Vì vậy, ngày hôm sau, tôi bèn chạy ngược chạy xuôi theo chân chú ấy, hồ sơ được dùng quan hệ để niêm phong lại và đẩy thẳng tới khu vực cơ mật, các khía cạnh của lý lịch cũng được sàng lọc lại một lần; thậm chí ngay cả lịch sử cuộc gọi gần đây cũng được ghi chép lại. Trịnh Cường hỏi quan hệ giữa tôi và Trương Thần là như thế nào, tôi nghĩ nghĩ rồi trả lời một câu: “Một người bạn đang cãi nhau với tôi.”
Chúng tôi đã từng là bạn bè, bây giờ cãi cọ ầm ĩ, tôi thấy cái hình dung này là thích hợp nhất.
Thủ tục đều đã làm gần xong xuôi hết rồi, Trịnh Cường chuyển khoản trước cho tôi ba ngàn nhân dân tệ, tôi hỏi chú ấy xem đây là tiền gì, chú ấy nói đây là tiền mua bảo hiểm; tôi vô cùng kinh ngạc mà liếc mắt nhìn chú ấy một cái. Chú ấy vẫn cười như phật Di Lặc như trước: “Nhà nước có bảo hiểm của nhà nước, còn đây là số tiền được đặc biệt phê duyệt mỗi năm một lần để cậu có thể mua thêm bảo hiểm thương mại ở bên ngoài; hệ số rủi ro khi chúng ta làm cái ngành nghề này là rất cao, cậu mua nhiều bảo hiểm chút nào thì tôi thấy yên tâm hơn chút đấy.”
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy là bản thân đã trót leo lên thuyền giặc, mặc dù tôi đã lên rồi nhưng tạm thời thì tôi cũng không thấy hối hận và muốn rút lui.
Tùy tiện tìm một ứng dụng bảo hiểm trên mạng chuyên môn phụ trách về các sự cố ngoài ý muốn, sau khi nộp tiền bảo hiểm một năm, chỗ người thụ hưởng cần phải có số căn cước, tôi nghĩ rồi lại nghĩ, vậy mà người tôi nhớ đến chỉ có mỗi Trương Thần.
Vì vậy, như có quỷ thần xui khiến, tôi đã để lại tên, số điện thoại và số thẻ căn cước của hắn.
Ngày hôm sau tôi bắt một chuyến tàu giường nằm để chuẩn bị đi tới Hán Đông, vì giờ đang không phải là lúc cao điểm của mùa du lịch nên tôi đã mua trọn hai cái giường nằm ở phía bên dưới, trong khoang tàu cũng không có nhiều người cho lắm. Trịnh Cường lớn hơn tôi gần hai mươi tuổi, chú ấy bảo tôi cứ gọi chú Trịnh là được rồi. Trên đường đi, tôi hỏi chú Trịnh tại sao lại không chọn đi máy bay hoặc là đi tàu cao tốc, chú Trịnh trả lời tôi một câu là phải tiết kiệm tiền, chi phí đi lại tính theo cấp bậc của chú Trịnh thì đủ rồi, còn tôi thì không.
Khi tôi nghiêm túc hỏi thăm về cấp bậc của mình lúc này thì được biết là tôi đã chuyển từ cán bộ cấp phòng sang thư ký cơ sở, vé giường nằm là ba trăm linh một tệ, tôi còn phải bỏ tiền ra trả thêm cho một tệ bị dư ra kia.
Chú Trịnh trải chăn ra, thoải mái nằm xuống, nói: “Đây cũng là tại cậu thôi, tự nhiên đang yên đang lành lại đi từ chức làm gì thế hả? Sau khi từ chức thì lại biến mất một tháng, không thể nào liên lạc được, cộng thêm việc cậu đã cắt đứt hết các mối quan hệ trong quá khứ của cậu; thế nên đương nhiên là giờ cậu phải dựa theo cấp bậc thấp nhất mà tính thôi.”
“... Ngay cả sinh viên mới vào cũng có cấp bậc cao hơn tôi đó chú Trịnh à.”
“Đúng vậy, bị kích thích rồi đúng không?”
“Thế cái chuyện mà ngài nói với tôi là quá khẩn cấp, nhất định phải mau chóng chạy tới là?”
“Chuyện này rất khẩn cấp nhưng không được vội vàng, chúng ta phải tuyệt đối tỉnh táo, đừng để bị nắm mũi dắt đi.”
“Thế ngài cho tôi chút thông tin đi ạ?”
“Tất cả đều ở trong cái túi dưới chân của tôi đấy, tự cậu lục lọi lấy ra mà xem một chút đi, tôi đi ngủ một giấc trước đã.”
Vừa dứt lời, chú Trịnh xoay người đi rồi chìm vào giấc ngủ, tôi vừa nghĩ chú ấy quá mức yên tâm về mình vừa cầm túi xách của chú ấy lên, sau đó tôi rút ra một túi giấy xi măng.
Trên chỗ niêm phong của túi xi măng có chuỗi các số và chữ không đều nhau, bên cạnh đó, cái chỗ gọi là niêm phong còn chẳng được niêm phong, tài liệu bên trong có thể dễ dàng lấy ra bằng cách xỏ một sợi chỉ luôn qua rãnh.
Trên cùng là một lá thư tố cáo nặc danh.
Tàu hỏa lắc la lắc lư, phát ra những tiếng leng keng leng keng theo quy luật, lúc đầu tôi đọc rất là nhanh, về sao thì càng xem càng chậm, lúc đọc đến phần cuối cùng, tôi nhìn thấy dòng chữ ký tên —— đó là một tội phạm đã cùng thông đồng làm bậy.
Bức thư được in trên khổ giấy A4 thông thường nhất, thư báo cáo này đã được viết cách đây nửa năm.
Tôi thả phong thư này xuống, bắt đầu kiểm tra những tài liệu khác, có cả bằng chứng do người tố cáo cung cấp, cũng có cả bằng chứng do chú Trịnh và những người khác thu thập được. Tôi xem qua hết tất cả các tài liệu trong tập hồ sơ một lượt, cho dù dựa vào kinh nghiệm đi báo cáo một lần duy nhất của tôi để xem thì hết thảy tư liệu nằm bên trong túi giấy, tính gộp lại thì cũng không thể nào xác minh được tính chính xác của thư tố cáo, hay nói một cách đơn giản thì là chứng cứ không đủ.
Tôi lục lọi lấy bức thư tố cáo ra, cố gắng tìm một ít manh mối và tâm lý của người tố giác từ lá thư đó.
Đọc qua thì phong thư này khá là giống với một bản báo cáo công tác, có thể thấy người viết bức thư này không hay, người đó dùng ngôn ngữ đơn giản và ngắn gọn để giải thích nội dung của bản tố cáo, tố cáo ban lãnh đạo của Hán Đông lợi dụng chức quyền, tham ô tài sản công, thu nhận hối lộ, cản trở một cách nghiêm trọng sự phát triển của doanh nghiệp tư nhân địa phương, bên dưới văn bản là hàng loạt các loại bảng biểu.
Trọng điểm được nêu trong thư tố cáo có ba chuyện: Một là chuyện các doanh nghiệp đấu thầu nội bộ cho dự án tái thiết khu đô thị cũ của Hán Đông; hai là việc phân phối quỹ xóa đói giảm nghèo ở Hán Đông vẫn còn rất đỗi chậm chạp, một số khoản tiền quỹ không rõ ràng; ba là có sự khác biệt nghiêm trọng giữa thuế được báo cáo và thuế thực tế.
Ba chuyện này có thể xảy ra ở bất cứ đâu, nhưng tình huống sẽ không quá mức nghiêm trọng và con số sẽ không có sự chênh lệch quá lớn. Nếu như bức thư tố cáo này là thật, vậy thì Hán Đông sẽ làm mới giới hạn của số lượng tiền tham nhũng đã bị từng vạch trần trong những năm trở về trước.
Mà vấn đề nằm ở chỗ, tự thân người tố cáo không thể cung cấp ra những chứng cứ xác đáng hơn, người của tổ tuần tra đã từng đến Hán Đông để điều tra thu thập chứng cứ trong khoảng nửa năm, điều tra từng mục một nhưng không phát hiện ra vấn đề gì lớn, tuy có vấn đề nhỏ nhưng chúng cũng không nằm trong phạm vi vi phạm pháp luật.
Bởi vậy về cơ bản thì có thể kết luận là mặc dù lá thư tố cáo này nói chắc như đinh đóng cột nhưng nó lại chẳng hề có tính chân thực, đây là quan điểm tôi đưa ra sau khi đã xem qua hết tất cả các loại tài liệu. Tuy nhiên, vào giờ khắc này chuyện tôi và Trịnh Cường đang ngồi trên chuyến tàu để chạy tới Hán Đông là đã có thể chứng minh có vấn đề phức tạp tồn tại trong chuyện này và những đồng nghiệp chưa gặp của tôi đã bị thương do công việc này càng chứng minh một cách chắc chắn hơn về việc này.
Tôi lần lượt bỏ từng tập tài liệu vào túi xi măng, sau đó lại bỏ túi xi măng vào trong cặp của Trịnh Cường. Đọc lâu khiến tôi cảm thấy choáng đầu nhức óc, tôi không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên day day vùng giữa lông mày, sau đó tôi nằm xuống giường, chui vào trong chăn.
Mới vừa nhắm mắt lại thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tôi ngơ ra một lát mới nhận ra được đó là tiếng chuông của chiếc điện thoại di động mới —— ngày hôm qua, Trịnh Cường đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động hàng nội địa, đổi nó với cái điện thoại mà tôi đang dùng, nói là dùng thứ này tương đối bảo mật, tôi cũng nhận được một cái thẻ sim điện thoại mới, vừa mới nãy chính là tiếng nhận được tin nhắn mới.
Tôi mở mắt ra bèn nhìn thấy một dãy số mà tôi đã thuộc nằm lòng, suy nghĩ một chút, vẫn nhấp vào nút nghe.
“Trần Hòa Bình, ngày hôm nay tôi mới vừa về nước, đừng nói thêm gì với tôi nữa, vũng nước bên phía Hán Đông rất là sâu, tự cậu phải biết cẩn thận hơn đấy.”
Câu nói này của hắn thậm chí còn mang theo ý lo lắng, tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn lại cho hắn hai chữ “Cảm ơn”.
Chúng tôi ngồi tàu hỏa đi suốt một đêm, cuối cùng cũng tới Hán Đông. Chẳng có nhân viên nào đến tiếp đón chúng tôi, thế nên vừa xuống xe là chúng tôi đã phải xếp thành một hàng dài để chờ xe taxi.
Trịnh Cường vẫn còn tâm trạng để trêu ghẹo tôi, chú ấy nói: “Lâu lắm rồi cậu mới tự mình xếp hàng bắt taxi đúng không?”
“Tôi vẫn luôn đi xe buýt để đi làm và đi về mà.” Tôi rất bình tĩnh trả lời chú ấy: “Nhưng chú thì khác, hầu như chú không phải động chân khi chú đi làm, ấy vậy mà đi công tác lại phải đứng đây để xếp hàng, chú có thấy sự chênh lệch nào về tâm lý không ạ?”
“Cái thằng bé này.” Trịnh Cường vỗ vỗ bờ vai của tôi, chú ấy cũng ngay lập tức nở nụ cười.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng chờ bắt được một chiếc taxi để đi đến một ngôi nhà thuê trong một khu dân cư, ở đó chúng tôi gặp hai nam hai nữ, tất cả bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi khi tôi vào làm ở tổ tuần tra.
Trịnh Cường giới thiệu với tôi: “Lý Dương, Trần Khải, Vương Hải Dương, Từ Tùng Tùng, đây là Trần Hòa Bình.”
Lý Dương là một người đàn ông gầy gò tầm ba mươi tuổi, đang ngồi gõ bàn phím, nghe vậy thì anh ta bèn gật đầu với tôi một cái.
Trần Khải lớn tuổi hơn một chút, ngoài bốn mươi rồi, vì đang bận gọi điện thoại nên chỉ vẫy vẫy tay với tôi.
Vương Hải Dương và Từ Tùng Tùng là hai cô gái và tuổi của các quý cô luôn là một ẩn số; các cô ấy đang đang phân loại sắp xếp thông tin. Vương Hải Dương trắng hơn một chút, Từ Tùng Tùng đeo một cặp kính gọng đen, cả hai người họ đều đang cười với tôi.
Tôi lần lượt chào hỏi từng người một, Trịnh Cường trực tiếp ném cho tôi ba tập tài liệu, nói: “Không phải trước đây cậu làm ở Ủy ban Kinh tế à? Cậu xem thử mấy cái tài liệu này đi, xem xem nó có vấn đề gì không.”
Tôi nâng ba tập tài liệu này lên, có hơi khó khăn đấy.
Trịnh Cường cười cười: “Không có tiệc mừng đâu, đi làm việc đi, chàng trai.”
“Được rồi, chỉ là lâu rồi tôi chưa xem lại mấy cái thứ này, thế nên có lẽ là hiệu suất của tôi sẽ không được nhanh đâu.”
“Không sao, cậu nhìn hiểu là được rồi.”
Vì vậy, tôi bèn tìm một khoảng trống và bắt đầu làm việc, đã lâu rồi tôi không có đọc lại những hợp đồng này, thế nên lúc mới bắt đầu còn có chút không kịp thích ứng, nhưng chẳng mấy chốc là tôi đã tiến vào trạng thái.
Buổi trưa, chú Trịnh gọi thức ăn ở bên ngoài về, mọi người đều bỏ công việc trong tay xuống, bắt đầu ăn thức ăn ngoài. Họ vừa ăn vừa trao đổi về những thu hoạch mà họ đã có được vào buổi sáng —— không có bất kỳ thu hoạch nào, tất cả những tài liệu mà họ có thể lấy được đều vô cùng hoàn hảo, ngay cả những sai sót cũng rất chính xác và tự nhiên; các cuộc gọi điện thoại, các khoản thanh toán, các loại hợp đồng và phê duyệt dự án đều không có vấn đề gì. Nếu như không thể tìm được vấn đề trên giấy tờ thì họ chỉ có thể âm thầm đến đó thăm hỏi chút vậy.
Chú Trịnh là người đầu tiên hỏi tôi nghĩ thế nào về chuyện này, nhưng khi tôi đề nghị nên đi đến đó để dò hỏi thì lại bị mọi người nhất trí phản đối; chẳng vì lý do nào khác mà là do hai người đồng nghiệp của tôi đã bất ngờ bị tai nạn trong chuyến thăm này, đến nay họ vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
“Tai nạn lao động” mà Trịnh Cường đã từng nói lúc trước quá mức nghiêm trọng, cũng khó trách người có nguồn tin tức linh thông không muốn tiến vào làm cho tổ tuần tra, lần đi đến Hán Đông này là để ngâm mình trong một vũng nước đục.
“Sợ à?” Trịnh Cường hỏi tôi.
“Sợ, nhưng dù sao cũng là công việc, đến cùng thì vẫn cần phải đi làm, ngài nói có đúng không.”
Trịnh Cường thở phào một cái, vỗ vỗ bờ vai của tôi: “Tạm thời từ bỏ việc thăm hỏi, tôi đi lấy một ít tài liệu ra, mọi người xem trước một chút đi.”
Hai người đồng nghiệp vẫn còn đang hôn mê nằm trong bệnh viện kia nhất định là đã phát hiện ra cái gì đó thì họ mới rơi vào cảnh bị trả thù như thế này. Tôi hỏi Lý Dương tại sao bọn họ lại bị thương, Lý Dương đáp lại với một vẻ mặt quá mức bình tĩnh: “Một người đang đi trên đường thì bị bồn hoa ở trên tầng sáu rơi trúng đầu do nó bị gió thổi bay, còn một người thì lái xe vào ngày mưa, gặp phải vũng nước trên đường, không chú ý đến nó lắm, kết quả là mặt đường bị sập xuống, ngay cả người và xe đều rơi xuống đó.”
“Nghe thì có vẻ như đây chỉ là những vụ tai nạn bất ngờ xảy ra.”
“Nhìn qua thì cũng giống như là tai nạn bất ngờ.” Từ Tùng Tùng chêm thêm một câu: “Hai vụ tai nạn xảy ra cách nhau hàng chục ngày, ấy vậy mà lại chẳng điều tra được một chút vấn đề nào.” (App TƳT)
“Nhưng trên cõi đời này lấy đâu ra nhiều việc ngoài ý muốn như vậy chứ.”
Nghe tôi nói câu nói này, Từ Tùng Tùng khó khăn nhếch khóe miệng, cô ấy nói: “Thật ra thì tôi cũng sợ, nhưng sợ thì cũng không thể lùi bước về sau, nếu như chúng ta lùi lại thì thật sự không còn ai dám tra xét nữa.”
Cuộc điều tra vào buổi chiều vẫn không có chút tiến triển nào, Từ Tùng Tùng và Vương Hải Dương xuống tầng đi mua đồ ăn rồi làm một bữa cơm, còn mua thêm vài chai nước ngọt; đồng nghiệp mới hoan nghênh sự gia nhập của tôi, tôi kính nhờ họ chăm sóc mình nhiều hơn, bầu không khí cũng coi như khá vui vẻ.
Cơm ăn được một nửa, điện thoại di động của Trịnh Cường vang lên, chú ấy không đi ra ngoài mà dứt khoát nhận điện thoại, chúng tôi nhìn thấy khuôn mặt đang cười giống y như phật Di Lặc của chú ấy biến mất trong nháy mắt, tay cũng nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động.
Chú ấy nhẹ giọng trả lời một câu được rồi cúp điện thoại.
Dưới tầm mắt của chúng tôi, chú ấy đỏ mắt nói: “Chung Dũng đi rồi.”
Chung Dũng chính là người đồng nghiệp bị sạt lở xe, vốn dĩ bệnh tình của anh ấy đã ổn định rồi, bác sĩ còn nói là anh ấy có thể tỉnh lại trong vài ngày tới, nhưng không ai ngờ là trong vòng ba phút sau khi phát hiện ra điều bất thường, anh ấy đã ra đi mãi mãi.
Chúng tôi đang ở trên xe buýt chạy thẳng đến chỗ bệnh viện, Từ Tùng Tùng vừa khóc nức nở vừa nói cho tôi biết, khi nhóm người bên chúng tôi chạy tới bệnh viện thì các điều tra viên địa phương đã đến hiện trường và bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết rồi. Suốt đường đi Trịnh Cường vẫn luôn gọi điện thoại, thông qua con đường đặc thù để xin người đến viện trợ, có thể nhìn thấy rất nhiều người mặc đồng phục giống nhau tại hiện trường.
Chúng tôi đều biết cái chết của Chung Dũng rất kỳ lạ, nhưng sau khi bận rộn suốt một đêm, chúng tôi vẫn không thể tìm được bất kỳ manh mối nào y như trước —— tình trạng bệnh tình xấu đi “vừa đúng” với việc cấp cứu không có hiệu lực. Vào đêm hôm ấy, trong tiếng khóc nho nhỏ của các vị đồng nghiệp, lần đầu tiên tôi nhận ra sự khủng khiếp của quyền lực.
Chúng tôi đã từng là bạn bè, bây giờ cãi cọ ầm ĩ, tôi thấy cái hình dung này là thích hợp nhất.
Thủ tục đều đã làm gần xong xuôi hết rồi, Trịnh Cường chuyển khoản trước cho tôi ba ngàn nhân dân tệ, tôi hỏi chú ấy xem đây là tiền gì, chú ấy nói đây là tiền mua bảo hiểm; tôi vô cùng kinh ngạc mà liếc mắt nhìn chú ấy một cái. Chú ấy vẫn cười như phật Di Lặc như trước: “Nhà nước có bảo hiểm của nhà nước, còn đây là số tiền được đặc biệt phê duyệt mỗi năm một lần để cậu có thể mua thêm bảo hiểm thương mại ở bên ngoài; hệ số rủi ro khi chúng ta làm cái ngành nghề này là rất cao, cậu mua nhiều bảo hiểm chút nào thì tôi thấy yên tâm hơn chút đấy.”
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy là bản thân đã trót leo lên thuyền giặc, mặc dù tôi đã lên rồi nhưng tạm thời thì tôi cũng không thấy hối hận và muốn rút lui.
Tùy tiện tìm một ứng dụng bảo hiểm trên mạng chuyên môn phụ trách về các sự cố ngoài ý muốn, sau khi nộp tiền bảo hiểm một năm, chỗ người thụ hưởng cần phải có số căn cước, tôi nghĩ rồi lại nghĩ, vậy mà người tôi nhớ đến chỉ có mỗi Trương Thần.
Vì vậy, như có quỷ thần xui khiến, tôi đã để lại tên, số điện thoại và số thẻ căn cước của hắn.
Ngày hôm sau tôi bắt một chuyến tàu giường nằm để chuẩn bị đi tới Hán Đông, vì giờ đang không phải là lúc cao điểm của mùa du lịch nên tôi đã mua trọn hai cái giường nằm ở phía bên dưới, trong khoang tàu cũng không có nhiều người cho lắm. Trịnh Cường lớn hơn tôi gần hai mươi tuổi, chú ấy bảo tôi cứ gọi chú Trịnh là được rồi. Trên đường đi, tôi hỏi chú Trịnh tại sao lại không chọn đi máy bay hoặc là đi tàu cao tốc, chú Trịnh trả lời tôi một câu là phải tiết kiệm tiền, chi phí đi lại tính theo cấp bậc của chú Trịnh thì đủ rồi, còn tôi thì không.
Khi tôi nghiêm túc hỏi thăm về cấp bậc của mình lúc này thì được biết là tôi đã chuyển từ cán bộ cấp phòng sang thư ký cơ sở, vé giường nằm là ba trăm linh một tệ, tôi còn phải bỏ tiền ra trả thêm cho một tệ bị dư ra kia.
Chú Trịnh trải chăn ra, thoải mái nằm xuống, nói: “Đây cũng là tại cậu thôi, tự nhiên đang yên đang lành lại đi từ chức làm gì thế hả? Sau khi từ chức thì lại biến mất một tháng, không thể nào liên lạc được, cộng thêm việc cậu đã cắt đứt hết các mối quan hệ trong quá khứ của cậu; thế nên đương nhiên là giờ cậu phải dựa theo cấp bậc thấp nhất mà tính thôi.”
“... Ngay cả sinh viên mới vào cũng có cấp bậc cao hơn tôi đó chú Trịnh à.”
“Đúng vậy, bị kích thích rồi đúng không?”
“Thế cái chuyện mà ngài nói với tôi là quá khẩn cấp, nhất định phải mau chóng chạy tới là?”
“Chuyện này rất khẩn cấp nhưng không được vội vàng, chúng ta phải tuyệt đối tỉnh táo, đừng để bị nắm mũi dắt đi.”
“Thế ngài cho tôi chút thông tin đi ạ?”
“Tất cả đều ở trong cái túi dưới chân của tôi đấy, tự cậu lục lọi lấy ra mà xem một chút đi, tôi đi ngủ một giấc trước đã.”
Vừa dứt lời, chú Trịnh xoay người đi rồi chìm vào giấc ngủ, tôi vừa nghĩ chú ấy quá mức yên tâm về mình vừa cầm túi xách của chú ấy lên, sau đó tôi rút ra một túi giấy xi măng.
Trên chỗ niêm phong của túi xi măng có chuỗi các số và chữ không đều nhau, bên cạnh đó, cái chỗ gọi là niêm phong còn chẳng được niêm phong, tài liệu bên trong có thể dễ dàng lấy ra bằng cách xỏ một sợi chỉ luôn qua rãnh.
Trên cùng là một lá thư tố cáo nặc danh.
Tàu hỏa lắc la lắc lư, phát ra những tiếng leng keng leng keng theo quy luật, lúc đầu tôi đọc rất là nhanh, về sao thì càng xem càng chậm, lúc đọc đến phần cuối cùng, tôi nhìn thấy dòng chữ ký tên —— đó là một tội phạm đã cùng thông đồng làm bậy.
Bức thư được in trên khổ giấy A4 thông thường nhất, thư báo cáo này đã được viết cách đây nửa năm.
Tôi thả phong thư này xuống, bắt đầu kiểm tra những tài liệu khác, có cả bằng chứng do người tố cáo cung cấp, cũng có cả bằng chứng do chú Trịnh và những người khác thu thập được. Tôi xem qua hết tất cả các tài liệu trong tập hồ sơ một lượt, cho dù dựa vào kinh nghiệm đi báo cáo một lần duy nhất của tôi để xem thì hết thảy tư liệu nằm bên trong túi giấy, tính gộp lại thì cũng không thể nào xác minh được tính chính xác của thư tố cáo, hay nói một cách đơn giản thì là chứng cứ không đủ.
Tôi lục lọi lấy bức thư tố cáo ra, cố gắng tìm một ít manh mối và tâm lý của người tố giác từ lá thư đó.
Đọc qua thì phong thư này khá là giống với một bản báo cáo công tác, có thể thấy người viết bức thư này không hay, người đó dùng ngôn ngữ đơn giản và ngắn gọn để giải thích nội dung của bản tố cáo, tố cáo ban lãnh đạo của Hán Đông lợi dụng chức quyền, tham ô tài sản công, thu nhận hối lộ, cản trở một cách nghiêm trọng sự phát triển của doanh nghiệp tư nhân địa phương, bên dưới văn bản là hàng loạt các loại bảng biểu.
Trọng điểm được nêu trong thư tố cáo có ba chuyện: Một là chuyện các doanh nghiệp đấu thầu nội bộ cho dự án tái thiết khu đô thị cũ của Hán Đông; hai là việc phân phối quỹ xóa đói giảm nghèo ở Hán Đông vẫn còn rất đỗi chậm chạp, một số khoản tiền quỹ không rõ ràng; ba là có sự khác biệt nghiêm trọng giữa thuế được báo cáo và thuế thực tế.
Ba chuyện này có thể xảy ra ở bất cứ đâu, nhưng tình huống sẽ không quá mức nghiêm trọng và con số sẽ không có sự chênh lệch quá lớn. Nếu như bức thư tố cáo này là thật, vậy thì Hán Đông sẽ làm mới giới hạn của số lượng tiền tham nhũng đã bị từng vạch trần trong những năm trở về trước.
Mà vấn đề nằm ở chỗ, tự thân người tố cáo không thể cung cấp ra những chứng cứ xác đáng hơn, người của tổ tuần tra đã từng đến Hán Đông để điều tra thu thập chứng cứ trong khoảng nửa năm, điều tra từng mục một nhưng không phát hiện ra vấn đề gì lớn, tuy có vấn đề nhỏ nhưng chúng cũng không nằm trong phạm vi vi phạm pháp luật.
Bởi vậy về cơ bản thì có thể kết luận là mặc dù lá thư tố cáo này nói chắc như đinh đóng cột nhưng nó lại chẳng hề có tính chân thực, đây là quan điểm tôi đưa ra sau khi đã xem qua hết tất cả các loại tài liệu. Tuy nhiên, vào giờ khắc này chuyện tôi và Trịnh Cường đang ngồi trên chuyến tàu để chạy tới Hán Đông là đã có thể chứng minh có vấn đề phức tạp tồn tại trong chuyện này và những đồng nghiệp chưa gặp của tôi đã bị thương do công việc này càng chứng minh một cách chắc chắn hơn về việc này.
Tôi lần lượt bỏ từng tập tài liệu vào túi xi măng, sau đó lại bỏ túi xi măng vào trong cặp của Trịnh Cường. Đọc lâu khiến tôi cảm thấy choáng đầu nhức óc, tôi không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên day day vùng giữa lông mày, sau đó tôi nằm xuống giường, chui vào trong chăn.
Mới vừa nhắm mắt lại thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tôi ngơ ra một lát mới nhận ra được đó là tiếng chuông của chiếc điện thoại di động mới —— ngày hôm qua, Trịnh Cường đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động hàng nội địa, đổi nó với cái điện thoại mà tôi đang dùng, nói là dùng thứ này tương đối bảo mật, tôi cũng nhận được một cái thẻ sim điện thoại mới, vừa mới nãy chính là tiếng nhận được tin nhắn mới.
Tôi mở mắt ra bèn nhìn thấy một dãy số mà tôi đã thuộc nằm lòng, suy nghĩ một chút, vẫn nhấp vào nút nghe.
“Trần Hòa Bình, ngày hôm nay tôi mới vừa về nước, đừng nói thêm gì với tôi nữa, vũng nước bên phía Hán Đông rất là sâu, tự cậu phải biết cẩn thận hơn đấy.”
Câu nói này của hắn thậm chí còn mang theo ý lo lắng, tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn lại cho hắn hai chữ “Cảm ơn”.
Chúng tôi ngồi tàu hỏa đi suốt một đêm, cuối cùng cũng tới Hán Đông. Chẳng có nhân viên nào đến tiếp đón chúng tôi, thế nên vừa xuống xe là chúng tôi đã phải xếp thành một hàng dài để chờ xe taxi.
Trịnh Cường vẫn còn tâm trạng để trêu ghẹo tôi, chú ấy nói: “Lâu lắm rồi cậu mới tự mình xếp hàng bắt taxi đúng không?”
“Tôi vẫn luôn đi xe buýt để đi làm và đi về mà.” Tôi rất bình tĩnh trả lời chú ấy: “Nhưng chú thì khác, hầu như chú không phải động chân khi chú đi làm, ấy vậy mà đi công tác lại phải đứng đây để xếp hàng, chú có thấy sự chênh lệch nào về tâm lý không ạ?”
“Cái thằng bé này.” Trịnh Cường vỗ vỗ bờ vai của tôi, chú ấy cũng ngay lập tức nở nụ cười.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng chờ bắt được một chiếc taxi để đi đến một ngôi nhà thuê trong một khu dân cư, ở đó chúng tôi gặp hai nam hai nữ, tất cả bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi khi tôi vào làm ở tổ tuần tra.
Trịnh Cường giới thiệu với tôi: “Lý Dương, Trần Khải, Vương Hải Dương, Từ Tùng Tùng, đây là Trần Hòa Bình.”
Lý Dương là một người đàn ông gầy gò tầm ba mươi tuổi, đang ngồi gõ bàn phím, nghe vậy thì anh ta bèn gật đầu với tôi một cái.
Trần Khải lớn tuổi hơn một chút, ngoài bốn mươi rồi, vì đang bận gọi điện thoại nên chỉ vẫy vẫy tay với tôi.
Vương Hải Dương và Từ Tùng Tùng là hai cô gái và tuổi của các quý cô luôn là một ẩn số; các cô ấy đang đang phân loại sắp xếp thông tin. Vương Hải Dương trắng hơn một chút, Từ Tùng Tùng đeo một cặp kính gọng đen, cả hai người họ đều đang cười với tôi.
Tôi lần lượt chào hỏi từng người một, Trịnh Cường trực tiếp ném cho tôi ba tập tài liệu, nói: “Không phải trước đây cậu làm ở Ủy ban Kinh tế à? Cậu xem thử mấy cái tài liệu này đi, xem xem nó có vấn đề gì không.”
Tôi nâng ba tập tài liệu này lên, có hơi khó khăn đấy.
Trịnh Cường cười cười: “Không có tiệc mừng đâu, đi làm việc đi, chàng trai.”
“Được rồi, chỉ là lâu rồi tôi chưa xem lại mấy cái thứ này, thế nên có lẽ là hiệu suất của tôi sẽ không được nhanh đâu.”
“Không sao, cậu nhìn hiểu là được rồi.”
Vì vậy, tôi bèn tìm một khoảng trống và bắt đầu làm việc, đã lâu rồi tôi không có đọc lại những hợp đồng này, thế nên lúc mới bắt đầu còn có chút không kịp thích ứng, nhưng chẳng mấy chốc là tôi đã tiến vào trạng thái.
Buổi trưa, chú Trịnh gọi thức ăn ở bên ngoài về, mọi người đều bỏ công việc trong tay xuống, bắt đầu ăn thức ăn ngoài. Họ vừa ăn vừa trao đổi về những thu hoạch mà họ đã có được vào buổi sáng —— không có bất kỳ thu hoạch nào, tất cả những tài liệu mà họ có thể lấy được đều vô cùng hoàn hảo, ngay cả những sai sót cũng rất chính xác và tự nhiên; các cuộc gọi điện thoại, các khoản thanh toán, các loại hợp đồng và phê duyệt dự án đều không có vấn đề gì. Nếu như không thể tìm được vấn đề trên giấy tờ thì họ chỉ có thể âm thầm đến đó thăm hỏi chút vậy.
Chú Trịnh là người đầu tiên hỏi tôi nghĩ thế nào về chuyện này, nhưng khi tôi đề nghị nên đi đến đó để dò hỏi thì lại bị mọi người nhất trí phản đối; chẳng vì lý do nào khác mà là do hai người đồng nghiệp của tôi đã bất ngờ bị tai nạn trong chuyến thăm này, đến nay họ vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
“Tai nạn lao động” mà Trịnh Cường đã từng nói lúc trước quá mức nghiêm trọng, cũng khó trách người có nguồn tin tức linh thông không muốn tiến vào làm cho tổ tuần tra, lần đi đến Hán Đông này là để ngâm mình trong một vũng nước đục.
“Sợ à?” Trịnh Cường hỏi tôi.
“Sợ, nhưng dù sao cũng là công việc, đến cùng thì vẫn cần phải đi làm, ngài nói có đúng không.”
Trịnh Cường thở phào một cái, vỗ vỗ bờ vai của tôi: “Tạm thời từ bỏ việc thăm hỏi, tôi đi lấy một ít tài liệu ra, mọi người xem trước một chút đi.”
Hai người đồng nghiệp vẫn còn đang hôn mê nằm trong bệnh viện kia nhất định là đã phát hiện ra cái gì đó thì họ mới rơi vào cảnh bị trả thù như thế này. Tôi hỏi Lý Dương tại sao bọn họ lại bị thương, Lý Dương đáp lại với một vẻ mặt quá mức bình tĩnh: “Một người đang đi trên đường thì bị bồn hoa ở trên tầng sáu rơi trúng đầu do nó bị gió thổi bay, còn một người thì lái xe vào ngày mưa, gặp phải vũng nước trên đường, không chú ý đến nó lắm, kết quả là mặt đường bị sập xuống, ngay cả người và xe đều rơi xuống đó.”
“Nghe thì có vẻ như đây chỉ là những vụ tai nạn bất ngờ xảy ra.”
“Nhìn qua thì cũng giống như là tai nạn bất ngờ.” Từ Tùng Tùng chêm thêm một câu: “Hai vụ tai nạn xảy ra cách nhau hàng chục ngày, ấy vậy mà lại chẳng điều tra được một chút vấn đề nào.” (App TƳT)
“Nhưng trên cõi đời này lấy đâu ra nhiều việc ngoài ý muốn như vậy chứ.”
Nghe tôi nói câu nói này, Từ Tùng Tùng khó khăn nhếch khóe miệng, cô ấy nói: “Thật ra thì tôi cũng sợ, nhưng sợ thì cũng không thể lùi bước về sau, nếu như chúng ta lùi lại thì thật sự không còn ai dám tra xét nữa.”
Cuộc điều tra vào buổi chiều vẫn không có chút tiến triển nào, Từ Tùng Tùng và Vương Hải Dương xuống tầng đi mua đồ ăn rồi làm một bữa cơm, còn mua thêm vài chai nước ngọt; đồng nghiệp mới hoan nghênh sự gia nhập của tôi, tôi kính nhờ họ chăm sóc mình nhiều hơn, bầu không khí cũng coi như khá vui vẻ.
Cơm ăn được một nửa, điện thoại di động của Trịnh Cường vang lên, chú ấy không đi ra ngoài mà dứt khoát nhận điện thoại, chúng tôi nhìn thấy khuôn mặt đang cười giống y như phật Di Lặc của chú ấy biến mất trong nháy mắt, tay cũng nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động.
Chú ấy nhẹ giọng trả lời một câu được rồi cúp điện thoại.
Dưới tầm mắt của chúng tôi, chú ấy đỏ mắt nói: “Chung Dũng đi rồi.”
Chung Dũng chính là người đồng nghiệp bị sạt lở xe, vốn dĩ bệnh tình của anh ấy đã ổn định rồi, bác sĩ còn nói là anh ấy có thể tỉnh lại trong vài ngày tới, nhưng không ai ngờ là trong vòng ba phút sau khi phát hiện ra điều bất thường, anh ấy đã ra đi mãi mãi.
Chúng tôi đang ở trên xe buýt chạy thẳng đến chỗ bệnh viện, Từ Tùng Tùng vừa khóc nức nở vừa nói cho tôi biết, khi nhóm người bên chúng tôi chạy tới bệnh viện thì các điều tra viên địa phương đã đến hiện trường và bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết rồi. Suốt đường đi Trịnh Cường vẫn luôn gọi điện thoại, thông qua con đường đặc thù để xin người đến viện trợ, có thể nhìn thấy rất nhiều người mặc đồng phục giống nhau tại hiện trường.
Chúng tôi đều biết cái chết của Chung Dũng rất kỳ lạ, nhưng sau khi bận rộn suốt một đêm, chúng tôi vẫn không thể tìm được bất kỳ manh mối nào y như trước —— tình trạng bệnh tình xấu đi “vừa đúng” với việc cấp cứu không có hiệu lực. Vào đêm hôm ấy, trong tiếng khóc nho nhỏ của các vị đồng nghiệp, lần đầu tiên tôi nhận ra sự khủng khiếp của quyền lực.
Danh sách chương