Chương 104: Bị chơi một vố (1)
Dù bức tranh trông rất mơ hồ nhưng Tô Nhu và Lâm Chính đã là vợ chồng ba năm. Sao cô có thể không nhận ra dáng hình của anh chứ?
Đương nhiên cô không quá hi vọng, vì dù là dáng người nhìn giống thì cũng chưa thể khẳng định được điều gì.
“Em thấy sao?”, Lâm Chính hỏi người lại.
“Cũng phải, đầu em sao ấy. Sao em có thể liên tưởng giữa anh và Lâm thần y được chứ?”, Tô Nhu lấy lại điện thoại, cười chua chát: “Sao anh có thể sánh với Lâm thần y được? Chút kỹ năng của anh không hại người ta chết là đã cảm ơn trời Phật lắm rồi”.
“Thực ra anh chính là Lâm thần y”.
“Em biết rồi. Em phải đi rồi”, Tô Nhu lắc đầu cười khổ.
Có vẻ là cô ấy không tin. Thôi vậy. Lâm Chính thở dài.
“Em đi đâu?”
“Phía bên Sở Diêu Hàng bị cắt đứt, đành phải tìm người đầu tư khác thôi”, Tô Nhu thở dài.
“Em định làm gì?”
“Công ty mỹ phẩm?”
“Ồ? Em muốn phát huy ưu thế của mình đây mà”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu sinh ra vốn đã xinh đẹp. Mặc dù ít dùng đồ trang điểm nhưng thực ra cô làm ngành nào cũng được. Đến cả trở thành người phát ngôn còn có thể thì việc tự làm cho chính mình có khi hiệu quả cũng chẳng kém các ngôi sao.
“Anh đừng nói nhiều nữa, mau ăn xong rồi đi làm việc đi. Dù ít hay nhiều thì cũng đừng ở nhà là được”, nói xong Tô Nhu đi ra ngoài.
Lâm Chính cười khổ, cầm điện thoại lên.
“Cậu Lâm”, đầu dây bên kia là giọng điệu cung kính của Mã Hải.
“Giúp tôi một việc, lấy danh nghĩa của Lâm thần y hợp tác với vợ tôi, đầu từ trước năm mươi triệu tệ. Nhớ nhé, đừng để cô ấy biết được thân phận của tôi.
Tô Nhu đã không tin thì giấu cô ấy luôn. Lâm Chính cũng không muốn bị lộ mặt. Dù sao thì anh cũng không muốn gây ra sự chú y ở Yên Kinh.
“Vâng, cậu Lâm”.
“Phải rồi, mấy công ty của ông thế nào rồi”.
“Vẫn…ổn…”, Mã Hải ngập ngừng.
“Vẫn…ổn? Vậy là không ổn rồi”, Lâm Chính suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tập đoàn Đông Quang có nghiên cứu về thuốc hay máy móc trị liệu không?”
“Cậu Lâm cứ đùa, tập đoàn Đông Quang làm gì có năng lực như vậy. Nghiên cứu thuốc rất tốn kém. Nếu thất bại thì sẽ khuynh gia bại sản, không thể nào ngóc đầu lên được. Ai cũng biết y dược là một miếng bánh lớn nhưng có mấy người dám ăn miếng bánh đó đâu”.
Nghiên cứu thuốc đâu phải chuyện nhỏ. Vấn đề đó liên quan tới một lượng tiền rất lớn. Hơn nữa quá trình nghiên cứu cũng rất dài, sẽ rất tốn kém. Một khi thất bại thì dù có vài tỉ tệ bị mất cũng là ít.
“Về điểm này ông không cần lo lắng. Tôi có một phương thuốc. Chỉ cần ông nghiên cứu theo nó là được. Lấy danh nghĩa của tôi thành lập công ty. Tôi cung cấp phương thuốc, ông cung cấp tài chính, đăng ký sở hữu trí tuệ, tới khi đó sẽ lấy 30% lợi nhuận”, Lâm Chính nói.
“Phương thuốc gì vậy”, Mã Hải cẩn thận hỏi.
“Thuốc trị nhồi máu não”.
“Thuốc trị nhồi máu não sao?”, Mã Hải giật mình rồi lập tức bật cười: “Là thuốc chống đông máu phải không? Loại thuốc này trên thị trường rất nhiều, hơn nữa cũng đã gần bão hòa rồi, làm sẽ bị thiệt mất”
“Thuốc trị nhồi máu não”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Chỉ một câu nói thôi mà khiến Mã Hải phải trố mắt.
“Làm được không?”
“Vậy…để tôi thử”, Mã Hải thở dồn dập.
Ông ta không tin. Nhưng người này…là Lâm thần y đấy.
Mã Hải mang tài liệu tới cho Lâm Chính ký.
Nhanh chóng, công ty TNHH điều chế thuốc Dương Hoa được ra đời.
Sự việc được giải quyết nhanh gọn. Lâm Chính lại tiếp tục ngồi ở nhà đọc sách cổ về y thuật.
Đúng lúc này…
Cộc cộc cộc. Có tiếng gõ cửa.
Lâm Chính đứng dậy mở cửa. Anh thấy một người mặc vest đứng bên ngoài. Ngoài người này ra thì còn có một ông cụ mặc trang phục Hàn Thành nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạo nghễ.
“Y Vương Hàn Thành?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Cậu Lâm, xin chào. Cậu có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?”, Y Vương Hàn Thành nghiêm túc nói.
“Nói chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
Y Vương Hàn Thanh nháy mắt với người bên cạnh. Thế là người này lập tức đưa tới một chiếc hộp có mật khẩu và mở ra.
Bên trong không phải là tiền mà là vài cuốn sổ nhỏ, trong đó còn cả cả vài tấm thẻ ngân hàng và giấy chứng nhận.
“Hàn Thành chúng tôi muốn mời cậu Lâm nhập tịch. Đây là chứ kỹ của tổng thống, chỉ cần cậu đồng ý thì có thể ngay lập tức có được quốc tịch Hàn Thành, hơn nữa còn sở hữu 20 tỷ won cùng với một căn biệt thự tại thủ đô chị giá 10 tỉ won. Thậm chí còn có một cơ hội được ăn cùng tổng thống. Cậu có thể sở hữu tất cả, chỉ cần cậu ký tên là được”, Y Vương Hàn Thanh đưa chiếc hộp tới.
Ông ta mỉm cười, để lộ vẻ đắc ý. Ông ta tin rằng, sẽ chẳng có ai lại từ chối yêu cầu này. Dù sao cũng chỉ cần ký tên thì đúng là được đổi đời mà.
Thế nhưng, Lâm Chính lại chẳng hề dao động.
“Ông còn cần tôi nói thẳng ra nữa à?”
“Cậu Lâm! Điều kiện chúng tôi đưa ra đã hậu hĩnh lắm rồi, lẽ nào vẫn không đủ sao?”
“Không, ông nhầm rồi. Chỉ đơn giản là tôi không có hứng thú với Hàn Thành”.
“Cậu nói gì”.
Dù bức tranh trông rất mơ hồ nhưng Tô Nhu và Lâm Chính đã là vợ chồng ba năm. Sao cô có thể không nhận ra dáng hình của anh chứ?
Đương nhiên cô không quá hi vọng, vì dù là dáng người nhìn giống thì cũng chưa thể khẳng định được điều gì.
“Em thấy sao?”, Lâm Chính hỏi người lại.
“Cũng phải, đầu em sao ấy. Sao em có thể liên tưởng giữa anh và Lâm thần y được chứ?”, Tô Nhu lấy lại điện thoại, cười chua chát: “Sao anh có thể sánh với Lâm thần y được? Chút kỹ năng của anh không hại người ta chết là đã cảm ơn trời Phật lắm rồi”.
“Thực ra anh chính là Lâm thần y”.
“Em biết rồi. Em phải đi rồi”, Tô Nhu lắc đầu cười khổ.
Có vẻ là cô ấy không tin. Thôi vậy. Lâm Chính thở dài.
“Em đi đâu?”
“Phía bên Sở Diêu Hàng bị cắt đứt, đành phải tìm người đầu tư khác thôi”, Tô Nhu thở dài.
“Em định làm gì?”
“Công ty mỹ phẩm?”
“Ồ? Em muốn phát huy ưu thế của mình đây mà”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu sinh ra vốn đã xinh đẹp. Mặc dù ít dùng đồ trang điểm nhưng thực ra cô làm ngành nào cũng được. Đến cả trở thành người phát ngôn còn có thể thì việc tự làm cho chính mình có khi hiệu quả cũng chẳng kém các ngôi sao.
“Anh đừng nói nhiều nữa, mau ăn xong rồi đi làm việc đi. Dù ít hay nhiều thì cũng đừng ở nhà là được”, nói xong Tô Nhu đi ra ngoài.
Lâm Chính cười khổ, cầm điện thoại lên.
“Cậu Lâm”, đầu dây bên kia là giọng điệu cung kính của Mã Hải.
“Giúp tôi một việc, lấy danh nghĩa của Lâm thần y hợp tác với vợ tôi, đầu từ trước năm mươi triệu tệ. Nhớ nhé, đừng để cô ấy biết được thân phận của tôi.
Tô Nhu đã không tin thì giấu cô ấy luôn. Lâm Chính cũng không muốn bị lộ mặt. Dù sao thì anh cũng không muốn gây ra sự chú y ở Yên Kinh.
“Vâng, cậu Lâm”.
“Phải rồi, mấy công ty của ông thế nào rồi”.
“Vẫn…ổn…”, Mã Hải ngập ngừng.
“Vẫn…ổn? Vậy là không ổn rồi”, Lâm Chính suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tập đoàn Đông Quang có nghiên cứu về thuốc hay máy móc trị liệu không?”
“Cậu Lâm cứ đùa, tập đoàn Đông Quang làm gì có năng lực như vậy. Nghiên cứu thuốc rất tốn kém. Nếu thất bại thì sẽ khuynh gia bại sản, không thể nào ngóc đầu lên được. Ai cũng biết y dược là một miếng bánh lớn nhưng có mấy người dám ăn miếng bánh đó đâu”.
Nghiên cứu thuốc đâu phải chuyện nhỏ. Vấn đề đó liên quan tới một lượng tiền rất lớn. Hơn nữa quá trình nghiên cứu cũng rất dài, sẽ rất tốn kém. Một khi thất bại thì dù có vài tỉ tệ bị mất cũng là ít.
“Về điểm này ông không cần lo lắng. Tôi có một phương thuốc. Chỉ cần ông nghiên cứu theo nó là được. Lấy danh nghĩa của tôi thành lập công ty. Tôi cung cấp phương thuốc, ông cung cấp tài chính, đăng ký sở hữu trí tuệ, tới khi đó sẽ lấy 30% lợi nhuận”, Lâm Chính nói.
“Phương thuốc gì vậy”, Mã Hải cẩn thận hỏi.
“Thuốc trị nhồi máu não”.
“Thuốc trị nhồi máu não sao?”, Mã Hải giật mình rồi lập tức bật cười: “Là thuốc chống đông máu phải không? Loại thuốc này trên thị trường rất nhiều, hơn nữa cũng đã gần bão hòa rồi, làm sẽ bị thiệt mất”
“Thuốc trị nhồi máu não”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Chỉ một câu nói thôi mà khiến Mã Hải phải trố mắt.
“Làm được không?”
“Vậy…để tôi thử”, Mã Hải thở dồn dập.
Ông ta không tin. Nhưng người này…là Lâm thần y đấy.
Mã Hải mang tài liệu tới cho Lâm Chính ký.
Nhanh chóng, công ty TNHH điều chế thuốc Dương Hoa được ra đời.
Sự việc được giải quyết nhanh gọn. Lâm Chính lại tiếp tục ngồi ở nhà đọc sách cổ về y thuật.
Đúng lúc này…
Cộc cộc cộc. Có tiếng gõ cửa.
Lâm Chính đứng dậy mở cửa. Anh thấy một người mặc vest đứng bên ngoài. Ngoài người này ra thì còn có một ông cụ mặc trang phục Hàn Thành nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạo nghễ.
“Y Vương Hàn Thành?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Cậu Lâm, xin chào. Cậu có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?”, Y Vương Hàn Thành nghiêm túc nói.
“Nói chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
Y Vương Hàn Thanh nháy mắt với người bên cạnh. Thế là người này lập tức đưa tới một chiếc hộp có mật khẩu và mở ra.
Bên trong không phải là tiền mà là vài cuốn sổ nhỏ, trong đó còn cả cả vài tấm thẻ ngân hàng và giấy chứng nhận.
“Hàn Thành chúng tôi muốn mời cậu Lâm nhập tịch. Đây là chứ kỹ của tổng thống, chỉ cần cậu đồng ý thì có thể ngay lập tức có được quốc tịch Hàn Thành, hơn nữa còn sở hữu 20 tỷ won cùng với một căn biệt thự tại thủ đô chị giá 10 tỉ won. Thậm chí còn có một cơ hội được ăn cùng tổng thống. Cậu có thể sở hữu tất cả, chỉ cần cậu ký tên là được”, Y Vương Hàn Thanh đưa chiếc hộp tới.
Ông ta mỉm cười, để lộ vẻ đắc ý. Ông ta tin rằng, sẽ chẳng có ai lại từ chối yêu cầu này. Dù sao cũng chỉ cần ký tên thì đúng là được đổi đời mà.
Thế nhưng, Lâm Chính lại chẳng hề dao động.
“Ông còn cần tôi nói thẳng ra nữa à?”
“Cậu Lâm! Điều kiện chúng tôi đưa ra đã hậu hĩnh lắm rồi, lẽ nào vẫn không đủ sao?”
“Không, ông nhầm rồi. Chỉ đơn giản là tôi không có hứng thú với Hàn Thành”.
“Cậu nói gì”.
Danh sách chương