Dịch: Khởi Linh

***

Trong giây phút rơi xuống nước Chu Nhung chỉ có một cảm giác đó là── Rất lạnh!

Dòng nước ngầm lạnh thấu xương, y cố gắng bơi hai cái, hoạt động giãn gân cốt, dựa vào ánh đèn trên mũ giáp, nhìn thấy phía dưới chân không xa, Trương Anh Kiệt đang bị hai cái bóng trắng bệch giữ chặt, cậu ta tránh phải né trái cũng không thoát được kiếp bị zombie vướng lấy.

Chu Nhung sợ bắn trúng phải Trương Anh Kiệt, nhắm bắn một viên đạn vào zombie xong, mới nhận ra vì đang ở dưới nước nên góc độ bắn viên đạn bị chệch đi, nay chỉ còn cách bơi ra bắn đằng sau lưng zombie!

Song, căn bản chẳng thấm vào đâu!

Hành động giằng co kịch liệt dưới nước làm khí oxi hết sạch, Trương Anh Kiệt rốt cuộc không nín thở được nữa, không khí trong lá phổi thoát ra thành vô số bong bóng khí, cậu ta im hơi bặt tiếng chìm sâu xuống.

Chu Nhung thầm chửi một tiếng mẹ, quyết đoán lặn xuống theo, một con zombie ngâm nước trương phềnh to bự bơi đến bắt y, một con khác lại đuổi theo Trương Anh Kiệt.

Chu Nhung trở tay dùng báng súng đập thật mạnh đẩy lùi con zombie về sau, lực phản ngược khiến lưng y đụng phải mặt tường thang máy, kế đó bắn ngược trở về. Con zombie há cái mồm to gần như thối rữa với toàn bong bóng, tiến gần về phía trước, bị Chu Nhung dùng nòng súng chặn lại ở họng, nã đạn bắn óc vỡ tung tóe!

Màu máu đen xì của con zombie tức tốc chìm xuống, Chu Nhung cảm thấy lượng khí oxi của mình đã lên đến đỉnh điểm, thế nhưng lúc này y không hề mảy may chần chừ, cúi đầu chui xuống phương hướng Trương Anh Kiệt biến mất.

Trong nhiều trường hợp chết đuối, nhảy giếng là trường hợp không thể cứu hộ nhất. Bởi vì mặt tường trơn trượt không có lực điểm tựa, cũng rất khó vùng vẫy bơi lên trong không gian hẹp này; còn như Chu Nhung tăng tốc lặn xuống thế này sẽ khiến áp lực nước đột ngột gia tăng, lượng oxi nháy mắt sẽ tới giới hạn.

Lá phổi co giật kịch liệt, Chu Nhung cắn chặt răng nín nốt số oxi cuối cùng, đúng lúc này dòng nước bên người bất thình lình ùa ra dữ dội, con zombie lúc trước đuổi theo Trương Anh Kiệt đã bơi lên trên!

── Cái đê ca mờ!

Trong đầu Chu Nhung chỉ đọng lại mỗi suy nghĩ cuối cùng này, máu nóng dồn lên não, hung hăng nện một đấm!

Nếu bấy giờ đang ở trên mặt đất bằng phẳng, sức mạnh của cú đấm này của Chu Nhung sẽ đạt tới con số kỉ lục bốn trăm kg, có khả năng giành danh hiệu vua đấm bốc trên sân quyền anh. Thế nhưng với tình trạng cơ thể đang thiếu oxi cộng thêm dòng nước đã cản lại hầu hết sức mạnh của cú đấm, ngực của con zombie chỉ bị đánh thành một hố lõm, sau đó lại lắc lắc lư lư nhào về phía y.

Trước mắt Chu Nhung chuyển thành màu đen, y giãy dụa cầm khẩu tiểu liên, ấn mạnh cò súng!

Khẩu súng nã lung tung vài phát đạn làm phía đáy nước đục ngầu, phần đầu và thân thể con zombie nổ tung lòi ra vô số cơ quan, cuối cùng rơi hẳn xuống dưới đáy.

Lúc này, Chu Nhung thậm chí chẳng còn cảm nhận được sức sống của tay chân mình. Y rút súng về, cứng ngắc chìm xuống dưới, hai tay cố gắng sờ soạng, rốt cuộc đụng phải một cái chân không còn nhúc nhích.

Đế giày quân đội cưng cứng, bàn chân, thắt lưng võ trang, ba lô chiến thuật…..là Trương Anh Kiệt!

Giây phút này thực sự cứ như có thuốc trợ tim tức tốc tiêm thẳng vào cơ thể, Chu Nhung liều chút hơi sức cuối cùng nâng người kia lên, cố gắng duỗi chân bơi lên phía trên.

──Ngay sau đó chân y nặng xuống!

Hai cái tay cứng ngác lạnh lẽo vươn từ dưới đáy, bắt lấy cổ chân y.

Dòng nước ùa về phía trước, một con zombie bị trương phềnh trông rất mắc ói như một âm hồn bơi đến, cắn mạnh một cái vào bắp chân được lớp quần rằn ri che kín!

“………..!!”

Chu Nhung điên cuồng duỗi chân, dòng nước cũng ào ào theo, thế nhưng vì đang trong tình trạng cực kì thiếu oxi làm đầu óc y choáng váng, trước mắt tối đen, đến nỗi Chu Nhung còn không thể rút súng. Giữa lúc giãy dụa thoát khỏi con zombie, y há to mồm mình, hành động nhỏ nhặt không đáng kể này suýt nữa đã kết thúc sinh mệnh của Chu Nhung──

Bởi vì cổ họng đã mở ra, khí oxi còn sót lại trong lá phổi nháy mắt bị cuốn ra sạch sẽ, một lượng bọt khí lớn lập tức xông ra.

Đây là….kết thúc rồi đó sao? Ùm──

Một luồng ánh sáng mạnh chiếu từ trên xuống, một bóng người nhanh chóng lặn xuống, thoáng chốc sượt qua vai Chu Nhung.

Chu Nhung thực sự vô cùng suy yếu, ánh mắt rời rạc gần như không nhìn thấy gì. Hình ảnh cuối cùng trước khi hôn mê là người kia ngậm một con dao găm, xông thẳng đến con zombie, ánh đèn hắt ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn.

──Là Tư Nam.

Chu Nhung nhắm hai mắt mình lại, cuối cùng mất sạch toàn bộ ý thức.

“Tim vẫn còn đập…..”

“Cố lên!……………”

“Động đậy! Ảnh động đậy rồi!”

Chu Nhung mở bừng hai mắt, giãy giụa ngồi dậy, ho sặc ra một ngụm nước lớn.

Cơn ho này thực sự rất giống với câu trời đất u ám trăng trời mất sạch, suýt nữa đã xé tan lá phổi thành mảnh nhỏ, xoắn nó vào hết trong cổ họng. Một lúc sau, Chu Nhung rốt cuộc nhếch nhác không chịu nổi ngừng trận ho khan, liên tục hít thở, khàn giọng nói: “Anh Kiệt chú ấy…..”

Xuân Thảo mừng rỡ nói: “Nhung ca không sao!──Á, Tư Tiểu Nam?!”

Chu Nhung vừa mới ngẩng đầu, chỉ thấy Tư Nam quỳ ngay bên cạnh mình, trong một giây nghe thấy hai chữ “không sao” liền lẳng lặng ngả người về sau.

Chu Nhung hoảng sợ không nhỏ, vội vàng giơ tay ôm lấy, lại nhận thấy toàn thân Tư Nam ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch, đã ngất lịm đi.

“Thể lực cạn kiệt đó,” Trên mặt Xuân Thảo đầy nét mệt mỏi: “Hai bọn em thay nhau hô hấp nhân tạo với ép tim liên tục trong vòng mười phút.”

Chu Nhung dựa vào góc tường, để đầu của Tư Nam gối lên bụng mình, tinh bì lực tẫn quan sát chung quanh. Bọn họ đã đến được khu B, chỗ này hẳn là văn phòng của một nhân viên công tác nào đó, mặt tường bê tông dính đầy máu đen, văn kiện giấy tờ rơi tứ tung trên sàn, cửa hợp kim đóng chặt, hành lang bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng gào thét ngột ngạt trống rỗng của đám zombie.

Trương Anh Kiệt vẫn nằm bất động bên cạnh y, tựa như một người đã chết, chỉ khi nhìn cho thật kĩ mới thấy lồng ngực lên xuống rất nhỏ theo quy luật.

Chu Nhung mở miệng ho khụ hai tiếng trước, sau khi sặc nước cổ họng đau rát, gắng gượng hỏi: “Đây là thế nào?”

“Không gian dạng ống trong thang máy có giới hạn, em với Tư Tiểu Nam sợ hai người bọn anh không bơi ra được, đợi hai ba phút không thấy động tĩnh gì, nên chỉ có thể nhảy xuống tìm kiếm. Kết quả phát hiện anh bị zombie cuốn lấy, Tư Tiểu Nam dùng dao găm cắt đầu con zombie cắn anh, sau đó em dùng kíp mìn điện tử phá nổ, chúng ta bị dòng nước cuốn trôi ra khỏi thang máy…..”

“Nhưng mà lực xung kích khi phá cửa quá mạnh, đầu của anh với Anh Kiệt đều bị đập xuống,” Xuân Thảo lo lắng nhìn Trương Anh Kiệt: “Chắc không bị ngu đâu ha.”

Chu Nhung nhớ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn bắp chân của mình.

Ống quần rằn ri đã bị rách tung tóe, tuy nhiên nhờ phúc bộ đồ chống đạn toàn thân, da thịt cũng không bị thương.

“Anh Kiệt có bị zombie…..” Chu Nhung thấp giọng hỏi.

“Không có, lúc ảnh bị đập vẫn còn đeo mặt mặt nạ phòng hộ, chắc chắn trước khi bị zombie kéo xuống đã bảo vệ tốt đầu mặt. Chẳng qua quần áo của ảnh bị cắn rách tứ tung, toàn thân chỗ nào cũng đầy vết bầm tím, nhất thời không thể kiểm tra kịp.”

Chu Nhung xoay người dò xét mạch đập của Trương Anh Kiệt, tuy rằng nhỏ yếu nhưng vẫn vững vàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên y phát hiện dưới xoang mũi Trương Anh Kiệt còn vết máu chưa lau sạch hoàn toàn, bỗng nhiên ý thức được đến gì đó, giơ tay sờ dưới mũi mình một cái, quả nhiên cũng bị chịu áp lực của nước làm máu tuôn đầy hai bàn tay, nhất thời ngẩng phắt đầu: “Sao lại thế này?! Vừa nãy Tư Nam──”

Một bên má Tư Nam gối lên cơ bụng rắn chắc của Chu Nhung, thiêm thiếp ngủ, bất tỉnh nhân sự.

“Ba, hôm nay người gặp vận rồi.” Xuân Thảo mệt mỏi uể oải nói, “Anh không nhìn thấy tình trạng của Tư Tiểu Nam khi cứu anh lên đâu, lúc ấy cậu ấy đã bất ổn rồi, tinh thần không còn tỉnh táo, lúc ép tim hà hơi thổi ngạt em còn phải nghi ngờ lực tay của cậu ấy liệu có ép gãy xương sườn anh không kìa. Em bảo cậu ấy nghỉ ngơi một lát để em thay cho, kết quả gào hẳn vào tai mà cậu ấy cũng chẳng nghe thấy…..”

Chu Nhung nghe mà sững cả người.

“Hơn nữa,” Xuân Thảo chân thành nói, “Hai bọn anh mặt kề mặt nhảy disco với zombie lâu như vậy, mùi đấy cũng đủ khiến người ta xúc động, biết đâu chừng Tư Tiểu Nam bị hai người hun đến hôn mê cũng nên…..”

Chu Nhung rốt cuộc hoàn toàn thả lỏng cơ thể, lưng dựa vào góc tường, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng Tư Nam không nhận ra mùi pheromone của Alpha, thế nhưng dù sao cũng sẽ bị ảnh hưởng về mặt sinh lý, trong cơn mê man vẫn thấy hơi khó chịu, một mực xoay người trằn trọc không yên. Chu Nhung ôm hắn khẽ xê dịch, để cơ thể của hắn rúc vào khuỷu tay rắn chắc của mình, lại vỗ nhẹ sau lưng hắn, định dùng cách này vỗ về hắn ngủ yên.

Rất lâu sau Tư Nam cuối cùng cũng ngon giấc lại, hô hấp chậm rãi đều đều với sâu dần, chỉ có điều mi tâm vẫn bất giác nhăn tít.

Khuôn mặt của hắn vẫn vô cùng non nớt, bởi vì là con lai á âu, mặt mày vẫn góc cạnh hơn người bình thường một chút, nước da sau khi ngâm nước trắng đến độ rùng mình ớn lạnh.

Song giữa mi gian của hắn sớm đã có nếp nhăn, phảng phất như lúc nào cũng nhăn tít, thuộc kiểu có tâm sự nặng nề.

Chu Nhung bón cho hắn chút nước, dùng ngón cái lau đi vệt nước, để lại một vết hồng rất nhỏ ở khóe môi.

“Anh sơ ý quá, lúc ở trong đó không nhìn thấy buồng thang máy, anh phải nghĩ ra mới phải.” Chu Nhung trầm thấp nói: “Trong thời gian khu tránh nạn bùng phát virus, nguồn điện sẽ bị cắt ngay tức khắc, thang máy sẽ rơi thẳng xuống phía dưới cùng, bên trong có người không bị ngã chết, mà sau này vì vết thương ngâm nước chứa virus nên bị lây nhiễm rồi biến thành zombie, cứ luôn hoạt động trong thang máy……May mắn mọi người đều không sao cả, nếu không.”

Tiếng của y dừng lại, không nói thêm lời gì nữa.

“Nếu không thì sao, anh định đền mạng à,” Xuân Thảo lười biếng cười toe: “Đừng ngốc thế chứ Nhung ca, sống chết có số, mọi người đều biết cái chuyện này mà.”

Chu Nhung bật cười, không nhắc đến đề tài này nữa, Tư Nam nằm trong lòng y không yên, người run cầm cập, từ từ mở to mắt.

“………….”

Chu Nhung cúi sát người thật gần, chỉ nghe thấy hắn nói thầm thì: “…………Anh có mùi……….”

Chu Nhung khựng lại, cười vỗ nhẹ mặt hắn: “Ngâm nước lâu thế, cậu còn trông mong ngửi thấy mùi nước hoa Chanel no. 5 à? Có mùi là chuyện bình thường không phải sao.”

Tư Nam nhắm chặt mắt, một lát sau lại mở ra, lặp đi lặp lại vài lần rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn, ngồi dậy hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Xuân Thảo đang tựa ở phía đối diện dùng ánh mắt lên án nhìn chăm chăm vào ông ba hờ nhà mình, nghe thấy thế bèn nhấn nhấn đồng hồ dạ quang: “Mười một giờ rưỡi, đã năm tiếng rưỡi kể từ khi chúng ta đi vào căn cứ.”

“Được rồi, nghỉ ngơi với hồi phục đã xong, sẵn sàng lên đường thôi!” Chu Nhung đá một cái vào mông Trương Anh Kiệt, người sau chẳng hề động đậy vẫn đang ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Chu Nhung đành bó tay, chỉ có thể bảo Xuân Thảo vác Trương Anh Kiệt đi, còn mình cõng trang bị của Xuân Thảo, lắc lắc lư lư đứng dậy.

“Hiện tại chúng ta đang ở lối vào của phòng liên lạc thông tin căn cứ, phòng liên lạc vệ tinh khẩn cấp ở ngay trong này.” Chu Nhung chỉ vào chấm đỏ trên bản đồ của tablet, nói: “Còn khoảng hai trăm mét sẽ đến con đường này, cần phải đi qua hai hành lang và một cửa thoát hiểm hợp kim, đồng chí Tiểu Tư phụ trách cho nổ phá sập cửa.”

“Sau khi gửi tín hiệu liên lạc vệ tinh, phải tiến thẳng đến khu E trong vòng hai giờ theo kế hoạch, Sở nghiên cứu virus nằm ở đây……Đây là khu vực có độ nguy hiểm cực cao, không ai được hiếu chiến, một khi xác định không thể xông vào bắt buộc phải rút khỏi ngay lập tức. Con đường rút lui chúng ta đã tính sẵn trước đó, tập hợp tại lối vào của khu vực hệ thống giao thông trung tâm, nếu đội của Nhan Hào không bị diệt toàn quân, lúc trở về chúng ta sẽ được ngồi trên xe bọc thép mới.” Chu Nhung quơ quơ tablet: “──Có câu hỏi gì không?”

Không có ai giơ tay lên.

Xuân Thảo gian nan kéo Trương Anh Kiệt, người sau hai chân chỉ có thể lết trên mặt đất. Tư Nam ngồi khoanh chân dụi dụi mắt, dụi đến nỗi khóe mắt đỏ bừng, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

“Khá lắm, tất cả mọi người đều đang sục sôi ý chí chiến đấu vô cùng.” Chu Nhung vỗ tay, hăng hái nói: “Tiếp theo xin mọi người đi theo anh, tiến đến ánh bình minh thắng lợi!”

Chu Nhung vừa quay người, bỗng nhiên tiếng của Tư Nam vang lên ở đằng sau lưng: “Nhung ca.”

“?”

Chu Nhung quay phắt đầu lại, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Tư Nam ôm chặt.

Cả khuôn mặt Tư Nam gần như vùi trong hõm gáy của Chu Nhung, không nói gì cũng chẳng nhúc nhích. Hắn giữ nguyên tư thế này ước chừng khoảng hơn mười giây, cuối cùng ngẩng đầu, như trút được gánh nặng vỗ bộp bộp vào tấm lưng vừa tháo vác vừa nóng hừng hực đang cứng đờ như hóa đá của Chu Nhung.

“Thiệt may quá, anh không chết.”

Tư Nam lùi về sau nửa bước, nhìn vào đôi mắt Chu Nhung, nói nghiêm túc: “Tôi không muốn bất cứ ai chết đâu.”

Sau đó hắn cúi người nhặt ba lô chiến thuật khoác lên vai, lách qua cơ thể vẫn bất động sừng sững của Chu Nhung, đi tuốt về phía trước.

Không khí đọng lại rất lâu rất lâu sau, hai mắt Chu Nhung rốt cuộc cũng chớp chớp, cứ như được bật công tắc điện, rốt cuộc cũng sống lại.

“………..Xuân Thảo,” Cả người y như thể lơ lửng trên đám mây: “Ba ba cho con một cơ hội cuối cùng……Giữa Nhan Hào và ba ba, con định về phe ai đây?”

Ấy vậy mà Xuân Thảo lại vô cùng đồng tình đánh giá y, chậm rãi lắc lắc đầu: “Con chỉ rõ sau khi cậu ấy phát hiện bản thân bị chúng ta lừa gạt, cuộc sống của ba chắc chắn sẽ rất thảm, nhất định còn thảm hơn cả Nhan Hào….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện