Chiếc Santana chạy vững vàng trên đường. Chu Tiên Uy ngồi bên cạnh tài xế, trong lòng miên man bất định.
Y đang nghĩ có cần thay Hàn Đông hả giận hay không. Tuy rằng trong cuộc họp phụ huynh, Hàn Đông cũng không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng bị cô chủ nhiệm lớp kia giáo huấn một trận, trong lòng hắn nhất định không thoải mái. Hơn nữa, cô chủ nhiệm kia rõ ràng bất mãn Hàn Vũ và Hàn Nguyệt nên mới bất mãn với Hàn Đông, mới bất ngờ phê bình Hàn Đông trước mặt bao nhiêu người, không hề nể mặt.
Làm thư ký của Hàn Đông, Chu Tiên Uy cảm thấy mình nhất định phải giải quyết chuyện này mới được.
Hàn Vũ và Hàn Nguyệt một trái, một phải, ngồi bên cạnh Hàn Đông.
Hàn Nguyệt lúc này quay sang nói với Hàn Đông:
- Cha, mùi vị bị phê bình không dễ chịu nhỉ
Trước đó, Chu Tiên Uy đã biết cô bé đáng yêu này là con của bạn thân Lữ Nhạc, vợ của Hàn Đông, cũng là con gái nuôi của Hàn Đông và Lữ Nhạc, nên nghe Hàn Nguyệt gọi Hàn Đông như vậ cũng không lấy làm lạ chút nào.
Hàn Đông mỉm cười, đưa tay véo vào má Hàn Nguyệt, nói:
- Phạm sai lầm thì sẽ bị phê bình, bất cứ ai cũng không ngoại lệ được. Đến họp muộn tất nhiên là không đúng rồi.
- Ha ha….
Nét mặt Hàn Nguyệt tươi cười như hoa, dường như vô cùng vui vẻ. Thực tế, vì cô nhìn thấy Hàn Đông không để chuyện đó trong lòng nên mới vui vẻ.
Ánh mắt Hàn Vũ lại để bên ngoài cửa xe, lúc này mới quay đầu nói khẽ:
- Cha, Hiệu trưởng đã nhận ra cha rồi, sau này…
Hàn Đông đưa tay khẽ vỗ vai cậu:
- Không sao đâu, qua một thời gian ngắn nữa, con và Nguyệt Nhi đều đến Yến Kinh học.
- Đến Yến Kinh học, thật xa quá.
Hàn Nguyệt vừa nghe thấy liền than.
Hàn Vũ lẩm bẩm:
- Phải về Yến Kinh sao? Hai cô cậu chủ yếu là cảm thấy nơi này còn chưa kịp quen đã phải rời đi, có chút mất mát. Đồng thời, nhất thời chúng cũng không hiểu được ý của Hàn Đông, chỉ nghĩ đến hai người phải đến Yến Kinh học, còn Hàn Đông và Lữ Nhạc tiếp tục ở lại thành phố Minh Châu.
Nhưng Chu Tiên Uy đang ngồi bên cạnh tài xế phía trước thì trong lòng hơi lộp bộp. Giờ phút này y nghĩ đến một khả năng, hẳn là Hàn Đông rất có thể rời khỏi thành phố Minh Châu rồi.
"Hôm nay Bí thư Hàn đến trường dự cuộc họp phụ huynh cũng đủ chứng minh. Ngoài ra, những lời hắn nói với Hàn Vũ lại là một minh chứng có căn cứ khác. Nếu Bí thư Hàn không rời khỏi thành phố Minh Châu trong thời gian ngắn, thì sao có thể chuyển Hàn Vũ đến Yến Kinh học được?"
Chu Tiên Uy thầm phân tích trong lòng.
"Hơn nữa, Bí thư Hàn nói những lời này mà không tránh mình, có lẽ cũng là cố ý làm vậy. Xem ra mình phải lựa chọn cho tốt rồi. Tháng sau chính là Đại hội Đảng, Bí thư Hàn rời khỏi thành phố Minh Châu, chắc chắn phải đi Yến Kinh rồi, còn mình? Mình phải làm gì bây giờ?"
Trong đầu Chu Tiên Uy lúc này các ý niệm chuyển động nhanh chóng. Y đã phát triển ở thành phố Minh Châu lâu như vậy, hơn nữa, khoảng thời gian này đi theo Hàn Đông cũng phát triển được không ít mạng lưới quan hệ. Nếu y phải rời khỏi thành phố Minh Châu, thật sự có chút luyến tiếc. Mặt khác y tin rằng, nếu Hàn Đông rời khỏi thành phố Minh Châu, còn y ở lại, Hàn Đông nhất định sẽ sắp xếp cho y một con đường tốt, cho nên ở lại cũng có chỗ hay. Đương nhiên, nếu theo Hàn Đông về Yến Kinh, thì cũng có nhiều chỗ tốt. Dù sao, lần này cho dù Hàn Đông không phải thăng chức, thì chắc chắn cũng phải làm nhân vật số một trong một ngành cực kỳ quan trọng. Nếu mình tiếp tục đi theo làm thư ký cho hắn, như vậy tương lai càng có thể tích lũy thêm được nhiều mối quan hệ, thì càng có khả năng tốt nhiều hơn nữa.
Tuy Hàn Đông đến thành phố Minh Châu còn chưa được nửa năm, nhưng dựa vào năng lực xuất sắc của mình, Chu Tiên Uy đã giành được sự công nhận của Hàn Đông, cơ bản cũng được xem như là một trong những người thân tín của Hàn Đông. Y cũng hiểu rõ Hàn Đông khá sâu sắc. Biết lúc Hàn Đông bồi dưỡng cấp dưới, chú ý rất nhiều đến kinh nghiệm công tác cơ sở của cấp dưới. Dù mình đứng bên cạnh Hàn Đông có thể càng có thêm nhiều đất để mình vẫy vùng mà nâng cao cấp bậc, nhưng về phương diện công tác thực tế vẫn có chỗ khiếm khuyết. Điểm này về sau có thể trở thành gông cùm xiềng xích trên con đường phát triển của mình.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến điều đầu tiên y nghĩ đến chính là ở lại thành phố Minh Châu. Ở lại thành phố Minh Châu, trước khi Hàn Đông đi, y có thể đến rèn luyện ở các khu huyện, chỉ cần y làm ra được thành tích, còn sợ Hàn Đông không nhìn tới sao? Một khi Hàn Đông lại chú ý đến mình, thì tiền đồ của mình mới có thể thật sự rộng mở.
Sở dĩ y có chút do dự chủ yếu là lo mình muốn ở lại chưa đạt được ý tưởng lại khiến Hàn Đông không hài lòng. Như vậy mình muốn thăng tiến thật sự khó khăn.
Cho nên hiện giờ Chu Tiên Uy cực kỳ khó xử. Chuyện chọn lựa này liên quan đến vận mệnh tiền đồ của y, sao y có thể không xem trọng chứ.
Chỉ có điều hiện giờ đang ở trên xe, hơn nữa Hàn Đông cũng không nói rõ với y. Tuy y cảm giác rằng suy đoán của mình không sai, nhưng hiện tại lại không thể chủ động đề xuất, cho nên chỉ có thể lo lắng suông thôi.
"Thôi đi, hay là trước tiên cứ làm mọi việc cho thật tốt đã. Nếu Bí thư Hàn quả thật phải rời khỏi thành phố Minh Châu, chắc chắn phải hỏi qua ý kiến của mình, đến lúc đó mình trả lời hắn là được rồi."
Chu Tiên Uy lại thầm nghĩ trong lòng, nhưng lập tức lại nghĩ lại.
"Nếu Bí thư Hàn không hỏi qua ý kiến của mình, cứ trực tiếp sắp xếp xong xuôi, mình chẳng phải là mất đi tính chủ động sao?"
Càng nghĩ, Chu Tiên Uy lại càng cảm thấy mình quả thực như kiến bò trên chảo nóng, tinh thần không yên.
Hàn Đông ngược lại chẳng hề chú ý đến vẻ khác lạ của Chu Tiên Uy. Giờ hắn khá tin tưởng Chu Tiên Uy, cho nên cũng chẳng giấu diếm gì cả.
Hơn nữa, thời gian Hàn Đông còn ở lại thành phố Minh Châu còn chưa đến một tháng, có giấu nữa cũng không có tác dụng. Hơn nữa, như trước đây, e là có đủ loại tin đồn truyền tới. Dù sao, ở Trung Hoa rất khó có được bí mật thật sự. Để Chu Tiên Uy nghe được chút ngụ ý cũng tiện cho y chuẩn bị tư tưởng trước, để y có thể suy nghĩ chín chắn về hướng đi của mình.
Rát nhanh chóng, thành phố Minh Châu đã có tin đồn rằng Hàn Đông phải rời đi, lời đồn có bài bản hẳn hoi. Có người nói, Hàn Đông lần này phải tiến thêm bước nữa, phải vào Thường vụ Trung ương làm Phó Chủ tịch. Có người nói Hàn Đông đến Quốc Vụ Viện làm Tổng bí thư. Cũng có người nói Hàn Đông còn trẻ tuổi, lần này đến Trung ương có thể đảm nhiệm vị trí số một của một ban ngành nào đó, khả năng lớn nhất chính là làm Trưởng Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Đương nhiên, cũng có người nói Hàn Đông có chuyện, bị chuyển đến một vị trí nhàn rỗi để tiện việc điều tra.
Các lời đồn đại còn nhiều nữa, đương nhiên phần lớn đều là giả dối, tuy nhiên cũng có người nói đúng.
Hàn Đông trong khoảng thời gian này vẫn trước sau như một, cần làm gì thì cứ làm. Có người bên cạnh hỏi xem xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nói cụ thể.
Còn Chu Tiên Uy cũng đã xác định. Hàn Đông phải rời khỏi thành phố Minh Châu rồi, hơn nữa y cũng đã có quyết định về hướng đi của mình, chỉ chờ Hàn Đông hỏi tới thì y sẽ nói thật lòng.
Y đang nghĩ có cần thay Hàn Đông hả giận hay không. Tuy rằng trong cuộc họp phụ huynh, Hàn Đông cũng không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng bị cô chủ nhiệm lớp kia giáo huấn một trận, trong lòng hắn nhất định không thoải mái. Hơn nữa, cô chủ nhiệm kia rõ ràng bất mãn Hàn Vũ và Hàn Nguyệt nên mới bất mãn với Hàn Đông, mới bất ngờ phê bình Hàn Đông trước mặt bao nhiêu người, không hề nể mặt.
Làm thư ký của Hàn Đông, Chu Tiên Uy cảm thấy mình nhất định phải giải quyết chuyện này mới được.
Hàn Vũ và Hàn Nguyệt một trái, một phải, ngồi bên cạnh Hàn Đông.
Hàn Nguyệt lúc này quay sang nói với Hàn Đông:
- Cha, mùi vị bị phê bình không dễ chịu nhỉ
Trước đó, Chu Tiên Uy đã biết cô bé đáng yêu này là con của bạn thân Lữ Nhạc, vợ của Hàn Đông, cũng là con gái nuôi của Hàn Đông và Lữ Nhạc, nên nghe Hàn Nguyệt gọi Hàn Đông như vậ cũng không lấy làm lạ chút nào.
Hàn Đông mỉm cười, đưa tay véo vào má Hàn Nguyệt, nói:
- Phạm sai lầm thì sẽ bị phê bình, bất cứ ai cũng không ngoại lệ được. Đến họp muộn tất nhiên là không đúng rồi.
- Ha ha….
Nét mặt Hàn Nguyệt tươi cười như hoa, dường như vô cùng vui vẻ. Thực tế, vì cô nhìn thấy Hàn Đông không để chuyện đó trong lòng nên mới vui vẻ.
Ánh mắt Hàn Vũ lại để bên ngoài cửa xe, lúc này mới quay đầu nói khẽ:
- Cha, Hiệu trưởng đã nhận ra cha rồi, sau này…
Hàn Đông đưa tay khẽ vỗ vai cậu:
- Không sao đâu, qua một thời gian ngắn nữa, con và Nguyệt Nhi đều đến Yến Kinh học.
- Đến Yến Kinh học, thật xa quá.
Hàn Nguyệt vừa nghe thấy liền than.
Hàn Vũ lẩm bẩm:
- Phải về Yến Kinh sao? Hai cô cậu chủ yếu là cảm thấy nơi này còn chưa kịp quen đã phải rời đi, có chút mất mát. Đồng thời, nhất thời chúng cũng không hiểu được ý của Hàn Đông, chỉ nghĩ đến hai người phải đến Yến Kinh học, còn Hàn Đông và Lữ Nhạc tiếp tục ở lại thành phố Minh Châu.
Nhưng Chu Tiên Uy đang ngồi bên cạnh tài xế phía trước thì trong lòng hơi lộp bộp. Giờ phút này y nghĩ đến một khả năng, hẳn là Hàn Đông rất có thể rời khỏi thành phố Minh Châu rồi.
"Hôm nay Bí thư Hàn đến trường dự cuộc họp phụ huynh cũng đủ chứng minh. Ngoài ra, những lời hắn nói với Hàn Vũ lại là một minh chứng có căn cứ khác. Nếu Bí thư Hàn không rời khỏi thành phố Minh Châu trong thời gian ngắn, thì sao có thể chuyển Hàn Vũ đến Yến Kinh học được?"
Chu Tiên Uy thầm phân tích trong lòng.
"Hơn nữa, Bí thư Hàn nói những lời này mà không tránh mình, có lẽ cũng là cố ý làm vậy. Xem ra mình phải lựa chọn cho tốt rồi. Tháng sau chính là Đại hội Đảng, Bí thư Hàn rời khỏi thành phố Minh Châu, chắc chắn phải đi Yến Kinh rồi, còn mình? Mình phải làm gì bây giờ?"
Trong đầu Chu Tiên Uy lúc này các ý niệm chuyển động nhanh chóng. Y đã phát triển ở thành phố Minh Châu lâu như vậy, hơn nữa, khoảng thời gian này đi theo Hàn Đông cũng phát triển được không ít mạng lưới quan hệ. Nếu y phải rời khỏi thành phố Minh Châu, thật sự có chút luyến tiếc. Mặt khác y tin rằng, nếu Hàn Đông rời khỏi thành phố Minh Châu, còn y ở lại, Hàn Đông nhất định sẽ sắp xếp cho y một con đường tốt, cho nên ở lại cũng có chỗ hay. Đương nhiên, nếu theo Hàn Đông về Yến Kinh, thì cũng có nhiều chỗ tốt. Dù sao, lần này cho dù Hàn Đông không phải thăng chức, thì chắc chắn cũng phải làm nhân vật số một trong một ngành cực kỳ quan trọng. Nếu mình tiếp tục đi theo làm thư ký cho hắn, như vậy tương lai càng có thể tích lũy thêm được nhiều mối quan hệ, thì càng có khả năng tốt nhiều hơn nữa.
Tuy Hàn Đông đến thành phố Minh Châu còn chưa được nửa năm, nhưng dựa vào năng lực xuất sắc của mình, Chu Tiên Uy đã giành được sự công nhận của Hàn Đông, cơ bản cũng được xem như là một trong những người thân tín của Hàn Đông. Y cũng hiểu rõ Hàn Đông khá sâu sắc. Biết lúc Hàn Đông bồi dưỡng cấp dưới, chú ý rất nhiều đến kinh nghiệm công tác cơ sở của cấp dưới. Dù mình đứng bên cạnh Hàn Đông có thể càng có thêm nhiều đất để mình vẫy vùng mà nâng cao cấp bậc, nhưng về phương diện công tác thực tế vẫn có chỗ khiếm khuyết. Điểm này về sau có thể trở thành gông cùm xiềng xích trên con đường phát triển của mình.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến điều đầu tiên y nghĩ đến chính là ở lại thành phố Minh Châu. Ở lại thành phố Minh Châu, trước khi Hàn Đông đi, y có thể đến rèn luyện ở các khu huyện, chỉ cần y làm ra được thành tích, còn sợ Hàn Đông không nhìn tới sao? Một khi Hàn Đông lại chú ý đến mình, thì tiền đồ của mình mới có thể thật sự rộng mở.
Sở dĩ y có chút do dự chủ yếu là lo mình muốn ở lại chưa đạt được ý tưởng lại khiến Hàn Đông không hài lòng. Như vậy mình muốn thăng tiến thật sự khó khăn.
Cho nên hiện giờ Chu Tiên Uy cực kỳ khó xử. Chuyện chọn lựa này liên quan đến vận mệnh tiền đồ của y, sao y có thể không xem trọng chứ.
Chỉ có điều hiện giờ đang ở trên xe, hơn nữa Hàn Đông cũng không nói rõ với y. Tuy y cảm giác rằng suy đoán của mình không sai, nhưng hiện tại lại không thể chủ động đề xuất, cho nên chỉ có thể lo lắng suông thôi.
"Thôi đi, hay là trước tiên cứ làm mọi việc cho thật tốt đã. Nếu Bí thư Hàn quả thật phải rời khỏi thành phố Minh Châu, chắc chắn phải hỏi qua ý kiến của mình, đến lúc đó mình trả lời hắn là được rồi."
Chu Tiên Uy lại thầm nghĩ trong lòng, nhưng lập tức lại nghĩ lại.
"Nếu Bí thư Hàn không hỏi qua ý kiến của mình, cứ trực tiếp sắp xếp xong xuôi, mình chẳng phải là mất đi tính chủ động sao?"
Càng nghĩ, Chu Tiên Uy lại càng cảm thấy mình quả thực như kiến bò trên chảo nóng, tinh thần không yên.
Hàn Đông ngược lại chẳng hề chú ý đến vẻ khác lạ của Chu Tiên Uy. Giờ hắn khá tin tưởng Chu Tiên Uy, cho nên cũng chẳng giấu diếm gì cả.
Hơn nữa, thời gian Hàn Đông còn ở lại thành phố Minh Châu còn chưa đến một tháng, có giấu nữa cũng không có tác dụng. Hơn nữa, như trước đây, e là có đủ loại tin đồn truyền tới. Dù sao, ở Trung Hoa rất khó có được bí mật thật sự. Để Chu Tiên Uy nghe được chút ngụ ý cũng tiện cho y chuẩn bị tư tưởng trước, để y có thể suy nghĩ chín chắn về hướng đi của mình.
Rát nhanh chóng, thành phố Minh Châu đã có tin đồn rằng Hàn Đông phải rời đi, lời đồn có bài bản hẳn hoi. Có người nói, Hàn Đông lần này phải tiến thêm bước nữa, phải vào Thường vụ Trung ương làm Phó Chủ tịch. Có người nói Hàn Đông đến Quốc Vụ Viện làm Tổng bí thư. Cũng có người nói Hàn Đông còn trẻ tuổi, lần này đến Trung ương có thể đảm nhiệm vị trí số một của một ban ngành nào đó, khả năng lớn nhất chính là làm Trưởng Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Đương nhiên, cũng có người nói Hàn Đông có chuyện, bị chuyển đến một vị trí nhàn rỗi để tiện việc điều tra.
Các lời đồn đại còn nhiều nữa, đương nhiên phần lớn đều là giả dối, tuy nhiên cũng có người nói đúng.
Hàn Đông trong khoảng thời gian này vẫn trước sau như một, cần làm gì thì cứ làm. Có người bên cạnh hỏi xem xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nói cụ thể.
Còn Chu Tiên Uy cũng đã xác định. Hàn Đông phải rời khỏi thành phố Minh Châu rồi, hơn nữa y cũng đã có quyết định về hướng đi của mình, chỉ chờ Hàn Đông hỏi tới thì y sẽ nói thật lòng.
Danh sách chương