Xung quanh xa bàn bằng cát là sáu nhân vật cao cấp nhất của quân Nam Việt đang tìm cách cứu nguy cho Tô Châu Thành. Trên xa bàn mô tả địa hình núi sông. Chỗ cắm cờ đỏ là phân bố quân Oa khấu, cờ xanh là quân Nam việt, còn quân sở vệ gồm 2 vạn đang co cụm đau cố thủ trong thành Tô Châu. Theo lý thuyết muốn tấn công một thành trì cơ bản cần quân đông gấp 3 lần trở lên mới có hiệu quả. Chuyện nực cười la quân công thành không có số lượng bằng quân thủ thành mà thành thì sắp bị phá.
Nguyên Hãn đăm chiêu:" Tấn công trực diện như những trận đánh trước thì quân ta sẽ gặp thiệt hại nặng nề, nếu có thắng thì cũng thắng thảm, Oa khấu có lực lượng kỵ binh rất hùng hậu. Chiến lược bây giờ là tìm cách ép chúng phải chia binh tấn công Ninh Hải với vũ khí của chúng ta và lựu đạn ngày mai công tượng bắt đầu chế tạo thì có thể đánh cho chúng thiệt hại nặng sau đó mới dùng kỵ binh dằng co. Đồng thời có thể giải áp lực cho Tô Châu, cái này gọi là dẫn Xà xuất động. Nhưng vấn đề là làm thế nào mới có thể ép chúng phân binh"
- Vương gia anh minh, vương gia uy vũ... Tôn hán gian không có được một ý kiến nào ra hồn, luồn lách quan trường thì đầy trí kế, bàn chuyện binh lược thì.... thôi không phải bàn.
- Phí lời, đừng nói nhảm... Các vị tướng quân có ý kiến nào không? - Nguyên Hãn gắt gỏng.
Trần Nhĩ gãi cái đầu trọc có bím tóc của hắn: " Khả Hãn tại thượng, theo ý của nô tài dùng chiến tranh thám báo, tiêu hao chúng đến khi không chịu nổi phải chia binh đánh chúng ta, dũng sĩ thảo nguyên am hiểu nhất là thám báo chiến"
Nguyên Hãn suy tư: " Nếu bình thường làm như vậy thì rất ổn, nhưng trường hợp này chúng ta không có thời gian, chỉ vài ngày nữa thôi thì Tô Châu bị công phá rồi, sở vệ quá thối họ không chờ được"
Đặng Dung cắn răng:" Theo thần phải đánh, mà phải đánh thật đau để chúng không chịu nổi mà phải tìm cách tiêu diệt chúng ta trước. Chúng ta đung pháo binh đặt ngoài 2km tấn công doanh trại của hơn vạn đại quân rất lớn chắc chắn bắn trúng. Khi quân địch tràn đến chúng ta nồi thuốc súng phá pháo, pháo binh lên ngựa chạy. Lúc ấy chỉ có kỵ binh của đối phương mới có thể đuổi kịp. Chúng ta dùng Hoả thương kỵ phục kích dáng cho chúng một đòn nặn nề."
- Theo lão thì kế sách của Đặng Dung tướng quan khả dụng, nhưng nếu chia pháo binh ra làm 2 phần đặt cách nhau 1 km một cái ngụy trang cẩn thận thì có thể bảo toàn được 3 khẩu pháo.
Đây là kế nghi binh rất hay mà lão tướng dày dạn Ngô văn Sĩ nghĩ ra. Tất cả mọi người đều gật gù tấm tắc khen hay. Nguyên Hãn quá đỗi vui mừng, những kế hoạch trước nay đều do hắn tự bày ra. đấy là một việc rất nguy hiểm cho quân đội của hắn, vì hành binh bố trận họ dần dần sẽ quá dựa dẫm vào hắn. Mà hắn thì không thể lúc nào cũng mang binh đánh trận khắp nơi được, nhân tài có thể đảm đương một phía là rất quan trọng đối với sự nghiệp của một quốc gia. Nhìn các vị tướng trẻ đanh mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình Nguyên Hãn lòng vui phơi phới.
- Đặng Dung tướng quân và Ngô tướng quân kết hợp lại với nhau thì kế sách rất hoàn hảo, nó giúp ta nảy ra một ý tưởng như sau. Mọi người nhìn, đây là một triền núi thấp có lộ nhỏ đi lên, hai bên là rừng thưa khoảng cách tới Doanh địch trên dưới 3km. Nếu đưa pháo binh lên cao tầm 100m như ở đỉnh núi hoàn toàn có thể bắn đi xa hơn 3km. Ta sẽ bố trí một trận dịa pháo giả, dùng pháo gỗ và các gói thuốc nổ ngòi chậm cho nổ liên tục vừa để che dấu vị trí pháo chính, vừa để thu hút quân địch. ta có thể trôn thuốc nổ xung quanh trận địa giả chờ quân địch lao đến thì châm ngòi. Không ta sẽ bố trí 2 nơi trận địa giả trên 2 lộ dẫn đến Tô Châu cả hai đều phải cách Doanh dịch 2,5km để địch dễ phát hiện. Vấn đề bố trí trận địa pháo binh, hai trận địa giả, chôn thuốc nổ cần tiến hành bí mật trong nửa canh giờ. Chúng ta cần diệt hết thám báo 3 vùng này tròn khoảng thời gian đó một cách im lặng bằng cung tên, nhiệm vụ này rất gian khổ, quyết định thắngTrần Đốn ngươi có thể thực hiện sao? Chúng tướng có kế sách naog khác không?"
Làm lãnh đạo là nghệ thuật tập hợp ý kiến hay của nhiều người lại thành của mình, vừa làm nhân viên cảm thấy bản thân họ được tôn trọng, ngoài ra họ còn kính phục trí tuệ cao vời của lãnh đạo, cái này tổng kết mấy ngàn năm cấm có sai. Chúng tướng dạ ran rối rit nêu những ý kiến bổ xung các chi tiết nhỏ, nhiều người thêm sức mạnh, một kế sách hoàn hảo đưa kẻ thù vào bẫy được giăng lên, chúng tướng chia nhau đi làm các nhiệm vụ được phân phó. Nguyên Hãn thì tức tốc chuyển mình đến khu chế tạo của công tượng, chiến dịch lần này dựa rất lới vào thuốc nổ nên việc chế tác phải do Nguyên Hãn theo dõi không thể qua loa. Vì tránh thám tử của Oa khấu nên tất cả các công tác chuẩn bị đều do Nam Việt quân tự mình đảm nhiệm.
Nhìn những mẻ gang cực nhanh bị nung nóng chảy từ cái lò nhái " Besamer" Nguyên Hãn có xúc động muốn bổ cái đầu già của lão công tượng Lê Văn Triết ra kiểm tra xem có phải là nhân vật xuyên giống mình không. chiếc lò này tuy nhỏ bé không cao đến mười mấy mét như lò cao xây bằng gạch chịu nhiệt thế nhưng tốc độ nấu chảy gang cũng như việc điều phối chuẩn xác hàm lượng đầ vôi, than đá cũng như công tác thổi khí thì dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nhỏ nhưng nếu có 10 cái trăm cái thì sao nếu vậy thì đã đạt đến mức sản xuất công nghiệp rồi. Đây chính là lý do vì sao khi Henrry Bessamer phát minh ra chiếc lò Bessamer đã thay đổi cat ngành công nghiệp luyện thép ở châu âu thế kỉ 17. Ăn cắp phát minh thì xấu hổ, nhưng không ăn cắp thì có lỗi bản thân a.
Nguyên Hãn đăm chiêu:" Tấn công trực diện như những trận đánh trước thì quân ta sẽ gặp thiệt hại nặng nề, nếu có thắng thì cũng thắng thảm, Oa khấu có lực lượng kỵ binh rất hùng hậu. Chiến lược bây giờ là tìm cách ép chúng phải chia binh tấn công Ninh Hải với vũ khí của chúng ta và lựu đạn ngày mai công tượng bắt đầu chế tạo thì có thể đánh cho chúng thiệt hại nặng sau đó mới dùng kỵ binh dằng co. Đồng thời có thể giải áp lực cho Tô Châu, cái này gọi là dẫn Xà xuất động. Nhưng vấn đề là làm thế nào mới có thể ép chúng phân binh"
- Vương gia anh minh, vương gia uy vũ... Tôn hán gian không có được một ý kiến nào ra hồn, luồn lách quan trường thì đầy trí kế, bàn chuyện binh lược thì.... thôi không phải bàn.
- Phí lời, đừng nói nhảm... Các vị tướng quân có ý kiến nào không? - Nguyên Hãn gắt gỏng.
Trần Nhĩ gãi cái đầu trọc có bím tóc của hắn: " Khả Hãn tại thượng, theo ý của nô tài dùng chiến tranh thám báo, tiêu hao chúng đến khi không chịu nổi phải chia binh đánh chúng ta, dũng sĩ thảo nguyên am hiểu nhất là thám báo chiến"
Nguyên Hãn suy tư: " Nếu bình thường làm như vậy thì rất ổn, nhưng trường hợp này chúng ta không có thời gian, chỉ vài ngày nữa thôi thì Tô Châu bị công phá rồi, sở vệ quá thối họ không chờ được"
Đặng Dung cắn răng:" Theo thần phải đánh, mà phải đánh thật đau để chúng không chịu nổi mà phải tìm cách tiêu diệt chúng ta trước. Chúng ta đung pháo binh đặt ngoài 2km tấn công doanh trại của hơn vạn đại quân rất lớn chắc chắn bắn trúng. Khi quân địch tràn đến chúng ta nồi thuốc súng phá pháo, pháo binh lên ngựa chạy. Lúc ấy chỉ có kỵ binh của đối phương mới có thể đuổi kịp. Chúng ta dùng Hoả thương kỵ phục kích dáng cho chúng một đòn nặn nề."
- Theo lão thì kế sách của Đặng Dung tướng quan khả dụng, nhưng nếu chia pháo binh ra làm 2 phần đặt cách nhau 1 km một cái ngụy trang cẩn thận thì có thể bảo toàn được 3 khẩu pháo.
Đây là kế nghi binh rất hay mà lão tướng dày dạn Ngô văn Sĩ nghĩ ra. Tất cả mọi người đều gật gù tấm tắc khen hay. Nguyên Hãn quá đỗi vui mừng, những kế hoạch trước nay đều do hắn tự bày ra. đấy là một việc rất nguy hiểm cho quân đội của hắn, vì hành binh bố trận họ dần dần sẽ quá dựa dẫm vào hắn. Mà hắn thì không thể lúc nào cũng mang binh đánh trận khắp nơi được, nhân tài có thể đảm đương một phía là rất quan trọng đối với sự nghiệp của một quốc gia. Nhìn các vị tướng trẻ đanh mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình Nguyên Hãn lòng vui phơi phới.
- Đặng Dung tướng quân và Ngô tướng quân kết hợp lại với nhau thì kế sách rất hoàn hảo, nó giúp ta nảy ra một ý tưởng như sau. Mọi người nhìn, đây là một triền núi thấp có lộ nhỏ đi lên, hai bên là rừng thưa khoảng cách tới Doanh địch trên dưới 3km. Nếu đưa pháo binh lên cao tầm 100m như ở đỉnh núi hoàn toàn có thể bắn đi xa hơn 3km. Ta sẽ bố trí một trận dịa pháo giả, dùng pháo gỗ và các gói thuốc nổ ngòi chậm cho nổ liên tục vừa để che dấu vị trí pháo chính, vừa để thu hút quân địch. ta có thể trôn thuốc nổ xung quanh trận địa giả chờ quân địch lao đến thì châm ngòi. Không ta sẽ bố trí 2 nơi trận địa giả trên 2 lộ dẫn đến Tô Châu cả hai đều phải cách Doanh dịch 2,5km để địch dễ phát hiện. Vấn đề bố trí trận địa pháo binh, hai trận địa giả, chôn thuốc nổ cần tiến hành bí mật trong nửa canh giờ. Chúng ta cần diệt hết thám báo 3 vùng này tròn khoảng thời gian đó một cách im lặng bằng cung tên, nhiệm vụ này rất gian khổ, quyết định thắngTrần Đốn ngươi có thể thực hiện sao? Chúng tướng có kế sách naog khác không?"
Làm lãnh đạo là nghệ thuật tập hợp ý kiến hay của nhiều người lại thành của mình, vừa làm nhân viên cảm thấy bản thân họ được tôn trọng, ngoài ra họ còn kính phục trí tuệ cao vời của lãnh đạo, cái này tổng kết mấy ngàn năm cấm có sai. Chúng tướng dạ ran rối rit nêu những ý kiến bổ xung các chi tiết nhỏ, nhiều người thêm sức mạnh, một kế sách hoàn hảo đưa kẻ thù vào bẫy được giăng lên, chúng tướng chia nhau đi làm các nhiệm vụ được phân phó. Nguyên Hãn thì tức tốc chuyển mình đến khu chế tạo của công tượng, chiến dịch lần này dựa rất lới vào thuốc nổ nên việc chế tác phải do Nguyên Hãn theo dõi không thể qua loa. Vì tránh thám tử của Oa khấu nên tất cả các công tác chuẩn bị đều do Nam Việt quân tự mình đảm nhiệm.
Nhìn những mẻ gang cực nhanh bị nung nóng chảy từ cái lò nhái " Besamer" Nguyên Hãn có xúc động muốn bổ cái đầu già của lão công tượng Lê Văn Triết ra kiểm tra xem có phải là nhân vật xuyên giống mình không. chiếc lò này tuy nhỏ bé không cao đến mười mấy mét như lò cao xây bằng gạch chịu nhiệt thế nhưng tốc độ nấu chảy gang cũng như việc điều phối chuẩn xác hàm lượng đầ vôi, than đá cũng như công tác thổi khí thì dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nhỏ nhưng nếu có 10 cái trăm cái thì sao nếu vậy thì đã đạt đến mức sản xuất công nghiệp rồi. Đây chính là lý do vì sao khi Henrry Bessamer phát minh ra chiếc lò Bessamer đã thay đổi cat ngành công nghiệp luyện thép ở châu âu thế kỉ 17. Ăn cắp phát minh thì xấu hổ, nhưng không ăn cắp thì có lỗi bản thân a.
Danh sách chương