“Cậu tuy rất hay mạnh miệng nhưng thực ra lại rất dễ mềm lòng.” Đầu ngón tay Trương Thần nhẹ nhàng vuốt ve tay tôi giống như đang thưởng thức một thứ đồ chơi mới mẻ: “Trần Hòa Bình, tôi cần cậu, cầu xin cậu đừng rời khỏi tôi.”

“Nhưng cái gì cũng có thời hạn, bé Thần, tôi mệt mỏi rồi.”

“Là do cậu nghĩ nhiều nên mới cảm thấy mệt mỏi. Chỉ cần đừng nghĩ nữa thì sẽ không còn cảm thấy đau khổ.”

“Tôi cũng không phải kẻ ngốc.”

Trương Thần tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt lên má tôi một nụ hôn: “Cậu không phải là kẻ ngốc nhưng mà cậu lưu luyến tôi.”

Tôi như đang đứng giữa một sân bóng trống trải, bị ánh đèn sân khấu từ bốn phương tám hướng chiếu đến làm lóa mắt, dưới ánh mắt của Trương Thần, tôi không thể nào giấu diếm cũng như không có cách nào che giấu. Hắn bắt được điểm yếu của tôi nhưng lại bày ra bộ dáng dịu dàng, vô hại.

“Tôi lưu luyến cậu.”

Khóe miệng Trương Thần nhếch lên một độ cong nghịch ngợm.

“Nhưng ở bên cạnh cậu tôi không hề vui vẻ. Cho dù lưu luyến cũng phải học được cách cam lòng.”

Hắn đan hai bàn tay vào nhau, nắm thật chặt sau đó đưa lên miệng cắn thật mạnh.

Đau, đau đến mức khiến tôi phải cau mày, nhưng lại chẳng thể né tránh. Máu từ mu bàn tay tuôn ra, nhuộm đỏ đôi môi của hắn. Hắn nâng người lên, dùng lưỡi liếm sạch máu chảy ra từ miệng vết thương trên tay tôi - tốc độ nhanh nhẹn y như một con quỷ hút máu.

“Trần Hòa Bình, cậu muốn cái gì?”

Tôi im lặng không nói gì, chỉ nhìn máu lại tiếp tục chảy ra từ miệng vết thương, nỗi đau từ vết thương bỗng trở nên nhỏ bé không đáng kể.

“Cậu muốn cái gì tôi cũng có thể cho cậu, có được không? Đừng cố chấp muốn rời đi, cậu biết rất rõ tôi thích cậu.”

Tầm mắt của tôi chuyển từ miệng vết thương còn chảy máu đến đôi môi đỏ tươi của hắn, sau đó dừng lại trước ánh mắt bình tĩnh của hắn, suy nghĩ một chút nói: “Cậu chấm dứt với những người kia đi, chỉ có tôi và cậu, chỉ hai người chúng ta.”

“Được.” Trương Thần đồng ý mà không thèm suy nghĩ, hắn dùng ngón tay cái đè lên miệng vết thương trên tay tôi, máu chảy ra càng lúc càng nhiều: “Tôi đồng ý với cậu, sau này cậu cũng đừng giận tôi nữa. Tổ tuần tra bên kia cũng khó khăn, cậu không nên đi cùng bọn họ.”

Tôi không thắc mắc vì sao Trương Thần biết chuyện của tổ tuần tra, chắc là do Hàn Tiết tiết lộ tin tức, chỉ đáp lại một câu: “Chúng ta làm một thỏa thuận đi?”

“Thỏa thuận gì?”

“Lần sau nếu gặp lại những người khác, tôi với cậu sẽ không cần phải tiếp tục dây dưa với nhau nữa, được không?”

Trương Thần nở nụ cười, đáp: “Được.” Một lát sau lại thêm vào một câu: “Ngay cả bạn tốt cũng không được sao?”

“Ừm.” Tôi cũng không biết bản thân bị làm sao, ngữ điệu nghiêm túc tuyệt tình: “Trương Thần, hai người chúng ta một đối một. Nếu như trong trò chơi này xuất hiện thêm người thứ ba thì cũng không cần phải làm bạn bè của nhau nữa.”

Trương Thần thu lại nụ cười, ngón tay nắm chặt lấy tay tôi khiến tôi đau đớn, hắn đàng hoàng trịnh trọng hỏi tôi: “Tại sao cậu lại quan tâm đến điều này? Cậu chỉ dùng phía sau thôi, nơi đó sạch sẽ, tôi chỉ cho riêng cậu được phép chạm vào nó.”

“Bởi vì…” Tôi kéo tay hắn, khiến cho hắn ngã vào lồng ngực của tôi, tôi thuận thế ôm lấy eo hắn: “Tôi là đàn ông, tôi cũng có dục vọng chiếm hữu.”

“Chỉ mỗi vậy thôi sao?”

“Chỉ mỗi vậy.”

Trương Thần gối đầu lên ngực tôi, dùng hai má cọ cọ ngực tôi: “Tôi còn tưởng rằng mình sẽ cãi nhau với cậu thật lâu.”

“Chuyện đó sẽ không xảy ra, tôi rất sợ phiền phức.”

Đúng thật là sẽ rất phiền phức, thái độ này của Trương Thần rõ ràng là không nghĩ tới việc sẽ để tôi đi. Tôi muốn cùng hắn chung sống vui vẻ một chút, chứ đâu muốn cãi nhau triền miên. Thực ra tính cách của tôi cũng không quá cứng rắn, nếu Trương Thần đã đồng ý lùi một bước, không làm loạn nữa thì tôi cũng không muốn làm ầm ĩ nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng và giấc ngủ.

Chỉ cần cuộc sống sau này trôi qua thuận lợi, quá khứ bị xóa bỏ thì mọi chuyện đều coi như chưa từng xảy ra.

Hắn hôn lên đôi môi tôi, tôi ôm lấy hắn, dịu dàng đáp trả, nhưng không hiểu sao trước mắt tôi cứ hiện lên một ít hình ảnh.

Có tuyết phủ đầy trời, có Trương Thần và Tiểu Điền ngồi cùng một chỗ gọi tôi đến ăn cơm, có hình ảnh Trương Thần và tên con trai kia quấn quýt lấy nhau, còn lộ ra một nửa cái mông…

Trương Thần không thể nào duy trì được một mối quan hệ tận tâm, dù tôi có nói như vậy và hắn cũng đồng ý, còn không thì chỉ có thể chia tay.

Tôi ôm lấy hắn, hắn ôm lấy bờ vai của tôi, si ngốc nhìn tôi. Chúng tôi ngã xuống chiếc giường mềm mại, vội vàng cởi quần áo của đối phương. Mu bàn tay đè lên ga trải giường màu trắng xóa, máu từ vết thương lại bắt đầu chảy ra, Trương Thần lại tiến gần đến liếm tay tôi.

“Sẽ để lại sẹo mất.” Hắn liếm tay tôi, mỉm cười.

“Ừm.” Tôi đưa tay cho hắn, mạnh mẽ đâm thẳng vào thịt huyệt ẩn giấu bên trong.

Hắn khẽ hừ một tiếng, thân thể siết chặt, bắp đùi vòng qua thắt lưng tôi, eo lại tiến sát gần về phía tôi, dựa theo bản năng nghênh đón dục vọng của tôi.

Dục vọng dần dần thối lui, tôi rút nghiệt căn ra nghỉ ngơi chốc lát, sau đó lại ôm lấy hắn đi tắm. Sau khi tắm nhanh cho cả hai xong lại tiếp tục ôm hắn trở về. Ngược lại là người nào kia còn rất hăng hái, cơ thể vừa mới tiếp xúc với giường lại bắt đầu mò mẫm tìm thuốc, tôi cầm lấy tay hắn đặt ở bên hông.

“Làm gì vậy?”

“Tôi không thích cậu hút thuốc.”

“Tôi cũng không bỏ thuốc được.” Trương Thần nháy mắt, rồi lại ôm chặt lấy thắt lưng tôi: “Sau này khi lên giường với cậu, tôi sẽ không hút thuốc lá.”

Hắn nói là lên giường của tôi, trong tiềm thức hắn vẫn nghĩ đến giường của người khác. Cuối cùng thì vô ý hay không thì chuyện này cũng rất khó nói.

Tôi nhẹ nhàng đặt lên mái tóc hắn một nụ hôn, ngón tay vô cùng quen thuộc mà tiến vào trong lỗ nhỏ, đâm vào rút ra trong huyệt thịt. Cơ thể hắn cứng đờ, sau đó tiến lại gần, liếm nhẹ lên yết hầu của tôi - ám chỉ tình dục rất rõ ràng.

Hắn như một yêu tinh phóng túng, là một kẻ dâm phụ quấn quýt người, nhưng lúc ngủ lại vô cùng ngoan ngoãn.

Kỹ năng diễn xuất của hắn rất tốt, có thể khiến người khác rơi vào bên trong ảo giác. Tôi luồn ngón tay vào tóc hắn, định túm tóc hắn đập vào đầu giường, nhưng lại nhẹ nhàng chải tóc cho hắn.

Tôi hi vọng hắn có thể giữ lời hứa, nhưng tôi biết hắn nhất định sẽ thất hứa. Vì thế ngày nào cũng có thể là ngày cuối cùng, vậy nên không cần phải kiềm chế, muốn làm gì thì làm.



Sau lễ giáng sinh, quan hệ giữa tôi và Trương Thần trở nên mập mờ không rõ ràng, Trương Thần lúc nào cũng nắm tay tôi, lâu dần tôi cũng ý thức được cái gì đó.

Tôi cũng đã từng có bạn gái, cũng biết chắc mình có phải là trai thẳng hay không nhưng tôi biết lúc Trương Thần thân mật gần gũi với tôi, tôi lại không hề cảm thấy chán ghét.

Tôi với hắn lớn lên cùng nhau, cùng nhau chia sẻ những điều đen tối nhất, cùng đánh nhau, cùng nói chuyện núi non, lúc này hắn nổi lên chút tâm tư đối với tôi. Lúc ban đầu còn kịch liệt phản đối, cho đến bây giờ, thế nhưng trong đầu lại ngầm đồng ý.

Tôi cũng đã xem qua AV, còn cùng Trương Thần xem GV. Khi đó tôi ăn bỏng ngô mà Trương Thần mua về, lúc quay người lại phát hiện Trương Thần đang khóc, tôi chỉ có thể đưa bỏng ngô cho hắn, hỏi hắn: “Sao cậu khóc?”

Hắn ăn bỏng ngô trên tay tôi, vừa ăn vừa nói: “Bọn họ nghe nói tôi là Gay thì trốn thật xa, giống như trốn dịch bệnh vậy. Chỉ có cậu, Trần Hòa Bình, cậu là cái quỷ gì mà vẫn đối xử với tôi như anh em, thậm chí còn sẵn sàng xem GV cùng tôi.”

“Khuynh hướng tình dục không quan trọng, sau này nếu tìm được người thích hợp, cùng với người đó sống tốt bên nhau là được.”

Sau đó Trương Thần đúng thật là đã không còn khổ não về chuyện khuynh hướng tình dục nữa, nhưng hắn lại không nghe lọt tai câu nói phía sau của tôi.

Tôi và Trương Thần cùng nhau leo lên Hương Sơn hái lá đỏ, cùng nhau chụp ảnh trên cánh đồng hoa oải hương, tay đan tay đi qua đại lộ Bạch Quả hết lần này đến lần khác.

Trong bữa tiệc mừng năm mới, hắn đàn ghi ta hát tình ca, người người nhìn thấy trên bản tin của mình một tin tức mới.(App TƳT)

“Anh, em vĩnh viễn ở bên anh.”

Tôi đứng giữa đám đông, nhìn chằm chằm tin tức kia, bên tai văng vẳng một bản tình ca.

“Em thích ở bên cạnh anh thật lâu, thiên hạ khó lường, có anh ở bên cạnh em.”

Nhưng cũng chỉ có mấy giây, quân lính đã tan rã, trái tim mềm mại đến rối mù.

Nếu như cậu yêu thích tôi, nếu như cậu muốn ở bên cạnh tôi, nếu như vậy có thể khiến cậu vui sướng, vậy thì tôi cùng chiều theo ý cậu.

Bữa tiệc kết thúc, tôi theo dòng người đi ra phía ngoài. Đám đông càng lúc càng thưa thớt, mắt càng lúc càng mờ dần, đột nhiên lòng bàn tay lại có thêm một hơi ấm.

“Anh Hòa Bình.” Giọng nói Trương Thần vang lên bên tai: “Tôi muốn ở bên cậu.”

Tôi im lặng không nói lời nào, Trương Thần siết chặt lấy tay tôi, đứng tại chỗ lôi kéo tôi không đi.

Tôi đứng yên tại chỗ, mặt đối mặt với hắn: “Cậu có biết bản thân đang nói gì không?”

“Tôi biết.” Phía xa là ánh đèn vũ đài lúc sáng lúc tối lại tình cờ chiếu sáng gương mặt Trương Thần. Hắn đưa tay kia lên, nắm chặt lấy bàn tay tôi, hắn nói: “Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu.”

Truyền thuyết kể rằng những người trong bộ tộc cổ đại thường cầm vũ khí như đá hoặc gậy trên tay. Khi gặp người lạ, nếu không ai có ác ý gì thì đặt đồ trên tay xuống, đưa lòng bàn tay ra để người kia vuốt lòng bàn tay, chứng tỏ trong tay không giấu hung khí.

Không biết người xưa nghĩ thế nào, nhưng khi Trương Thần nắm tay tôi, tôi cảm nhận được sự chân thành của câu ấy, tôi không từ chối trong mắt hắn chính là ngầm đồng ý.

Hắn nở nụ cười, nhưng vì không có ánh đèn chiếu qua nên tôi không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Tôi quên đi lịch sử tình ái quá phong phú của hắn và những câu chuyện phiếm không ngớt của hắn, tôi chỉ nghĩ rằng hắn thích tôi, vậy thì tùy ý hắn đi.

Ai bảo hắn là anh em của tôi, ai bảo hắn lớn lên xinh đẹp đến vậy, ai kêu tôi không muốn từ chối hắn.

Cứ như vậy, Trương Thần ở trong nhà tôi, còn mua một chỗ đậu xe ở dưới lầu nhà tôi. Hắn là người cực kỳ nuông chiều bản thân, giường ngủ không thoải mái ngày hôm sau sẽ thay đổi, ga trải giường ngủ đơn không thoải mái, tất cả ga trải giường nhà tôi đều bị vứt đi. Trong tủ quần áo, áo khoác bên trong chất đống một xấp, đơn giá vượt qua năm con số.

Trương Thần nằm trên sofa mới thay, chân đặt trên đầu gối tôi, giơ điện thoại di động nói chuyện với mọi người trên WeChat, tôi buông Kindle trong tay xuống, hỏi hắn: “Sao vậy?”

“Giúp tôi cắt móng chân đi.” Hắn không hề ngại ngùng nói.

“Tự cắt đi, đừng ra lệnh cho tôi.”

“Tôi không tự cắt được, loang loang lổ lổ.” Trương Thần giật giật đầu ngón chân, giọng nói cũng trở nên lười biếng: “Anh trai, anh giúp người ta cắt đi mà~”

Tôi chỉ muốn chém nát con quỷ trong đầu hắn, trong lòng oán thầm nhưng lại không thể khống chế được tay mình, sờ soạng cái bấm móng tay trên bàn trà, tỉ mỉ cắt.

Trương Thần vệ sinh cá nhân rất sạch sẽ, không hề có vết bẩn hay bệnh phù chân. Tôi nhéo nhéo đầu ngón chân của hắn, nhìn kỹ thì thấy có mấy chỗ loang loang lổ lổ, sau đó bắt đầu cần thận cắt từng ngón một, hỏi hắn: “Sao cậu không tìm người khác cắt móng chân cho?”

“Tất nhiên là phải chú ý đến hình tượng chứ? Tư thế nằm lười biếng như thế này dễ dàng khiến người khác hiểu lầm lắm.”

“Hiểm lầm cái gì?”

“Hiểu lầm là tôi thích người ta.”

Tôi dứt khoát cắt xong một ngón chân, đổi sang một ngón khác: “Cậu ngủ với nhiều người như vậy, chắc cũng phải có mấy người yêu thích chứ.”

“Không thích thì tôi ngủ với bọn họ làm gì… A, Trần Hòa Bình, cậu cắt vào thịt tôi rồi.”

“Không phải là cắt vào thịt, mà là cái móng nó mọc đâm vào thịt nên phải kéo nó ra ngoài để cắt, có hơi đau, cậu cố nhịn một chút nhé.”

Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, để đề phòng tôi dùng cách tay đè lên bắp chân hắn, tránh cho hắn cựa quậy. Tôi cầm chặt cái bấm móng tay, nhanh chóng cắt hết, sau đó nhấc ra.

Tôi buông lỏng cánh tay đè chân hắn ra, vừa cắt móng chân, vừa nghe Trương Thần nói chuyện.

Hắn nói: “Tôi vì muốn ngủ với bọn họ nên mới yêu thích bọn họ, nhưng đối với cậu, là yêu thích cậu nên mới muốn ngủ với cậu.”

Tôi cắt xong cái móng chân cuối cùng, cầm cái giũa bắt đầu mài cạnh đã cắt nhọn, tiện tay tháo nốt suy nghĩ của hắn: “Muốn ngủ chính là một kiểu yêu thích. Cậu nên đi học lại triết học đi, loanh qua loanh quanh cũng dám đặt cho mình cái danh hào Thánh Tình Yêu.”

Trương Thần không nói gì, tôi giũa xong móng chân cho hắn, nghĩ đưa phật phải đưa đến tây thiên vậy nên xoa bóp thêm cho hắn - chiêu thức ấy học được lúc hầu hạ ông tôi, Trương Thần cũng khá may mắn.

Chỉ là Trương Thần hình như không hề để ý, chỉ mới xoa bóp nhẹ chút thôi đã gào kêu đau, liều mạng thu chân về. Sao tôi có thể để hắn thực hiện được, tôi mạnh mẽ kéo chân hắn, bắt đầu xoa bóp.

Trương Thần vừa chịu giày vò vừa mắng tôi: “Trần Hòa Bình, cậu là tên khốn nạn.”

Tôi tàn nhẫn ấn mạnh vào gan bàn chân hắn: “Cậu mới là đồ khốn nạn.”

Trương Thần há miệng, khi tôi nghĩ rằng hắn muốn tiếp tục mắng tôi, không nghĩ đến việc mắt hắn đỏ hoe nhưng vẫn cố nhe răng trợn mắt nói: “Đúng, tôi là đồ khốn kiếp, khốn nạn yêu thích cậu, vẫn luôn luôn yêu cậu.”

Trương Thần đã nói rất nhiều lần là hắn yêu thích tôi, nhưng không có câu nào có lực sát thương lớn, hắn nói quá rõ ràng, vành mắt hồng hồng. Tôi tránh khỏi tầm mắt hắn, đồng thời buông tay buông chân hắn ra, tôi nói: “Cảm ơn cậu đã yêu thích tôi.”

——

Ảo tưởng lớn nhất của Trương Thần dành cho tôi chính là hắn yêu thích tôi, muốn ở bên tôi. Tôi đã xây dựng tâm lý thật tốt, tin rằng hắn đang theo đuổi tôi, theo bản năng nắm lấy tay hắn, thường xuyên gặp mặt hắn, luyện tập ghi chú, ngay cả cách gọi cũng đổi từ Trương Thần thành “bé Thần.”

Tôi là một người bi quan từ trong xương cốt, cũng không nghĩ tương lai sẽ như thế nào, mối quan hệ này nếu mở ra sẽ kéo dài bao lâu, chỉ là cảm thấy thời gian vừa vặn, nếu là Trương Thần tôi nguyện ý cùng hắn thử một lần, cho dù tôi cũng chưa hiểu rõ ràng tình cảm của tôi đối với hắn rốt cuộc là cái gì.

Năm mới, tôi đưa cho Trương Thần bao lì xì đã sớm đã chuẩn bị, Trương Thần cười nhận lấy, sau đó nói muốn dẫn tôi đi một chỗ.

Trên đường có rất ít xe cộ, hắn lái xe, đưa tôi đến thành phố phía tây, tôi theo hắn vào khu phố xa hoa này, lần đầu tiên bước vào ngôi nhà ở thành phố phía tây.

Phòng được trang trí rất đẹp, Trương Thần đặt thẻ phòng vào lòng bàn tay tôi, hắn nói: “Quà năm mới, tặng cậu.”

“Tôi không cần cái này.” Tôi luôn cảm thấy đã bỏ qua cái gì đó, giờ phút này Trương Thần trở nên rất xa lạ, thậm chí còn mang lại cho tôi cảm giác chán ghét: “Cậu tặng nhà cho tôi làm gì?”

“Sau này chúng ta sẽ ở lại đây.” Trương Thần nắm chặt tay tôi, thẻ phòng kẹp giữa hai tay chúng ta+ôi, giống như một lớp cửa dày: “Ký túc xá không tiện, anh, chúng ta sống cùng nhau được không?”

“Không tốt.” Lời từ chối vừa thốt ra, tôi nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Trương Thần, lại có chút không đành lòng: “Tốt nghiệp rồi nói sau, tạm thời tôi vẫn muốn ở lại trường.”

“Cũng đúng, nghe lời cậu.” Trương Thần cười cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện