Chương 120: Đại nạn không chết

Tập đoàn Dương Hoa? 

Các ông lớn ở Giang Thành đều kiễng chân ngóng xem. 

Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào. 

Vì sao nhà họ Mã, một trong bốn gia tộc lớn của Giang Thành lại sáp nhập doanh nghiệp vào Tập đoàn Dương Hoa? 

Vì sao sản phẩm đầu tiên mà tập đoàn này đưa ra lại khoa trương như vậy? 

Trị nhồi máu não? 

Đùa à? 

Đây là vấn đề nan giải mà Tổ chức Y tế Thế giới cũng không thể giải quyết. 

Tập đoàn Dương Hoa này lại giải quyết được? Hơn nữa còn nhận được bản quyền sáng chế? 

Nếu thuốc này thật sự có hiệu quả thì đối với cả thế giới mà nói cũng là trận địa chấn chưa từng có trong lịch sử. 

Thế là sáng ngày hôm sau. 

Vô số phóng viên của Giang Thành thậm chí là tỉnh Giang Nam chạy như điên cuồng đến tòa nhà văn phòng tạm thời của Tập đoàn Dương Hoa, ai cũng muốn nhìn thấy chủ tịch của công ty này. 

Nhưng trước mắt, công ty này chỉ có Mã Hải và đội ngũ nhân viên của Tập đoàn Đông Quang phụ trách. 

Két! 

Mercedes của Mã Hải dừng xe trước cổng lớn. 

Phóng viên lập tức chĩa micro chạy tới. 

“Chủ tịch Mã, tôi là phóng viên của thời báo Phương Đông, ông có tiện trả lời vài câu hỏi không? Xin hỏi Tập đoàn Dương Hoa là công ty con của các ông sao?”. 

“Không phải, nói đúng hơn Tập đoàn Đông Quang chúng tôi mới là công ty con của Tập đoàn Dương Hoa”. 

“Chủ tịch Mã, tôi là phóng viên của báo mạng, xin hỏi ông ở Tập đoàn Dương Hoa đảm nhiệm chức vụ gì? Là CEO sao?”. 

“Tôi chỉ là người làm thuê, Tập đoàn Đông Quang chúng tôi thực tế đã được Tập đoàn Dương Hoa thu mua, trên tôi còn có một ông chủ, người đó mới là người nắm quyền thực tế của Tập đoàn Dương Hoa”, Mã Hải mỉm cười nói. 

Lời này vừa dứt, phòng viên đều trở nên điên cuồng. 

Mã Hải từ bỏ làm ông chủ, đi làm thuê cho người khác? 

“Xin hỏi chủ tịch của Tập đoàn Dương Hoa là ai? Vị đó là người Giang Thành chúng ta sao?”. 

“Có lời đồn nhà họ Mã là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Thành, ông là người phụ trách của nhà họ Mã, vì sao lại đưa nhà họ Mã sáp nhập Tập đoàn Dương Hoa? Ông cho rằng năng lực của Tập đoàn Dương Hoa cao hơn bốn gia tộc các ông sao?”. 

“Vị chủ tịch đó lợi hại lắm sao? Vì sao ông lại đồng ý tình nguyện làm Giám đốc phát triển sản phẩm cho Tập đoàn Dương Hoa? Lẽ nào ông cảm thấy Tập đoàn Đông Quang hoàn toàn không bằng Tập đoàn Dương Hoa?”. 

“Mã tổng, ông có thể giải thích được không?”. 

Phóng viên quăng câu hỏi như quăng đạn pháo. 

“Không thể trả lời! Tôi không biết!”, Mã Hải không ngừng từ chối, nhanh chân bước vào nơi làm việc tạm thời. 

Sau đó, các tờ báo đồng loạt đăng bài trên mạng. 

“Ông lớn bí ẩn chuyển tới Giang Thành, thành lập Tập đoàn Dương Hoa!”. 

“Doanh nghiệp mới nhận được quyền sáng chế quốc gia, một sản phẩm đủ để làm điên đảo lịch sử xuất hiện”. 

“Chủ tịch Tập đoàn Dương Hoa là thần thánh phương nào? Vì sao Mã Hải sẵn lòng cúi đầu phục vụ cho người này?”. 

“Nhà họ Mã cam nguyện làm tay sai, nguyên nhân hóa ra là…”. 

Các bài báo thổi phồng liên tục thu hút sự chú ý người đọc, cũng thu hút sự chú ý của nhiều người ở Giang Thành lẫn khắp Hoa Quốc, nhiệt độ thậm chí còn cao hơn cả cuộc thi đấu y học Hoa - Hàn trước kia. 

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Liễu. 

Ông hai Liễu cầm tờ báo được đưa tới sáng nay, cả người giống như mất hồn, sững sờ nhìn nội dung trên báo. 

“Chú… chú hai… nhà máy của chúng ta… còn làm nữa không?”, một người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh run rẩy hỏi. 

“Làm cái đầu mày chứ làm! Không sợ bị người ta kiện à!”, ông hai Liễu quăng tờ báo vào mặt anh ta. 

Người đàn ông đầy bụng ấm ức, không dám lên tiếng. 

“Đi, đi tìm bà cụ Tô!”, ông hai Liễu đột nhiên đứng dậy, lái xe đến thẳng nhà tổ họ Tô. 

Lúc này, trong nhà tổ họ Tô còn giăng đèn kết hoa, cảnh tượng mừng vui. 

Theo lời Tô Trân là phải xung hỉ. 

Dù Tô Cối và Tô Bắc vẫn còn ở trong đồn, nhưng theo bản lĩnh của ông hai Liễu, hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ về được. 

Qua ngày hôm nay, nhà họ Tô sẽ khác xưa. 


Thân thích nhà họ Tô đang tiếp đãi ở phòng khách thấy bà cụ Tô đi ra thì đều nở nụ cười. 

“Ừ”, bà cụ Tô gật đầu, hỏi: “Tiểu Trân, anh hai và anh ba của con khi nào mới về?”. 

“Sẽ nhanh thôi! Nghe nói nhà họ Liễu đã phái người đi rồi, có lẽ qua vài tiếng nữa anh hai và anh ba sẽ được về”. 

“Được! Được! Lần này nhà họ Tô chúng ta xem như đại nạn không chết ắt có hậu phúc”, bà cụ Tô cười ha hả nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện