Thành phố Giang Trung mấy năm nay phát triển rất nhanh, thực lực tổng thể kinh tế cũng không ngừng tăng lên, trở thành chong chóng đo chiều gió của phát triển kinh tế xã hội vùng Tây Bộ của Trung Hoa, thậm chí có thể nói là toàn bộ khu vực Trung Tây Bộ, thành phố Giang Trung phát triển đều vô cùng đáng chú ý. Theo đà phát triển của tổng thể kinh tế, thu nhập của dân chúng cũng không ngừng tăng lên, căn cứ số liệu thống kê của Cục Thống kế quốc gia cho thấy, mức thu nhập bình quân của thành phố Giang Trung đứng đầu toàn bộ khu vực Tây Bộ, ở khu vực Trung Tây Bộ cũng xếp thứ hai, tăng trưởng lại là đứng thứ nhất.
Có thể nói tình hình phát triển kinh tế thành phố Giang Trung rất tốt, được khen ngợi đông đảo. Nhưng tất cả cái đó không thể che đậy được sự suy bại đằng sau những phồn hoa đó, còn có rất nhiều cuộc đời ở dưới đáy xã hội, một số dân chúng khó có được sự quan tâm của mọi người, cuộc sống của bọn họ cũng vô cùng gian khổ. Không chỉ cuộc sống của bọn họ bây giờ gian khổ, bọn họ cũng không nhìn đến tương lai, không có phương hướng phát triển. Đời sau của bọn họ cũng không được giáo dục và bồi dưỡng tốt, từ nhỏ đã đi một con đường không có hy vọng.
Mấy đứa trẻ ở trước mắt này, vốn nên là lúc được học tập trong trường học, cố gắng học tập thi đỗ đại học, nhưng bọn họ lại sinh hoạt chơi bời, phóng đãng như những tên du thử du thực.
Những thứ này đều là mặt trái của xã hội, là những thứ bình thường người ta đều không chú ý tới.
Hàn Đông biết ở thôn nội đô có rất nhiều người như vậy. Cho dù không phải tất cả trẻ em ở thôn nội đô đều như vậy, nhưng Hàn Đông có thể tin rằng một bộ phận lớn trẻ em ở thôn nội đô đều cơ bản giống với những đứa trẻ này, cũng không ai quản, cũng không đi học, thậm chí có người ăn trộm hoặc bán dâm.
“Phải để cho ánh mặt trời chiếu sáng đến mỗi một góc của thành phố, mà không phải chỉ có bề ngoài tươi sáng là được rồi.’ Hàn Đông trong lòng quyết định, nhất định phải chỉnh đốn tất cả thôn nội đô ở thành phố Giang Trung. Cho dù mất bao nhiêu sức lực cũng phải thực hiện.
- - Anh chàng đẹp trai, thế nào, giá cả không hài lòng có thể bàn lại, đảm bảo kỹ thuật làm cho anh hài lòng.
Cô gái kia thấy Hàn Đông có vẻ thất thần trong nháy mắt, cô ta càng không kiêng nể gì, tiến lên muốn nắm lấy cánh tay Hàn Đông.
Chu Tử Long hừ một tiếng, sải bước tiến lên, chắn trước mặt Hàn Đông, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái kia.
Cô gái kia run run một chút, lập tức thổi phù miệng, tiếng cười nói:
- - Anh cho rằng anh bạo như vậy tôi sẽ coi trọng anh sao, tôi thèm mà thích anh chàng ngốc như anh.
Nói xong cô ta có chút chột dạ đi sang một bên, hay tay nắm lấy ngực trái nói với Hàn Đông:
- - Bánh bao thật to, tiếc là không cho anh thử được.
- - Đi thôi, mấy tên ngốc này. Bọn họ có gì thú vị đâu. Chúng ta hay là đi làm việc chính thì tốt hơn.
Một gã thanh niên lớn hơn một chút tiến lên, nắm vào trước ngực cô gái một cái, trừng mắt nhìn đám người Hàn Đông hung hăng nói. Tóc trên đầu gã chỉ để lại một đường ở giữa, từ trán cho đến ót, hai bên đều cạo trọc, giống như hai cái hồ lô kẹp một dúm lông màu đen, vô cùng khoa trương, quái dị.
Mấy gã thiếu niên khác cười ha ha, hướng về đám người Hàn Đông huýt sáo lung tung, vây quanh cô gái kia, như ong vỡ tổ rồi đi.
Tâm trạng của Hàn Đông nặng nề nhìn đám thiếu niên gào thét bỏ đi, không biết cái gọi là việc chính mà bọn họ nói là chuyện gì, rõ ràng tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Chỉ có điều Hàn Đông cũng không thể tự mình quản lý chuyện của mấy người này, dù sao chức trách của Hàn Đông là làm cho thành phố Giang Trung đi lên con đường phát triển ổn định lành mạnh. Nếu Hàn Đông lãng phí thời gian trên người của người khác là sai lầm lớn nhất. Chức trách của Hàn Đông là phải sáng tạo môi trường tốt đẹp, tạo cơ hội cho mọi người trật tự cạnh tranh bình đẳng. Khiến mọi người có thể nhìn thấy hy vọng, không ngừng trưởng thành trong môi trường cạnh tranh công bằng, thông qua cố gắng của mình có được cuộc sống hạnh phúc.
Trước mắt, là một dãy nhà ở hỗn độn, không có một chút bộ dạng được quy hoạch qua, những nhà ở này đều có một đặc điểm đó là vô cùng cũ nát, có nhà đến cả cửa sổ cũng không có, trống trơn, bên trên còn đầy mạng nhện, có nhà trước cửa còn treo mắc dây ni lông, bên trên treo quần áo vừa mới giặt, nội y của phụ nữ cũng ướt sũng nước treo ở đó, bên dưới có người đi qua phải khom lưng, nếu không thì có thể đụng vào. Một số con gà ở trong ngoài nhà kiếm ăn, vì tranh cướp một con giun mà truy đuổi, đánh nhau, làm cho con chó ở nhà khác cũng tham gia truy đuổi. Có một cậu bé tập tễnh học bước, nằm bò trên ngưỡng cửa, mội đôi mắt vô tư nhìn khắp nơi, không ngừng phát ra tiếng ư ư a a, dường như đang cảm thán cái gì.
Trong không khí tỏa ra một mùi ẩm mốc, nơi này dường như tràn ngập không khí phóng túng, sa đọa. Đám người Hàn Đông cảm thấy như vừa từ nơi phồn hoa đô thị đi vào khu vực dân chạy nạn Châu Phi nguyên thủy, lạc hậu.
- - Các cậu làm gì vậy?
Mấy bà lão ngồi trên ghế ở trước cửa, cầm một cây lược gỗ cũ nát, răng ở trong miệng bà ta đã rụng mấy cái, lúc nói chuyện thở hồng hộc như cái bễ đang kêu vậy.
- - Cụ bà, cụ bao nhiêu tuổi ạ?
Hàn Đông tiến lên hỏi.
- - Tôi họ Vương, bọn họ thường gọi tôi là bà Vương.
Bà cụ kia thật là hỏi một đằng trả lời một nẻo, rõ ràng lỗ tai bà cũng có vấn đề.
Hàn Đông cười gượng một cái, lớn tiếng lặp lại câu hỏi lúc trước, bà Vương lúc này mới nghe rõ, nói:
- - Tôi 63 tuổi rồi, già rồi, răng cũng rụng sạch rồi, tai cũng không nghe rõ. Các anh đến mua đồ cổ à, tôi nói cho các anh biết, tôi có một cái bát là Hoàng đế Tắc Thiên đời Đường dùng để ăn cơm, rất quý giá, các anh không bỏ ra mười nghìn tệ, tôi sẽ không bán đâu…
Hàn Đông hiểu rõ rồi, ở tuổi này rất nhiều cụ bà không chỉ có vấn đề về tai, đến cả thần trí cũng không được bình thường. Hắn không khỏi lắc lắc đầu, người già như vậy, ở đây có bao nhiêu người chứ, bọn họ nên đi viện dưỡng lão, như vậy ít ra còn có người chăm sóc.
- - Gọi điện cho đồng chí Mã Văn Chính, bảo anh ta cũng qua đây xem đi.
Hàn Đông giọng trầm xuống bảo với Chu Ba.
Chu Ba gật gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Bí thư Quận ủy quận Long Ẩn, Ủy viên thường vụ Thành ủy Mã Văn Chính, nói:
- - Chào Bí thư Quận ủy Mã, tôi là Chu Ba, Bí thư Thành ủy Hàn mời anh đến gần chỗ tiểu khu rừng rậm cạnh bến xe cũ phía đông thành phố, chúng tôi đang ở thôn nội đô đối diện cổng lớn tiểu khu rừng rậm.
Mặc dù đối phương là Ủy viên thường vụ Thành ủy, là lãnh đạo Thành ủy, nhưng Chu Ba là Thư ký của Hàn Đông, thông báo anh ta đến đây cũng không cần hỏi anh ta có thời gian hay không. Cho dù đang bận chuyện gì Mã Văn Chính cũng phải bỏ tất cả mọi việc nhanh chóng đến đây, Mã Văn Chính nhận được thông báo, lập tức bảo lái xe đưa đến thôn nội đô mà đám người Hàn Đông đang ở đó.
Hàn Đông lúc này lại đi tới một cửa nhà khác, cửa nhà này đang ngồi một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, ở đó nhàm chán thêu một bức tranh chữ thập, thấy đám người Hàn Đông đi tới, liền tò mò hỏi han bọn họ tới làm gì. Hàn Đông liền nói chuyện với bà ta, từ chỗ bà ta tìm hiểu được trong môi trường hỗn loạn ở đây, lại ở đến gần nghìn người, có 200, 300 hộ dân.
- - Đừng nhìn bình thường ở đây vắng lặng như vậy, buổi tối mọi người trở về mới thực sự náo nhiệt.
- Người phụ nữ kia hiển nhiên cũng không có việc gì để làm, vừa lúc gặp được Hàn Đông muốn tìm hiểu tình hình, bèn biết gì thì nói hết.
- - Vốn dĩ ở đây không có nhiều người, chỉ là ở đây không có ai quản, có một số người ở bên ngoài náo loạn rồi chạy tới đây trốn, lại kéo theo phụ nữ, người liền tăng dần lên. Vì tranh giành chỗ ở, đã từng có mấy trận đánh nhau, Vương Lão Tam tay đã bị chặt đứt rồi, nếu không phải con gái của ông ấy dẫn theo một đám người đến, e là không giữ được mạng.
Tâm trạng Hàn Đông rất khó chịu, như vậy ở thôn nội đô này không chỉ môi trường bẩn thỉu, hơn nữa cũng là góc chết của trị an, xảy ra quá nhiều vụ án hình sự, lại không bị truy cứu, rất nhiều người khổ sở giãy dụa trong môi trường như vậy. Có khả năng bọn họ ở bên ngoài chịu sự lạnh nhạt bị người ta kỳ thị khinh thường, trở về đây lại bị người khác chèn ép, ức hiếp.
“Tội ác dưới ánh mặt trời.” Hàn Đông trong lòng tức giận nghĩ thầm.
Lúc này, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy quận Long Ẩn đến rồi, anh ta nói:
- - Bí thư Thành ủy Hàn, sao anh không nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa anh đến.
Hàn Đông nói:
- - Vốn dĩ tôi không muốn quấy rầy công tác của anh, nhưng nhìn thấy tình hình ở đây, trong lòng tôi vô cùng nặng nề. Đồng chí Mã Văn Chính, anh xem môi trường ở đây không phải là quận Long Ẩn chúng ta sao? Sao tôi cảm thấy đây đơn giản là hai thế giới, thế giới bên ngoài với ở đây hoàn toàn là khác nhau.
Mã Văn Chính vẻ mặt hổ thẹn, nói:
- - Bí thư Thành ủy Hàn, là công tác của tôi không làm đến nơi, không chú ý đến góc chết này…
Hàn Đông khoát tay, ngăn lại sự tự phê bình của anh ta, nói:
- - Điều này cũng không trách anh, thôn nội đô như vậy không chỉ tồn tại ở quận Long Ẩn, cũng tồn tại ở rất nhiều thành phố, trong quá trình biến thiên mở rộng thành phố, do nhiều nguyên nhân liền tạo thành nơi chốn như này hoặc lớn hoặc nhỏ không đếm được, bây giờ tôi cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, tôi chỉ muốn hỏi với nơi như thế này, anh có dự định gì không, làm thể nào thay đổi được môi trường như thế này, cải thiện mức sống cho những người này? Chúng ta ngày ngày bàn luận xây dựng kinh tế, phát triển xã hội, cải thiện dân sinh, nhưng ngay dưới tầm mắt lại có nhiều dân chúng khổ sở giãy dụa mưu sinh, chúng ta không thể bỏ mặc không lo, làm như không nhìn thấy.
Tình hình thôn nội đô này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của Hàn Đông, giờ khắc này trong lòng Hàn Đông đã kiên định quyết tâm, cho dù có lực cản lớn hơn nữa, cũng toàn lực ứng phó làm sạch thôn nội đô một phen, nhà ở cũ kỹ này đều phải giải phóng đi, cho dù phải trả giá bao nhiêu cũng không đủ.
Trên thực tế, Mã Văn Chính cũng biết được sự tồn tại của những thôn nội đô này, nhưng anh ta cũng biết rằng muốn thay đổi diện mạo của những thôn nội đô này, giải quyết hoàn toàn cục diện của thôn nội đô sẽ liên lụy đến rất nhiều vấn đề phức tạp hơn, rất có thể cố hết sức mà không thu được kết quả gì, cho nên cũng không có động lực đến hỏi han chuyện này, nhưng bây giờ không suy nghĩ không được, bởi vì ánh mắt của Bí thư Thành ủy đã nhìn đến đây.
Có thể nói tình hình phát triển kinh tế thành phố Giang Trung rất tốt, được khen ngợi đông đảo. Nhưng tất cả cái đó không thể che đậy được sự suy bại đằng sau những phồn hoa đó, còn có rất nhiều cuộc đời ở dưới đáy xã hội, một số dân chúng khó có được sự quan tâm của mọi người, cuộc sống của bọn họ cũng vô cùng gian khổ. Không chỉ cuộc sống của bọn họ bây giờ gian khổ, bọn họ cũng không nhìn đến tương lai, không có phương hướng phát triển. Đời sau của bọn họ cũng không được giáo dục và bồi dưỡng tốt, từ nhỏ đã đi một con đường không có hy vọng.
Mấy đứa trẻ ở trước mắt này, vốn nên là lúc được học tập trong trường học, cố gắng học tập thi đỗ đại học, nhưng bọn họ lại sinh hoạt chơi bời, phóng đãng như những tên du thử du thực.
Những thứ này đều là mặt trái của xã hội, là những thứ bình thường người ta đều không chú ý tới.
Hàn Đông biết ở thôn nội đô có rất nhiều người như vậy. Cho dù không phải tất cả trẻ em ở thôn nội đô đều như vậy, nhưng Hàn Đông có thể tin rằng một bộ phận lớn trẻ em ở thôn nội đô đều cơ bản giống với những đứa trẻ này, cũng không ai quản, cũng không đi học, thậm chí có người ăn trộm hoặc bán dâm.
“Phải để cho ánh mặt trời chiếu sáng đến mỗi một góc của thành phố, mà không phải chỉ có bề ngoài tươi sáng là được rồi.’ Hàn Đông trong lòng quyết định, nhất định phải chỉnh đốn tất cả thôn nội đô ở thành phố Giang Trung. Cho dù mất bao nhiêu sức lực cũng phải thực hiện.
- - Anh chàng đẹp trai, thế nào, giá cả không hài lòng có thể bàn lại, đảm bảo kỹ thuật làm cho anh hài lòng.
Cô gái kia thấy Hàn Đông có vẻ thất thần trong nháy mắt, cô ta càng không kiêng nể gì, tiến lên muốn nắm lấy cánh tay Hàn Đông.
Chu Tử Long hừ một tiếng, sải bước tiến lên, chắn trước mặt Hàn Đông, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô gái kia.
Cô gái kia run run một chút, lập tức thổi phù miệng, tiếng cười nói:
- - Anh cho rằng anh bạo như vậy tôi sẽ coi trọng anh sao, tôi thèm mà thích anh chàng ngốc như anh.
Nói xong cô ta có chút chột dạ đi sang một bên, hay tay nắm lấy ngực trái nói với Hàn Đông:
- - Bánh bao thật to, tiếc là không cho anh thử được.
- - Đi thôi, mấy tên ngốc này. Bọn họ có gì thú vị đâu. Chúng ta hay là đi làm việc chính thì tốt hơn.
Một gã thanh niên lớn hơn một chút tiến lên, nắm vào trước ngực cô gái một cái, trừng mắt nhìn đám người Hàn Đông hung hăng nói. Tóc trên đầu gã chỉ để lại một đường ở giữa, từ trán cho đến ót, hai bên đều cạo trọc, giống như hai cái hồ lô kẹp một dúm lông màu đen, vô cùng khoa trương, quái dị.
Mấy gã thiếu niên khác cười ha ha, hướng về đám người Hàn Đông huýt sáo lung tung, vây quanh cô gái kia, như ong vỡ tổ rồi đi.
Tâm trạng của Hàn Đông nặng nề nhìn đám thiếu niên gào thét bỏ đi, không biết cái gọi là việc chính mà bọn họ nói là chuyện gì, rõ ràng tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Chỉ có điều Hàn Đông cũng không thể tự mình quản lý chuyện của mấy người này, dù sao chức trách của Hàn Đông là làm cho thành phố Giang Trung đi lên con đường phát triển ổn định lành mạnh. Nếu Hàn Đông lãng phí thời gian trên người của người khác là sai lầm lớn nhất. Chức trách của Hàn Đông là phải sáng tạo môi trường tốt đẹp, tạo cơ hội cho mọi người trật tự cạnh tranh bình đẳng. Khiến mọi người có thể nhìn thấy hy vọng, không ngừng trưởng thành trong môi trường cạnh tranh công bằng, thông qua cố gắng của mình có được cuộc sống hạnh phúc.
Trước mắt, là một dãy nhà ở hỗn độn, không có một chút bộ dạng được quy hoạch qua, những nhà ở này đều có một đặc điểm đó là vô cùng cũ nát, có nhà đến cả cửa sổ cũng không có, trống trơn, bên trên còn đầy mạng nhện, có nhà trước cửa còn treo mắc dây ni lông, bên trên treo quần áo vừa mới giặt, nội y của phụ nữ cũng ướt sũng nước treo ở đó, bên dưới có người đi qua phải khom lưng, nếu không thì có thể đụng vào. Một số con gà ở trong ngoài nhà kiếm ăn, vì tranh cướp một con giun mà truy đuổi, đánh nhau, làm cho con chó ở nhà khác cũng tham gia truy đuổi. Có một cậu bé tập tễnh học bước, nằm bò trên ngưỡng cửa, mội đôi mắt vô tư nhìn khắp nơi, không ngừng phát ra tiếng ư ư a a, dường như đang cảm thán cái gì.
Trong không khí tỏa ra một mùi ẩm mốc, nơi này dường như tràn ngập không khí phóng túng, sa đọa. Đám người Hàn Đông cảm thấy như vừa từ nơi phồn hoa đô thị đi vào khu vực dân chạy nạn Châu Phi nguyên thủy, lạc hậu.
- - Các cậu làm gì vậy?
Mấy bà lão ngồi trên ghế ở trước cửa, cầm một cây lược gỗ cũ nát, răng ở trong miệng bà ta đã rụng mấy cái, lúc nói chuyện thở hồng hộc như cái bễ đang kêu vậy.
- - Cụ bà, cụ bao nhiêu tuổi ạ?
Hàn Đông tiến lên hỏi.
- - Tôi họ Vương, bọn họ thường gọi tôi là bà Vương.
Bà cụ kia thật là hỏi một đằng trả lời một nẻo, rõ ràng lỗ tai bà cũng có vấn đề.
Hàn Đông cười gượng một cái, lớn tiếng lặp lại câu hỏi lúc trước, bà Vương lúc này mới nghe rõ, nói:
- - Tôi 63 tuổi rồi, già rồi, răng cũng rụng sạch rồi, tai cũng không nghe rõ. Các anh đến mua đồ cổ à, tôi nói cho các anh biết, tôi có một cái bát là Hoàng đế Tắc Thiên đời Đường dùng để ăn cơm, rất quý giá, các anh không bỏ ra mười nghìn tệ, tôi sẽ không bán đâu…
Hàn Đông hiểu rõ rồi, ở tuổi này rất nhiều cụ bà không chỉ có vấn đề về tai, đến cả thần trí cũng không được bình thường. Hắn không khỏi lắc lắc đầu, người già như vậy, ở đây có bao nhiêu người chứ, bọn họ nên đi viện dưỡng lão, như vậy ít ra còn có người chăm sóc.
- - Gọi điện cho đồng chí Mã Văn Chính, bảo anh ta cũng qua đây xem đi.
Hàn Đông giọng trầm xuống bảo với Chu Ba.
Chu Ba gật gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Bí thư Quận ủy quận Long Ẩn, Ủy viên thường vụ Thành ủy Mã Văn Chính, nói:
- - Chào Bí thư Quận ủy Mã, tôi là Chu Ba, Bí thư Thành ủy Hàn mời anh đến gần chỗ tiểu khu rừng rậm cạnh bến xe cũ phía đông thành phố, chúng tôi đang ở thôn nội đô đối diện cổng lớn tiểu khu rừng rậm.
Mặc dù đối phương là Ủy viên thường vụ Thành ủy, là lãnh đạo Thành ủy, nhưng Chu Ba là Thư ký của Hàn Đông, thông báo anh ta đến đây cũng không cần hỏi anh ta có thời gian hay không. Cho dù đang bận chuyện gì Mã Văn Chính cũng phải bỏ tất cả mọi việc nhanh chóng đến đây, Mã Văn Chính nhận được thông báo, lập tức bảo lái xe đưa đến thôn nội đô mà đám người Hàn Đông đang ở đó.
Hàn Đông lúc này lại đi tới một cửa nhà khác, cửa nhà này đang ngồi một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, ở đó nhàm chán thêu một bức tranh chữ thập, thấy đám người Hàn Đông đi tới, liền tò mò hỏi han bọn họ tới làm gì. Hàn Đông liền nói chuyện với bà ta, từ chỗ bà ta tìm hiểu được trong môi trường hỗn loạn ở đây, lại ở đến gần nghìn người, có 200, 300 hộ dân.
- - Đừng nhìn bình thường ở đây vắng lặng như vậy, buổi tối mọi người trở về mới thực sự náo nhiệt.
- Người phụ nữ kia hiển nhiên cũng không có việc gì để làm, vừa lúc gặp được Hàn Đông muốn tìm hiểu tình hình, bèn biết gì thì nói hết.
- - Vốn dĩ ở đây không có nhiều người, chỉ là ở đây không có ai quản, có một số người ở bên ngoài náo loạn rồi chạy tới đây trốn, lại kéo theo phụ nữ, người liền tăng dần lên. Vì tranh giành chỗ ở, đã từng có mấy trận đánh nhau, Vương Lão Tam tay đã bị chặt đứt rồi, nếu không phải con gái của ông ấy dẫn theo một đám người đến, e là không giữ được mạng.
Tâm trạng Hàn Đông rất khó chịu, như vậy ở thôn nội đô này không chỉ môi trường bẩn thỉu, hơn nữa cũng là góc chết của trị an, xảy ra quá nhiều vụ án hình sự, lại không bị truy cứu, rất nhiều người khổ sở giãy dụa trong môi trường như vậy. Có khả năng bọn họ ở bên ngoài chịu sự lạnh nhạt bị người ta kỳ thị khinh thường, trở về đây lại bị người khác chèn ép, ức hiếp.
“Tội ác dưới ánh mặt trời.” Hàn Đông trong lòng tức giận nghĩ thầm.
Lúc này, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy quận Long Ẩn đến rồi, anh ta nói:
- - Bí thư Thành ủy Hàn, sao anh không nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa anh đến.
Hàn Đông nói:
- - Vốn dĩ tôi không muốn quấy rầy công tác của anh, nhưng nhìn thấy tình hình ở đây, trong lòng tôi vô cùng nặng nề. Đồng chí Mã Văn Chính, anh xem môi trường ở đây không phải là quận Long Ẩn chúng ta sao? Sao tôi cảm thấy đây đơn giản là hai thế giới, thế giới bên ngoài với ở đây hoàn toàn là khác nhau.
Mã Văn Chính vẻ mặt hổ thẹn, nói:
- - Bí thư Thành ủy Hàn, là công tác của tôi không làm đến nơi, không chú ý đến góc chết này…
Hàn Đông khoát tay, ngăn lại sự tự phê bình của anh ta, nói:
- - Điều này cũng không trách anh, thôn nội đô như vậy không chỉ tồn tại ở quận Long Ẩn, cũng tồn tại ở rất nhiều thành phố, trong quá trình biến thiên mở rộng thành phố, do nhiều nguyên nhân liền tạo thành nơi chốn như này hoặc lớn hoặc nhỏ không đếm được, bây giờ tôi cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, tôi chỉ muốn hỏi với nơi như thế này, anh có dự định gì không, làm thể nào thay đổi được môi trường như thế này, cải thiện mức sống cho những người này? Chúng ta ngày ngày bàn luận xây dựng kinh tế, phát triển xã hội, cải thiện dân sinh, nhưng ngay dưới tầm mắt lại có nhiều dân chúng khổ sở giãy dụa mưu sinh, chúng ta không thể bỏ mặc không lo, làm như không nhìn thấy.
Tình hình thôn nội đô này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của Hàn Đông, giờ khắc này trong lòng Hàn Đông đã kiên định quyết tâm, cho dù có lực cản lớn hơn nữa, cũng toàn lực ứng phó làm sạch thôn nội đô một phen, nhà ở cũ kỹ này đều phải giải phóng đi, cho dù phải trả giá bao nhiêu cũng không đủ.
Trên thực tế, Mã Văn Chính cũng biết được sự tồn tại của những thôn nội đô này, nhưng anh ta cũng biết rằng muốn thay đổi diện mạo của những thôn nội đô này, giải quyết hoàn toàn cục diện của thôn nội đô sẽ liên lụy đến rất nhiều vấn đề phức tạp hơn, rất có thể cố hết sức mà không thu được kết quả gì, cho nên cũng không có động lực đến hỏi han chuyện này, nhưng bây giờ không suy nghĩ không được, bởi vì ánh mắt của Bí thư Thành ủy đã nhìn đến đây.
Danh sách chương