- Bên trong là một nam một nữ, thân phận còn chưa xác định.
- Hừ!
Vẻ mặt Trương Diệu Dương chợt biến đổi, hắn nổi giận nói:
- Anh làm ăn thế nào vậy? đến bây giờ còn chưa biết rõ sao? Bọn họ muốn gì?
Xa Tịnh Chương lắc đầu nói:
- Bọn họ chưa nói.
- Anh!
Trương Diệu Dương chợt phẫn nộ nhìn Xa Tịnh Chương, khi thấy đội trưởng Trương Lượng đồn công an phía Tây thì gọi đến, sau đó khiển trách:
- Anh làm đồn trưởng như vậy à?
- Cục trưởng, tôi...Tôi cũng không biết Lưu Chính bắt ai cả.
Trương Lượng thật sự rất bức bối, Lưu Chính bị giữ trong phòng thẩm vấn chính là em vợ của Trương Diệu Dương, ngày thường căn bản không thèm nể mặt ai, bây giờ hắn còn chưa biết có gì xảy ra.
Trương Diệu Dương xanh mặt, nếu Lưu Chính có gì xảy ra, cuộc sống của mình cũng khốn khổ, vợ mình không làm loạn mới là lạ.
Ngoài cửa sổ phòng thẩm vấn thì bên ngoài không có chỗ nào tiến vào, mà cửa sổ kia cũng chỉ có thể thò một cái đầu vào, vì vậy trừ khi là phá cửa, nếu không khó thể cứu người bên trong.
Hơn nữa điều làm cho đám cảnh sát cảm thấy kỳ quái chính là nhìn từ ngoài cửa sổ vào chỉ thấy Lưu Chính và ba tên cảnh sát đang nằm trên mặt đất, căn bản không thấy cặp nam nữ bắt cóc. Nói cách khác, hai người kia sợ đám cảnh sát dùng súng đối phó với mình nên lựa chọn phương pháp đứng nơi góc chết, nhưng sao đám Lưu Chính không tông cửa xông ra.
Trương Diệu Dương đứng ngoài cửa sổ quan sát, thấy vẻ mặt sợ hãi của Lưu Chính, trong lòng nổi giận, tiểu tử kia không biết đang làm gì, sao phát sinh chuyện lớn như vậy?
- Tôi là cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương, người bên trong nghe đây, chúng ta có thể bàn yêu cầu, nhưng không được làm tổn thương con tin.
Trương Diệu Dương ở bên cạnh cửa sổ hô lên, dưới tình huống bình thường, trừ khi có kẻ bắt cóc cùng hung cực ác, nếu không thì chỉ cần bàn yêu cầu, sẽ có điểm đột phá.
Trong phòng thẩm vấn, Yến Lâm lo lắng nói:
- Anh Đông, làm sao bây giờ?
Hàn Đông cười cười, hắn vẫn rất ung dung:
- Không có gì, sẽ nhanh chóng có người đến cứu chúng ta.
Yến Lâm dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn Hàn Đông, hai cánh tay ôm chặt lấy tay hắn, cơ thể dựa lên vai hắn. Vừa rồi tuy Hàn Đông đã gọi điện thoại nhưng một lúc lâu không có động tĩnh, cũng không biết có tác dụng gì không. Hơn nữa chuyện bây giờ đã náo loạn, ngay cả cục trưởng cục công an cũng đến đây, chỉ sợ khó thể xử lý cho tốt.
Lưu Chính nghe được âm thanh của Trương Diệu Dương thì lập tức cảm thấy như cứu tinh đến, vẻ mặt chợt kích động, hắn nhìn thoáng qua Hàn Đông cách đó không xa, cũng không dám nhúc nhích.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Cứ thành thật cho tôi, không cần có ý gì khác, nếu không thì tha hồ ăn khổ.
Lưu Chính và ba tên cảnh sát chợt co rút, dựa lên tường, không dám động đậy.
Trương Diệu Dương ở bên ngoài hô lên một lúc lâu mà bên trong không có động tĩnh gì, điều này làm hắn cực kỳ tức giận, nếu bên trong không phải là em vợ hắn, hắn đã sớm cho người tấn công rồi.
Trương Diệu Dương nhìn Xa Tịnh Chương, hắn gọi đối phương đến rồi nói:
- Anh sắp xếp tiếp tục kêu gọi đầu hàng, phải làm ổn định kẻ bắt cóc, tôi đi sắp xếp...
- Anh còn muốn sắp xếp cái gì?
Một âm thanh trầm trọng vang lên.
Đám người tách ra, bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận đi đến với vẻ mặt âm trầm, theo sau là bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
- Bí thư Hoàng, sao anh đến đây?
Trương Diệu Dương cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
- Hừ.
Hoàng Văn Vận trừng mắt nhìn rồi quát:
- Trương Diệu Dương, ai cho anh tùy tiện bắt người?
- Điều này...
Trương Diệu Dương không biết Hoàng Văn Vận có ý gì, mà hắn cũng không biết người trong phòng thẩm vấn là ai.
Tưởng Đức Quân cũng bất ngờ, xem ra người bị bắt có thân phận không đơn giản, hắn trầm giọng hỏi:
- Trương Diệu Dương, bên trong là ai?
Lúc này Hoàng Văn Vận bước nhanh đến bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn vào bên trong, không thấy Hàn Đông thì hô lên:
- Hàn Đông, tôi là Hoàng Văn Vận, cậu có bên trong không?
Sau đó Tưởng Đức Quân chợt lắp bắp kinh hãi, người bị bắt là Hàn Đông sao?
- Bí thư Hoàng, anh cuối cùng cũng đến, thật tốt quá...
Hoàng Văn Vận nghe được âm thanh của Hàn Đông mà thở dài một hơi, xem ra đối phương không có việc gì.
Vẻ mặt Trương Diệu Dương cực kỳ khó coi, hắn tuy không phải là thường ủy huyện ủy nhưng biết rất rõ về Hàn Đông, Lưu Chính sao lại bắt Hàn Đông?
Cửa phòng thầm vấn cuối cùng cũng mở ra, Hàn Đông đi ra cửa, nhìn ra bên ngoài, Yến Lâm cũng ló đầu ra, bộ dạng kinh hãi.
Hoàng Văn Vận nhanh chóng đánh giá, Hàn Đông không có vấn đề, vì thế cũng yên tâm. Hắn trầm giọng hỏi:
- Hàn Đông, đây là có chuyện gì?
Hàn Đông dùng giọng thêm mắm dặm muối kể về sự việc đã qua:
- Bí thư Hoàng, đây là cảnh sát cấu kết côn đồ, nếu tôi không phải có luyện qua chút võ công bảo vệ, chỉ sợ đã sớm bị đám cảnh sát khoác áo thổ phỉ hại chết.
Hoàng Văn Vận có chút bất ngờ, Hàn Đông có thể đánh ngã mười tên côn đồ sao?
Trương Diệu Dương dùng giọng nghi ngờ nói:
- Thật sự hơn mười tên côn đồ tấn công anh?
Yến Lâm từ phía sau Hàn Đông đi ra, nàng tức giận nói:
- Tất nhiên, lúc đó ở trước cổng cục lương thực, tôi lúc đó có đứng xem, tên cầm đầu đám côn đồ có vết thẹo trên mặt...
Lúc này chính trị viên của đồn công an phía Tây là Tần Đại Lương không biết từ đâu chui ra, hắn nói:
- Bí thư Hoàng, tôi biết rõ người này, hắn gọi là Mặt Thẹo, là đối tượng trọng điểm quản chế của chúng tôi...
Trương Diệu Dương hận không thể đá văng Tần Đại Lương, chỗ này đến lượt anh lên tiếng sao?
Hoàng Văn Vận nghe vậy thì quay sang hỏi Tưởng Đức Quân:
- Bí thư Đức Quân, tình huống rất nghiêm trọng, trong đội ngũ công an có tố chất như vậy sao? Hôm nay bắt Hàn Đông, ngày mai không phải cũng dám bắt cả Hoàng Văn Vận tôi đây?
Tưởng Đức Quân chợt hiểu ý đồ của Hoàng Văn Vận, hắn gật đầu nói:
- Bí thư Hoàng, tôi phải kiểm điểm với anh...
Hoàng Văn Vận khoát tay nói:
- Kiểm điểm cũng không vội, tôi thấy cục công an phải xem xét lại. Thế này đi, vất vả cho anh, tự mình nắm công tác của cục công an, làm ra vài hoạt động chuyên nghiệp, đánh mạnh vào những luồng gió chướng trong cục.
Tưởng Đức Quân đứng thẳng người nói:
- Bí thư cứ yên tâm, tôi sẽ nghiêm khắc chấp hành chỉ thị.
Tự mình nắm công tác của cục công an, đây là cơ hội tốt để tăng uy tín trong cục, Tưởng Đức Quân sẽ không bỏ qua.
Trương Diệu Dương cũng nắm lấy cơ hội nói:
- Bí thư Hoàng, tôi cũng phải làm kiểm điểm.
Hoàng Văn Vận phẫn nộ xoay người nổi giận nói:
- Kiểm điểm là được sao? Anh công tác thế nào? Kẻ cấu kết với côn đồ là gì của anh?