Cũng là ngày 17 tháng năm âm lịch nhưng tại một vị trí khác lại có thêm một trận chiến kịch liệt diễn ra. Nghe được thông tin thu được từ con trai là Nguyễn Cảnh Dị, Đề đốc bộ binh Nguyễn Cảnh Chân quyết định tăng thêm ba ngàn tinh binh súng trường côn xoay tất cả đều cưỡi chiến mã xuất phát. Phía sau là 5 chiếc xe ngựa đôi nhưng bánh xe ngựa được thay bằng bánh có răng cưa trên đó là 5 khẩu pháo nhẹ 150mm. Biết rằng đã vào mùa mưa nên Công bộ có đúc riêng loại bánh xe bản to có răng cưa để có thể hành quân trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt. 2000 phụ binh Lê Tộc cũng được điều động như họ không thể cưỡi ngựa bắn súng nên chỉ dùng ngựa để tăng tốc độ di chuyển mà thôi. Ngoài ra rất nhiều xe ngựa đơn chở những vật dụng cần thiết hai chiến thuyền thuộc hệ thống vận chuyển sông Vọng Lâu cũng được đều động đến vị trí thích hợp.
Mặc dù thám báo của quân Nguyễn Cảnh Chân không được như du mục nhưng đã theo ông chạy trốn khắp nơi từ Ai Lao qua Chiêm Thành là đủ biết năng lực của họ không kém. Một nghìn thám báo vọt lên trước nhiệm vụ của họ là phải bịt hết tai mắt đối phương trong 1 canh giờ chỉ dùng súng trong trường hợp bất đắc dĩ, các tình huống còn lại dùng cung tên.
Nguyễn Cảnh Chân quá lo lắng thôi quân Minh và thổ ty cộng lại gần 20 vạn, gấp mười lần quân Nam Việt đóng lại vọng Lâu. Có cho ăn gan báo thì Nam Việt man hoang này cũng không dám xông ra, ít ra Minh quân nghĩ như vậy. Vả lại trời vừa tạnh mưa muốn dẫn quân đâu dễ, thế nên sự chủ quan lại là một lần nữa gậy nên thảm họa cho chiến tranh. Hơn nghìn thám báo tinh thần chăm chú, kĩ năng tinh mĩ lại đối diện rải rác có hơn 200 thám báo đang ngáp ngắn ngáp dài thì kết quả thế là đủ.
Trên một quả đồi thưa lúc này hơn hai ngàn kỵ quân đang nghỉ ngơi, ăn tạm lương khô hồi phục sức khỏe. Năm giờ ba mơi phút chiều, Nguyễn Cảnh DỊ thông qua ống nhòm nhìn về tiểu lộ phía Bắc dẫn lên quả đồi hắn đâng ém quân. đằng xa đã thấp thoáng bóng người đang phi ngựa vội vã. Đây là các pháo binh, họ phải đến trước khi trời tối để xác định vị trí cần pháo kích vào đêm nay, sau đó dựa vào kinh nghiệm cố gắng mô phỏng các góc độ của pháo, sau khi pháo đến họ sẽ lắp theo đúng số liệu đã ước tinh trước. Vì trong đêm tối đâu đâu cũng gần giống như nhau, giờ đây dụng cụ đo khoảnh cách chưa có, nếu có thì chỉ cần thám báo đưa ra số liệu thì pháo binh cũng có thể đơn giản bố trí pháo, nhưng lúc này đây thì lại cần chính mắt pháo binh nhìn tường tận mục tiêu.
6 giờ tối quân đoàn kỵ binh bổ xung 3000 nhân cũng đã tới nơi, phía sau là 2000 phụ binh cưỡi ngựa, họ đã làm quen cưỡi ngựa gần ba tháng rồi nhưng nói thật vừa cưỡi ngựa vừa bắn súng với họ là quá xa sỉ. Hai ngàn phụ binh xuống ngựa tiến hàng lấy dây trảo thô to như cổ tay buộc vào pháo và tiến hành kéo lê quả đồi, một ngày đi qua đường đồi khá cứng lại rồi nhưng vẫn gây khó khăn không nhỏ cho việc kéo pháo. Cuối cùng tới đúng bảy giờ tối thì tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, Nguyễn Cảnh Chan ra lệnh tất cả thám báo rút về, toàn bộ nghỉ ngơi hồi phục sức lực sau một tiếng đồng hồ sẽ tiến hành chiến dịch.
Giờ đây mợi người tụm năm tụm ba cùng nhìn đồng hồ chỉnh lại dho đều nhau, sự cường đại của buôn bán với tây dương được bày ra, mỗi một sĩ quan đều có một dồng hồ quả quýt. Trong đêm tối sự phối hợp chuẩn thời gian trở nên nhuần nhuyễn hơn nhiều.
Tám giờ tối, khung cảnh doanh quân Minh triều bình yên hết mức, tuy rằng tin thám báo bị triệt hạ vòng ngoài nhưng họ cũng không để vaò lòng. Chủ tướng cánh quân mười vạn nhân này của quân Minh là Liễu Tông, hắn đang thở phì phò trên mình một thiếu nữ Lê Tộc. Mấy ngày này trời mưa làm hắn quá bực bội rồi, hắn đang nghĩ giá như thời tiết không quái ác thế này có lẽ giờ đây hắn đã cho đạn pháo bắn vỡ tường thành kia rồi. Sau đó lập công đầu mà lao vào tiêu diệt cái gã Man hoang Vương gia này. Đúng lúc này thì tiếng đì đùng từ phương xa dội lại. Liễu Tông lầm bàm trong mồm: " Con mẹ nó thời tiết còn để người sống nữa không, lại sấm chớp mưa giông rồi, mới được một ngày nắng ấm.......". Đang lẩm bẩm chửi thề và tiếp tục hì hục rut ra nhét vào trong mình người thiếu nữ thì doanh trại trung quân của hắn tiếng nổ ầm ầm. Hắn tức giận rút vội ra rồi chạy khỏi lều hét ầm lên: " Con bà thằng chó nào không có lệnh của ông mà nổ pháo.... Muồn chết hả".
Lúc này thì mới có một thân binh hối hả chạy lại thông báo rằng doanh trại của pháo binh đóng tại trung quân bị oanh tạc, một số thùng thuốc nổ bén hỏa gây nổ mạnh hơn, giờ các nhân viên đang tìm cách dập hỏa.
- Tìm vị trí pháo binh của đối phương ngay lập tức, pháo binh vào vị trí tiến hành đánh trả, một vạn kỵ binh hỏa thương chuẩn bị sẵn sàng công kích đối phương, 3 vạn kỵ nhanh tróng tập chung theo sau. ha ha ha không ngờ dám ra khỏi thành tập doanh. Ông mày đang lo công thành khó khăn đây... một nhúm quân mà cũng dám đêm tối cướp doanh sao....
Liễu Tông Hung hãn càn quấy ra lệnh, quả đúng là quân số chỉ bằng một phần mười mà dám xông ra cướp doanh thì quả là kì khôi, thế nên Lễu Tông không thủ Doanh mà phái thám mã di dò vị trí pháo binh quyết một trận thắng bại ngay ngoài thành trì cao lớn 50m kia. Hắn cho rằng với số lượng quân đông đảo thì dã chiến hắn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mặc dù thám báo của quân Nguyễn Cảnh Chân không được như du mục nhưng đã theo ông chạy trốn khắp nơi từ Ai Lao qua Chiêm Thành là đủ biết năng lực của họ không kém. Một nghìn thám báo vọt lên trước nhiệm vụ của họ là phải bịt hết tai mắt đối phương trong 1 canh giờ chỉ dùng súng trong trường hợp bất đắc dĩ, các tình huống còn lại dùng cung tên.
Nguyễn Cảnh Chân quá lo lắng thôi quân Minh và thổ ty cộng lại gần 20 vạn, gấp mười lần quân Nam Việt đóng lại vọng Lâu. Có cho ăn gan báo thì Nam Việt man hoang này cũng không dám xông ra, ít ra Minh quân nghĩ như vậy. Vả lại trời vừa tạnh mưa muốn dẫn quân đâu dễ, thế nên sự chủ quan lại là một lần nữa gậy nên thảm họa cho chiến tranh. Hơn nghìn thám báo tinh thần chăm chú, kĩ năng tinh mĩ lại đối diện rải rác có hơn 200 thám báo đang ngáp ngắn ngáp dài thì kết quả thế là đủ.
Trên một quả đồi thưa lúc này hơn hai ngàn kỵ quân đang nghỉ ngơi, ăn tạm lương khô hồi phục sức khỏe. Năm giờ ba mơi phút chiều, Nguyễn Cảnh DỊ thông qua ống nhòm nhìn về tiểu lộ phía Bắc dẫn lên quả đồi hắn đâng ém quân. đằng xa đã thấp thoáng bóng người đang phi ngựa vội vã. Đây là các pháo binh, họ phải đến trước khi trời tối để xác định vị trí cần pháo kích vào đêm nay, sau đó dựa vào kinh nghiệm cố gắng mô phỏng các góc độ của pháo, sau khi pháo đến họ sẽ lắp theo đúng số liệu đã ước tinh trước. Vì trong đêm tối đâu đâu cũng gần giống như nhau, giờ đây dụng cụ đo khoảnh cách chưa có, nếu có thì chỉ cần thám báo đưa ra số liệu thì pháo binh cũng có thể đơn giản bố trí pháo, nhưng lúc này đây thì lại cần chính mắt pháo binh nhìn tường tận mục tiêu.
6 giờ tối quân đoàn kỵ binh bổ xung 3000 nhân cũng đã tới nơi, phía sau là 2000 phụ binh cưỡi ngựa, họ đã làm quen cưỡi ngựa gần ba tháng rồi nhưng nói thật vừa cưỡi ngựa vừa bắn súng với họ là quá xa sỉ. Hai ngàn phụ binh xuống ngựa tiến hàng lấy dây trảo thô to như cổ tay buộc vào pháo và tiến hành kéo lê quả đồi, một ngày đi qua đường đồi khá cứng lại rồi nhưng vẫn gây khó khăn không nhỏ cho việc kéo pháo. Cuối cùng tới đúng bảy giờ tối thì tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, Nguyễn Cảnh Chan ra lệnh tất cả thám báo rút về, toàn bộ nghỉ ngơi hồi phục sức lực sau một tiếng đồng hồ sẽ tiến hành chiến dịch.
Giờ đây mợi người tụm năm tụm ba cùng nhìn đồng hồ chỉnh lại dho đều nhau, sự cường đại của buôn bán với tây dương được bày ra, mỗi một sĩ quan đều có một dồng hồ quả quýt. Trong đêm tối sự phối hợp chuẩn thời gian trở nên nhuần nhuyễn hơn nhiều.
Tám giờ tối, khung cảnh doanh quân Minh triều bình yên hết mức, tuy rằng tin thám báo bị triệt hạ vòng ngoài nhưng họ cũng không để vaò lòng. Chủ tướng cánh quân mười vạn nhân này của quân Minh là Liễu Tông, hắn đang thở phì phò trên mình một thiếu nữ Lê Tộc. Mấy ngày này trời mưa làm hắn quá bực bội rồi, hắn đang nghĩ giá như thời tiết không quái ác thế này có lẽ giờ đây hắn đã cho đạn pháo bắn vỡ tường thành kia rồi. Sau đó lập công đầu mà lao vào tiêu diệt cái gã Man hoang Vương gia này. Đúng lúc này thì tiếng đì đùng từ phương xa dội lại. Liễu Tông lầm bàm trong mồm: " Con mẹ nó thời tiết còn để người sống nữa không, lại sấm chớp mưa giông rồi, mới được một ngày nắng ấm.......". Đang lẩm bẩm chửi thề và tiếp tục hì hục rut ra nhét vào trong mình người thiếu nữ thì doanh trại trung quân của hắn tiếng nổ ầm ầm. Hắn tức giận rút vội ra rồi chạy khỏi lều hét ầm lên: " Con bà thằng chó nào không có lệnh của ông mà nổ pháo.... Muồn chết hả".
Lúc này thì mới có một thân binh hối hả chạy lại thông báo rằng doanh trại của pháo binh đóng tại trung quân bị oanh tạc, một số thùng thuốc nổ bén hỏa gây nổ mạnh hơn, giờ các nhân viên đang tìm cách dập hỏa.
- Tìm vị trí pháo binh của đối phương ngay lập tức, pháo binh vào vị trí tiến hành đánh trả, một vạn kỵ binh hỏa thương chuẩn bị sẵn sàng công kích đối phương, 3 vạn kỵ nhanh tróng tập chung theo sau. ha ha ha không ngờ dám ra khỏi thành tập doanh. Ông mày đang lo công thành khó khăn đây... một nhúm quân mà cũng dám đêm tối cướp doanh sao....
Liễu Tông Hung hãn càn quấy ra lệnh, quả đúng là quân số chỉ bằng một phần mười mà dám xông ra cướp doanh thì quả là kì khôi, thế nên Lễu Tông không thủ Doanh mà phái thám mã di dò vị trí pháo binh quyết một trận thắng bại ngay ngoài thành trì cao lớn 50m kia. Hắn cho rằng với số lượng quân đông đảo thì dã chiến hắn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Danh sách chương