Lúc phát hiện con người đổi phiên vào biển của mình, Alroy đang xua đàn chim bay vào hòn đảo bị chiếm đóng.

Đàn cá heo báo lại hướng đi của con thuyền, còn hăng hái muốn qua đó xem thử. Thái độ như thế hoàn toàn trái ngược với lúc bọn nó mới phát hiện ra con thuyền này, Alroy biết đàn cá heo đã hết hứng thú với cái chuyện hắn đang làm bây giờ, nhưng hắn cũng không tính dừng lại.

Hòn đảo này đã bị con người chiếm đóng quá lâu: bọn chúng rất ngoan cố, hơn nữa còn không có dấu hiệu muốn bỏ chạy.

Tình hình này làm Alroy thấy rất nan giải, hắn không muốn giết chết người trên đảo — bằng sự hiểu biết của hắn với loài người, chết chóc sẽ mang tới càng nhiều, trong đó cũng sẽ có cả những con người đầy địch ý — nhưng hắn cũng không muốn thỏa hiệp, buông xuôi hòn đảo này.

Đó là hòn đảo lớn nhất ở biển của Alroy, gần đó còn có bãi đá ngầm, độ sâu và an toàn rất hợp cho người cá nhỏ đi săn. Alroy từng định để nơi đó cho con của mình ở — nếu có khác phái đồng ý ở lại.

Trước khi tới vùng biển này, Alroy đã lang thang quá lâu. Hắn từng gặp ba đồng loại khác, một nam một nữ. Phái nữ đó có một khuôn mặt rất ngọt ngào, thanh âm cũng rất dễ nghe, nhưng tính tình của nàng thì tệ hại vô cùng: lúc nhìn thấy Alroy vừa mới trưởng thành, nàng với ánh mắt cực kì ghét bỏ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó nhìn Alroy còn cao hơn nàng rất nhiều nói: “Thằng quỷ nhỏ, đừng có mà cản đường.”

Trải nghiệm đó làm Alroy thấy quẫn bách vô cùng, mà hai lần gặp phái nam còn làm tâm tình của hắn càng trở lên phức tạp hơn.

Hai vị phái nam này sống ở hai vùng biển khác nhau, nhưng lại có trải nghiệm rất giống nhau: khác phái nhỏ xinh đến từ vùng biển khác chủ động theo đuổi bọn họ, sau quãng thời gian yêu đương nồng cháy, họ trở thành cha; bọn họ rất vui mừng, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị đón chào một sinh mạng nhỏ bé đầy đáng yêu, nhưng khác phái đang mang thai lại đột nhiên nói cho họ biết: “Sống chung với anh rất vui, nhưng giờ em phải về nhà rồi.”

Đúng vậy, bọn họ đều bị đá. Chỉ khác ở chỗ là một người trong số đó đã chấp nhận số phận, nhưng một người khác lại còn đuổi đến vùng duyên hải đó để vãn hồi cuộc tình của mình.

Câu chuyện như thế rất phổ biến trong cuộc sống của người cá, thậm chí ngay cả Alroy cũng là ra đời ở vùng duyên hải.

Nhưng mà, chả có người cá nam nào hi vọng chuyện đó xảy ra trên người mình.

Alroy cũng không ngoại lệ. Sau khi hắn lấy đây là vùng biển của mình xong thì bắt đầu tìm kiếm, hòn đảo lớn nhất này và cả dãy đá ngầm phía Tây là món quà hắn muốn để dành cho bạn đời tương lai của mình, hoặc có thể nói đó là nơi hắn dùng để bạn đời đồng ý ở lại.

Song, trước khi ý định của hắn được thực hiện, con người đến.

Bọn chúng chiếm đảo của hắn, còn lắp rất nhiều camera quanh đó. Alroy biết cái loại máy móc này, hắn bị buộc bỏ lại vùng biển trước của mình do loài người đã dùng loại thanh âm chết chóc này.

Loài người, còn cả camera, cơn ác mộng đã từng xảy ra lại như bị tiếp diễn — cái suy nghĩ này làm Alroy đã bị mất biển một lần cảm thấy giận dữ vô cùng.

Hắn đã phản kích, nhưng bất ngờ là, lần này không có sóng âm mang đến chết chóc xuất hiện.

Người trên đảo cũng hơi khác so với lúc trước, họ biết sự tồn tại của hắn, cũng biến đàn chim và sứa là từ đâu ra, nhưng họ chưa bao giờ đánh trả quá đáng cả.

Thực tế thì, Alroy thấy họ căn bản còn chẳng có phản ứng gì.

Ý đồ của con người vẫn còn chưa rõ, nhưng bọn chúng có năng lực uy hiếp vùng biển này ( hơn nữa còn chiếm đảo của hắn), những điều này đã đủ để Alroy tiếp tục giữ vững quan điểm.

Đuổi con người đi — để thực hiện cái mục đích này, Alroy đã thử rất nhiều cách, rất nhiều lần hắn đã nghe thấy tiếng kêu gào đầy đau khổ của con người trên đảo, nhưng mà, loài người vẫn không chịu đi. Họ giống như những tảo dại đầy kiên cường, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, chỉ cố gắng bám trụ trên đảo của Alroy.

Cục diện trở nên căng thẳng. Cục diện này đã kéo dài quá lâu, lâu đến nỗi ngay cả bản thân người cá cũng dần mất ý chí chiến đấu.

Alroy biết, công kích của mình đang dần trở nên nhàm chán, thời gian cũng đã được cố định — nó như một chuyện xảy ra mỗi ngày vậy, mà người phải nhận nó cũng gặp mãi thành quen.

“Không thể như thế được.” Alroy tự cảnh báo chính mình.

Nhưng mà đối thủ lại thật làm người khác thấy nản chí.

Dù cho họ không biết học được cách khích tướng của người cá ở đâu ra, nhưng sự lười nhác cũng làm Alroy chả muốn tìm cách mới để hành hạ.

Như lần này, hắn cũng chỉ qua quýt tăng thêm thời lượng và số lần tấn công của bầy chim mà thôi.

Đàn cá heo còn thấy chán hơn, bọn nó ỉu xìu vuốt ve nhau, rồi quay liên tục quanh người Alroy.

“Thôi được rồi.” Alroy buông xuôi nói: “Các em có thể đi xem, nhưng không được tới gần quá.” Những người trên thuyền có thể là loại săn kình hoặc săn cá heo, Alroy phải đề phòng điều đó.

Đàn cá heo lập tức vui tươi trở lại, bọn chúng bỏ Alroy lại, ùa nhau bơi đi.

Mà sau khi bọn chúng đi không lâu, Alroy nghe thấy một thanh âm kỳ lạ: đó giống như tiếng của người cá, nhưng nơi phát ra nó hơi xa nên Alroy không thể xác định đuọc nó đến từ đồng loại của mình hay là mấy sự bắt chước ngu ngốc từ con người.

“Thử nhìn chút xem.” Hắn nghĩ thế, bơi về nơi phát ra thanh âm đó.

Đàn cá heo không ở bên cạnh, Alroy không biết được tình hình cụ thể ở đằng trước, nhưng vị trí đó hơi quen quen, hình như là nơi xuất hiện thuyền mà đàn cá heo đã báo lại.

“Là con người ư?” cảm giác thất vọng bắt đầu dâng lên, tốc độ của Alroy chậm dần lại.

Chậm dần, nhưng không dừng lại.

Thanh âm đó nghe quá chân thật  — hồn nhiên, trong trẻo, còn cao vút. Phát âm cũng rất ngọt ngào — dù có là loài người mô phỏng lại, nó cũng làm cho Alroy muốn tìm đến tận cùng.

Nó hình như đang trò chuyện, mà bên còn lại có một phát âm vừa kì lạ lại còn có cả chất giọng tệ hại.

“Đây là con người.” Alroy nhận ra cái giai điệu kỳ lạ đó.

Có những thứ này để so sánh, thanh âm đáng yêu còn lại càng gợi ra sự tò mò.

Alroy bắt đầu tăng tốc.

“Chúng tôi không phải người xấu.”

Âm lượng khó nghe bị phóng đại đột ngột vang lên, mà hàm nghĩa tệ hại như giai điệu của nó làm Alroy bỗng chốc nhớ đến hòn đảo bị chiếm đóng của mình.

Tiếng thở dài đầy trào phúng được bật ra, mà sự tức giận vẫn ẩn sâu trong đáy lòng hóa thành đợt công kích mới.

Song, đàn chim lần này vừa được tụ lại lại tản ra ngay.

Mà thứ xua đàn chim đi không phải con người.

Là giọng hát ngọt ngào khiến Alroy tò mò đã giải tán bầy chim, bởi con người ngày ngày bị bầy chim tấn công vẫn chưa bao giờ mô phỏng lại được giai điệu này

— Alroy đã xác định được thân phận của chủ nhân thanh âm đó là ai.

Đối phương đúng là người cá, nhưng hắn vẫn hỏi về thân phận của người đó: “Em là ai?”

Thanh âm đáng yêu đáp lại một cái tên cũng đáng yêu y như nó.

Sau đó, chủ nhân của thanh âm đó nói với hắn: “Chào anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện