Duy gầm lên.
A Ngưu thấy vậy thì đành thở dài rời đi. Nhưng đúng lúc này, anh ta ý thức được điều gì đó bèn đi gọi điện thoại.
Tút tút, không ai nghe máy.
“Lần này thì xong thật rồi”, A Ngưu run rẩy nói.
“Cục trưởng Lý, ông biết hội trưởng Lâm là ai không? Biết công lao của cậu ấy đối với đất nước không đấy? Đây là một công dân tốt, vậy mà bị đối đãi như thế này. Thật khiến người ta xót xa quá”, Mã Hải nghiến răng, chửi cho Lý Duy một trận.
Đối với Mã Hải, Lâm Chính chính là ông tổ. Giờ đến ông tổ mà ông ta còn không bảo vệ được thì không tức sao được .
“Ông Mã, chuyện này do tôi lơ là. Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm rõ ràng, xử lý có chừng mực. Kẻ nào phải nghỉ việc sẽ phải nghỉ việc, quyết không tha”, Lý Duy toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
Mã Hải và Từ Thiên hừ giọng. Họ còn định nói gì đó nhưng Lâm Chính đã lên tiếng trước.
“Được rồi cục trưởng Lý, lần này nhờ vào ông rồi. Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì. Chỉ mong ông làm việc liêm minh thôi”.
Lý Duy cảm thấy hơi bất ngờ. Không ngờ rằng hội trưởng Lâm lại ôn hòa như vậy. Ông ta vội vàng đáp lại: “Cậu yên tâm, Lý Duy tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu, giải thích rõ ràng cho cậu”.
“Giải thích cho mọi người ấy”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng đúng…”
“Nếu đã vậy thì chúng tôi đợi tin của ông. Nếu như cần phối hợp điều tra, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”, Lâm Chính cười, sau đó bước ra ngoài.
Từ Thiên và Mã Hải đi theo sau.
“Cậu Lâm, chỉ thế thôi à?”, Từ Thiên bèn hỏi.
“Hình như tôi không thân với ông lắm nhỉ”, Lâm Chính liếc nhìn Từ Thiên.
“À…hôm nay tôi tới thăm ông Mã, sau đó nghe ông ấy nói cậu xảy ra chuyện nên tới xem có cần giúp gì không”, Từ Thiên vội vàng nói.
Lâm Chính nhìn Mã Hải. Mã Hải vội vàng lắc đầu.
Ông ta không hề đề cập với Từ Thiên, nhưng chuyện này sao có thể giấu được Từ Thiên chứ.
Lâm Chính quay người, im lặng nhìn ông ta: “Đừng làm quá, vợ tôi bị người ta tát, hoán trả gấp mười lần là được. Ông Từ, ông có thể giúp tôi được không?”
“Cậu Lâm yên tâm. Chuyện này cứ để tôi”, Từ Thiên nghiêm túc đáp lại.
“Ok, tôi về với vợ tôi, mọi người về đi”.
“Cậu Lâm, vậy chúng tôi cũng về nhé”, Mã Hãi và Từ Thiên tạm biệt.
Về tới khu vực chung.
“Lâm Chính, anh không sao chứ?”, Tô Nhu vui mừng, vội vàng đứng dậy.
Đám đông đứng bên cạnh liếc nhìn đồng hồ và chau mày. Đúng là năm phút thật.
“Anh không sao…”, Lâm Chính cười.
Tô Nhu thở phào nhưng ngay lập tức tỏ ra lo lắng: “Không sao là tốt rồi, nhưng…rắc rối của chúng ta giải quyết xong chưa”.
“Em nói Báo ấy hả? Yên tâm, dù anh ta có tới thì anh cũng có thể đối phó được”, Lâm Chính cười.
“Khoác lác”, Tô Nhu trừng mắt. Hai người cùng đi ra khỏi Cục.
“Khoác lác? Em không tin à? Vậy em gọi anh ta ra đây thử xem”, Lâm Chính cười nói.
“Sao giờ em mới phát hiện ra anh càng ngày càng khoác lác thế nhỉ”.
“Anh nói thật mà”, Lâm Chính mỉm cười.
“Á”, Tô Nhu thất sắc. Lâm Chính im lặng, nhìn về phía con đường trước mặt.
Lúc này anh thấy tầm hơn chục chiếc xe thương vụ đang chạy tới và cùng động loạt đỗ bên đường…
“Lâm Chính…phải…phải làm sao”, Tô Nhu run rẩy nhìn Báo.
“Không sao. Bọn chúng xong đời rồi”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.
Danh sách chương