Editor: Zombie cưỡi Lợn
【Tuần thứ ba mươi mốt – Thứ sáu 】
Vì để có thể thuận lợi gặp mặt Thẩm Dần Xuyên mà chỉnh sửa một ít trọng điểm trong CV của mình, điều này cũng khiến phần lớn đối tượng mà Lăng Thần Nam cần cố vấn là những người đã từng có tiền án nghiêm trọng về bạo lực, loại người này tràn đầy hơi thở độc ác —— hơi thở này không liên quan gì tới diện hay mạo vóc dáng của bọn họ, cũng không phải là vẻ mặt hung thần ác sát hay cao to cường tráng, mà là kiểu tối tăm u ám, chỉ có người đã từng dính máu mới như vậy, dù ở trong tù bao lâu thì cũng khó mà rửa sạch.
Thế nên, vào ngày thứ hai, lúc Lăng Thần Nam cố vấn cho những phạm nhân này, ở trong cùng một không gian nhỏ với bọn họ khiến anh có chút không thoải mái, dù trên đầu là camera giám sát và bên ngoài là cảnh sát đi chăng nữa.
Khám và chữa bệnh cứ từng bước mà tiến hành, rốt cục đã tới thứ sáu, buổi hẹn với Thẩm Dần Xuyên được xếp vào sáng sớm.
Trong trung tâm cải tạo không có máy pha cà phê, khiến Lăng Thần Nam ngày nào cũng phải uống trà. Khí trời đã ấm lên rất nhiều, cũng có thể là vì căng thẳng, Lăng Thần Nam cảm thấy mình không ôm nổi ly trà nóng này nữa, lưng anh cũng nóng lên, bèn đứng dậy cởi áo vét ra vắt sang bên cạnh, lúc xắn ống tay áo liền có người gõ cửa.
Không ít cảnh sát đã quen biết anh trong hai ngày này, một vị cảnh sát ló đầu vào ra hiệu, Lăng Thần Nam gật gật đầu với anh ta, sau đó Thẩm Dần Xuyên được dẫn vào.
Kể ra thì, Lăng Thần Nam chỉ từng gặp Thẩm Dần Xuyên một lần, trong mười mấy phút ngắn ngủi đó bọn họ trò chuyện không quá hai mươi câu. Thế nhưng, Lăng Thần Nam cảm thấy cứ như mình đã quen biết hắn từ lâu, nếu anh gặp thoáng qua người này trên đường cái, dù là kiểu tóc hay trang phục khác, anh chắc chắn vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra hắn.
Đây có lẽ là sức mạnh của chấp niệm đi, Lăng Thần Nam nghĩ, chấp niệm cũng là thứ có thể lây nhiễm.
Thẩm Dần Xuyên đi vào, mặt không đổi sắc mà ngồi xuống, cảnh sát tháo còng tay cho hắn, nhưng còng chân thì không, tóc hắn có hơi dài, tuy vẫn rất gọn gàng nhưng ít ra không giống lần trước ngắn đến độ thấy cả da đầu. Lần trước Lăng Thần Nam không tiện quan sát kỹ, lần này ngồi đối diện, anh phát hiện đối phương dù là mắt một mí nhưng ngũ quan vẫn rất đoan chính, có điều vẻ mặt lại uể oải và chán chường —— loại cảm xúc chán đời này anh cũng từng thấy trên mặt Bạch Thịnh, nhưng cảm giác mà hai người mang lại cho anh là một trời một vực.
Sau khi cảnh sát đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, Lăng Thần Nam liền chào hỏi hắn và tự giới thiệu mình, Thẩm Dần Xuyên không có hứng thú lắm. Anh làm bộ cúi đầu xem tư liệu của đối phương, kỳ thực thông tin anh đã nhớ kỹ rồi: “Nguyên nhân cậu vào trại giam là… cố ý hại người, bởi vì biểu hiện tốt mà được giảm nhẹ án phạt? Chúc mừng.”
Thẩm Dần Xuyên không trả lời, chỉ hơi nheo mắt mà đánh giá anh —— dáng vẻ khi hắn nheo trông khá dữ, hắn nói: “Bác sĩ, trông anh quen quen.”
Lăng Thần Nam không chút biến sắc mà ồ một tiếng, rồi cúi đầu lật lật tư liệu, lơ đãng nói: “Cậu ở nhà tù X đi, lúc trước… mấy tháng trước tôi có đến nhà tù các cậu diễn thuyết một lần.”
Thẩm Dần Xuyên nghĩ nghĩ một chút, thoáng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Lăng Thần Nam nói: “Trở lại vấn đề vừa nãy, cậu có thể kể lại với tôi tình huống lúc đó không? Khi cậu ra tay hại người.”
Thẩm Dần Xuyên hỏi ngược lại: “Có cần thiết không? Chuyện mà tôi bị tố cáo đều đã thẳng thắn thú nhận, nên ngồi tù tôi cũng đã ngồi tù, bây giờ nhắc lại chuyện này là có ý gì.”
Lăng Thần Nam nghiêm túc nói: “Cần thiết, công việc của tôi là đánh giá xem tâm lý của cậu có khỏe mạnh hay không, tôi cần biết lúc đó cậu đã trải qua chuyện gì, tại sao lại chọn phương pháp sử dụng bạo lực.”
Thẩm Dần Xuyên trầm mặc một hồi, sau đó nở nụ cười, nói: “Tôi còn tưởng bác sĩ tâm lý phải quanh co lòng vòng để lấy được sự tin tưởng của tôi trước rồi mới chậm rãi đi vào vấn đề, không ngờ lại trực tiếp như vậy.”
Lăng Thần Nam đáp: “Tuy thông thường là thế, nhưng nơi này dù sao cũng là nhà tù, mà cậu dù sao cũng là phạm nhân, thời gian của chúng ta có hạn, không thể chậm rãi xây dựng tâm lý, nếu sau khi cậu ra tù mà có cần gì… thì đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ kiên trì, nhưng hôm nay… chỉ có thể phiền cậu cố gắng một chút, tin tưởng tôi nhiều hơn.”
Thẩm Dần Xuyên rũ mắt suy nghĩ, cười tự giễu một cái, nói: “Được rồi, cũng đã lâu tôi không tán gẫu với ai.”
【 Chuyện cũ của Thẩm Dần Xuyên – Vận mệnh 】
【 Bạn trai tôi, không, bạn trai cũ của tôi là một hình mẫu lý tưởng trong truyền thuyết.
Em ấy rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, mặc quần áo kiểu nào cũng đẹp, thuộc kiểu đứng trong đám người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, không chỉ như vậy, thu nhập và bối cảnh gia đình của em không có gì để xoi mói, tính cách cũng không tồi, cho nên lúc em ấy đồng ý hẹn hò với tôi, tôi rất vui mừng.
Không bàn đến việc con người tôi có chứng yêu cầu sạch sẽ rất nghiêm trọng trong chuyện tình cảm, mà đây là em ấy hẹn hò với một người, trừ tôi ra, chưa từng có ai khác, lúc đó tôi chỉ muốn nói —— có lẽ đây chính là vận mệnh đi.
Kỳ thực, nói đi nói lại tuy có hơi giật mình, nhưng tất cả những điều này đã nằm trong kế hoạch của tôi, bởi vì con người tôi dù là công việc hay yêu đương đều chưa bao giờ làm một cách cẩu thả hay không có sắp xếp. Anh nói tôi tính toán cũng được, tâm cơ thâm trầm cũng được, vì để đạt được mục đích, luôn có những phương pháp bất đồng.
Chẳng phải sau đó chúng tôi đã yêu nhau sao? Nhưng mà dần dà, tôi phát hiện, kỳ thực em ấy không hoàn mỹ như vẻ bề ngoài.
Diện mạo đó, tính cách đó, nhìn thì hiền lành ngây thơ, nhưng thực ra ham muốn khống chế rất mạnh, cực kỳ am hiểu việc thao túng lòng người, có lúc bất tri bất giác, anh sẽ thuận theo ý muốn của em ấy.
Sau khi biết rõ mặt không hoàn mỹ này của em, nói thật, lúc đó tôi mới yên tâm hơn một chút.
Cái cảm giác này, người bình thường khó mà hiểu được. Thử nghĩ xem, tinh thần anh dễ vỡ, hay nghi thần nghi quỷ, khuyết thiếu cảm giác an toàn, rất khó giao du với người bình thường hay thành lập lòng tin và sự cân bằng trong một mối quan hệ yêu đương; thử nghĩ xem anh phải ngụy trang, tự mình đắp nặn một chiếc mặt nạ thích hợp, mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng sự quái dị và bệnh trạng của mình doạ người khác chạy mất; thử nghĩ xem một người như vậy có ngày gặp được người tương tự, nhưng người đó ngụy trang còn dày hơn cả anh, tâm lý còn nhạy cảm và yếu ớt hơn cả anh, anh sẽ cảm thấy, thật tốt quá, em ấy nhất định sẽ hiểu mình, chúng ta nhất định có thể sống cùng nhau.
Thực tế cũng là như vậy, trong những ngày chúng tôi sống cùng nhau, tôi biết có một quãng thời gian rất dài chúng tôi đã tin vào những suy nghĩ này.
Cho nên em ấy dần dần thả lỏng, bản chất càng lúc càng lộ ra —— đó không còn là sự ẩn nhẫn ôn hòa nữa.
Đó là một linh hồn cay nghiệt, hung bạo tàn khốc, u ám khó lường. 】
Lăng Thần Nam hỏi: “Cho nên? Sau khi ảo tưởng bị đánh tan, cậu cảm thấy mình đã bị đả kích nặng nề.”
Thẩm Dần Xuyên nghe anh nói như vậy liền lộ ra vẻ mặt hài hước nhưng cũng rất quái dị: “Cho nên mới nói… các anh không hiểu đâu, chẳng ai trong các anh hiểu cả, thất vọng ư? Đùa gì thế, tôi thậm chí chờ không được nữa, hưng phấn tới khó nhịn!”
Lăng Thần Nam ngây ngẩn cả người, Thẩm Dần Xuyên nói tiếp: “Chuyện này hiếm có cỡ nào anh biết không? Chuyện này quả thật là niềm kinh hỉ to lớn nhất từ trước đến nay với tôi, tôi vốn cho rằng em ấy chỉ là một thiếu gia nhà giàu vì hoàn cảnh lớn lên không tốt nên thần kinh mới suy nhược, không ngờ lại có bệnh trạng như thế…” Hắn hít sâu một hơi, cố gắng khiến tâm tình mình bình tĩnh lại một chút, lần nữa nói: “Tôi ý thức được, tính cách em ấy càng vặn vẹo thì càng giống như ông trời tác hợp cho tôi, chẳng phải sao?”
Lăng Thần Nam bị thứ khoái cảm biến thái của hắn doạ cho khiếp sợ rồi —— hắn ta giống như một con ác ma dưới vực sâu ngóng nhìn tất cả mọi người rơi xuống vực.
“Nhưng mà! Em ấy lại bắt đầu phiền chán tất cả những điều này, em ấy bắt đầu bất mãn với cuộc sống hai người, tại sao… chẳng phải em ấy nói vừa muốn có cảm giác an toàn vừa có thể thả lỏng mà thiết kế nhà cửa sao? Đã vậy, cớ gì phải tốn thời gian không cần thiết đi ra ngoài gặp mặt người khác? Rõ ràng mệt mỏi như vậy, rõ ràng mỗi lần ra ngoài đều phải ngụy trang, em ấy không mệt à? Quá dối trá… thật dối trá…”
Thẩm Dần Xuyên bắt đầu nói năng lộn xộn, Lăng Thần Nam vội cắt ngang câu chuyện của hắn, hỏi: “Cho nên lúc này cậu mới bắt đầu cảm thấy thất vọng, cậu thất vọng vì em ấy kỳ thực không cực đoan như cậu, mức bệnh cũng kém xa cậu.”
Nếu như Thẩm Dần Xuyên nghiêm túc nghe anh nói, nhất định sẽ phát hiện ra trong lời anh đầy tính công kích, căn bản không phải là lời mà một bác sĩ tâm lý nên nói. Nhưng hắn không có nghe, vẫn cứ đắm chìm trong tâm tình của mình mà không ngừng lầm bà lầm bầm: “Em ấy và tôi khác gì nhau? Chúng tôi vốn là cùng một loại người, vọng tưởng trở lại cuộc sống của người bình thường ư? Nằm mơ đi! Làm sao có khả năng! Tôi làm sao có khả năng để chuyện như vậy xảy ra?”
Lăng Thần Nam nhìn hắn ——ngũ quan đoan chính đã vặn vẹo, bị thứ cảm xúc vừa biến thái vừa cuồng nhiệt đè ép, Lăng Thần Nam cảm thấy tim mình càng đập càng nhanh, cảm xúc phẫn nộ tràn đầy trong lồng ngực… hoặc là một thứ gì đó khác, mãnh liệt đến mức khó mà kiềm chế.
“Cho nên, cậu nhốt em ấy lại, nếu em ấy không muốn, không nghe theo lời cậu, cậu liền thay em ấy lựa chọn.” Lăng Thần Nam nói.
Thẩm Dần Xuyên có chút giật mình mà liếc mắt nhìn anh, sự cuồng nhiệt trên mặt tựa như bị dội lạnh, Lăng Thần Nam mặt không thay đổi cầm tài liệu trong tay mà giải thích: “Người bị hại đã nói và xác nhận làm chứng.”
Những nội dung này thật ra không thể giao cho bác sĩ tâm lý tham gia khoá giáo dục cải tạo, nhưng Thẩm Dần Xuyên không biết.
Hắn nói tiếp: “Nói chung, tôi vì em ấy mà vào tù… ngày tháng trong này, thật mẹ nó không phải dành cho người. Không ngờ em ấy dám, dám đưa tôi vào tù, trên thế giới này, tôi là người duy nhất biết rõ em ấy, chấp nhận con người em ấy, em ấy dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế. Tôi gọi điện cho em, không ngờ em lại… lại dám nói với tôi câu đó, tôi ghét nhất việc người khác không tôn trọng tôi, không ai được phép! Không ai được phép nói với tôi câu đó! Chê tôi gớm ghiếc? Không muốn nhìn thấy tôi? Muốn tôi chết? Ha ha, không thể, chỉ cần tôi sống… dù có chết, tôi cũng sẽ không…”
Hắn ta bị kích động mà ăn nói linh tinh, Lăng Thần Nam cắt ngang lời hắn ta: “Cho nên, cậu giam lỏng em ấy, ngoại trừ khi làm việc đều không được ra khỏi cửa, không, tốt nhất là cắt đứt tất cả quan hệ với người khác, đồng nghiệp cũng không được gặp, nhỡ đâu những người khác nhìn thấy em ấy, sẽ giống như cậu mà tính toán sắp đặt để đến gần em ấy thì sao? Lỡ như em ấy bước vào cạm bẫy của kẻ khác mà vứt bỏ cậu thì làm sao bây giờ? Cậu sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, đúng chứ? Vì thế, cậu van xin em ấy cũng được, nổi nóng cũng được, chỉ để tất cả lực chú ý của em ấy đều đặt trên người cậu, không bao giờ nhìn người khác.”
“Nhưng mà, cho dù là vậy, em ấy vẫn sẽ nói lời tổn thương cậu, vẫn sẽ chọc tức cậu, sẽ muốn bỏ đi, vì vậy cậu nghĩ, chi bằng khiến em ngủ say, sau khi ngủ sẽ yên tĩnh và ngoan ngoãn, không đi đâu cả.”
Thẩm Dần Xuyên nhìn anh chòng chọc, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Lăng Thần Nam nói tiếp: “Như vậy còn chưa đủ, dù thể lực em ấy không chống đỡ nổi, thần trí không rõ, nhưng vẫn muốn rời khỏi, tại sao phải rời khỏi? Cậu không nghĩ ra, chẳng phải muốn xây dựng một gia đình cùng cậu sao, chứ không phải là hai con người không trọn vẹn bị thế giới vứt bỏ mà sống nhờ vào nhau. Vì vậy cậu quyết định, nhốt em ấy lại, khóa chặt. Thì ra cái việc trong cuộc sống chỉ có nhau, chỉ hai người giao du với nhau mới là trạng thái lý tưởng à? Khoá em ấy trên giường, toàn bộ việc ăn uống ngủ nghỉ đều phải dựa vào cậu, như thể cậu là người thân nhất, tựa đứa trẻ sơ sinh yếu đuối, mà cậu là người duy nhất em ấy có thể dựa vào.”
Thẩm Dần Xuyên bấu ngón tay vào mép bàn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không rõ là do căng thẳng hay vì hưng phấn.
Những điều này đều là chuyện cũ mà Bạch Thịnh kể cho anh nghe, Lăng Thần Nam nghiến răng nói: “Có lúc cậu thậm chí nghĩ, kỳ thực cậu cũng không quan tâm em ấy có đẹp hay không, không, hoặc là nói cậu không quan tâm em ấy trông ra sao, dù có biến thành thế nào cậu cũng cảm thấy đẹp. Chi bằng chặt hết tứ chi em, cắt cuống họng, biến thành một đứa con nít không nói năng được gì, lần này, em ấy sẽ vĩnh viễn không đi đâu được nữa, người làm tổn thương cậu cũng sẽ không mở miệng được nữa, suốt đời này sẽ thuộc về cậu.”
“Nhưng em ấy lại lừa cậu, suýt chút nữa để em chạy mất, cậu nghĩ, sớm biết thế đã khiến em câm miệng, khiến em tàn phế, cho nên cậu mất khống chế, suýt thì đánh chết em ấy… Mà cậu cũng thật sự cho rằng mình đánh chết em ấy đi, nên nhất thời hồ đồ, còn chưa xác nhận rõ đã chôn sống em ấy.”
Hai tay Thẩm Dần Xuyên run lẩy bẩy, ghế ngồi trượt về phía sau nửa mét, phát ra tiếng vang rất lớn.
Lăng Thần Nam chồm người về phía trước, quan sát hắn ba giây, nheo mắt nói: “Cậu cương à? Nghe thuật lại quá trình này, cậu lại có thể sinh ra ham muốn tình dục?” Anh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu thật gớm ghiếc.”
Toàn thân Thẩm Dần Xuyên lập tức căng cứng, muốn đứng lên nhưng dưới chân vẫn còn còng, sẽ gây ra tiếng vang đánh động tới cảnh sát bên ngoài, liền cố gắng khống chế bản thân, nghiến răng hỏi: “Anh có ý gì?”
Lăng Thần Nam cười một nụ cười lạnh buốt: “Không có gì, chỉ là muốn tận mắt xác định một chút, loại người cặn bã như cậu, không nên thả ra ngoài xã hội.”
Thẩm Dần Xuyên cau mày, nhìn anh nửa ngày —— hình như đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn anh từ khi bước vào căn phòng này, hắn chần chờ hỏi: “Anh… anh rốt cuộc là ai, trong bản hồ sơ anh cầm rốt cuộc viết những gì?”
Hắn bỗng nhiên động thủ, vươn tay cướp lấy bản thảo trong tay Lăng Thần Nam, sau đó không thể tin được trợn mắt —— tất cả đều là những tờ giấy A4 trống rỗng, một chữ cũng không có.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Thần Nam đang đứng ở đối diện, lạnh lùng nhìn hắn từ trên cao xuống, nửa ngày sau mới hỏi: “Anh, anh rốt cuộc là ai?!”
Lăng Thần Nam mỉm cười —— nhưng ý cười không hề có trong mắt: “Trước đó cậu nói cái gì nhỉ, cậu có chứng yêu cầu sạch sẽ nghiêm trọng trong chuyện tình cảm? Bạch Thịnh trừ cậu ra không có ai khác?”
Thẩm Dần Xuyên muốn nói cái gì đó, nhưng bỗng nhiên ý thức được một điều: “Làm sao anh biết tên em ấy?”
Lăng Thần Nam nói: “Tôi là người yêu hiện tại của em ấy, có phải em ấy nói với cậu rằng em ấy không thích làm bot, vì không thoải mái? Nhưng lúc để tôi tiến vào lại kẹp chặt lấy tôi, không chịu thả tôi ra đấy.”
Câu nói này như vừa đốt một thùng dầu, Thẩm Dần Xuyên nhảy bật lên từ chỗ ngồi, phóng qua bên kia bàn vung một quyền, Lăng Thần Nam đã sớm chuẩn bị nhưng không thèm giơ tay chặn, chỉ thuận theo hướng đấm của hắn mà hơi nghiêng đầu rồi cũng thuận thế ngã xuống, Thẩm Dần Xuyên bị còng chân nên phát ra tiếng vang dội, hai mắt hắn đã đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn, hoàn toàn mất đi lý trí, hắn gào thét nhào tới. Lăng Thần Nam ngã xuống dưới bàn làm việc, theo bản năng mà bảo vệ phần đầu đã trúng hai quyền, sau đó cắn răng buông tay ra, Thẩm Dần Xuyên lập tức bóp chặp lấy cổ họng anh, chỉ vài giây ngắn ngủi anh đã cảm thấy não bộ thiếu oxy, hai mắt sung huyết, cảm giác buồn nôn dâng lên mãnh liệt.
Mà rất nhanh, trọng lượng trên người anh giảm bớt —— cảnh sát bên ngoài nghe thấy động tĩnh đã vọt vào, áp chế Thẩm Dần Xuyên trên mặt đất, không cho hắn giãy giụa mà còng tay hắn lại.
Lăng Thần Nam quỳ trên mặt đất ho khan mãnh liệt —— thị lực của anh nhanh chóng khôi phục, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt sinh lý ứa ra ở khóe mắt, cấp tốc mở ngăn kéo, lấy ra một liều thuốc đã chuẩn bị sẵn —— đây là thuốc an thần mạnh để tránh các trường hợp người bị tiêm đã miễn dịch với phần lớn thuốc an thần —— anh bước qua, chuẩn xác đâm vào tĩnh mạch của Thẩm Dần Xuyên mà bơm thuốc.
Liều lượng rất lớn, Thẩm Dần Xuyên giãy giụa không được bao lâu thì đã không nói được câu nào hoàn chỉnh nữa, rơi vào trạng thái bán hôn mê mà ngã nhoài ra, cảnh sát cứ thế vứt hắn trên mặt đất, có chút xem thường và ngại phiền phức mà nhìn nhìn, sau đó hỏi Lăng Thần Nam: “Không sao chứ bác sĩ?”
Lăng Thần Nam sờ sờ xương gò má và cằm chắc đã sưng lên rồi, nói: “Bị thương bên ngoài thôi, có điều hắn… khụ khụ, không thể thả ra.”
Một cảnh sát nói: “Xảy ra chuyện như vậy, việc giảm nhẹ án phạt phỏng chừng phải dẹp.”
Một người khác nói: “Phiền chết rồi, lại phải viết báo cáo, lúc đó bác sĩ giúp tôi với.”
Lăng Thần Nam nói: “Đương nhiên rồi, có điều… vấn đề của hắn không phải là giảm hay không giảm hình phạt, hắn… khụ khụ, chứng tâm thần rất nghiêm trọng, còn có khuynh hướng phản xã hội, e rằng sau khi ra tù sẽ tiếp tục tái phạm tội, hắn coi đấy là niềm vui, sẽ vì thế mà cảm thấy, khụ khụ, cảm thấy hưng phấn, nhất định phải chuyển hắn đến bệnh viện tâm thần chuyên môn hoặc bệnh việc tâm thần của nhà tù mà giam giữ, chừng nào bệnh tình thuyên chuyển mới thôi.”
Hai cảnh sát có chút sững sờ, trước đây chưa từng gặp phải tình huống như thế, hai người nhìn nhau một cái. Một người tuổi khá lớn nói với Lăng Thần Nam: “Mấy chuyện này chúng tôi không hiểu lắm, anh có chuyên môn, phiền anh cùng bàn giao, bây giờ chúng tôi dẫn hắn đi trước.”
Lăng Thần Nam nói: “Đừng giam hắn chung với phạm nhân khác, nguy hiểm.”
Cảnh sát gật gật đầu: “Cái này là chắc chắn rồi, trước hết cứ nhốt ở phòng tạm giam, sau đó xem xem nên đuổi hắn về nhà tù ban đầu hay là dựa theo như anh nói…”
Một người khác nói: “Phỏng chừng quá trình sẽ lâu.”
Lăng Thần Nam không nhịn được mà bắt đầu ho khan kịch liệt, bọn họ vội vã nhấc Thẩm Dần Xuyên lên kéo ra ngoài, Lăng Thần Nam bàn giao cho đồng nghiệp ở cuối hành lang để đến phòng y tế.
Vì vậy, các buổi hẹn hôm đó của Lăng Thần Nam đều hủy bỏ, mà chuyện anh bị phạm nhân tấn công trong lúc cố vấn đã truyền khắp trung tâm cải tạo chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi.
【Tuần thứ ba mươi mốt – Thứ sáu 】
Vì để có thể thuận lợi gặp mặt Thẩm Dần Xuyên mà chỉnh sửa một ít trọng điểm trong CV của mình, điều này cũng khiến phần lớn đối tượng mà Lăng Thần Nam cần cố vấn là những người đã từng có tiền án nghiêm trọng về bạo lực, loại người này tràn đầy hơi thở độc ác —— hơi thở này không liên quan gì tới diện hay mạo vóc dáng của bọn họ, cũng không phải là vẻ mặt hung thần ác sát hay cao to cường tráng, mà là kiểu tối tăm u ám, chỉ có người đã từng dính máu mới như vậy, dù ở trong tù bao lâu thì cũng khó mà rửa sạch.
Thế nên, vào ngày thứ hai, lúc Lăng Thần Nam cố vấn cho những phạm nhân này, ở trong cùng một không gian nhỏ với bọn họ khiến anh có chút không thoải mái, dù trên đầu là camera giám sát và bên ngoài là cảnh sát đi chăng nữa.
Khám và chữa bệnh cứ từng bước mà tiến hành, rốt cục đã tới thứ sáu, buổi hẹn với Thẩm Dần Xuyên được xếp vào sáng sớm.
Trong trung tâm cải tạo không có máy pha cà phê, khiến Lăng Thần Nam ngày nào cũng phải uống trà. Khí trời đã ấm lên rất nhiều, cũng có thể là vì căng thẳng, Lăng Thần Nam cảm thấy mình không ôm nổi ly trà nóng này nữa, lưng anh cũng nóng lên, bèn đứng dậy cởi áo vét ra vắt sang bên cạnh, lúc xắn ống tay áo liền có người gõ cửa.
Không ít cảnh sát đã quen biết anh trong hai ngày này, một vị cảnh sát ló đầu vào ra hiệu, Lăng Thần Nam gật gật đầu với anh ta, sau đó Thẩm Dần Xuyên được dẫn vào.
Kể ra thì, Lăng Thần Nam chỉ từng gặp Thẩm Dần Xuyên một lần, trong mười mấy phút ngắn ngủi đó bọn họ trò chuyện không quá hai mươi câu. Thế nhưng, Lăng Thần Nam cảm thấy cứ như mình đã quen biết hắn từ lâu, nếu anh gặp thoáng qua người này trên đường cái, dù là kiểu tóc hay trang phục khác, anh chắc chắn vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra hắn.
Đây có lẽ là sức mạnh của chấp niệm đi, Lăng Thần Nam nghĩ, chấp niệm cũng là thứ có thể lây nhiễm.
Thẩm Dần Xuyên đi vào, mặt không đổi sắc mà ngồi xuống, cảnh sát tháo còng tay cho hắn, nhưng còng chân thì không, tóc hắn có hơi dài, tuy vẫn rất gọn gàng nhưng ít ra không giống lần trước ngắn đến độ thấy cả da đầu. Lần trước Lăng Thần Nam không tiện quan sát kỹ, lần này ngồi đối diện, anh phát hiện đối phương dù là mắt một mí nhưng ngũ quan vẫn rất đoan chính, có điều vẻ mặt lại uể oải và chán chường —— loại cảm xúc chán đời này anh cũng từng thấy trên mặt Bạch Thịnh, nhưng cảm giác mà hai người mang lại cho anh là một trời một vực.
Sau khi cảnh sát đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, Lăng Thần Nam liền chào hỏi hắn và tự giới thiệu mình, Thẩm Dần Xuyên không có hứng thú lắm. Anh làm bộ cúi đầu xem tư liệu của đối phương, kỳ thực thông tin anh đã nhớ kỹ rồi: “Nguyên nhân cậu vào trại giam là… cố ý hại người, bởi vì biểu hiện tốt mà được giảm nhẹ án phạt? Chúc mừng.”
Thẩm Dần Xuyên không trả lời, chỉ hơi nheo mắt mà đánh giá anh —— dáng vẻ khi hắn nheo trông khá dữ, hắn nói: “Bác sĩ, trông anh quen quen.”
Lăng Thần Nam không chút biến sắc mà ồ một tiếng, rồi cúi đầu lật lật tư liệu, lơ đãng nói: “Cậu ở nhà tù X đi, lúc trước… mấy tháng trước tôi có đến nhà tù các cậu diễn thuyết một lần.”
Thẩm Dần Xuyên nghĩ nghĩ một chút, thoáng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Lăng Thần Nam nói: “Trở lại vấn đề vừa nãy, cậu có thể kể lại với tôi tình huống lúc đó không? Khi cậu ra tay hại người.”
Thẩm Dần Xuyên hỏi ngược lại: “Có cần thiết không? Chuyện mà tôi bị tố cáo đều đã thẳng thắn thú nhận, nên ngồi tù tôi cũng đã ngồi tù, bây giờ nhắc lại chuyện này là có ý gì.”
Lăng Thần Nam nghiêm túc nói: “Cần thiết, công việc của tôi là đánh giá xem tâm lý của cậu có khỏe mạnh hay không, tôi cần biết lúc đó cậu đã trải qua chuyện gì, tại sao lại chọn phương pháp sử dụng bạo lực.”
Thẩm Dần Xuyên trầm mặc một hồi, sau đó nở nụ cười, nói: “Tôi còn tưởng bác sĩ tâm lý phải quanh co lòng vòng để lấy được sự tin tưởng của tôi trước rồi mới chậm rãi đi vào vấn đề, không ngờ lại trực tiếp như vậy.”
Lăng Thần Nam đáp: “Tuy thông thường là thế, nhưng nơi này dù sao cũng là nhà tù, mà cậu dù sao cũng là phạm nhân, thời gian của chúng ta có hạn, không thể chậm rãi xây dựng tâm lý, nếu sau khi cậu ra tù mà có cần gì… thì đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ kiên trì, nhưng hôm nay… chỉ có thể phiền cậu cố gắng một chút, tin tưởng tôi nhiều hơn.”
Thẩm Dần Xuyên rũ mắt suy nghĩ, cười tự giễu một cái, nói: “Được rồi, cũng đã lâu tôi không tán gẫu với ai.”
【 Chuyện cũ của Thẩm Dần Xuyên – Vận mệnh 】
【 Bạn trai tôi, không, bạn trai cũ của tôi là một hình mẫu lý tưởng trong truyền thuyết.
Em ấy rất đẹp trai, vóc dáng cao ráo, mặc quần áo kiểu nào cũng đẹp, thuộc kiểu đứng trong đám người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, không chỉ như vậy, thu nhập và bối cảnh gia đình của em không có gì để xoi mói, tính cách cũng không tồi, cho nên lúc em ấy đồng ý hẹn hò với tôi, tôi rất vui mừng.
Không bàn đến việc con người tôi có chứng yêu cầu sạch sẽ rất nghiêm trọng trong chuyện tình cảm, mà đây là em ấy hẹn hò với một người, trừ tôi ra, chưa từng có ai khác, lúc đó tôi chỉ muốn nói —— có lẽ đây chính là vận mệnh đi.
Kỳ thực, nói đi nói lại tuy có hơi giật mình, nhưng tất cả những điều này đã nằm trong kế hoạch của tôi, bởi vì con người tôi dù là công việc hay yêu đương đều chưa bao giờ làm một cách cẩu thả hay không có sắp xếp. Anh nói tôi tính toán cũng được, tâm cơ thâm trầm cũng được, vì để đạt được mục đích, luôn có những phương pháp bất đồng.
Chẳng phải sau đó chúng tôi đã yêu nhau sao? Nhưng mà dần dà, tôi phát hiện, kỳ thực em ấy không hoàn mỹ như vẻ bề ngoài.
Diện mạo đó, tính cách đó, nhìn thì hiền lành ngây thơ, nhưng thực ra ham muốn khống chế rất mạnh, cực kỳ am hiểu việc thao túng lòng người, có lúc bất tri bất giác, anh sẽ thuận theo ý muốn của em ấy.
Sau khi biết rõ mặt không hoàn mỹ này của em, nói thật, lúc đó tôi mới yên tâm hơn một chút.
Cái cảm giác này, người bình thường khó mà hiểu được. Thử nghĩ xem, tinh thần anh dễ vỡ, hay nghi thần nghi quỷ, khuyết thiếu cảm giác an toàn, rất khó giao du với người bình thường hay thành lập lòng tin và sự cân bằng trong một mối quan hệ yêu đương; thử nghĩ xem anh phải ngụy trang, tự mình đắp nặn một chiếc mặt nạ thích hợp, mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng sự quái dị và bệnh trạng của mình doạ người khác chạy mất; thử nghĩ xem một người như vậy có ngày gặp được người tương tự, nhưng người đó ngụy trang còn dày hơn cả anh, tâm lý còn nhạy cảm và yếu ớt hơn cả anh, anh sẽ cảm thấy, thật tốt quá, em ấy nhất định sẽ hiểu mình, chúng ta nhất định có thể sống cùng nhau.
Thực tế cũng là như vậy, trong những ngày chúng tôi sống cùng nhau, tôi biết có một quãng thời gian rất dài chúng tôi đã tin vào những suy nghĩ này.
Cho nên em ấy dần dần thả lỏng, bản chất càng lúc càng lộ ra —— đó không còn là sự ẩn nhẫn ôn hòa nữa.
Đó là một linh hồn cay nghiệt, hung bạo tàn khốc, u ám khó lường. 】
Lăng Thần Nam hỏi: “Cho nên? Sau khi ảo tưởng bị đánh tan, cậu cảm thấy mình đã bị đả kích nặng nề.”
Thẩm Dần Xuyên nghe anh nói như vậy liền lộ ra vẻ mặt hài hước nhưng cũng rất quái dị: “Cho nên mới nói… các anh không hiểu đâu, chẳng ai trong các anh hiểu cả, thất vọng ư? Đùa gì thế, tôi thậm chí chờ không được nữa, hưng phấn tới khó nhịn!”
Lăng Thần Nam ngây ngẩn cả người, Thẩm Dần Xuyên nói tiếp: “Chuyện này hiếm có cỡ nào anh biết không? Chuyện này quả thật là niềm kinh hỉ to lớn nhất từ trước đến nay với tôi, tôi vốn cho rằng em ấy chỉ là một thiếu gia nhà giàu vì hoàn cảnh lớn lên không tốt nên thần kinh mới suy nhược, không ngờ lại có bệnh trạng như thế…” Hắn hít sâu một hơi, cố gắng khiến tâm tình mình bình tĩnh lại một chút, lần nữa nói: “Tôi ý thức được, tính cách em ấy càng vặn vẹo thì càng giống như ông trời tác hợp cho tôi, chẳng phải sao?”
Lăng Thần Nam bị thứ khoái cảm biến thái của hắn doạ cho khiếp sợ rồi —— hắn ta giống như một con ác ma dưới vực sâu ngóng nhìn tất cả mọi người rơi xuống vực.
“Nhưng mà! Em ấy lại bắt đầu phiền chán tất cả những điều này, em ấy bắt đầu bất mãn với cuộc sống hai người, tại sao… chẳng phải em ấy nói vừa muốn có cảm giác an toàn vừa có thể thả lỏng mà thiết kế nhà cửa sao? Đã vậy, cớ gì phải tốn thời gian không cần thiết đi ra ngoài gặp mặt người khác? Rõ ràng mệt mỏi như vậy, rõ ràng mỗi lần ra ngoài đều phải ngụy trang, em ấy không mệt à? Quá dối trá… thật dối trá…”
Thẩm Dần Xuyên bắt đầu nói năng lộn xộn, Lăng Thần Nam vội cắt ngang câu chuyện của hắn, hỏi: “Cho nên lúc này cậu mới bắt đầu cảm thấy thất vọng, cậu thất vọng vì em ấy kỳ thực không cực đoan như cậu, mức bệnh cũng kém xa cậu.”
Nếu như Thẩm Dần Xuyên nghiêm túc nghe anh nói, nhất định sẽ phát hiện ra trong lời anh đầy tính công kích, căn bản không phải là lời mà một bác sĩ tâm lý nên nói. Nhưng hắn không có nghe, vẫn cứ đắm chìm trong tâm tình của mình mà không ngừng lầm bà lầm bầm: “Em ấy và tôi khác gì nhau? Chúng tôi vốn là cùng một loại người, vọng tưởng trở lại cuộc sống của người bình thường ư? Nằm mơ đi! Làm sao có khả năng! Tôi làm sao có khả năng để chuyện như vậy xảy ra?”
Lăng Thần Nam nhìn hắn ——ngũ quan đoan chính đã vặn vẹo, bị thứ cảm xúc vừa biến thái vừa cuồng nhiệt đè ép, Lăng Thần Nam cảm thấy tim mình càng đập càng nhanh, cảm xúc phẫn nộ tràn đầy trong lồng ngực… hoặc là một thứ gì đó khác, mãnh liệt đến mức khó mà kiềm chế.
“Cho nên, cậu nhốt em ấy lại, nếu em ấy không muốn, không nghe theo lời cậu, cậu liền thay em ấy lựa chọn.” Lăng Thần Nam nói.
Thẩm Dần Xuyên có chút giật mình mà liếc mắt nhìn anh, sự cuồng nhiệt trên mặt tựa như bị dội lạnh, Lăng Thần Nam mặt không thay đổi cầm tài liệu trong tay mà giải thích: “Người bị hại đã nói và xác nhận làm chứng.”
Những nội dung này thật ra không thể giao cho bác sĩ tâm lý tham gia khoá giáo dục cải tạo, nhưng Thẩm Dần Xuyên không biết.
Hắn nói tiếp: “Nói chung, tôi vì em ấy mà vào tù… ngày tháng trong này, thật mẹ nó không phải dành cho người. Không ngờ em ấy dám, dám đưa tôi vào tù, trên thế giới này, tôi là người duy nhất biết rõ em ấy, chấp nhận con người em ấy, em ấy dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế. Tôi gọi điện cho em, không ngờ em lại… lại dám nói với tôi câu đó, tôi ghét nhất việc người khác không tôn trọng tôi, không ai được phép! Không ai được phép nói với tôi câu đó! Chê tôi gớm ghiếc? Không muốn nhìn thấy tôi? Muốn tôi chết? Ha ha, không thể, chỉ cần tôi sống… dù có chết, tôi cũng sẽ không…”
Hắn ta bị kích động mà ăn nói linh tinh, Lăng Thần Nam cắt ngang lời hắn ta: “Cho nên, cậu giam lỏng em ấy, ngoại trừ khi làm việc đều không được ra khỏi cửa, không, tốt nhất là cắt đứt tất cả quan hệ với người khác, đồng nghiệp cũng không được gặp, nhỡ đâu những người khác nhìn thấy em ấy, sẽ giống như cậu mà tính toán sắp đặt để đến gần em ấy thì sao? Lỡ như em ấy bước vào cạm bẫy của kẻ khác mà vứt bỏ cậu thì làm sao bây giờ? Cậu sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, đúng chứ? Vì thế, cậu van xin em ấy cũng được, nổi nóng cũng được, chỉ để tất cả lực chú ý của em ấy đều đặt trên người cậu, không bao giờ nhìn người khác.”
“Nhưng mà, cho dù là vậy, em ấy vẫn sẽ nói lời tổn thương cậu, vẫn sẽ chọc tức cậu, sẽ muốn bỏ đi, vì vậy cậu nghĩ, chi bằng khiến em ngủ say, sau khi ngủ sẽ yên tĩnh và ngoan ngoãn, không đi đâu cả.”
Thẩm Dần Xuyên nhìn anh chòng chọc, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Lăng Thần Nam nói tiếp: “Như vậy còn chưa đủ, dù thể lực em ấy không chống đỡ nổi, thần trí không rõ, nhưng vẫn muốn rời khỏi, tại sao phải rời khỏi? Cậu không nghĩ ra, chẳng phải muốn xây dựng một gia đình cùng cậu sao, chứ không phải là hai con người không trọn vẹn bị thế giới vứt bỏ mà sống nhờ vào nhau. Vì vậy cậu quyết định, nhốt em ấy lại, khóa chặt. Thì ra cái việc trong cuộc sống chỉ có nhau, chỉ hai người giao du với nhau mới là trạng thái lý tưởng à? Khoá em ấy trên giường, toàn bộ việc ăn uống ngủ nghỉ đều phải dựa vào cậu, như thể cậu là người thân nhất, tựa đứa trẻ sơ sinh yếu đuối, mà cậu là người duy nhất em ấy có thể dựa vào.”
Thẩm Dần Xuyên bấu ngón tay vào mép bàn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không rõ là do căng thẳng hay vì hưng phấn.
Những điều này đều là chuyện cũ mà Bạch Thịnh kể cho anh nghe, Lăng Thần Nam nghiến răng nói: “Có lúc cậu thậm chí nghĩ, kỳ thực cậu cũng không quan tâm em ấy có đẹp hay không, không, hoặc là nói cậu không quan tâm em ấy trông ra sao, dù có biến thành thế nào cậu cũng cảm thấy đẹp. Chi bằng chặt hết tứ chi em, cắt cuống họng, biến thành một đứa con nít không nói năng được gì, lần này, em ấy sẽ vĩnh viễn không đi đâu được nữa, người làm tổn thương cậu cũng sẽ không mở miệng được nữa, suốt đời này sẽ thuộc về cậu.”
“Nhưng em ấy lại lừa cậu, suýt chút nữa để em chạy mất, cậu nghĩ, sớm biết thế đã khiến em câm miệng, khiến em tàn phế, cho nên cậu mất khống chế, suýt thì đánh chết em ấy… Mà cậu cũng thật sự cho rằng mình đánh chết em ấy đi, nên nhất thời hồ đồ, còn chưa xác nhận rõ đã chôn sống em ấy.”
Hai tay Thẩm Dần Xuyên run lẩy bẩy, ghế ngồi trượt về phía sau nửa mét, phát ra tiếng vang rất lớn.
Lăng Thần Nam chồm người về phía trước, quan sát hắn ba giây, nheo mắt nói: “Cậu cương à? Nghe thuật lại quá trình này, cậu lại có thể sinh ra ham muốn tình dục?” Anh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu thật gớm ghiếc.”
Toàn thân Thẩm Dần Xuyên lập tức căng cứng, muốn đứng lên nhưng dưới chân vẫn còn còng, sẽ gây ra tiếng vang đánh động tới cảnh sát bên ngoài, liền cố gắng khống chế bản thân, nghiến răng hỏi: “Anh có ý gì?”
Lăng Thần Nam cười một nụ cười lạnh buốt: “Không có gì, chỉ là muốn tận mắt xác định một chút, loại người cặn bã như cậu, không nên thả ra ngoài xã hội.”
Thẩm Dần Xuyên cau mày, nhìn anh nửa ngày —— hình như đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn anh từ khi bước vào căn phòng này, hắn chần chờ hỏi: “Anh… anh rốt cuộc là ai, trong bản hồ sơ anh cầm rốt cuộc viết những gì?”
Hắn bỗng nhiên động thủ, vươn tay cướp lấy bản thảo trong tay Lăng Thần Nam, sau đó không thể tin được trợn mắt —— tất cả đều là những tờ giấy A4 trống rỗng, một chữ cũng không có.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Thần Nam đang đứng ở đối diện, lạnh lùng nhìn hắn từ trên cao xuống, nửa ngày sau mới hỏi: “Anh, anh rốt cuộc là ai?!”
Lăng Thần Nam mỉm cười —— nhưng ý cười không hề có trong mắt: “Trước đó cậu nói cái gì nhỉ, cậu có chứng yêu cầu sạch sẽ nghiêm trọng trong chuyện tình cảm? Bạch Thịnh trừ cậu ra không có ai khác?”
Thẩm Dần Xuyên muốn nói cái gì đó, nhưng bỗng nhiên ý thức được một điều: “Làm sao anh biết tên em ấy?”
Lăng Thần Nam nói: “Tôi là người yêu hiện tại của em ấy, có phải em ấy nói với cậu rằng em ấy không thích làm bot, vì không thoải mái? Nhưng lúc để tôi tiến vào lại kẹp chặt lấy tôi, không chịu thả tôi ra đấy.”
Câu nói này như vừa đốt một thùng dầu, Thẩm Dần Xuyên nhảy bật lên từ chỗ ngồi, phóng qua bên kia bàn vung một quyền, Lăng Thần Nam đã sớm chuẩn bị nhưng không thèm giơ tay chặn, chỉ thuận theo hướng đấm của hắn mà hơi nghiêng đầu rồi cũng thuận thế ngã xuống, Thẩm Dần Xuyên bị còng chân nên phát ra tiếng vang dội, hai mắt hắn đã đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn, hoàn toàn mất đi lý trí, hắn gào thét nhào tới. Lăng Thần Nam ngã xuống dưới bàn làm việc, theo bản năng mà bảo vệ phần đầu đã trúng hai quyền, sau đó cắn răng buông tay ra, Thẩm Dần Xuyên lập tức bóp chặp lấy cổ họng anh, chỉ vài giây ngắn ngủi anh đã cảm thấy não bộ thiếu oxy, hai mắt sung huyết, cảm giác buồn nôn dâng lên mãnh liệt.
Mà rất nhanh, trọng lượng trên người anh giảm bớt —— cảnh sát bên ngoài nghe thấy động tĩnh đã vọt vào, áp chế Thẩm Dần Xuyên trên mặt đất, không cho hắn giãy giụa mà còng tay hắn lại.
Lăng Thần Nam quỳ trên mặt đất ho khan mãnh liệt —— thị lực của anh nhanh chóng khôi phục, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt sinh lý ứa ra ở khóe mắt, cấp tốc mở ngăn kéo, lấy ra một liều thuốc đã chuẩn bị sẵn —— đây là thuốc an thần mạnh để tránh các trường hợp người bị tiêm đã miễn dịch với phần lớn thuốc an thần —— anh bước qua, chuẩn xác đâm vào tĩnh mạch của Thẩm Dần Xuyên mà bơm thuốc.
Liều lượng rất lớn, Thẩm Dần Xuyên giãy giụa không được bao lâu thì đã không nói được câu nào hoàn chỉnh nữa, rơi vào trạng thái bán hôn mê mà ngã nhoài ra, cảnh sát cứ thế vứt hắn trên mặt đất, có chút xem thường và ngại phiền phức mà nhìn nhìn, sau đó hỏi Lăng Thần Nam: “Không sao chứ bác sĩ?”
Lăng Thần Nam sờ sờ xương gò má và cằm chắc đã sưng lên rồi, nói: “Bị thương bên ngoài thôi, có điều hắn… khụ khụ, không thể thả ra.”
Một cảnh sát nói: “Xảy ra chuyện như vậy, việc giảm nhẹ án phạt phỏng chừng phải dẹp.”
Một người khác nói: “Phiền chết rồi, lại phải viết báo cáo, lúc đó bác sĩ giúp tôi với.”
Lăng Thần Nam nói: “Đương nhiên rồi, có điều… vấn đề của hắn không phải là giảm hay không giảm hình phạt, hắn… khụ khụ, chứng tâm thần rất nghiêm trọng, còn có khuynh hướng phản xã hội, e rằng sau khi ra tù sẽ tiếp tục tái phạm tội, hắn coi đấy là niềm vui, sẽ vì thế mà cảm thấy, khụ khụ, cảm thấy hưng phấn, nhất định phải chuyển hắn đến bệnh viện tâm thần chuyên môn hoặc bệnh việc tâm thần của nhà tù mà giam giữ, chừng nào bệnh tình thuyên chuyển mới thôi.”
Hai cảnh sát có chút sững sờ, trước đây chưa từng gặp phải tình huống như thế, hai người nhìn nhau một cái. Một người tuổi khá lớn nói với Lăng Thần Nam: “Mấy chuyện này chúng tôi không hiểu lắm, anh có chuyên môn, phiền anh cùng bàn giao, bây giờ chúng tôi dẫn hắn đi trước.”
Lăng Thần Nam nói: “Đừng giam hắn chung với phạm nhân khác, nguy hiểm.”
Cảnh sát gật gật đầu: “Cái này là chắc chắn rồi, trước hết cứ nhốt ở phòng tạm giam, sau đó xem xem nên đuổi hắn về nhà tù ban đầu hay là dựa theo như anh nói…”
Một người khác nói: “Phỏng chừng quá trình sẽ lâu.”
Lăng Thần Nam không nhịn được mà bắt đầu ho khan kịch liệt, bọn họ vội vã nhấc Thẩm Dần Xuyên lên kéo ra ngoài, Lăng Thần Nam bàn giao cho đồng nghiệp ở cuối hành lang để đến phòng y tế.
Vì vậy, các buổi hẹn hôm đó của Lăng Thần Nam đều hủy bỏ, mà chuyện anh bị phạm nhân tấn công trong lúc cố vấn đã truyền khắp trung tâm cải tạo chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi.
Danh sách chương