Lâm Thiển Hạ đang đau đầu định nằm xuống một lúc, đột nhiên, chuông cửa vang lên, cô ngơ ngác một giây, ai lại đến tìm cô lúc này? Lâm Thiển Hạ bước tới cửa nhìn qua lỗ nhỏ, vừa nhìn thấy cô vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể là Quyền Quân Lâm? Không phải anh đã đến công ty rồi sao?

Lâm Thiển Hạ vươn tay ra mở cửa, nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa một tay đút vào túi quần, toàn thân anh ấy toả ra khí thế vô cùng áp bức, cô chớp mắt hỏi: “Anh Quyền sao lại ở đây?”

Không chờ sự đồng ý của cô, Quyền Quân Lâm đã bước vào: “Anh có chút chuyện muốn hỏi em.”

Lâm Thiển Hạ đóng cửa lại, khó hiểu nhìn người đàn ông không mời mà đến này.

Quyền Quân Lâm ngồi xuống sô pha của cô, một đôi mắt sâu thẳm mang theo ý dò xét rơi trên người cô.

“Thiển Hạ, em biết anh gặp ai ở nhà hàng vào trưa nay không?”

Trong đầu Lâm Thiển Hạ đầy một mớ hỗn loạn, sao cô có thể biết được chứ?

“Anh đã gặp ai?”

“Anh gặp em gái cùng cha khác mẹ của em, cô ta đã kể cho anh nghe không ít chuyện về em.” Quyền Quân Lâm nói xong, ánh mắt càng sâu hơn: “Tại sao em và chồng của cô ta lại xảy ra scandal này?

Lâm Thiển Hạ không khỏi hít một hơi thật sâu, anh còn nghe được tin này?

“Vì muốn có nhiều người xem đám chó săn có thể viết bất cứ thứ gì. Anh đừng tin chuyện này!” Lâm Thiển Hạ căn bản không muốn giải thích thêm, cô chỉ hy vọng anh không hiểu lầm mình.

Quyền Quân Lâm vòng tay lại nhìn cô, giọng điệu dịu đi không ít, anh hạ giọng nói: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”

Lâm Thiển Hạ ngồi xuống bên cạnh anh có chút im lặng, anh cùng Lâm Mộng Di gặp gỡ, sẽ nói chuyện gì?

“Cô ta không nói gì xấu về em chứ!” Lâm Thiển Hạ căng thẳng hỏi.

Không biết tại sao, cô rất quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng anh.

“Cô ta nói một chuyện, về em và vợ chồng họ. Cô ta nói em chen chân vào tình cảm vợ chồng họ. Em có thích chồng cô ta không?”

Máu từ lòng bàn chân Lâm Thiển Hạ đang dâng trào, cô cắn chặt môi, bao nhiêu tức giận kẹp chặt trong đó.

“Cô ta đã nói với anh như vậy sao? Nói em xen vào cuộc hôn nhân của bọn họ sao?” Lâm Thiển Hạ cười lạnh.

Quyền Quân Lâm nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của cô, quan tâm nói: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Giữa các người có hiểu lầm gì sao?”

Lâm Thiển Hạ chưa bao giờ nghĩ đến việc nhắc đến quá khứ của cô với anh, nhưng vào lúc này, cô không thể không vì chính mình mà giải thích vài câu.

“Năm đó chính Lâm Mộng Di là người chen chân vào. Ban đầu em bị ông nội buộc kết hôn với Sở Trạch Hiên. Chúng em đã hẹn hò, thậm chí còn chuẩn bị đám cưới. Ai biết được, từ lâu bọn họ đã lén lút ở chung một chỗ. Bọn họ gài bẫy em khiến em đến muộn trong đám cưới. Cuối cùng, Lâm Mộng Di thay thế em kết hôn với Sở Trạch Hiên.”

Lâm Thiển Hạ bình tĩnh kể lại quá khứ, trước đây cô hận không thể xé nát đôi cẩu nam nữ này, nhưng hiện tại cô đến chán ghét bọn họ cũng cảm thấy mệt mỏi, bởi vì mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Trong lòng Quyền Quân Lâm vô cùng khiếp sợ, hóa ra cô ấy và Sở Trạch Hiên đã nói đến chuyện hôn nhân?

“Nhan Nhan có phải là có vào đêm đó không?” Quyền Quân Lâm nhỏ giọng hỏi, anh không bận tâm đứa trẻ là con ai, chỉ hy vọng biết thêm về cô một chút.

Trong mắt Lâm Thiển Hạ lộ ra một tia đau khổ, cô che mặt không muốn nói về đêm đó. Đêm đó là nỗi đau lớn nhất của cuộc đời cô, cô hận người đàn ông đã cùng bọn họ làm tổn thương cô.

Người đàn ông đêm đó, nhất định chính là bọn họ đã sớm hẹn người đàn ông đó trong phòng đợi cô đến và hãm hại cô.

Quyền Quân Lâm nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, lập tức nắm chặt tay thành nắm đấm, không hiểu sao, hiện tại anh rất muốn đấm tên khốn kiếp Sở Trach Hiên này một cước, anh ta không yêu cô đã vậy còn hành hạ, hãm hại cô.

“Thiển Hạ, ​​anh xin lỗi, anh không hỏi nữa.” Quyền Quân Lâm không muốn vạch trần những vết thương trong lòng cô.

Lâm Thiển Hạ cắn môi: “Em chỉ hy vọng anh không tin những gì Lâm Mộng Di nói và đừng hiểu lầm em thôi.”

“Mặc dù Lâm Mộng Di đứng trước mặt anh nói rằng em không tốt, trong lòng anh vẫn tin rằng em không phải là người như vậy.” Quyền Quân Lâm vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Anh tin em.”

Trong đầu Lâm Thiển Hạ vô cùng hỗn loạn, ​​nhưng lời nói nhẹ nhàng và kiên định này khiến tất cả những cảm giác hoảng sợ của cô đều bị ép xuống, hơi thở của cô dần ổn định. “Cảm ơn vì đã tin tưởng em.” Lâm Thiển Hạ quay lại nhìn về phía anh.

Quyền Quân Lâm nhìn vào đôi mắt ướt át của cô trông vô cùng đáng thương, tim anh không khỏi thắt lại một chút, hô hấp cũng có chút ngột ngạt. Anh giữ chặt cái ót cô, xúc động muốn hôn cô.

Lâm Thiển Hạ nhận ra tâm tư của anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang đến gần, toàn thân cô như bị điểm nguyệt, nuốt nước bọt, ý nghĩ đầu tiên không phải là tránh né, không phải từ chối, mà là căng thẳng.

Vì đã rất lâu rồi cô không cùng một  người đàn ông thân mật như vậy?

Kể cả khi quay phim có cảnh hôn, cô thà làm mất lòng đạo diễn còn hơn là phải tiếp xúc trực tiếp với bạn diễn nam.

Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt tuấn tú này, cô không có cảm giác bài xích.

Hơi thở mát lạnh của anh bao trùm, Lâm Thiển Hạ căng thẳng nhắm mắt lại, đôi lông mi đẹp như cánh bướm run rẩy kịch liệt.

Quyền Quân Lâm cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh hôn nhẹ lên trán và mũi cho đến khi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Ngay sau đó, anh liền rời khỏi, không có bất kỳ động tác nào kịch liệt hơn.

Mặc dù lúc này anh muốn hôn cô nóng bỏng, để thỏa mãn cơ thể căng cứng của mình, nhưng anh không muốn làm tổn thương cô.

Lâm Thiển Hạ thở nhẹ mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, những nụ hôn chuồn chuồn lướt qua của anh cũng đủ khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên mập mờ.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm vô cùng nóng bỏng, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô nói: “Đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ xử lý.”

Lâm Thiển Hạ hơi ngạc nhiên, sau đó có chút lo lắng nói: “Nhưng mà, xử lý giải quyết những việc này cần rất nhiều tiền.”

Quyền Quân Lâm cười: “Tốn bao nhiêu tiền, cũng không quan trọng bằng thanh danh của em.”

Lồng ngực Lâm Thiển Hạ có chút chua xót, cô không hiểu, cảm thấy trên người anh có loại mị lực làm cho người ta có cảm giác ổn định, dễ chịu, vừa rồi cô suy nghĩ rất hỗn loạn nhưng chỉ cần một câu nói của anh mà biến mất.

Quyền Quân Lâm bước đến ban công và gọi cho trợ lý Tiểu Tô, yêu cầu anh ấy  lập tức xử lý sạch sẽ chuyện trên Internet.

Đương nhiên Sở Trạch Hiên bên kia cũng biết chuyện này, lúc này anh ta đang ngồi trong phòng làm việc, anh ta cực kỳ ghét những tay săn ảnh này, anh ta hy vọng Lâm Thiển Hạ có thể tha thứ cho anh ta, anh ta không nghĩ sẽ mang nhiều phiền phức đến cho cô như vậy.

Mẹ anh ta vừa rồi còn gọi điện bảo anh ta không được gây chuyện nữa, chưa kể đối tượng của scandal lại là bạn gái trước đây của anh ta.

Điện thoại Sở Trạch Hiên đột nhiên vang, anh ta liếc nhìn, là vợ anh ta- Lâm Mộng Di.

Anh ta có chút khó chịu vươn tay cầm điện thoại lên: “A lô!”

“Trạch Hiên, tại sao anh lại đi tìm Lâm Thiển Hạ, ​​giữa các người rốt cuộc có chuyện gì giấu tôi nữa hả?” Bên đầu dây kia, giọng nói Lâm Mộng Di tức giận chất vấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện