Ngày mai chính là ngày hoàng đế nạp một hậu hai phi, phủ họ Dương cũng giăng đèn kết hoa khắp từ trong nhà ra ngoài sân. Bên phải nội viện, hai căn phòng vừa được sơn quét, ngăn cách bởi một gian nhỏ dùng làm nhà kho cất giữ những đồ lặt vặt, chính là phòng tân hôn mà Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai sắp sửa bước vào; phòng được trang hoàng rực rỡ, tràn đầy không khí hoan hỷ.
Khuê phòng của hai nàng tuy không lớn nhưng rất tinh tế. Phòng ngoài của Ngọc Đường Xuân treo đầy những bức thư hoạ, còn của Tuyết Lý Mai lại là cầm, sắt và tỳ bà (1) được đặt ngay ngắn chỉnh tề. Nội thất của hai người đơn giản hơn nhiều, giường thêu hoa lệ, căn phòng đỏ rực, một khóm hoa tươi được cắm trên bàn trang điểm. Một khi đã bước vào phòng, mùi hương dịu êm nức mũi lại thêm mỹ nhân muôn vẻ yêu kiều thực là cảnh sắc tiêu hồn khiến người ta mê đắm.
Giường thêu hoa lệ của hai người được khâu ngay ngắn chỉnh tề, trên giường không nhiễm chút bụi trần, ngay cả bản thân bọn họ cũng không nỡ ngồi lên, dĩ nhiên sẽ không để bọn nha hoàn chạm vào giúp đỡ. Tất cả những thứ này đều do hai cô hao phí nửa ngày trời chuẩn bị.
Làm chuyên sứ cho Thiên tử cần phải xử lý rất nhiều việc, Dương Lăng mới nghỉ ngơi được một ngày thì đã không thể tiếp tục cáo bệnh nữa, đêm nay y sẽ phải chạy vào cung chuẩn bị. May mà vết thương của y không sâu, lại rất mau lành nên không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường.
Trong thư phòng, Dương Lăng ghi nhớ cẩn thận một lượt những quy trình cần làm vào ngày mai rồi trở về phòng viện của mình. Hai tiểu nha hoàn đang giăng đèn kết hoa trong sảnh, một người đứng trên ghế, một người đỡ ở bên dưới. Trông thấy lão gia, bọn họ định làm lễ, thấy bọn họ đang bận bịu, Dương Lăng vội khoát tay ngăn lại, tự mình bước vào trong phòng.
Lặng lẽ đi đến cửa phòng, vừa tính mở cửa, y chợt nghe tiếng Hàn Ấu Nương từ trong phòng vọng ra:
- Sao muội càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp đó. Tướng công nạp đồng thời hai nàng thiếp về nhà, như vậy có tốt không? Lòng Dương Lăng chìm xuống: “Thôi rồi! Ngoài miệng Ấu Nương không nói gì nhưng quả nhiên trong lòng không vui rồi. Tuy nhiên nàng cũng biết kiềm nén vứt bỏ lòng ghen đáng xấu hổ của phụ nữ đi, cho dù Hoàng Đế ban thưởng cho một cặp ma lem thì cũng không thể cự tuyệt đâu à...”
Hai người Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai muôn vẻ yêu kiều, nhìn là muốn yêu, sớm chiều gặp mặt, sao có thể không nảy sinh chút cảm tình nào? Nhưng nếu Hàn Ấu Nương công khai tỏ ý buồn phiền, Dương Lăng thực sẽ không "được voi đòi hai bà Trưng", bởi vì việc đó sẽ khiến nàng không hạnh phúc.
Tuy y có gan vì sự sống chết của Ấu Nương mà kháng lại thánh chỉ, nhưng lại không có dũng khí vì chuyện như vậy mà đắc tội với Hoàng Đế. Nghe thấy câu nói của ái thê, trong lòng thấy bất an, Dương Lăng không dám cất bước vào phòng.
Y lại nghe tiếng Cao Văn Tâm trong phòng khẽ cười nói:
- Rốt cuộc muội muội lo lắng chuyện gì chứ? Chỉ thấy muội ấp a ấp úng nửa ngày trời, tỷ tỷ vẫn chưa hiểu là chuyện gì nè.
Hàn Ấu Nương lắp ba lắp bắp:
- Ai da, sao tỷ tỷ ngốc vậy chứ. Muội muốn nói là... là tướng công một đêm phải động phòng hai lần. Muội sợ chàng... sợ chàng... sợ chàng chịu không nổi thôi...
Cao Văn Tâm không nhịn được cười phì một tiếng, trong phòng vẳng ra những tiếng trêu đùa, sau đó y nghe Cao Văn Tâm cười khúc khích, thở dốc:
- Hoá ra... hoá ra muội đây là thương xót cho tướng công, hi hi, a ha, ha ha!!!
Không nghe được tiếng Ấu Nương nói trong phòng, Dương Lăng chỉ có thể tưởng tượng ra vẻ dẩu miệng yêu kiều của nàng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy. Y lại nghe tiếng Cao Văn Tâm rối rít xin lỗi:
- Được rồi! Được rồi! Tỷ nhận lỗi, tỷ xin lỗi! Cáo Mệnh phu nhân của ta, đừng lo lắng! Hai tỷ muội chúng ta sẽ đóng cửa nói chuyện riêng tư một chút.
Tuy là thầy thuốc, nhưng bản thân cũng là thiếu nữ chưa chồng, nói tới mấy chuyện này mặt Cao Văn Tâm cũng nóng ran, nàng ngượng nghịu:
- Muội muội, ”buông thả dục vọng tổn hại sức khoẻ” chỉ là lời thầy đồ khuyên răn người ta đừng trầm mê nữ sắc, chứ trong y đạo không có quy tắc như thế. Chỉ cần không dùng thuốc thang tráng dương quá độ gây tổn hại đến thân thể, thì cho dù... cho dù mỗi ngày làm chuyện phòng the một lần cũng không đáng ngại. Nếu ngày thường chú ý điều dưỡng, chuyện này... ngược lại sẽ có ích cho thể xác lẫn tinh thần.
Hàn Ấu Nương ngạc nhiên hỏi:
- Không sao ư? Nhưng mà... nhưng mà chẳng phải nói là ”một giọt tinh bằng mười giọt máu”, tinh khí cơ thể con người nếu tiêu hao hằng ngày thì sẽ bị khô kiệt, tổn hại sức khoẻ sao? À... muội... muội chỉ là đọc một ít sach thuốc phổ thông ở thôn quê, tỷ tỷ đừng cười muội.
Cao Văn Tâm đáp:
- Tinh khí hoá huyết đều là những lời nói vu vơ, không hề có căn cứ. Ừm... nói thế này vậy, không phải bây giờ mỗi ngày muội đều tập võ buổi sáng hay sao? Chuyện phòng the còn không hao tổn thể lực bằng việc muội luyện võ, làm sao lại quá kỳ bí như thế?
Dương Lăng nghe mà thầm kinh ngạc, y thuật của Cao Văn Tâm quả nhiên cao minh. Y học hiện đại dùng thiết bị hoá nghiệm mới biết cái gọi là "tinh huyết" chỉ là lời nói vô căn cứ, suy đoán chủ quan của người xưa. Không ngờ nàng tuy chưa hẳn đã biết rõ ràng đến như vậy, song cũng đã nói đúng đến tám chín phần.
Hàn Ấu Nương thở ra một hơi, nhẹ nhõm:
- Vậy thì muội yên tâm rồi. Trước đây thân thể tướng công yếu ớt, quanh năm bệnh tật, nằm ẹp trên giường, suýt nữa thì đã... Muội chỉ lo cho sức khỏe chàng, tỷ tỷ tinh thông y đạo, tỷ nói như vậy thì muội yên tâm rồi. Ôi, ngày mai lại phải lo chuyện cưới hỏi. Tướng công luôn muốn có con, nhưng muội lại không cố được, chỉ mong hai muội muội có thể sớm sinh con cho nhà họ Dương.
Cao Văn Tâm nghe xong sắc mặt hơi đổi, nói:
- Muội muội! Nếu như lão gia muốn có con nối dõi, e rằng... e rằng sẽ hơi khó.
Hàn Ấu Nương trong phòng và cả Dương Lăng đang ở ngoài phòng nghe vậy đều cả kinh. Hàn Ấu Nương nắm chặt tay Cao Văn Tâm, căng thẳng hỏi:
- Sao tỷ tỷ lại nói vậy?
Cao Văn Tâm an ủi:
- Muội muội đừng quá lo lắng, muội hãy nghe tỷ nói. Tỷ quan sát khí sắc của lão gia, vốn có vài phần hoài nghi. Gần đây tỷ xem vài cuốn cổ tịch, hôm qua lại bắt mạch cho lão gia, chỉ cảm thấy nội thể lão gia hư tổn nghiêm trọng, vốn còn không biết vì sao, bây giờ mới biết thì ra lão gia từng bị bệnh liệt giường liệt chiếu triền miên nên mới ra cớ sự. Thân thể tráng kiện và nội thể hư tổn là hai chuyện khác nhau, muội đừng thấy bây giờ thân thể lão gia khoẻ mạnh mà lầm, nó không giống nhau. Muốn chữa khỏi cho lão gia, trong dùng thuốc điều trị, ngoài châm thạch (2) phụ trợ. Nếu để tỷ ra tay, ước chừng nửa năm tỷ sẽ có thể chữa khỏi cho đại nhân.
- A!
Vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Hàn Ấu Nương vội hỏi dồn:
- Tỷ tỷ! Vậy phải chữa trị như thế nào?
Thấy sự việc liên quan đến chính mình, trống ngực Dương Lăng cũng đập dồn dập. Y không có cái suy nghĩ "kế tục hương hoả", "vô hậu vi đại" (3), nhưng lại rất muốn cùng Ấu Nương mến yêu của mình sinh ra một kết tinh của tình yêu, để nàng có mục tiêu và dũng khí tiếp tục cuộc sống sau khi y qua đời.
Vốn còn tưởng vì Ấu Nương tuổi hãy còn nhỏ, không ngờ lại là chính thân mình mang bệnh ngầm, phỏng chừng một loại bệnh suy thận hư khí do lâu ngày nằm liệt trên giường nào đó. Nhất thời mình mềm lòng cứu giúp Cao tiểu thư, lần này thật đúng là "có lòng tốt ắt gặp báo đáp". Bằng không hai năm sau mình trả mạng về trời, thậm chí con nối dõi cũng không có, cho dù Ấu Nương có dũng khí sống tiếp, nhất định nàng cũng sẽ áy náy cả đời.
Nghe thấy hai người to nhỏ thì thầm, bắt đầu bàn tới những biện pháp chữa trị, y bèn lặng lẽ lùi ra ngoài cửa. Sau một lát, Dương Lăng cất cao giọng nói với cô nữ tỳ bên ngoài:
- Ừ! Được rồi! Không cần phải treo nhiều đèn như vậy đâu, dán thêm chữ HỶ lên cửa sổ là được rồi.
Nghe tiếng Dương Lăng, Ấu Nương vội mở cửa phòng, thấy y ăn mặc chỉnh tề, nàng bèn hỏi:
- Tướng công, chàng muốn đi ra ngoài sao?
Thấy Cao Văn Tâm trốn trong phòng không ra, Dương Lăng bèn cười nói với Ấu Nương:
- Đúng vậy! Sớm mai ta phải đến phủ của Hạ đại nhân, đêm này còn nhiều thứ phải làm, giờ ta phải chạy vào trong cung. Đêm nay nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm mai còn phải chạy vào hoàng cung hộ tống loan giá (xe) của Hoàng Hậu đó.
Hàn Ấu Nương vẫn luôn tưởng mình hiếm muộn, trong lòng thường hay thấp thỏm bất an. Hôm nay tuy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng biết được vấn đề là do tướng công, nàng lại sợ y biết rồi sẽ xấu hổ buồn phiền nên cũng không dám kể những lời của Cao Văn Tâm cho y nghe. Nàng tiễn Dương Lăng ra khỏi cổng, thấy tướng công đã cưỡi ngựa đi xa mới lật đật trở vào sân, vội vã chạy đến chỗ Cao Văn Tâm xin lĩnh giáo y thuật.
*****
Chú thích:
(1) tên ba loại đàn, đàn cầm dài ba thước sáu, căng bảy dây; đàn sắt hai mươi lăm dây; đàn tỳ bà bốn dây.
(2) loại thuốc chữa dùng đá để tiêm vào người chữa bệnh.
(3) "không người nối dõi là tội bất hiếu hàng đầu" (theo Mạnh Tử)
(4) hay Yến Thanh quyền là một bộ quyền pháp dựa trên sự biến ảo (Mê nghĩa là biến ảo, Tung nghĩa là dấu vết). Nghĩa bóng chỉ sự tấn công mà không để lại dấu vết.
(5) chỉ việc Hoàng Đế qua đêm cùng các loại phi tần.
Khuê phòng của hai nàng tuy không lớn nhưng rất tinh tế. Phòng ngoài của Ngọc Đường Xuân treo đầy những bức thư hoạ, còn của Tuyết Lý Mai lại là cầm, sắt và tỳ bà (1) được đặt ngay ngắn chỉnh tề. Nội thất của hai người đơn giản hơn nhiều, giường thêu hoa lệ, căn phòng đỏ rực, một khóm hoa tươi được cắm trên bàn trang điểm. Một khi đã bước vào phòng, mùi hương dịu êm nức mũi lại thêm mỹ nhân muôn vẻ yêu kiều thực là cảnh sắc tiêu hồn khiến người ta mê đắm.
Giường thêu hoa lệ của hai người được khâu ngay ngắn chỉnh tề, trên giường không nhiễm chút bụi trần, ngay cả bản thân bọn họ cũng không nỡ ngồi lên, dĩ nhiên sẽ không để bọn nha hoàn chạm vào giúp đỡ. Tất cả những thứ này đều do hai cô hao phí nửa ngày trời chuẩn bị.
Làm chuyên sứ cho Thiên tử cần phải xử lý rất nhiều việc, Dương Lăng mới nghỉ ngơi được một ngày thì đã không thể tiếp tục cáo bệnh nữa, đêm nay y sẽ phải chạy vào cung chuẩn bị. May mà vết thương của y không sâu, lại rất mau lành nên không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường.
Trong thư phòng, Dương Lăng ghi nhớ cẩn thận một lượt những quy trình cần làm vào ngày mai rồi trở về phòng viện của mình. Hai tiểu nha hoàn đang giăng đèn kết hoa trong sảnh, một người đứng trên ghế, một người đỡ ở bên dưới. Trông thấy lão gia, bọn họ định làm lễ, thấy bọn họ đang bận bịu, Dương Lăng vội khoát tay ngăn lại, tự mình bước vào trong phòng.
Lặng lẽ đi đến cửa phòng, vừa tính mở cửa, y chợt nghe tiếng Hàn Ấu Nương từ trong phòng vọng ra:
- Sao muội càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp đó. Tướng công nạp đồng thời hai nàng thiếp về nhà, như vậy có tốt không? Lòng Dương Lăng chìm xuống: “Thôi rồi! Ngoài miệng Ấu Nương không nói gì nhưng quả nhiên trong lòng không vui rồi. Tuy nhiên nàng cũng biết kiềm nén vứt bỏ lòng ghen đáng xấu hổ của phụ nữ đi, cho dù Hoàng Đế ban thưởng cho một cặp ma lem thì cũng không thể cự tuyệt đâu à...”
Hai người Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai muôn vẻ yêu kiều, nhìn là muốn yêu, sớm chiều gặp mặt, sao có thể không nảy sinh chút cảm tình nào? Nhưng nếu Hàn Ấu Nương công khai tỏ ý buồn phiền, Dương Lăng thực sẽ không "được voi đòi hai bà Trưng", bởi vì việc đó sẽ khiến nàng không hạnh phúc.
Tuy y có gan vì sự sống chết của Ấu Nương mà kháng lại thánh chỉ, nhưng lại không có dũng khí vì chuyện như vậy mà đắc tội với Hoàng Đế. Nghe thấy câu nói của ái thê, trong lòng thấy bất an, Dương Lăng không dám cất bước vào phòng.
Y lại nghe tiếng Cao Văn Tâm trong phòng khẽ cười nói:
- Rốt cuộc muội muội lo lắng chuyện gì chứ? Chỉ thấy muội ấp a ấp úng nửa ngày trời, tỷ tỷ vẫn chưa hiểu là chuyện gì nè.
Hàn Ấu Nương lắp ba lắp bắp:
- Ai da, sao tỷ tỷ ngốc vậy chứ. Muội muốn nói là... là tướng công một đêm phải động phòng hai lần. Muội sợ chàng... sợ chàng... sợ chàng chịu không nổi thôi...
Cao Văn Tâm không nhịn được cười phì một tiếng, trong phòng vẳng ra những tiếng trêu đùa, sau đó y nghe Cao Văn Tâm cười khúc khích, thở dốc:
- Hoá ra... hoá ra muội đây là thương xót cho tướng công, hi hi, a ha, ha ha!!!
Không nghe được tiếng Ấu Nương nói trong phòng, Dương Lăng chỉ có thể tưởng tượng ra vẻ dẩu miệng yêu kiều của nàng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy. Y lại nghe tiếng Cao Văn Tâm rối rít xin lỗi:
- Được rồi! Được rồi! Tỷ nhận lỗi, tỷ xin lỗi! Cáo Mệnh phu nhân của ta, đừng lo lắng! Hai tỷ muội chúng ta sẽ đóng cửa nói chuyện riêng tư một chút.
Tuy là thầy thuốc, nhưng bản thân cũng là thiếu nữ chưa chồng, nói tới mấy chuyện này mặt Cao Văn Tâm cũng nóng ran, nàng ngượng nghịu:
- Muội muội, ”buông thả dục vọng tổn hại sức khoẻ” chỉ là lời thầy đồ khuyên răn người ta đừng trầm mê nữ sắc, chứ trong y đạo không có quy tắc như thế. Chỉ cần không dùng thuốc thang tráng dương quá độ gây tổn hại đến thân thể, thì cho dù... cho dù mỗi ngày làm chuyện phòng the một lần cũng không đáng ngại. Nếu ngày thường chú ý điều dưỡng, chuyện này... ngược lại sẽ có ích cho thể xác lẫn tinh thần.
Hàn Ấu Nương ngạc nhiên hỏi:
- Không sao ư? Nhưng mà... nhưng mà chẳng phải nói là ”một giọt tinh bằng mười giọt máu”, tinh khí cơ thể con người nếu tiêu hao hằng ngày thì sẽ bị khô kiệt, tổn hại sức khoẻ sao? À... muội... muội chỉ là đọc một ít sach thuốc phổ thông ở thôn quê, tỷ tỷ đừng cười muội.
Cao Văn Tâm đáp:
- Tinh khí hoá huyết đều là những lời nói vu vơ, không hề có căn cứ. Ừm... nói thế này vậy, không phải bây giờ mỗi ngày muội đều tập võ buổi sáng hay sao? Chuyện phòng the còn không hao tổn thể lực bằng việc muội luyện võ, làm sao lại quá kỳ bí như thế?
Dương Lăng nghe mà thầm kinh ngạc, y thuật của Cao Văn Tâm quả nhiên cao minh. Y học hiện đại dùng thiết bị hoá nghiệm mới biết cái gọi là "tinh huyết" chỉ là lời nói vô căn cứ, suy đoán chủ quan của người xưa. Không ngờ nàng tuy chưa hẳn đã biết rõ ràng đến như vậy, song cũng đã nói đúng đến tám chín phần.
Hàn Ấu Nương thở ra một hơi, nhẹ nhõm:
- Vậy thì muội yên tâm rồi. Trước đây thân thể tướng công yếu ớt, quanh năm bệnh tật, nằm ẹp trên giường, suýt nữa thì đã... Muội chỉ lo cho sức khỏe chàng, tỷ tỷ tinh thông y đạo, tỷ nói như vậy thì muội yên tâm rồi. Ôi, ngày mai lại phải lo chuyện cưới hỏi. Tướng công luôn muốn có con, nhưng muội lại không cố được, chỉ mong hai muội muội có thể sớm sinh con cho nhà họ Dương.
Cao Văn Tâm nghe xong sắc mặt hơi đổi, nói:
- Muội muội! Nếu như lão gia muốn có con nối dõi, e rằng... e rằng sẽ hơi khó.
Hàn Ấu Nương trong phòng và cả Dương Lăng đang ở ngoài phòng nghe vậy đều cả kinh. Hàn Ấu Nương nắm chặt tay Cao Văn Tâm, căng thẳng hỏi:
- Sao tỷ tỷ lại nói vậy?
Cao Văn Tâm an ủi:
- Muội muội đừng quá lo lắng, muội hãy nghe tỷ nói. Tỷ quan sát khí sắc của lão gia, vốn có vài phần hoài nghi. Gần đây tỷ xem vài cuốn cổ tịch, hôm qua lại bắt mạch cho lão gia, chỉ cảm thấy nội thể lão gia hư tổn nghiêm trọng, vốn còn không biết vì sao, bây giờ mới biết thì ra lão gia từng bị bệnh liệt giường liệt chiếu triền miên nên mới ra cớ sự. Thân thể tráng kiện và nội thể hư tổn là hai chuyện khác nhau, muội đừng thấy bây giờ thân thể lão gia khoẻ mạnh mà lầm, nó không giống nhau. Muốn chữa khỏi cho lão gia, trong dùng thuốc điều trị, ngoài châm thạch (2) phụ trợ. Nếu để tỷ ra tay, ước chừng nửa năm tỷ sẽ có thể chữa khỏi cho đại nhân.
- A!
Vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Hàn Ấu Nương vội hỏi dồn:
- Tỷ tỷ! Vậy phải chữa trị như thế nào?
Thấy sự việc liên quan đến chính mình, trống ngực Dương Lăng cũng đập dồn dập. Y không có cái suy nghĩ "kế tục hương hoả", "vô hậu vi đại" (3), nhưng lại rất muốn cùng Ấu Nương mến yêu của mình sinh ra một kết tinh của tình yêu, để nàng có mục tiêu và dũng khí tiếp tục cuộc sống sau khi y qua đời.
Vốn còn tưởng vì Ấu Nương tuổi hãy còn nhỏ, không ngờ lại là chính thân mình mang bệnh ngầm, phỏng chừng một loại bệnh suy thận hư khí do lâu ngày nằm liệt trên giường nào đó. Nhất thời mình mềm lòng cứu giúp Cao tiểu thư, lần này thật đúng là "có lòng tốt ắt gặp báo đáp". Bằng không hai năm sau mình trả mạng về trời, thậm chí con nối dõi cũng không có, cho dù Ấu Nương có dũng khí sống tiếp, nhất định nàng cũng sẽ áy náy cả đời.
Nghe thấy hai người to nhỏ thì thầm, bắt đầu bàn tới những biện pháp chữa trị, y bèn lặng lẽ lùi ra ngoài cửa. Sau một lát, Dương Lăng cất cao giọng nói với cô nữ tỳ bên ngoài:
- Ừ! Được rồi! Không cần phải treo nhiều đèn như vậy đâu, dán thêm chữ HỶ lên cửa sổ là được rồi.
Nghe tiếng Dương Lăng, Ấu Nương vội mở cửa phòng, thấy y ăn mặc chỉnh tề, nàng bèn hỏi:
- Tướng công, chàng muốn đi ra ngoài sao?
Thấy Cao Văn Tâm trốn trong phòng không ra, Dương Lăng bèn cười nói với Ấu Nương:
- Đúng vậy! Sớm mai ta phải đến phủ của Hạ đại nhân, đêm này còn nhiều thứ phải làm, giờ ta phải chạy vào trong cung. Đêm nay nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm mai còn phải chạy vào hoàng cung hộ tống loan giá (xe) của Hoàng Hậu đó.
Hàn Ấu Nương vẫn luôn tưởng mình hiếm muộn, trong lòng thường hay thấp thỏm bất an. Hôm nay tuy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng biết được vấn đề là do tướng công, nàng lại sợ y biết rồi sẽ xấu hổ buồn phiền nên cũng không dám kể những lời của Cao Văn Tâm cho y nghe. Nàng tiễn Dương Lăng ra khỏi cổng, thấy tướng công đã cưỡi ngựa đi xa mới lật đật trở vào sân, vội vã chạy đến chỗ Cao Văn Tâm xin lĩnh giáo y thuật.
*****
Chú thích:
(1) tên ba loại đàn, đàn cầm dài ba thước sáu, căng bảy dây; đàn sắt hai mươi lăm dây; đàn tỳ bà bốn dây.
(2) loại thuốc chữa dùng đá để tiêm vào người chữa bệnh.
(3) "không người nối dõi là tội bất hiếu hàng đầu" (theo Mạnh Tử)
(4) hay Yến Thanh quyền là một bộ quyền pháp dựa trên sự biến ảo (Mê nghĩa là biến ảo, Tung nghĩa là dấu vết). Nghĩa bóng chỉ sự tấn công mà không để lại dấu vết.
(5) chỉ việc Hoàng Đế qua đêm cùng các loại phi tần.
Danh sách chương