Lúc phía sau vang lên tiếng bước chân, Phương Thư Nghiễn đã phát hiện ra, ngay sau đó, không ngoài dự kiến cậu ngửi thấy hơi thở Alpha mùi gỗ thơm.
Đó là một luồng hơi thở rất mạnh mẽ, chỉ khi đối phương cố ý muốn phóng thích, mới có thể đạt được hiệu quả lớn như vậy.
Đây là đang thị uy cậu? Kỳ thực cần gì chứ... Cậu đã thua.
Nghĩ tới đây là thứ mùi hương từng xuất hiện ở trên người Tần Liên, Phương Thư Nghiễn xiết chặt nắm tay, không quay đầu lại.
"Tôi biết cậu là ai."
Tần Liên sửng sốt, dừng bước lại, nghe cậu nói tiếp.
"Nếu cậu đã hẹn tôi, vậy chắc cũng đã biết quan hệ của tôi với Tần Liên rồi." Phương Thư Nghiễn niết niết ngón tay, tận lực làm cho mình vững tin hơn, "Thực không dám giấu giếm, cậu ấy còn phải gọi tôi một tiếng lão công."
Quả nhiên, tiếng hít thở phía sau cứng lại.
Vậy cũng coi như thắng đối phương 1 hiệp đi..... Phương Thư Nghiễn tự giễu nghĩ.
Nhắm mắt lại, Phương Thư Nghiễn đem suy tư mấy ngày nay nhất nhất nói ra: "Tôi không biết là cậu và cậu ấy liên hệ với nhau khi nào, nhưng mà bắt đầu từ học kỳ cậu ấy nhập học, chúng tôi đã quen biết. Cậu ấy đối với tôi rất tốt, hơn nữa, tôi cũng rất thích cậu ấy. Lúc biết được cậu ấy đã bị cậu đánh dấu, tôi đã hận không thể đánh chết cậu, thế nhưng những ngày qua tỉnh táo suy nghĩ lại..."
Nói đến đây, Phương Thư Nghiễn dừng lại thở dài một hơi, giọng nói có chút chua xót.
"Tôi không biết Tần Liên đối với cậu, đối với tôi là có ý gì, có lẽ là tôi chưa đủ tốt, thẳng thừng từ chối thân cận với cậu ấy, cậu ấy mới... Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đi hỏi cậu ấy, nếu như người cậu ấy thích chính là cậu, vậy tôi sẽ lập tức rút lui ngay, nhưng nếu như cậu ấy có một chút, dù chỉ một chút chút thích tôi, tôi thế nào cũng nhất định phải cạnh tranh với cậu một lần." Phương Thư Nghiễn cúi đầu nhìn tay mình, chớp chớp đôi mắt chua xót.
Cậu biết nói những lời này, đối phương nhất định sẽ chê cười cậu, chê cậu làm mất tôn nghiêm đàn ông.
Nhưng cậu thật sự không bỏ xuống được... Cậu không muốn mối quan hệ với Tần Liên còn chưa bắt đầu mà cứ kết thúc như vậy
Nếu như không phải thật sự thích, ai lại nguyện ý làm vậy đâu.
Thấy người phía sau một hồi lâu chưa đáp lại, Phương Thư Nghiễn chủ động hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tớ cảm thấy chẳng ra sao cả." Tần Liên nói, "Bởi vì tớ không phải chỉ một chút chút thích cậu, mà là rất nhiều, toàn bộ đều thích cậu. Xong đời nha, cậu không tìm được đối thủ cạnh tranh rồi."
Phương Thư Nghiễn bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy người vào trong rừng cây chỉ có một mình Tần Liên, cảm thấy đầu óc bỗng nhiên xoay chuyển không kịp.
Vốn là đến cường đoạt, không nghĩ tới lại bất ngờ được nghe một bài thổ lộ chân tình dài như vậy, hiện giờ trong lòng Tần Liên đang ngọt ngào muốn chết, mạnh mẽ nín lại biểu cảm nhộn nhạo ở trên mặt, vừa thả chất dẫn dụ, vừa bước từng bước một đi về phía Phương Thư Nghiễn, ở trên cái đầu nhỏ còn mang vẻ bối rối của cậu búng một cái.
"Đồ ngốc." Tần Liên cười khẽ, giọng trầm thấp vừa quyến rũ vừa phóng thoáng, tràn đầy tính đàn ông, "Không có ai có thể đánh dấu tớ, bởi vì tớ cũng là Alpha."
3 giây sau, Tần Liên ôm bụng ngồi xổm trên đất, đau đến nhe răng.
Mà đồ ngốc Phương Thư Nghiễn nhà hắn đang đứng ở trước mặt, siết chặt nắm đấm tức giận nhìn hắn.
"Cậu lặp lại lần nữa cậu là cái gì?!" Phương Thư Nghiễn gầm nhẹ.
Tần Liên ngồi chồm hỗm trên mặt đất ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu: "Cậu buông nắm đấm ra tớ mới nói."
"..... Đệt!" Phương Thư Nghiễn tức giận đến ngực cũng phập phồng, trên mặt tràn ngập phẫn nộ cùng tổn thương.
Tần Liên nhanh chóng đứng lên, vươn tay muốn ôm lấy cậu, "Lão công..."
"Đừng đụng vào tôi!" Phương Thư Nghiễn một nhát vỗ bỏ tay hắn, "Tần Liên cậu giỏi lắm, con mẹ nó tôi mất hai ngày hai đêm suy nghĩ nếu như cậu thích cái người đánh dấu kia thì tôi phải làm sao, nếu như cậu thích tôi thì tôi phải làm thế nào đối mặt với cậu, phải khuyên cha tôi từ hôn như thế nào, hiện giờ con mẹ nó cậu lại nói với tôi cậu là một Alpha!"
"Thật xin lỗi tớ không phải cố ý lừa gạt cậu, tớ...." Tần Liên đột nhiên phản ứng lại, "Từ hôn? Là sao?"
"Mắc mớ gì tới cậu!" Phương Thư Nghiễn mắng, "Alpha chết tiệt!"
Tần Liên "... Lão công cậu cũng là Alpha mà."
Phương Thư Nghiễn trừng mắt nhìn hắn một giây, không lên tiếng, xoay người rời đi, tốc độ cực nhanh.
Tần Liên sững sờ tại chỗ, đầy đầu đều là "Từ hôn", "Từ hôn"...
Phương Thư Nghiễn có hôn ước với người khác? Làm sao có thể!
Đó là một luồng hơi thở rất mạnh mẽ, chỉ khi đối phương cố ý muốn phóng thích, mới có thể đạt được hiệu quả lớn như vậy.
Đây là đang thị uy cậu? Kỳ thực cần gì chứ... Cậu đã thua.
Nghĩ tới đây là thứ mùi hương từng xuất hiện ở trên người Tần Liên, Phương Thư Nghiễn xiết chặt nắm tay, không quay đầu lại.
"Tôi biết cậu là ai."
Tần Liên sửng sốt, dừng bước lại, nghe cậu nói tiếp.
"Nếu cậu đã hẹn tôi, vậy chắc cũng đã biết quan hệ của tôi với Tần Liên rồi." Phương Thư Nghiễn niết niết ngón tay, tận lực làm cho mình vững tin hơn, "Thực không dám giấu giếm, cậu ấy còn phải gọi tôi một tiếng lão công."
Quả nhiên, tiếng hít thở phía sau cứng lại.
Vậy cũng coi như thắng đối phương 1 hiệp đi..... Phương Thư Nghiễn tự giễu nghĩ.
Nhắm mắt lại, Phương Thư Nghiễn đem suy tư mấy ngày nay nhất nhất nói ra: "Tôi không biết là cậu và cậu ấy liên hệ với nhau khi nào, nhưng mà bắt đầu từ học kỳ cậu ấy nhập học, chúng tôi đã quen biết. Cậu ấy đối với tôi rất tốt, hơn nữa, tôi cũng rất thích cậu ấy. Lúc biết được cậu ấy đã bị cậu đánh dấu, tôi đã hận không thể đánh chết cậu, thế nhưng những ngày qua tỉnh táo suy nghĩ lại..."
Nói đến đây, Phương Thư Nghiễn dừng lại thở dài một hơi, giọng nói có chút chua xót.
"Tôi không biết Tần Liên đối với cậu, đối với tôi là có ý gì, có lẽ là tôi chưa đủ tốt, thẳng thừng từ chối thân cận với cậu ấy, cậu ấy mới... Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đi hỏi cậu ấy, nếu như người cậu ấy thích chính là cậu, vậy tôi sẽ lập tức rút lui ngay, nhưng nếu như cậu ấy có một chút, dù chỉ một chút chút thích tôi, tôi thế nào cũng nhất định phải cạnh tranh với cậu một lần." Phương Thư Nghiễn cúi đầu nhìn tay mình, chớp chớp đôi mắt chua xót.
Cậu biết nói những lời này, đối phương nhất định sẽ chê cười cậu, chê cậu làm mất tôn nghiêm đàn ông.
Nhưng cậu thật sự không bỏ xuống được... Cậu không muốn mối quan hệ với Tần Liên còn chưa bắt đầu mà cứ kết thúc như vậy
Nếu như không phải thật sự thích, ai lại nguyện ý làm vậy đâu.
Thấy người phía sau một hồi lâu chưa đáp lại, Phương Thư Nghiễn chủ động hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tớ cảm thấy chẳng ra sao cả." Tần Liên nói, "Bởi vì tớ không phải chỉ một chút chút thích cậu, mà là rất nhiều, toàn bộ đều thích cậu. Xong đời nha, cậu không tìm được đối thủ cạnh tranh rồi."
Phương Thư Nghiễn bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy người vào trong rừng cây chỉ có một mình Tần Liên, cảm thấy đầu óc bỗng nhiên xoay chuyển không kịp.
Vốn là đến cường đoạt, không nghĩ tới lại bất ngờ được nghe một bài thổ lộ chân tình dài như vậy, hiện giờ trong lòng Tần Liên đang ngọt ngào muốn chết, mạnh mẽ nín lại biểu cảm nhộn nhạo ở trên mặt, vừa thả chất dẫn dụ, vừa bước từng bước một đi về phía Phương Thư Nghiễn, ở trên cái đầu nhỏ còn mang vẻ bối rối của cậu búng một cái.
"Đồ ngốc." Tần Liên cười khẽ, giọng trầm thấp vừa quyến rũ vừa phóng thoáng, tràn đầy tính đàn ông, "Không có ai có thể đánh dấu tớ, bởi vì tớ cũng là Alpha."
3 giây sau, Tần Liên ôm bụng ngồi xổm trên đất, đau đến nhe răng.
Mà đồ ngốc Phương Thư Nghiễn nhà hắn đang đứng ở trước mặt, siết chặt nắm đấm tức giận nhìn hắn.
"Cậu lặp lại lần nữa cậu là cái gì?!" Phương Thư Nghiễn gầm nhẹ.
Tần Liên ngồi chồm hỗm trên mặt đất ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn cậu: "Cậu buông nắm đấm ra tớ mới nói."
"..... Đệt!" Phương Thư Nghiễn tức giận đến ngực cũng phập phồng, trên mặt tràn ngập phẫn nộ cùng tổn thương.
Tần Liên nhanh chóng đứng lên, vươn tay muốn ôm lấy cậu, "Lão công..."
"Đừng đụng vào tôi!" Phương Thư Nghiễn một nhát vỗ bỏ tay hắn, "Tần Liên cậu giỏi lắm, con mẹ nó tôi mất hai ngày hai đêm suy nghĩ nếu như cậu thích cái người đánh dấu kia thì tôi phải làm sao, nếu như cậu thích tôi thì tôi phải làm thế nào đối mặt với cậu, phải khuyên cha tôi từ hôn như thế nào, hiện giờ con mẹ nó cậu lại nói với tôi cậu là một Alpha!"
"Thật xin lỗi tớ không phải cố ý lừa gạt cậu, tớ...." Tần Liên đột nhiên phản ứng lại, "Từ hôn? Là sao?"
"Mắc mớ gì tới cậu!" Phương Thư Nghiễn mắng, "Alpha chết tiệt!"
Tần Liên "... Lão công cậu cũng là Alpha mà."
Phương Thư Nghiễn trừng mắt nhìn hắn một giây, không lên tiếng, xoay người rời đi, tốc độ cực nhanh.
Tần Liên sững sờ tại chỗ, đầy đầu đều là "Từ hôn", "Từ hôn"...
Phương Thư Nghiễn có hôn ước với người khác? Làm sao có thể!
Danh sách chương