Thẩm Thanh Thu đồng dạng nhận thấy được không thích hợp, ánh mắt nàng cảnh giác mà ủ dột, thấp giọng nói: "Hai nữ sinh đã chết kia đều thuộc nhóm học sinh ưu tú. Chị không cảm thấy các nàng phán đoán sai lầm, nơi các nàng đứng là điểm O, theo lý các nàng nên chọn bên phải mới đúng, không thể nào nhanh như vậy liền chọn bên trái, nhất định là xảy ra vấn đề."

Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn nhận đồng, trong đầu nàng nhanh chóng chải vuốt quy tắc trò chơi, lại không ngừng hồi tưởng cách bố trí các căn phòng, lại liên hệ giữa ký hiệu "X", "O" và những cửa để trống.

"Quy tắc nhắc nhở rằng, manh mối liền nằm ở giữ chúng ta, bất luận thời điểm nào cũng đừng quên thân phận của mình, còn nhắc là một học sinh ưu tú của ban khoa học tự nhiên, nên thăm dò thật tốt. Tuy rằng chị đều sắp 30, cũng đã tốt nghiệp rất nhiều năm, nhưng nghe đến ban khoa học tự nhiên, chị sẽ nghĩ đến cái gì?" Không thể dừng lại quá lâu, Tiêu Mộ Vũ ngữ tốc có chút mau, ánh mắt vẫn luôn phóng không, đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Vì thế nàng không thấy được sắc mặt Thẩm Thanh Thu một lời khó nói hết, đối phương bất mãn mà lẩm bẩm: "Nếu em không nhắc chuyện chị sắp 30 thì tốt quá, tuy rằng IQ chị không sánh kịp em, cũng không trẻ tuổi như em, nhưng đồng dạng xuất thân từ khoa học tự nhiên, nhắc tới này, tự nhiên là nghĩ đến lý hoá sinh."

Nói xong nàng dừng một chút, biểu tình có chút đắc ý, tiếp tục nói: "Chị hiểu ý em, nhìn đến X còn có O, đối ứng với lý hoá sinh, rõ ràng nhất chính là từ trường, phó bản này đều là học sinh cao tam, tất nhiên đã học qua vật lý từ trường. Nếu chị nhớ không lầm, lực Lorentz trong từ trường đối ứng luật bàn tay trái, nếu là X, tâm bàn tay trái hướng về phía trước, ngón tay cái chỉ hướng chịu lực, như vậy quẹo trái hoàn toàn chính xác. Mà nếu không có X, ý nghĩa không có từ trường, bảo trì hướng đi thẳng vốn có, đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ cảm thấy cái đuôi cáo của Thẩm Thanh Thu đều giương lên, khóe môi khẽ nhếch, "Đúng vậy, hoàn toàn chính xác. Cho nên theo đạo lý, giờ phút này chúng ta muốn quẹo phải."

"Vậy tại sao hai nữ sinh kia lại chọn sai?" Nếu suy đoán là đúng, như thế nào giải thích hai người kia tử vong đây. Huống hồ cho dù không biết đây là từ trường, cũng có thể sờ ra quy luật, thật sự không thể minh bạch như thế nào sai.

Tiêu Mộ Vũ trong lúc nhất thời cũng chưa tìm ra điểm khác thường, đèn đã bắt đầu lập loè, Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, "Chị đi thử."

Nói xong nàng dứt khoát lựa chọn bên trái, nàng vẫn đánh cuộc hai nữ sinh không phải phán đoán sai lầm, mà là có đồ vật gì thay đổi.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng căng thẳng, vội vàng cùng đi qua, trong nháy mắt Thẩm Thanh Thu quẹo trái, dị biến nổi lên.

Hai cánh cửa trái phải xung quanh nàng đồng thời văng ra, hành lang vốn dĩ không rộng, hai cánh cửa lực đạo mười phần cùng nhau bật ra ngoài, lưu lại khe hở không đến 30 cm.

"Đừng tới đây!" Thẩm Thanh Thu ngữ khí thập phần sắc bén, đồng thời nghiêng thân, tinh chuẩn vô cùng lách người theo hình chữ mã, từ khe hở này trượt đi qua, tránh thoát hai móc câu dữ tợn từ trong cửa vươn ra tới.

Thực hiển nhiên chúng nó chuẩn bị một kích phải giết, ra tay không lưu tình chút nào, thế cho nên một cái bắn ra tới, hung hăng thẳng xuyên qua người Thẩm Thanh Thu.

Tiêu Mộ Vũ ở ngã tư đường lòng như lửa đốt, nhìn đến Thẩm Thanh Thu hiểm hiểm tránh thoát sát chiêu, nàng mới phun ra một hơi.

Ngay sau đó nàng nhanh chóng tiến lên, ánh mắt nhìn quét trái phải, đây là một tổ hợp X. Đôi con ngươi của nàng tỏa định trên cửa, lập tức một cái nhảy vọt bắt được cánh cửa bên phải, nương theo lực đạo thân thể tiến lên, cấp tốc đóng cửa lại.

Quái vật trong cửa phát hiện thất bại đang ra sức gào thét, ngay lập tức phóng ra móc câu khác muốn đi xé Thẩm Thanh Thu.

Mà Tiêu Mộ Vũ giây lát liền đến trước mặt, nàng lực cánh tay kinh người, bắt lấy đầu cửa nghiêng thân nhấc lên hai chân, hung hăng đá vào cánh cửa bên trái đang bật ra. Dưới tác dụng tương hỗ, cửa bên trái thật mạnh khép lại, cửa bên phải nhanh chóng lui về phía sau.

Quái vật bên phải vốn nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ lại đây, nó đảo móc câu muốn chụp lấy nàng, tức khắc rơi vào khoảng không, ngược lại con bên trái thế không thể cản, móng tay vẫn một đường chộp tới Thẩm Thanh Thu trên mặt đất.

Vì thế lực đạo cực lớn của nó tàn nhẫn vỗ vào cánh tay quái vật bên phải, sát một tiếng, xương cốt đều bẻ gãy.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu đuổi theo Tiêu Mộ Vũ, hai người phối hợp không một kẽ hở. Phiến cửa kia đâm lại đây quấy nhiễu tầm mắt hai con quái vật, Thẩm Thanh Thu bắt lấy thời cơ đứng lên, lưu loát tránh đi cái tay kia, lưỡi đao trong chớp mắt chém qua xương cánh tay con bên phải vốn đã bị chụp nát.

Da thịt khô khốc cứng rắn thật sự, nhưng vẫn chịu không nổi Thẩm Thanh Thu bạo lực, chỉ ngắn ngủn vài giây cái tay kia liền chặt đứt.

"Gào!" Quái vật bên phải bị đứt lìa tay, tức khắc đau đớn rống thảm lùi về phía sau.

Tiêu Mộ Vũ vững vàng rơi xuống đất, gấp giọng hô: "Thanh Thu!"

Hai người ánh mắt giao hội, hết thảy đều không cần phải nói, một người hướng phải, đao thẳng tước cánh tay quái vật; một người phi thân tiến lên hướng trái, một chân đá vào bụng con quái vật còn lại.

Ngay khi con bên trái ngã xuống đất, con bên phải cũng bị Thẩm Thanh Thu tung cước vào bụng, hai cái thây khô vốn ăn thịt người như ăn dưa, liền cửa cũng chưa ra, đã bị hai người luân phiên đánh thảm, rốt cuộc hai bên cửa rầm một tiếng đóng lại, không còn động tĩnh.

Hai người đồng thời xoay người, nhìn lẫn nhau mỉm cười. Các nàng ăn ý đã không phải lần đầu tiên, nhưng lúc này đây lẫn nhau tâm cảnh đã bất đồng, không phải kinh ngạc mà là một loại sung sướng dâng lên từ đáy lòng, các nàng vốn nên như vậy, luôn có thể như vậy.

Chỉ là tia sung sướng này liên tục cũng không lâu, giải quyết xong hai quái vật kia, nhưng Lưu Nhã trước đó biến mất lại lần nữa xuất hiện.

"Khặc khặc khặc"

Cô ta tuôn ra một trận tiếng cười đắc ý, cái gì cũng chưa nói lập tức nhảy vọt lại đây, chân cô ta rất dài cho nên một cái nhảy vượt liền đến phía sau các nàng, mau đến thái quá.

Tiêu Mộ Vũ bắt lấy tay Thẩm Thanh Thu, hét lớn một tiếng: "Trái!"

Mới vừa chuyển qua bên trái, Lưu Nhã đã đuổi tới ngã tư đường. Nhưng thực hiển nhiên quy luật vẫn không thay đổi, X chính là rẽ trái, hai sườn tường an không có việc gì.

Lại đi một đoạn, cửa hai bên đều không có ký hiệu, có thể đi thẳng. Thẩm Thanh Thu nắm chặt Tiêu Mộ Vũ, liều mạng chạy về phía trước. Ở chỗ này nàng không thể cùng Lưu Nhã chính diện xung đột, vạn nhất đánh nhau dẫn tới chọn sai phương hướng, chính là cấp thêm cho Lưu Nhã lợi thế, hậu quả sau đó nàng không dám tưởng tượng.

Lưu Nhã ở phía sau đuổi theo không bỏ, mà phía trước năm cái giao lộ liên tiếp đều đi thẳng, này đối hai người Tiêu Mộ Vũ cũng không phải chuyện tốt. Lưu Nhã tốc độ vượt xa các nàng, nhưng đến bây giờ còn không có bắt lấy các nàng, làm Tiêu Mộ Vũ cảm thấy cô ta đang chơi trò mèo vờn chuột.

Nhưng ngay sau đó, ký hiệu trên cửa phòng biến thành hình tròn.

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh không kịp quan sát mặt khác, liền quẹo phải, vẫn đúng! Lại nhìn vẫn là ký hiệu O, tiếp tục quẹo phải, tường an không có việc gì, nhưng lại một lần xuất hiện O làm Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu không thể không dừng lại.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng căng thẳng: "Đây là chuyện như thế nào?"

Bởi vì liên tiếp hai lần quẹo phải, nếu lại quẹo phải các nàng liền về tới ngã tư đầu tiên. Nói cách khác nó liền tạo thành một vòng tuần hoàn chết, các nàng sẽ vẫn luôn vòng quanh tại địa phương này.

Thẩm Thanh Thu có chút nôn nóng, may mắn Lưu Nhã phía sau không đuổi lại đây, bằng không tại nơi giao lộ chật hẹp này, các nàng căn bản không chỗ để trốn.

Ý niệm vừa ra, một cổ dự cảm bất tường xông thẳng lên trán Thẩm Thanh Thu, Lưu Nhã vì cái gì không đuổi tới?

Thẩm Thanh Thu vội nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ kỳ thật cũng đã phát hiện không đúng rồi, nhưng còn không kịp nói chuyện, cả người nàng bị một cổ lực hấp dẫn thật lớn trực tiếp kéo vào phòng bên trái. Không hề dấu hiệu, thậm chí cửa cũng chưa mở, liền như thế hư không tiêu thất.

Tiêu Mộ Vũ cuối cùng nhìn đến chính là Thẩm Thanh Thu thốt nhiên biến sắc mặt, còn có nàng ấy hoảng loạn duỗi lại đây muốn giữ chặt tay nàng, nhưng hình ảnh kia vừa mới tiến vào đại não, nàng liền nhìn không tới Thẩm Thanh Thu.

Lưu lại chỉ có Thẩm Thanh Thu mờ mịt mà vội vàng kêu lên: "Mộ Vũ!"

Còn có tiếng bàn tay nàng ấy thật mạnh nện lên vách cửa, Tiêu Mộ Vũ mơ hồ nghĩ, ngốc tử này không biết đau sao?

Ngay khi bị kéo vào phòng, Tiêu Mộ Vũ cảm giác chính mình rơi vào một mảnh hư vô, bên tai truyền đến một đạo âm thanh mơ hồ.

"Cái gọi là lý giải, phương thức tốt nhất chính là đồng cảm như bản thân mình cũng bị, hảo hảo hưởng thụ một chút địa ngục chúng tôi đã từng trải qua đi, cậu nhất định phải nhịn xuống, bằng không người trong lòng cậu sẽ giống như tôi lúc đó, sống không bằng chết."

Đó là tiếng nói của Lưu Nhã, giờ phút này Tiêu Mộ Vũ nhìn không thấy cảnh tượng xung quanh, nhưng nàng lại không có sợ hãi, chỉ có lo lắng, lo lắng Thẩm Thanh Thu.

Thậm chí nàng cũng chưa ý thức được, khi Lưu Nhã nói "người trong lòng cậu", đầu óc nàng lập tức mặc định đó chính là Thẩm Thanh Thu.

"Cậu chán ghét lời tôi nói, tìm tôi đòi lại liền được, nàng có liên quan gì? Oan có đầu nợ có chủ, vô luận cậu thù hận đến mức nào, đều phải dựa theo chuẩn tắc hệ thống."

"Ha ha, oan có đầu nợ có chủ, nàng cùng tôi nợ rất nhiều đi, cậu đã quên buổi tối hôm đó nàng che chở cậu, đối tôi có bao nhiêu tàn nhẫn? Tôi vì cái gì muốn buông tha nàng." Nói xong, Lưu Nhã lại nở nụ cười, "Cậu đừng vội lo lắng nàng, trước lo lắng chính mình đi."

Một câu này mang theo bao nhiêu tàn nhẫn, trong nháy mắt Tiêu Mộ Vũ phát hiện chính mình xuất hiện trên hành lang lớp học, đứng trước mặt nàng chính là Trần Toàn đại biểu môn Ngữ văn lớp bảy.

"Lâm Tuyết, tớ có chuyện muốn hỏi cậu, cậu cùng Lưu Nhã thật là loại quan hệ kia sao?"

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, Lâm Tuyết? Nàng muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện mình không khống chế được thân thể chính mình, mà bên kia Trần Toàn lại vội vàng giải thích: "Tớ không có ý gì khác, chỉ là gần đây chuyện cậu cùng Lưu Nhã bị các bạn trong lớp truyền đến ồn ào huyên náo, còn có người luôn ở sau lưng khua môi múa mép, tớ thật sự nghe không nổi nữa, mới muốn hỏi cậu một chút? Nghe nói vì việc này mà lão sư muốn mời phụ huynh các cậu lại đây."

Tiêu Mộ Vũ không thấy được sắc mặt chính mình, cũng không thấy được phản ứng lúc này của Lâm Tuyết, chỉ nghe Lâm Tuyết bình tĩnh nói: "Chúng tớ rốt cuộc là quan hệ gì, lại có ảnh hưởng gì đến các cậu đâu, đã không thương tổn đến mọi người, lại không chậm trễ mọi người cái gì, hà tất đối chuyện này truy tận gốc rễ. Chúng tớ bất quá chính là cảm tình tốt một chút, sinh hoạt gần gũi một ít, đây cũng là sai sao? Mời phụ huynh, chúng tớ cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ cũng không ảnh hưởng thành tích, vì cái gì muốn mời phụ huynh."

"Cậu đừng nóng giận, tớ cũng nghĩ như thế. Liền tính các cậu yêu thích nhau cũng có gì đâu, rất đẹp đôi, các cậu chính là cặp đôi đầu tiên kiểu này ở trong trường đó." Trần Toàn nói, làm như an ủi Lâm Tuyết, đưa cho Lâm Tuyết một lọ nước.

Tiêu Mộ Vũ đã minh bạch, chính mình hiện tại đang nhập vai làm Lâm Tuyết. Đại khái là cảm xúc có chút kích động, Lâm Tuyết tiếp nhận Trần Toàn đưa nước, uống lên mấy ngụm, hai người lại tùy ý trò chuyện vài câu.

Trở lại lớp học, Lâm Tuyết ngồi xuống bên cạnh Lưu Nhã, bắt đầu tiết tự học buổi tối.

Học sinh trong lớp thường thường quay đầu nhìn các nàng, Lưu Nhã cúi đầu thật thấp, cố tình ngồi cách xa Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết ngẫu nhiên liếc nhìn Lưu Nhã một cái, thở dài.

Nhưng dần dần Lâm Tuyết, cũng có thể nói là Tiêu Mộ Vũ, liền cảm giác được mắt có chút không mở ra được, đầu thật sự choáng váng, cả người không thoải mái.

Nàng căng thật lâu, thân thể vẫn là ngồi không vững gục xuống bàn, thực mau đã được Lưu Nhã vốn co đầu rút cổ ở một bên phát hiện.

Tiêu Mộ Vũ thậm chí đã đoán được chuyện xảy ra sau đó, Lâm Tuyết không thoải mái, vừa xong tiết tự học thứ nhất liền được Lưu Nhã đưa trở về nghỉ ngơi.

Bởi vì sợ chậm trễ Lưu Nhã đi học, cũng không muốn Lưu Nhã rối rắm, Lâm Tuyết thúc giục cô ấy trở lại lớp.

Nhưng Lưu Nhã vẫn chần chừ một lát, cầm chậu đi vào phòng rửa mặt, hẳn là muốn lấy chút nước ấm cho Lâm Tuyết.

Thị giác là Lâm Tuyết, đến mặt sau cô ấy ngủ rồi, thực trầm, vì thế Lưu Nhã bên kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì mà không lập tức quay lại, không có người biết.

Chính là Tiêu Mộ Vũ trong lòng rất rõ ràng Lâm Tuyết sắp tao ngộ chuyện gì, nàng vẫn luôn không nghĩ ra lý do Lâm Tuyết ở trong phòng ký túc xá vào thời điểm cả lớp đang tự học. Nàng từng suy đoán qua là Lâm Tuyết sinh bệnh, lại không ngờ rằng, không phải sinh bệnh, là bị Trần Toàn hạ dược.

Cho dù nàng rõ ràng, cũng không có biện pháp ngăn cản, chỉ có thể nhìn Lưu Nhã cầm chậu rời đi, này vừa đi, hai người bọn họ chính là thiên nhân vĩnh cách.

Mà ý thức của nàng cũng theo Lâm Tuyết ngủ say cùng nhau biến mất.

Lúc lần nữa tỉnh lại, Tiêu Mộ Vũ là bị sặc tỉnh, vừa mở mắt ra liền bị một trận cay độc ập vào trước mặt, xoang mũi tắc nghẽn ngăn không được ho khan.

Sương khói hít vào phổi, sặc đến lồng ngực phát đau. Tiêu Mộ Vũ muốn bò dậy, chính là thân thể bủn rủn vô lực, đầu đau như muốn nứt ra.

Loại cảm giác chân thật này vượt xa những gì trước đó nàng trải qua, nước mắt, ho khan, đau đớn, mỗi một cái đều rõ ràng phát sinh trên người mình, trong lúc nhất thời làm Tiêu Mộ Vũ phân không rõ ràng lắm, đây rốt cuộc là ảo cảnh hay là hiện thực.

Nàng nỗ lực vài lần rốt cuộc cử động được nửa người trên, nhưng bên tai ngay lập tức nghe được tiếng tách tách chạm điện, giống hệt như từng nghe ở hiện trường phòng 409.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn nơi kia loé lên tia lửa, con ngươi biểu tình đen tối không rõ. Sắp cháy rồi! Quả nhiên, bang một tiếng nổ vang, tia lửa văng khắp nơi.

Trên ổ điện âm tường sát vách giường ghim một cục pin dự phòng, lúc này tia lửa chính là từ nơi đó tạc ra tới.

Ánh lửa dừng ở trên giường, từ sáng đến tối lại từ tối đến sáng, sau đó hoàn toàn bốc cháy!

Nàng đã hiểu rõ ý Lưu Nhã rồi, đồng cảm như bản thân mình cũng bị, không có trường hợp nào rõ ràng khắc sâu hơn lúc này!

————————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện